Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 96: Chương 96: 61-1 Nhị Tiểu Thư Rơi Xuống Nước




Âu Dương Noãn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu như vậy thì chỉ sợ Tô tiểu thư sẽ phải chờ một thời gian!”

Tô phu nhân líu lưỡi, nhướng mày nói: “Đại tiểu thư, vừa rồi nhờ ngươi dạy thư pháp đã không muốn thì liền thôi. Lần này chẳng qua là muốn ngươi chỉ điểm cho Vân Nương một chút cách thêu thùa, sao tiểu thư cũng lại cự tuyệt? Bên ngoài đều nói Đại tiểu thư ôn nhu hiền thục, chẳng lẽ chỉ là lời đồn? Hay là tiểu thư xem thường nhà ta?”

Vẻ mặt Âu Dương Noãn khó xử nói: “Xem Tô phu nhân nói kìa! Thật sự thời gian này có chút không tiện. Lần trước đi Trữ quốc am dâng hương, đại công chúa có nhiều quan tâm đến Noãn nhi. Tổ mẫu cũng có nhắc nhở ta nên đáp lễ, cho nên ta liền thêu một bức muốn tặng đại công chúa. Ta vừa mới bắt đầu, thêu lại có hơi chậm nên mới chỉ thêu được một nửa. Nếu như bây giờ dừng lại để chỉ bảo Tô tiểu thư, chỉ sợ sẽ còn chậm trễ thật lâu. Tô phu nhân là bậc trưởng bối, chắc sẽ thông cảm!”

Mắt Lý thị sáng lên: “Lễ vật dâng lên đại công chúa sao?”

Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Đúng vậy! Tổ mẫu đã nhắc nhở, Noãn nhi lại thấy trong phủ đại công chúa trân phẩm gì cũng có hẳn là sẽ không còn lạ gì những vật phẩm trong thiên hạ. Cho nên Noãn nhi nghĩ chi bằng thể hiện bằng tâm ý thì hơn!”

Lý thị gật gật đầu khen: “Nên như thế, nên như thế! Lần này đại công chúa có ơn đối với chúng ta. Con cũng nên đáp lại mới hiểu chuyện!”

Tô phu nhân sửng sốt, nói: “Vậy cái đó rốt cuộc khi nào thì hoàn thành? Bằng không ta cho Vân Nương qua hỗ trợ cũng được!”

Âu Dương Noãn chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, vô tội nói: “Tô phu nhân vừa rồi có nói qua Tô tiểu thư không am hiểu thêu thùa. Hơn nữa lễ vật dâng lên đại công chúa tự nhiên tốn nhiều tâm tư, Tô tiểu thư lại không tinh thông chỉ sợ cũng không giúp được gì. Nếu như để Tô tiểu thư lưu lại, ta lại không rảnh bầu bạn cùng nàng, chắc chắn tiểu thư sẽ cảm thấy buồn chán! Nếu Nhị muội có ở đây, thì có thể tiếp đón Tô tiểu thư rồi! Thật đáng tiếc a!”

Sắc mặt Lâm thị cổ quái, Âu Dương Khả hôm nay đang nằm trong viện dưỡng thương. Mỗi này đều đau đến kêu la, làm gì có tâm tư đến làm bạn với Tô Vân Nương. Trong lòng phẫn hận không thôi, nhưng ngoài miệng chỉ có thể cười nói: “Noãn nhi vốn khéo tay. Nếu nói vậy chắc cũng không cần nhiều thời gian lắm đâu, chờ thêu xong rồi Tô tiểu thư lại qua là được!”

Âu Dương Noãn gật đầu nói: “Mẫu thân nói phải. Phụ thân đã sớm nói qua, có mấy vị đại nhân đến cửa cầu trăm thọ đồ. Noãn nhi làm xong tranh thêu dâng lên đại công chúa, rồi làm thêm mấy bức tân đồ. Nếu như tính ra thì cũng khoảng nửa năm đến một năm là xong. Nhưng là không biết, đến lúc đó Tô tiểu thư còn ở kinh đô hay không?”

