Lâm Chi Nhiễm yên lặng nắm chặt tay, trong mắt phủ thêm một tầng sương mù: “Muội nói đúng, ta cái gì cũng không cho nàng được!”
Nếu hắn cự tuyệt cửa hôn sự này, một khi Hưng tể bá phủ hỏi tội thì sẽ tổn
hại đến thanh danh hắn. Khi đó có lợi nhất chính là Lâm Văn Uyên, điều
này hắn rõ hơn ai hết…....Hắn hơi hơi nhắm mắt ngưng thần một lát rồi
đột nhiên mở mắt: “Ta có thể khiến Trịnh gia chủ động từ hôn!”
Nhất thời trong phòng cơ hồ là một mảnh tĩnh mịch, ngực Âu Dương Noãn nặng
nề nóng lên. Cổ họng hơi hơi phát đau, một câu cũng không nói ra được.
Lâm Chi Nhiễm nhìn Âu Dương Noãn, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng tâm ý của hắn lại không hề cách trở rơi thẳng vào lòng nàng. Nàng biết đối phương
đang nghiêm túc.
Lâm Chi Nhiễm từ trước đến nay không phải là
người lỗ mãng, nếu hắn nói có thể khiến Trịnh gia từ hôn thì chắc chắn
sẽ có biện pháp, cũng nhất định nắm chắc. Tình huống nào có thể khiến
Hưng tể bá phủ buộc phải đường đường từ hôn? Trừ phi là danh dự nữ nhi
bại hoại….
Nàng biết Lâm Chi Nhiễm cũng không phải kẻ nhân từ,
nếu hắn quyết định làm liền nhất định sẽ làm đến cùng không lưu luyến.
Nếu đổi lại là một nữ tử khác, có người vì mình không tiếc vi phạm đạo
nghĩa lương tâm, làm việc nghịch đức thì sẽ vui sướng không thôi. Nhưng
hắn lại không biết, những lời hắn nói khiến cho nàng cảm thấy khổ sở,
khiến nàng không thể đứng thẳng.
Tâm tư quay lại, khoảnh khắc rõ ràng. Lúc trước Tô Ngọc Lâu không phải vì muốn lấy Âu Dương Khả mà
thiết kế bẫy hãm hại nàng sao? Chỉ là thủ đoạn của chúng quá độc ác, thế nhưng lại muốn lấy đi tính mạng nàng.
Nếu Lâm Chi Nhiễm quả
thực làm loại chuyện này thì cùng Tô Ngọc Lâu có gì khác biệt? Nàng ngay cả khi có lãnh huyết vô tình cũng không đến mức khiến một nữ tử vô tội
dẫm vào vết xe đổ của mình.
Âu Dương Noãn chậm rãi ngồi xuống,
trên người từng trận rét run. Âm thanh khàn khàn, nặng nề nói: “Biểu ca
muốn tính mạng Trịnh tiểu thư sao?”
Ánh mắt Lâm Chi Nhiễm sáng như tuyết như đao, nhưng không hề do dự nói: “Vì người trong lòng, ta cũng là bất đắc dĩ!”
Bất đắc dĩ? Vì người trong lòng các ngươi là có thể bức tử một nữ tử vô
tội? Âu Dương Noãn cười: “Biểu ca thứ cho Noãn Nhi nhiều lời. Biểu ca có từng hỏi qua vị nữ tử kia, ý của nàng như thế nào chưa?”
Ánh mắt trầm tĩnh của Lâm Chi Nhiễm phút chốc như bừng tỉnh, hắn nhìn chằm chằm nàng, nói từng chữ một: “Nếu ta có tâm, nàng sẽ gả cho ta!”
Hắn
thế nhưng lại nắm chắc như vậy. Âu Dương Noãn quay đầu nhìn về phía bức
rèm che đang khẽ lay động trong gió. Liêm ảnh thật mạnh kia, giống như
một viên khỏa nước mắt, lặng yên không tiếng động chảy xuống, nàng tùy ý nắm lấy vạt áo mình, chậm rãi nói: “Nàng không muốn!”
Lâm Chi
Nhiễm ngẩn ra, hàn ý trong mắt càng nhiều. Âu Dương Noãn đứng mạnh dậy.
