“Lục Lăng?”
Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, trong giọng nói mang theo sự khiếp sợ mà chỉ hai người mới hiểu.
Nàng vốn nghĩ rằng sẽ không nghe lại cái tên này nữa nhưng không ngờ lại nghe thấy trong trường hợp này.
Thậm chí nay còn ở bên cạnh Thái tử, điều này không có nghĩa là Thái tử đã biết hết rồi chứ?
“Hừ, cũng không phải là thân phận gì cao quý! Đúng là hồ ly tinh!”
Chính vì nữ tử này xuất thân thanh lâu nên các trắc phi của Thái tử mới càng thêm khó chịu.
“Hơn nữa Thái tử còn phân phó đối với nàng theo đãi ngộ của một trắc phi!”
Đôi mắt lợi hại của Phùng trắc phi bên cạnh Chu Lan Chi như thủy ngân hơi chuyển, khóe môi hơi cong lên bồi thêm một câu.
Thực hiển nhiên, bọn họ hy vọng Lâm Nguyên Hinh, người đã sinh được hai tiểu điện hạ cho Thái tử đứng ra nói một câu.
Âu Dương Noãn tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không khỏi âm thầm lắc đầu.
Nữ nhân a, bình thường thì đấu đá tranh giành, đến lúc này lại cùng đoàn kết đứng lên đối kháng với kẻ thù bên ngoài. Điều này cũng chứng minh Tiếu Diễn rất sủng ái Lục Lăng.
Lâm Nguyên Hinh vẫn bình thản lặng yên không nói gì. Tầm mắt mọi người đều chăm chú nhìn nàng.
“Nếu đó là ý của Điện hạ thì ta thấy…..cũng không có gì phải nói thêm. Điện hạ thích ai, còn cần người ngoài xen mồm vào sao?”
Mọi người nghe lời ấy liền không khỏi nhụt chí.
“Lâm trắc phi nói phải! Nhưng nếu mọi người đều không nói gì, vậy chẳng phải quá dễ dàng cho nữ nhân kia rồi sao?”
Khó có dịp Chu Lan Chi lại tôn trọng Lâm Nguyên Hinh như vậy. Nhưng thấy đối phương chỉ mỉm cười lắc đầu liền không khỏi thấp thỏm lo lắng: “Quên đi! Lâm trắc phi đã không chịu quản, chúng ta càng không có lý do gì đi quản hồ ly tinh kia!”
Nói xong cũng liền ào ào đứng lên, hướng Âu Dương Noãn cáo từ.
Lâm Nguyên Hinh vẫn ở lại, thấy bóng lưng bọn họ dần xa liền cười lạnh: “Nhìn xem, đều đến đây thám thính tin tức!”
Âu Dương Noãn quay đầu nói: “Biểu tỷ, Lục Lăng thực sự vào phủ sao?”
Lâm Nguyên Hinh chậm rãi gật gật đầu: “Là ta đưa vào phủ!”
Âu Dương Noãn mở to mắt, giống như không hỏa diễm. Nàng nắm chặt lấy vạt áo Lâm Nguyên Hinh, vội vàng nói: “Biểu tỷ, vì sao? Tỷ biết rõ là….”
“Noãn Nhi, có điều ta nên nói sớm với muội. Ở chung lâu ngày ta lại càng hiểu được Tiếu Diễn vẫn luôn nhớ đến muội, vẫn luôn vương vấn muội. Lại còn liều mạng muốn có được muội….tuy rằng hắn không nói với bất luận kẻ nào!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn sâu vào mắt Âu Dương Noãn, mỉm cười có chút thê lương: “Nha đầu ngốc, hắn nguyện ý đến viện của ta chẳng qua là vì muốn từ ta nghe được chuyện của muội! Muội biết không?”
“Lục Lăng giống muội như vậy, Tiếu Diễn không chiếm được muội thì ít nhất bên cạnh hắn còn có một cái bóng mới có thể tạm thời trấn an hắn. Muội xem, không phải gần đây hắn không còn đến gây phiền nhiễu nữa sao?”
Âu Dương Noãn không khỏi nhíu chặt mày, Lâm Nguyên Hinh mỉm cười trấn an: “Lục Lăng xuất thân nghèo hèn, ở trong phủ từng bước đều gian nan. Mọi chuyện nàng đều phải dựa vào ta, cho nên cái gì nên nói cái gì không nên nói đều biết rõ. Muội yên tâm, nàng sẽ không nói chuyện kia cho Tiếu Diễn biết, hơn nữa còn nghĩ biện pháp để giúp chúng ta giấu diếm!”