Tô phu nhân đỏ mặt, nhất thời ngượng ngùng. Trong lòng lại bị Âu Dương Noãn xoay vòng làm cho tức giận. Lâm thị nhanh chóng làm lành nói: “Nếu đã như vậy, cái kia cũng không cần thiết nữa. Sau này tỷ tỷ thường xuyên mang Vân Nương đến là tốt rồi, ta cũng thích náo nhiệt. Nhìn thấy đứa nhỏ Vân Nương hoạt bát này cũng liền vui mừng!”

Sắc mặt Tô phu nhân lúc này mới tốt lên một chút, tiếp tục cùng Lâm thị tự thoại.

Tô Vân Nương đi đến bên cạnh Âu Dương Noãn. Sờ sờ áo choàng trên người nàng, miệng cười nói: “Cái áo choàng này thật đẹp, ta chưa từng được thấy qua bao giờ!”

Âu Dương Noãn hơi né né thân mình, Lý thị lạnh mắt nhìn, một câu cũng không nói. Tô Vân Nương thấy Âu Dương Noãn không có biểu hiện gì, cũng không để ý đến nàng ta thì cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn thao thao bất tuyệt. Lý thị nghe có chút cảm thấy phiền liền đứng lên nói: “Uyển Như cùng Tô phu nhân cứ ngồi nói chuyện đi. Ta đây thân thể không được tốt, đi về nghỉ ngơi trước!”

Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Để con dìu tổ mẫu vào trong!”

Lâm thị liền chặn lại nói: “Noãn nhi, sao ngươi lại đi như thế? Tô phu nhân còn ở đây, ngươi bây giờ đi có chút không hiểu lễ nghĩa!”

Lý thị nghe liền trầm mặt xuống, Tô Vân Nương liền bước lên giữ chặt lấy Âu Dương Noãn, nở nụ cười xinh đẹp nói: “Lão thái thái, để cho Noãn tỷ tỷ ở lại nói chuyện với ta đi! Ta vốn không có tỷ muội, nhìn thấy tiểu thư liền muốn nói chuyện nhiều thêm một chút!”

Lý thị vốn muốn phát tác nhưng lập tức dừng lại, bà tự biết thân phận nên sẽ không đi tranh chấp với một tiểu cô nương. Âu Dương Noãn nhìn tổ mẫu khó xử liền cười cười nói: “Nếu đã như vậy, Trương mama, giúp ta dìu tổ mẫu vào trong! Ta ở lại làm bạn với Tô tiểu thư!”

Lý thị gật gật đầu, liếc mắt đầy thâm ý nhìn Lâm thị một cái. Nhìn đến khi bà ta phải cúi đầu mới theo Trương mama xoay người vào trong.

Lê Hương Viện.

Nha đầu Hạ Tuyết rón rén đi vào phòng, nhẹ giọng nói bên tai Âu Dương Khả: “Nhị tiểu thư, nghe nha đầu bên người phu nhân nói, hôm nay phu nhân mở tiệc tiếp đãi Tô phu nhân tới thăm phủ chúng ta!”

Âu Dương Khả nghe xong thì ánh mắt sáng ngời, giữ chặt tay Hạ Tuyết nói: “Tô ca ca cũng tới sao?”

Hạ Tuyết vẻ mặt mờ mịt, Âu Dương Khả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chính là Tô Ngọc Lâu, Tô công tử!”

Hạ Tuyết lắc đầu nói: “Hồi bẩm nhị tiểu thư, nô tỳ không biết!”

Âu Dương Khả nghĩ nghĩ rồi nói: “Dìu ta dậy!”

Nhị tiểu thư vẫn luôn nằm trên giường dưỡng thương, mấy ngày nay mới tốt lên một chút. Hạ Tuyết nghe thì nhất thời nóng nảy: “Không được a, Nhị tiểu thư! Đại phu nói ngài phải nằm yên trên giường, tuyệt đối không được đi đâu. Nếu như lại xảy ra chuyện gì phu nhân sẽ đánh chết nô tỳ a!”

Âu Dương Khả căn bản không nghe vào, dáng vẻ cùng dung mạo của Tô Ngọc Lâu vẫn luôn ở trong tâm trí không thể quên được. Nàng ta giận tím mặt nói: “Ngươi sợ mẫu thân ta đánh chết ngươi, vậy ngươi không sợ ta sao?”