Trong mắt nàng có lệ quang trong suốt, thanh âm lại kiên định vô cùng:
“Nếu Noãn Nhi là nữ tử kia, nhất định sẽ không hy vọng hôn nhân của mình còn chưa thành đã dính phải điềm xấu!”
Trên khuôn mặt Lâm Chi
Nhiễm dần dần hiện lên một tầng ki tiêu sắc: “Xem ra, một Trấn quốc Hầu
phủ nho nhỏ vẫn không vừa mắt biểu muội!”
Âu Dương Noãn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn: “Hoàn toàn ngược lại. Trấn quôc Hầu
phủ cùng Lão thái quân luôn ở trong lòng ta, so với Âu Dương gia còn hơn gấp trăm lần. Chính là vì quý trọng, ta mới không thể dễ dàng phá hỏng
tiền đồ của biểu ca, hủy đi kỳ vọng của mọi người!”
Lâm Chi Nhiễm nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nụ cười kia mang theo mấy phần tự giễu, hiển nhiên là cũng không tin.
Âu Dương Noãn nhìn hắn, nói những lời phát ra từ nội tâm: “Nếu vị nữ tử mà biểu ca thích kia vô tâm lo lắng, có thể cầu được lòng một người, bạch
thủ không phân phụ thì so với vinh hoa phú quý, danh lợi địa vị chưa
chắc khiến nàng động tâm. Nhưng nếu trên vai nàng còn ghánh nặng khác,
trong lòng còn có điều khác quan trọng hơn tình thì tất nhiên sẽ không
thể nhận tâm ý này của biểu ca. Có thể được biểu ca ưu ái, nếu nàng biết được chắc chắn sẽ cảm động trong lòng. Nhưng trên đời này không chỉ có
tình cảm nam nữ mà còn có tình huynh muội, tình thân nhân. Nếu biểu ca
thực sự trân trọng nàng, xin biểu ca hãy trân trọng nàng như trân trọng
Hinh biểu tỷ!”
Lâm Chi Nhiễm không nói tiếp nữa, hắn đã biết rõ
lựa chọn của Âu Dương Noãn. Tình ý của hắn, nàng không chút do dự mà cự
tuyệt. Sự kiêu ngạo khiến hắn không thể nói được điều gì nữa, hắn chỉ có thể rời đi. Chỉ có thể rời đi!
Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng
thẳng tắp của Lâm Chi Nhiễm. Nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nếu có thể gả cho Lâm Chi Nhiễm, nàng tin hắn sẽ trân trọng nàng, có lẽ
nàng sẽ không lặp lại bị kịch như lúc trước nữa.
Nhưng…đã muộn
rồi, mọi chuyện đã quá muộn rồi. Ở trong lòng nàng, sớm đã không còn nữ
nhi tình trường, chỉ có hận ý cũng hững hờ. Mộng hồi đêm khuya, chung
quy cũng khó mà quên được.
Trong phòng, Hồng Ngọc đứng lặng yên
không tiếng động. Nàng tuy không tính là quá thông minh nhưng đoạn hội
thoại giữa tiểu thư cùng Đại thiếu gia nàng nghe có thể hiểu được. Nàng
nghe thấy tiểu thư thở dài, không khỏi cúi thấp đầu, trong mắt ẩn chứa
một chút thương hại cùng đồng tình: “Tiểu thư, nếu người gả đến Hầu phủ, bên trên còn có Lão thái quân che chở cho người, ngày tháng trôi qua
nhất định vui vẻ!”
Âu Dương Noãn vô thanh vô tức cười: “Không! Cục diện hiện tại mới là tốt nhất đối với chúng ta!”
Lâm Nguyên Hinh gả vào phủ Thái tử, Lâm Chi Nhiễm cũng phải tìm một hôn sự
môn đăng hộ đối. Đương kim Thánh Thượng vô cùng tin cậy coi trọng Hưng
tể bá, nếu Lâm Chi Nhiễm cưới ái nữ của hắn tất nhiên rất có lợi cho
tiền đồ tương lai. Mà Lâm Chi Nhiễm khẳng định cũng hiểu được điểm này,
nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nàng.
