Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 174: Chương 174: Ai Là Trư Ai Là Hổ 2




Âu Dương Noãn nhìn đối phương, không chút để ý hỏi ngược lại: “Biểu tỷ không phải đã đoán ra được rồi sao?”

“Đúng vậy, thật sự là khinh người quá đáng! Nhị phòng ngày thường đã đủ hoành hành, nay lại muốn đem tội danh trộm cướp vu oan cho muội! Thật sự là đáng giận! Hừ, nay bọn họ trước mặt nhiều người như vậy gặp hạn, thật sự là thống khoái!”

Lâm Nguyên Hinh cẩn thận suy nghĩ, không khỏi nở nụ cười: “Muội cũng thật thông minh! Có thể đoán ra được túi hương kia có vấn đề! Mà, làm sao muội lại đoán được?”

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Ta ban đầu chỉ nghĩ Lâm Nguyên Nhu đẩy tỷ trên cầu kia chỉ là vì cho hả giận. Hiện tại nghĩ lại chỉ sợ là đã sớm tính kế rồi. Đầu tiên là Lâm Nguyên Nhu đến khiêu khích, tiếp theo bọn họ sẽ mượn cơ hội tự mình tới cửa xin lỗi, cố ý tặng túi hương cho chúng ta!”

”Điều này sao có thể? Nàng ta tuyệt đối sẽ không muốn mất mặt trước mọi người a!”

Âu Dương Noãn thản nhiên cười nói: “Là vì nàng đoán chắc chúng ta nhưng lại tính không ra bọn người Hoàng trưởng tôn cũng xuất hiện bờ bên kia. Đây là ngoài ý muốn. Tỷ ngẫm lại xem, từ khi nhận lấy túi hương, Lâm Nguyên Nhu liền theo ta từng bước không rời, thậm chí còn không cho phép ta rời khỏi tầm mắt. Còn với tỷ thì không sao cả, vừa rồi khi ta cố ý chạm vào túi hương của tỷ, Lâm Nguyên Nhu cũng không có nửa điểm phản ứng. Khi đó ta càng thêm tin tưởng, túi hương tặng cho ta có vấn đề!”

Nói xong nàng nhìn thoáng qua Hồng Ngọc, Hồng Ngọc mỉm cười thấp giọng nói: “Lúc tiểu thư đem túi hương cho nô tỳ, liền ra dấu bảo nô tỳ kiểm tra cẩn thận. Còn thừa dịp không ai chú ý liền tìm một hạt châu trên tay nô tỳ thay thế. Nô tỳ liền đoán tiểu thư muốn mượn cơ hội để nô tỳ đem thứ bên trong tráo lại cho Nhu tiểu thư, nên liền theo phân phó trở về lặng lẽ đem minh châu trong túi hương dùng sợi tơ xuyến gắn trong mẫu đơn. Như vậy mới tránh được một kiếp, nếu không bọn họ bắt người, phát hiện minh châu trên người tiểu thư, khi đó mới thật sự nguy hiểm!”

Âu Dương Noãn cười lạnh nói: “Trong cả quá trình, Lâm Nguyên Nhu chỉ lo nhìn ta chằm chằm, nhưng lại không phòng bị người khác. Nếu như nàng ta đề phòng cả Hồng Ngọc thì một ván này có khả năng ta liền thất bại!”

Lâm Nguyên Hinh không khỏi lộ vẻ sợ hãi than: “Ta thật sự là không thể tưởng được! Noãn Nhi, sao muội biết trong túi hương kia là minh châu?”

Âu Dương Noãn lắc đầu, nói: “Không! Ta cũng không biết trong túi hương là cái gì. Ta chỉ phân phó Hồng Ngọc đem thứ trong túi hương đó đổi cấp cho Lâm Nguyên Nhu. Biểu tỷ ngẫm lại xem, bọn họ xem chúng ta như cái đinh trong mắt, nay bỗng nhiên lại thân thiết như vậy chắc chắn là có ý đồ. Ta làm sao có thể khinh địch mà tin tưởng nàng như vậy?”

“Vậy vì sao vừa rồi muội không đem hết thảy nói ra?” Lâm Nguyên Hinh tiếp tục truy vấn: “Nếu muội đem tất cả nói ra chẳng phải có thể chứng thực tội danh của bọn họ sao?”

“Không có chứng cứ ta không thể tùy tiện mở miệng. Huống chi….để chính bà ta đứng ra thừa nhận tội danh trộm cắp không phải tốt hơn sao?”