Hạ Tuyết nhớ tới Nhị tiểu thư ngày thường hay dùng thủ đoạn tàn nhẫn trừng phạt nha đầu thì không khỏi lo sợ. Hạ Tuyết quỳ xuống cầu xin: “Nhị tiểu thư, xin ngài đừng làm khó nô tỳ! Thật sự là không được a…”

Âu Dương Noãn thế nhưng lại không chút để ý, tự mình muốn đứng lên, giãy dụa đòi xuống giường: “Ngươi không cần nhiều lời. Nếu có chuyện gì thì tự bản thân ta sẽ chịu trách nhiệm. Lại đây giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo. Lấy cho ta bộ màu hồng quả lựu thêu tơ vàng trên thân áo lại đây!”

Hạ Tuyết khuyên không được, nơm nớp lo sợ đi lấy.

….

Thấy Âu Dương Khả một thân rạng rỡ xuất hiện ở Thọ an đường làm Lâm thị nhảy dựng lên: “Ngươi….nha đầu kia làm sao đi ra được đây?” Lời vừa ra khỏi miệng Lâm thị đột nhiên biết mình lỡ lời. Dù sao người ngoài cũng không biết chuyện Âu Dương Khả bị thương, bà ta nhìn thoáng qua Tô phu nhân, thấy đối phương mặc dù cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng không có biểu tình gì khác lạ nên mới yên lòng. Trước mặt khách nhân cũng không dám biểu lộ gì quá phận, chỉ đành liếc mắt kêu nha đầu bên cạnh đi đến dìu Âu Dương Khả ngồi xuống.

Âu Dương Khả đoan trang ngồi xuống, trên đầu cài trâm ngọc có chuỗi hạt lắc lắc theo từng bước đi. Trên tay là một đôi vòng khắc hoa sen đẹp mắt. Âu Dương Khả hôm nay so với ngày thường còn xinh đẹp hơn. Chỉ là hiện tại khuôn mặt trắng xanh không có chút huyết sắc, một bộ dạng ốm yếu.

Âu Dương Noãn mỉm cười đứng lên đỡ lấy nàng ta nói: “Muội muội bệnh nặng chưa lành, sao lại đi ra đây?”

Âu Dương Khả hận không thể đẩy tay Âu Dương Noãn ra, nhưng lại nhớ tới lời Lâm thị dặn nên chỉ hít sâu một hơi, cười nói: “Đại tỷ, ta nghe nói Tô tỷ tỷ cũng tới đây, muốn đến trò chuyện một lát!” Nói xong lại nhìn về phía Tô phu nhân cũng Tô Vân Nương, rất nhanh lộ ra thất vọng.

Âu Dương Noãn che đi một tia trào phúng bên môi, thản nhiên nói: “Muội muội cùng Tô tiểu thư quả là tâm đầu ý hợp. Nếu đã như vậy, liền ngồi lại đây đi!”

Âu Dương Khả không muốn nhưng lại không thể nói. Lúc này thấy Tô Ngọc Lâu không cùng đến, trong lòng đã rất thất vọng muốn xoay người trở về ngay lập tức. Nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, lại càng không tốt nếu cứ thế xoay người đi ra. Nên chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại cùng trò chuyện, nhưng vừa mới dựa vào ghế liền cảm thấy khắp người đều ẩn ẩn đau.

Lâm thị nhìn mà trong lòng thực nóng vội, thầm nghĩ nha đầu này đúng là không chịu buông bỏ. Vừa nghe nói Tô phu nhân đến liền lập tức chạy đến, làm bà ta muốn nói gì cũng không được, đành phải gắt gao trừng mắt nhìn Tuyết Hạ bên người Âu Dương Khả, giống như là muốn đào một cái lỗ trên mặt nàng ta.

Tô Vân Nương thân thiết hỏi: “Nhị tiểu thư làm sao vậy? Lần trước gặp mặt không phải vẫn còn rất tốt sao?”

Tươi cười trên mặt Âu Dương Khả thoáng cứng đờ, trong thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào. Âu Dương Noãn lúc này liền cười nói: “Muội muội vốn vẫn rất tốt, chỉ là vài ngày trước có nhiễm phong hàn. Vốn tưởng là bệnh nhẹ không đáng kể kết quả lại càng phát nặng hơn, nằm trên giường không dậy nổi. Cũng may có mẫu thân dốc lòng chăm sóc nên đã đỡ hơn rất nhiều!”