Bình tĩnh xem xét nàng không
phải không cảm động nhưng càng cảm động càng nên vì đại cục mà lo lắng,
vì đối phương mà lo lắng. Giữa bọn họ, chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau,
quyết không thể tự hủy tường thành. Mặt khác Lâm Chi Nhiễm là người dã
tâm bừng bừng, nếu nàng thật sự đáp ứng hắn, tương lai khó đảm bảo hắn
sẽ không hối hận. Đến lúc đó trong lòng hắn nàng sẽ có vị trí gì?
Mà hiện tại nàng cự tuyệt hắn, bởi vì không chiếm được hắn ngược lại đối
với nàng có thể lưu lại chút quyến luyến. Một chút quyến luyến này, cho
Tước Nhi, cho minh ước giữa bọn họ đều có lợi mà không hại. Âu Dương
Noãn vỗ về chậu hoa lan mới đổi bên cửa sổ, lặng yên khẽ cười.
Lâm Nguyên Hinh vốn tưởng rằng mình vừa biết được bí mật trong lòng huynh
trưởng. Nhưng ngoài dự kiến của nàng, sau khi Lâm Chi Nhiễm đến Mộng vũ
lâu, khi trở về lại khôi phục bình thường. Trong lòng nàng nghi hoặc,
càng để ý huynh trưởng cùng Âu Dương Noãn khi nói chuyện, ý đồ muốn tìm
ra chút dấu vết nghiệm chứng suy đoán của mình.
Nhưng mà Lâm Chi
Nhiễm vẫn như thường lệ, vẫn thường xuyên lui tới. Đối với Âu Dương Noãn vẫn thân thiết, hiền hòa như với muội muội ruột….Duy chỉ có một điểm
không giống, chỉ khi đại ca nhìn Âu Dương Noãn, trong mắt nhiều hơn một
tầng ấm áp, lại giống như đang kịch liệt nhẫn nại khiến Lâm Nguyên Hinh
cảm thấy như lâm vào mê võng thật sâu.
…..
Mười bốn tháng sáu. Thọ yến Trấn quốc hầu
Một ngày này trước cửa Trấn quốc Hầu phủ ngựa xe như nước, người đến người
đi, lễ vật như nước nối liền không dứt. Các đại vương phủ, hào môn thế
gia đều phái người đến chúc thọ.
Không chỉ có như thế, ngay cả
Hoàng đế cũng phái Hoàng trưởng tôn đến, thánh ân mênh mông không nói,
trong số những lễ vật mang đến còn có một viên minh châu hi thế, tiền đồ xán lạn khiến người ta hoa mắt. Hoàng đế còn truyền lời nói Hoàng gia
đã đoạt đi một viên minh châu của Trấn quốc Hầu phủ cho nên muốn trả lại cho Lâm Văn Long một viên. Nhất thời, mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn gia chủ.
Đại sảnh, Hoàng trưởng tôn thân hoa phục, mỉm
cười nói: “Hầu gia, viên minh châu hi thế này do một tiểu quốc phía nam
hải vực tiến cống. Phụ hoàng thập phần trân ái, hôm nay lại ban cho quý
phủ đủ thấy người rất quan tâm Hầu gia!”
Sắc mặt Lâm Văn Long tái nhợt, khí độ phong tư không chút nào giống với Lâm Văn Uyên mặt lạnh
như sương một bên. Hắn đứng lên cung kính cúi bái: “Xin điện hạ yên tâm. Lâm gia nhất định không phụ thánh ý!”
Tân khách chật cả sảnh
đường, vui vẻ nói cười. Ai cũng không biết Lâm Văn Long bệnh đã nguy
kịch, nhiều nhất chỉ cố được một năm nữa. Cho nên bọn họ cao giọng đàm
tiếu, tán thưởng liên tục, vì vận khí tốt của Lâm gia mà hâm mộ ghen tị
không thôi.
Khóe miệng Lâm Văn Uyên nhếch lên nụ cười lạnh, ánh
mắt hắn dừng trên vân vàng bao quanh viên minh châu cười nhẹ nói: “Chắc
huynh trưởng có lẽ cũng biết lai lịch của minh châu này. Thế gian sớm
nghe tin đồn, Nam Hải có một bộ tộc giao nhân, sống dưới nước như cá,
mắt có thể khóc ra châu ngọc. Hi thế minh châu này từ tiểu quốc phía nam tiến cống, rất có khả năng chính là giao châu a!”