Oán, hận, sợ….những cảm xúc đó lúc này trên mặt Âu Dương Noãn hóa thành tươi cười thản nhiên.

Lâm Nguyên Hinh mặc dù cảm thấy Âu Dương Noãn đang cười nhưng bên trong lại ẩn chứa một loại bi thương, không tự chủ được vươn tay cầm lấy tay nàng: “Tóm lại, muội không có việc gì là tốt rồi!”

Trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi lo lắng, Âu Dương Noãn gật gật đầu trấn an đối phương. Đúng lúc này một nha đầu đi tới cười nói: “Biểu tiểu thư, Đại phu nhân mời ngài cùng qua bên kia!” Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn Lâm Nguyên Hinh rồi xoay người rời đi.

Lúc này đại bộ phận nữ quyến đã rời đi, còn mấy người Hoàng trưởng tôn tốp năm tốp ba đứng nói chuyện. Khi Âu Dương Noãn đi qua bọn họ Tiếu Thanh Bần liền muốn tiến lên nói vài câu nhưng lại bị Tiếu Thanh Huyền kéo qua một bên.

Đúng lúc này có người đột nhiên chắn trước mặt Âu Dương Noãn, nhẹ giọng nói: “Lúc nãy, Âu Dương tiểu thư là vì Lâm phu nhân mà thương tâm sao?”

Âu Dương Noãn không nghĩ tới Tiếu Trọng Hoa thế nhưng lại lên tiếng, nàng cố gắng khắc chế nét mặt, thản nhiên nói: “Ngài nói xem, Lâm phu nhân là cửu mẫu của ta, người gặp chuyện không may, ta tất nhiên thương tâm!”

Nàng hơi hơi hé mắt, tận lực không chạm vào ánh mắt hắn. Lông mi thỉnh thoảng hơi động, vẻ mặt mềm mại, mềm mại giống như một đứa nhỏ: “Làm phiền quận vương lo lắng!”

Thanh âm Tiếu Trọng Hoa có một tia khó thể nắm bắt: “Vì sao ta cứ cảm thấy chuyện hôm nay cùng Âu Dương tiểu thư có liên quan?”

Trong mắt hắn ẩn ẩn hiện ra u quang khiến Âu Dương Noãn có cảm giác như bản thân bị xé ra khiến đối phương nhìn rõ nội tâm nàng. Nàng cúi đầu thưởng thức những lời hắn nói, ý tứ là hắn đã sinh ra hiềm nghi với nàng. Âu Dương Noãn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Là do quận vương suy nghĩ nhiều quá thôi!”

Tiếu Trọng Hoa nhìn gương mặt thanh lệ của Âu Dương Noãn, hắn khẽ thở dài giống như gió mát lành thổi qua, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ nàng vì lý do gì mà muốn làm như vậy, nhưng….” Hắn lắc đầu: “Phải cẩn thận một chút!”

Âu Dương Noãn nhướng mày, hơi hơi lộ ra thần sắc nghi hoặc. Tiếu Trọng Hoa nhìn thoáng qua gương mặt âm trầm của Lâm Văn Uyên đang hướng lại đây. Trong nháy mắt Âu Dương Noãn liền hiểu được ý tứ của hắn.

Nàng nhíu mày ức chế xúc động, khóe môi vẫn là nụ cười như có như không: “Ngươi không tính toán làm hại hổ, hổ nào có ý đả thương người. Nếu như ngươi cứ cố chấp muổn nhổ răng mãnh thú, rốt cuộc một ngày nào đó nó sẽ khiến ngươi bị thương!”

Ý cười nàng mơ hồ, tao nhã mà tự nhiên, đang chân thành nhìn hắn. Trong đối mắt ẩn ẩn có đốm lửa sáng ngời.

Khoảng cách hai người không tính là gần nhưng hương thơm trên người nàng vẫn sâu kín như cũ từng đợt từng đợt thấm vào tâm can. Thái dương hắn co rút đau đớn, ánh mắt của nàng như con dao sắc bén lại lạnh lùng, mang theo một loại xâm nhập mãnh liệt khiến Tiếu Trọng Hoa không khỏi ghé mắt.

Không chờ hắn trả lời, Âu Dương Noãn đã bước qua, cử chỉ như mây bay nước chảy lưu loát sinh động hành lễ nhẹ với hắn rồi không nửa phần lưu luyến rời đi. Hắn không tự chủ được mà quay đầu, xa xa nhìn nàng, hơi hơi xuất thần.

Lúc nàng nói chuyện thanh âm thực ôn nhu nhưng lại không hề có độ ấm. Chính như lòng của nàng, giống như vĩnh viễn không ấm áp được.