Thần sắc Tô Vân Nương có chút vi diệu liếc nhìn Tô phu nhân, biểu hiện đều là có chút giật mình. Âu Dương Khả thế nhưng lại không nghe vào, chỉ lắp bắp hỏi: “Tô ca ca hôm nay không đến sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, không cần nói đến sắc mặt Lâm thị đại biến. Ngay cả nụ cười của Tô phu nhân cũng thoáng châm chọc, Tô Vân Nương nhìn ánh mắt chờ mong của Âu Dương Khả cùng dáng vẻ bình tĩnh uống trà của Âu Dương Noãn, trong lòng nghi hoặc không thôi. Chuyện này rốt cuộc là làm sao? Vì sao vấn đề Âu Dương Noãn nên hỏi lại được nghe từ miệng Âu Dương Khả….Nhưng cũng là vừa lúc, vốn Tô Vân Nương cũng đang lo Âu Dương Noãn không có hỏi đến, hiện tại có người hỏi đến. Nàng ta cười tủm tỉm nói: “Ca ca đương nhiên có đến đây, huynh ấy nói là đến Tùng trúc viện tìm Âu Dương công tử lãnh giáo thuật bắn tên!”

Cùng Tước Nhi bàn luận thuật bắn tên? Khóe miệng Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu, tài bắn cũng của Tô Ngọc Lâu là siêu quần, khi nào thì cần thảo luận cùng một tiểu hài tử như Tước Nhi? Chuyện này đúng là thú vị!

Tô Vân Nương nhìn Tô phu nhân một cái, tươi cười trên mặt lại càng sáng lạn, nói: “Noãn nhi tỷ tỷ, lần trước đến vội vàng nên không thể hảo hảo tham quan quý phủ một chút. Hôm nay có thể mang ta đi chung quanh xem một chút không?”

Đây là muốn đi Tùng Trúc viện sao? Âu Dương Noãn bất động thanh sắc nhìn Tô Vân Nương, còn chưa chờ nàng mở miệng Âu Dương Khả đã giành nói: “Ta mấy ngày nay ốm đau vẫn nằm trên giường. Cũng đã lâu rồi chưa nhìn thấy Tước ca ca, vừa vặn Vân Nương tỷ tỷ muốn đi thăm quan. Đại tỷ, chúng ta đi Tùng Trúc viện được không?”

Âu Dương Noãn nhìn Lâm thị một cái, chỉ thấy biểu tình đối phương khiến nàng rất phấn khích. Nếu không phải ngại Tô phu nhân ở đây, chỉ sợ bà ta đã kéo tai Âu Dương Khả trở về…Ha ha, Âu Dương Noãn thản nhiên cười nói: “Thân mình muội muội tốt hơn chưa? Bên ngoài gió lớn, hay là muội quay về nghỉ ngơi trước đi!”

Tô Vân Nương cũng bày ra vẻ mặt lo lắng nói: “Đúng vậy, nếu thân mình Nhị tiểu thư vẫn còn khó chịu thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải!”

“Hiện tại ta cảm thấy rất tốt a!” Âu Dương Khả sợ bọn họ không cho mình đi theo liền lập tức đứng lên. Động tác không cẩn thận đụng đến vết thương, đau đến khóe miệng tươi cười cũng đều vặn vẹo. Nàng ta đi đến bên người Âu Dương Noãn, gắt giọng: “Đại tỷ, để ta đi cùng được không?”

Đúng là làm khó cho Âu Dương Khả, rõ ràng là hận nàng thấu xương còn phải làm ra vẻ tỷ muội tình thâm trước mặt người khác. Trong lòng Âu Dương Noãn hơi hơi thở dài, Lâm thị như vậy lại sinh ra loại nữ nhi ngu ngốc như Âu Dương Khả, cũng coi như là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu a. Nàng tươi cười, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, Khả nhi đã muốn đi như vậy. Người xem…”

Lâm thị lạnh mặt nói: “Khả nhi, trong người con không khỏe, làm sao mà đi được? Người đâu, mau đưa Nhị tiểu thư về phòng!”

Mặt Âu Dương Khả biến sắc, tươi cười cũng biến mất, khẩu khí cứng ngắc nói: “Mẫu thân, con chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát thôi. Sẽ không gây phiền phức cho người đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.