Lời tuy là thế nhưng chung quy vẫn thấy không yên tâm. Âu Dương Noãn lắc lắc đầu.
Lâm Nguyên Hinh bật cười: “Không cần lo lắng. Ta có biện pháp khống chế nàng. Tuy rằng nàng đã vào phủ nhưng người nuôi nấng nàng cùng tất cả tỷ muội đều nằm trong tay ta. Như vậy muội còn cho rằng nàng dám nói ra chuyện kia sao? Nếu nói ra thì người đầu tiên chết chính là nàng!”
Âu Dương Noãn vẫn trầm mặc. Lâm Nguyên Hinh cầm lấy tay nàng: “Noãn Nhi, muội không cần lo lắng, một chút cũng không cần lo, ta sẽ an bài tốt mọi chuyện!”
Tính cách của Lâm Nguyên Hinh khác trước rất nhiều. Lúc chưa xuất giá là một người hạnh phúc vui vẻ, chỉ biết lo lắng y phục này phải phối với giày nào thì mới đẹp, hôm nay mặc cái gì ngày mai lại mặc cái gì?
Nhưng bây giờ thì sao? Nàng đã trở thành một người biết ẩn nhẫn. Âu Dương Noãn nghĩ, phải có bao nhiêu cừu hận mới có thể biến một người từ thiên chân đơn giản thành một người như vậy.
Âu Dương Noãn cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh, chợt phát hiện biểu tỷ rất gầy. Trong lòng bàn tay xương cốt còn gập gềnh hiện lên, dường như chỉ cần hơi dùng sức liền có thể bẻ gãy.
Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng trầm xuống, biểu tỷ vẫn luôn không cảm thấy vui vẻ, lại thêm việc Tiếu Diễn khiến nản lòng thoái chí. Vốn là một nữ tử mẫn cảm nhiều tâm sự, sao có thể chịu được đến bây giờ?
Âu Dương Noãn đau lòng nói: “Biểu tỷ, tỷ đã có hai nhi tử, không cần quá lo lắng cho ta. Tỷ hãy chú ý chăm sóc cho bọn chúng, ta có thể tự mình nghĩ cách!”
Ánh mắt Lâm Nguyên Hinh phút chốc sáng lên, nàng nhẹ lắc đầu, nụ cười nơi khóe môi lại dần ấm áp: “Nếu không có muội, con của ta cũng không còn nữa. Muội cứu nó nhiều lần như vậy, nó cũng chính là con của muội!”
Đôi mắt lại thoáng trầm xuống, đau lòng: “Muội tốt như vậy, ta không thể để Tiếu Diễn hủy diệt muội được!”
Âu Dương Noãn nhận thấy ánh sáng lạnh trong mắt Lâm Nguyên Hinh khi nhắc đến Tiếu Diễn liền không khỏi nhắc nhở: “Hắn dù sao cũng là phụ thân của Thịnh Nhi!”
Lâm Nguyên Hinh lắc đầu: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi. Người như thế căn bản không xứng làm phụ thân của Thịnh Nhi!”
Âu Dương Noãn không thể không nhắc nhở: “Biểu tỷ, Tiếu Diễn đối với tỷ và Trấn quốc Hầu phủ đã nổi lên nghi ngờ. Tỷ phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần phải chăm sóc bảo vệ tốt cho Thịnh Nhi!”
Lâm Nguyên Hinh chấn động, nhất thời hiểu được ý tứ của Âu Dương Noãn. Nàng nhíu mày, hổ dữ không ăn thịt con, lời này hoàn toàn không đúng trong hoàng gia. Âu Dương Noãn nói ra những đó, nhất định là vì có dự cảm. Dự tính ban đầu của nàng cần có một chút thay đổi mới được.
Chiều hôm đó Âu Dương Noãn đến phủ đại công chúa, lúc trở về nhìn thấy xe ngựa như nước trước cửa Yến vương phủ. Thầm nghĩ so với lúc sáng thì cũng không sai biệt mấy. Nhưng đến khi nàng bước vào mới nhìn thấy dưới hành lang để đầy những lễ vật quý báu, trong lòng không khỏi liền lạnh như tuyết.
Nàng từ cửa hông đi vào, hỏi Xương Bồ: “Có người đến đây sao?”
Xương Bồ nhanh chóng nói: “Bên trên lễ vật đều có tên, bọn họ hoặc là đích thân đến hoặc là sai người mang hậu lễ tới, miệng đều nói là vì sinh thần của Thế tử phi!”