Trầm thị tiễn nữ khách xong, đang quay đầu an ủi Lâm Nguyên Nhu, mắt thấy Âu Dương Noãn đến thì cười nói: “Noãn Nhi, tỷ tỷ ngươi cứ khóc không ngừng, mau qua đây giúp ta khuyên nhủ nàng!” Nói xong liền đầy thâm ý nhìn Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn khẽ nhìn Lâm Nguyên Nhu đang chằm chằm trừng mắt với mình, trong suốt nở nụ cười, đôi mắt cong cong, bộ dáng thập phần ngây thơ nhu hòa: “Nhu tỷ tỷ đừng thương tâm. Nhị cửu mẫu phạm sai lầm, quay đầu chúng ta nghĩ cách xử lý tốt là được. Ngươi cứ thương tâm như vậy cũng vô ích, ngược lại còn khiến bản thân mệt mỏi!”

Lâm Nguyên Nhu lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, giương môi cười, châm chọc nói: “Âu Dương Noãn, ngươi thật sự là có thủ đoạn!”

Âu Dương Noãn ủy khuất, tựa hồ như đang tận lực nhẫn nhịn: “Tỷ tỷ nói gì vậy? Sao lại trách muội? Ai…ta thật sự không biết bản thân làm gì sai đắc tội với tỷ. Cho dù ta có chỗ nào vô tình đắc tội cũng xin tỷ xem như muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua, không nên trách muội!”

“Ngươi!” Lâm Nguyên Nhu mạnh mẽ hướng Âu Dương Noãn xông đến. Xương Bồ vẫn luôn yên lặng đứng phía sau Âu Dương Noãn bước lên nắm lấy bả vai nàng ta.

Âu Dương Noãn mỉm cười, nhẹ nhàng tới gần, chậm rãi nâng tay sửa sợi tóc rối loạn trên đầu Lâm Nguyên Nhu. Người ngoài xa xa nhìn chỉ thấy một bộ dáng tỷ muội tình thâm: “Ta muốn là ngươi…”

Nhìn đôi mắt đang phẫn hận vô cùng của Lâm Nguyên Nhu, Âu Dương Noãn nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Giả khổ giả sở thì sẽ không có việc gì sao? Hay ngươi nghĩ dựa vào mẫu thân ngươi thì chuyện có thể nhanh chóng qua đi?”

Lâm Nguyên Nhu đột nhiên trợn to hai mắt, như là hoảng sợ vô hạn. Âu Dương Noãn cười khẽ rồi mềm nhẹ bỏ thêm một câu: “Phẫn trư cật lão hổ, chỉ bằng ngươi sao?”

Lâm Nguyên Nhu không dám tin nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Giống như là lần đầu nhìn thấy nàng. Âu Dương Noãn phủi nhẹ mấy vết bẩn trên người Lâm Nguyên Nhu rồi nói: “Tỷ tỷ, từ nay về sau tỷ hãy học cách ngoan ngoãn một chút!” Nói xong liền nhìn Xương Bồ: “Buông ra đi!”

Xương Bồ thả tay, Lâm Nguyên Nhu lập tức ngã ngồi trên ghế, ánh mắt gắt gao nhìn Âu Dương Noãn như cũ. Nhưng lần này là hàm chưa sợ hãi vô hạn.

Đúng lúc này, một nha đầu vội vàng từ bên ngoài tiến vào, lập tức lệ đầy mặt quỳ xuống trước mặt Trầm thị. Âu Dương Noãn xa xa nhìn lại, thấy nha đầu kia vừa mới nói mấy câu, tươi cười trên mặt Trầm thị lập tức tiêu biến…..

Chỉ trong nháy mắt, tâm Âu Dương Noãn chợt trầm xuống. Đó là đại nha đầu của Tĩnh tâm các.

Âu Dương Noãn không tự chủ nhìn Lâm Văn Uyên phía xa xa, đã thấy đối phương hướng mình tươi cười. Loại tươi cười này âm lãnh, độc ác khiến người khác không nhịn được mà da đầu run lên.

Âu Dương Noãn đột nhiên tỉnh ngộ lại, hóa ra….hóa ra không chỉ là nội viện, chỗ Đại cửu cửu Lâm Văn Uyên cũng hạ thủ. Nàng chỉ lo thoát thân, lại không nghĩ tới đối phương thế nhưng lại có bước tiếp theo.

Trong nháy mắt, nàng nắm chặt tay, chỉ cảm thấy hàn băng phô thiên cái địa trực diện đánh úp lại, từ tâm đến thân, tính cả hồn phách cũng đều lạnh lẽo.