Hoàng trưởng
tôn nghe vậy thì mỉm cười: “Lâm Thượng Thư nói rất đúng, viên này đúng
là giao nhân lệ, là minh châu hiếm thấy trên đời!”
Minh quận
vương đang ngồi uống rượu một mình, cũng không tham gia đàm luận cùng
người khác. Chỉ là khi Lâm Văn Uyên đột nhiên nói đến nước mắt giao nhân thì đôi mắt đen của hắn nổi lên chút gợn sóng, rất nhanh liền biến mất.
Lâm Văn Uyên cười cười: “Lão thái quân vẫn luôn thích minh châu, châu bảo
trân quý trong phủ đều đã có. Chỉ còn thiếu giao nhân lệ này, không bằng đem vật phẩm này đến nội viện mở tiệc để các phu nhân thưởng thức một
phen?”
Phàm là lễ vật Hoàng đế ban thưởng thì gia chủ đều xem như bảo bối mà giữ, người ngoài muốn nhìn một chút cũng là việc khó. Nên
khi nghe được lời Lâm Văn Uyên, mọi người đều gật đầu khen ngợi.
Lâm Văn Long hơi hơi nhíu mày, cảm thấy đối phương có thâm ý khác. Nhưng
nhất thời không nhìn ra được điểm khác biệt nên chỉ cười nói: “Vậy liền
đưa đi đi. Chỉ là đây là vật Thánh thượng ban tặng nên trăm ngàn lần
phải cẩn thận!”
Giao nhân lệ được đưa đến nội viện, những người
khác liền ngồi xuống tiếp tục uống rượu. Lâm Văn Uyên cười hướng Hoàng
trưởng tôn kính rượu, bất động thanh sắc nói: “Huynh trưởng hưu nhược,
không thể uống rượu. Cho nên ta thay huynh ấy kính Hoàng trưởng tôn!”
Hoàng trưởng tôn nhìn đối phương một cái, trong mắt xẹt qua lãnh ý, tươi cười trên mặt lại rất bình thản: “Sao Lâm thượng thư lại nói vậy? Một ly này ta nên kính ngươi mới phải. Dù sao…tương lai Hầu gia cùng ta đều là
người một nhà!”
Hắn nói những lời này, nhưng không giơ chén lên, hiển nhiên là có ý châm chọc. Lâm Văn Long sắp trở thành nhạc phụ của
Hoàng trưởng tôn, còn Lâm Văn Uyên ngươi là gì? Dựa vào cái gì muốn hắn
đến kính rượu?
Ánh mắt Lâm Văn Uyên hơi tối lại, nhưng nụ cười
vẫn đúng mực như cũ. Chén rượu trong tay không dấu vết buông xuống, trên mặt cũng nhìn không ra vẻ mặt xấu hổ.
Lâm Văn Long biết, nếu bất kính với Hoàng trưởng tôn, vô luận thế nào cũng không được cho nên thản nhiên cười nói: “Nhị đệ quá lo lắng rồi. Ta mặc dù có chút hư nhược
nhưng một vài ly rượu không phải là không thể uống!”
Nói xong
liền bưng ly rượu kính Tiếu Diễn một ly. Chén cạn, Lâm Văn Long liền
hướng nha hoàn một bên gật đầu, nha hoàn kia liền rót đầy.
Lâm
Văn Uyên lúc này lại đứng lên, mặt đầy xuân phong: “Hôm nay ngồi đây đều là khách quý, để ta tự mình vì các vị châm một ly!” Nói xong hắn nhận
lấy bầu rượu trong tay nha hoàn, cười nói: “Mọi người chắc không biết,
rượu Hầu phủ chúng ta cũng có rất nhiều điển cố!”
“Oh! Thượng thư đại nhân không ngại nói thử xem!” Tiếu Thiên Diệp một thân đạm tử hoa
phục hơi hơi nhướng mày nói, bộ dáng tựa hồ như rất hứng thú. Hôm nay
hắn thay mặt Tần vương đến chúc thọ, cho nên cũng ngồi ở chủ bàn.
Lâm Văn Uyên tươi cười thực ôn hòa, chậm rãi rót cho Tiếu Thiên Diệp một ly rượu, sau đó đem ly rượu hai tay đưa qua rồi mới cười nói: “Lúc trước
Hoàng hậu sở sinh, nơi ở cũ của ngài đột nhiên có một kim phượng bay ra, nhân giai kỳ chi, dự vì kim phượng tỉnh. Việc này mọi người đều sớm đã
nghe thấy!”