Vội vàng tiến vào cửa Tĩnh tâm các, ngày xuân lanh lảnh sáng tươi bên ngoài hoàn toàn tương phản với nội thất yên tĩnh ảm đạm bên trong khiến Âu Dương Noãn rùng mình một cái.

Nàng bước nhanh vào trong, chợt nghe tiếng khóc không thể ức chế của Lâm Nguyên Hinh rấm rứt truyền đến. Nàng không khỏi luống cuống tay chân, cứ thế mất đi sự bình tĩnh vốn có.

“Người vẫn còn thở, khóc lóc cái gì….” Lão thái quân nghiêm khắc quát lớn, bà nhìn chung quanh liếc mắt một vòng tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người San Hô: “Rốt cuộc là như thế nào?”

San Hô quỳ xuống, sợ hãi hồi bẩm: “Sáng nay Hầu gia vẫn còn rất tốt. Nhưng sau khi trở về từ yến hội, bỗng nhiên nói khó thở, ngực đau, đầu óc choáng váng. Nô tỳ lập tức mời đại phu đến, ông ta nói…..nói tình hình Hầu gia rất nghiêm trọng. Nô tỳ liền đi hồi bẩm Đại phu nhân…”

Lão thái quân nhìn trên giường, khuôn mặt Lâm Văn Long vặn vẹo, hô hấp dồn dập, toàn bộ thân mình như co thành một đoàn. Đại phu còn đang bắt lại mạch, Lão thái quân cách mành kêu lên: “Đại phu?”

Mành nhẹ vén lên, đại phu đi ra nói: “Lão thái quân!”

Lão thái quân nhìn hắn, mày nhíu chặt lại: “Sao rồi?”

“Chứng bệnh này tới quá đột ngột, lại không giống với bệnh cũ….Lão phu nhất thời cũng không có cách nào….” Đại phu khó khăn nói.

Trầm thị sầu lo, bất chấp dáng vẻ, lo lắng hỏi: “Đột ngột là như thế nào? Buổi sáng vẫn còn tốt, ngài mau nghĩ biện pháp a!”

Ban đầu Thái y trong cung đã kê đơn thuốc, hơn nữa còn cam đoan chỉ cần dựa theo đơn thuốc đúng giờ dùng thì ít nhất ba, bốn tháng tới không có vấn đề gì. Lúc đó hôn sự của Lâm Nguyên Nhu cùng Lâm Chi Nhiễm cũng không bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ…

Lâm Chi Nhiễm cười lạnh: “Chuyện này thật sự là kỳ quái, phụ thân vẫn đang tốt đẹp tham dự yến hội, quay về liền ngã xuống. Lại còn thống khổ không chịu nổi như vậy….”

Đôi mắt hắn đều hồng lên, trong thanh âm lại phá lệ nghiêm nghị. Hắn dừng một chút rồi tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào Lão thái quân nói từng chữ một: “Lão thái quân, con hoài nghi có người động tay!”

Trầm thị kinh hãi nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.

Lâm Chi Nhiễm nói tiếp: “Phụ thân ra đi, hôn sự của con cùng muội muội đương nhiên phải trì hoãn. Người đó dụng tâm như vậy, thật sự độc ác không tưởng được!”

Đối với một người đã sắp chết, Lâm Văn Uyên còn ngoan độc như vậy. Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy trong đầu vô số âm thanh ầm ầm vang lên, liên tục liên tục ập vào đầu nàng không còn chỗ trống.

Lâm Nguyên Hinh chần chờ nói: “Nhưng mà trên yến hội có nhiều khách nhân như vậy. Thức ăn nước uống đều phải trải qua kiểm tra, tại sao có thể có độc?”

Lâm Chi Nhiễm lạnh lùng nở nụ cười: “Cẩn thận mấy cũng có sai sót! Người bên ngoài chung quy vẫn có lúc sơ sẩy!”

Lão thái quân nhìn chằm chằm Đại phu: “Thật sự là trúng độc?”

Đại phu không chắc nói: “Cái này…thứ cho lão phu kiến thức hạn hẹp. Thật sự nhìn không ra nguyên nhân. Giống như…không phải trúng độc!”

Trước ngực Âu Dương Noãn như bị khoét rỗng đau đớn, nàng chậm rãi mở miệng, bởi vì đau đớn, thanh âm có vài phần khàn khàn: “Đại phu, cửu cửu còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Đại phu nhìn thoáng qua Lâm Văn Long còn nằm trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.