Mọi người đều gật đầu, Lâm Văn Uyên lại chậm rãi rót
cho Tiếu Trọng Hoa một chén, nói: “Nước giếng này như cam tuyền, thuần
ngọt vô cùng, hương khí bốn phía, sau người ta lấy dùng để chưng rượu.
Nghe nói rượu được chưng ra mùi thơm ngào ngạt khiến lòng người say mê!”
Duẫn quận vương Tiếu Thanh Bần bị nhốt ở nhà mấy ngày, hôm nay phải thật vất vả lắm mới cầu được Chu vương phi thả ra. Đang nghĩ tới muốn vụng trộm
tiến vào nội viện gặp Âu Dương Noãn nên nghe đến đó liền không kiên nhẫn được mà nói: “Những chuyện này mọi người đều đã sớm biết! Kim phượng
kia tỉnh lại sau mười năm khô héo, nước rượu kia cũng vì vậy mà có, có
phải không?”
Tiếu Thanh Bần thiên tính ngay thẳng, những lời này
nói ra lại mang theo trào phúng thản nhiên. Tiếu Thanh Huyền hung hăng
trừng mắt nhìn hắn, lúc quay mặt lại đã mang theo tươi cười: “Ngài không cần quản hắn, mời tiếp tục!”
Đúng lúc này người bên ngoài tiến
vào bẩm báo nói Yến vương sai người tới muốn gặp Minh quận vương. Tiếu
Trọng Hoa hơi hơi nhíu mày, đứng dậy hướng mọi người cáo lễ rồi nhanh
bước ra ngoài.
Lâm Văn Uyên cũng không thèm để ý, tươi cười trên
mặt cũng không chút thay đổi. Hắn thuận thế rót mấy ly rượu cho vài vị
hoàng thân quốc thích. Chậm rãi rót hết một vòng: “Mọi người chỉ biết
chỗ kim phượng bay ra lại không biết nó bay về phương nào. Tục truyền
nói, kim phượng này bay đến một tòa thiên sơn uống một ngụm nước suối
bên trong, rồi hóa thành một pho tượng giống như phượng hoàng. Nước suối này sau lại được người ta dùng để cất rượu, so với nước giếng lúc trước lại càng ngọt lành hơn, dùng để cất rượu cũng càng thêm hương thuần!”
Hắn cong thân mình lên, thuận thế đem móng tay ngón út tay phải khẽ chạm
vào ly rượu bên cạnh, để cho bột phấn trong móng tay vô thanh vô tức rơi vào bên trong. Nhân thể đem ly rượu đưa cho Lâm Văn Long, thập phần tự
nhiên giống như trong lòng hắn vốn đã luyện tập qua vô số lần.
Dưới mắt tất cả mọi người, cả sảnh đường toàn khách nhân, ai cũng không thể
nghĩ được Lâm Văn Uyên hắn lại dám xuống tay. Hết thảy chẳng qua là vì
hắn không muốn chờ đợi, cho dù là một năm hay là mấy tháng. Nếu chờ Lâm
Chi Nhiễm cưới nữ nhi Trịnh gia, đại phòng đã có trưởng tử kế thừa tước
vị. Đến lúc đó vị trí Hầu gia này còn đến lượt hắn sao?
Trong
lòng Lâm Văn Uyên kịch liệt suy nghĩ, dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Loại rượu đó chính là thứ mà hôm nay mọi người đang dùng, nổi danh khắp nơi. Chiếm vị trí thứ nhất xuân mỹ dự!”
Mọi người gật gật đầu, càng thêm phần cẩn thận thưởng thức ly rượu trong tay.
Lúc này Hoàng trưởng tôn liền bưng chén hướng Lâm Văn Long kính: “Hầu gia, ta kính ngài một ly!”
Lâm Văn Uyên nghe vậy thì tươi cười càng sâu, hắn cũng bưng ly rượu hướng
người bên cạnh kính rượu, khóe mắt lại đảo qua Lâm Văn Long đang bưng
chén uống một hơi cạn sạch. Tảng đá trong lòng hắn rốt cục cũng được hạ
xuống.