Đúng vậy, qua mười ngày nữa là tới sinh thần của nàng.
Âu Dương Noãn hơi hơi buồn bực, nhìn Xương Bồ hỏi: “Ai nói với bọn họ ngày sinh thần của ta?”
“Tiểu thư, trong kinh đô này có chuyện gì có thể dấu diếm được? Ngày sinh thần của ngài cũng không phải bí mật gì, bọn họ sao lại không biết được chứ?”
Xương Bồ cười đến là ngây ngô. Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, Tiếu Trọng Hoa vừa ngồi vào vị trí Yến vương Thế tử, bên này lễ vật liền cuồn cuộn không dứt.
Lúc trước Tiếu Trọng Quân cũng không đến mức được như vậy. Ngẫm lại cũng không thấy kỳ quái, Tiếu Trọng Quân chính là một con ma ốm vô dụng, ai sẽ chú ý đến hắn? Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại không giống.
Âu Dương Noãn nhìn qua san hô châu ngọc, ti đoạn gấm vóc liền cảm thán: “Trên đời này quả nhiên có thể thấy nhiều dệt hoa trên gấm, mấy khi thấy được người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!”
Phương mama một bên nghe thấy được thì không khỏi nói: “Đạo lý đối nhân xử thế vốn là như vậy. Dệt hoa trên gấm có thể cho bọn họ mượn lực leo lên mây xanh, cớ sao lại không làm? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chính là không duyên cớ thêm xui, ai lại chịu đi làm một kẻ ngốc? Lúc trước phu nhân chính là không thấy rõ được điểm này mới bị người ta tính kế!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, không khỏi cảm thán: “Thứ bọn họ cầu chẳng qua cũng đều là vinh hoa phú quý mà thôi!”
Nàng liếc mắt nhìn mấy thứ quý giá trong phòng, không chút hứng thú nói: “Hồng Ngọc, gần đây mọi người đều vất vả, ngươi chọn ra mấy thứ phân phát cho mọi người. Còn lại tất cả đều bỏ vào tồn khố….lần sau tặng cho những người khác!”
Hồng Ngọc vâng dạ sau đó lại nói: “Tiểu thư, Tào di nương còn ngồi chờ ngoài phòng….”
Âu Dương Noãn gật đầu, xoay người thay xiêm y rồi tới phòng khách.
Tào di nương đang cúi đầu uống trà, rèm vừa được nhấc lên liền thấy Âu Dương Noãn bước vào. Nàng một thân bích y lụa mỏng, tóc vãn kiểu như ý kế, gắn thêm mấy châu hoa nhỏ xung quanh. Khuôn mặt thanh tú tố khiết không son phấn, cả người như tuyết dưới ánh mặt trời khiến người nhìn cảm thấy rất vừa ý.
“Quận vương phi thật sự là khí độ bất phàm!” Tào di nương nhìn Âu Dương Noãn, tự đáy lòng cảm thán.
“Tào di nương nói đùa rồi. Khó có dịp di nương đến chỗ ta ngồi!”
Âu Dương Noãn gật đầu hàn huyên cũng rất thân mật, không hề có chút ý tứ kiêu căng. Tào di nương thấy nàng khiêm tốn dễ thân liền cảm thấy tâm thần dần định xuống.
Tào di nương dừng một chút, mở miệng nói: “Mười ngày sau là sinh thần của Thế tử phi, ta có chuẩn bị chút lễ mọn. Là thành ý của ta, mong Thế tử phi vui lòng nhận cho!”
Âu Dương Noãn nhìn nhìn bình phong được thêu thủ công cực kỳ tinh xảo mà Tào di nương mang qua, biết đối phương tốn không ít tâm tư.
“Chẳng qua chỉ là sinh thần nho nhỏ thôi, không đáng nói đến. Di nương lần này cũng là vì ta mà hao tâm rồi….”
Tào di nương thấy nàng thích liền lộ ra vẻ mặt cao hứng.
Âu Dương Noãn chỉ nhìn, cũng không nói gì. Sau đó nàng hỏi Tào di nương tình hình sức khỏe, tình hình học hành của Tiếu Trọng Vân.
Tào di nương thấy nàng hỏi Tiếu Trọng Vân, lập tức phấn chấn tinh thần, trịnh trọng trình bày.
Âu Dương Noãn nghe xong liền suy tư: “Nghe nói nay trong triều có Triệu tiên sinh là sư phụ có học vấn cao nhất trong triều. Ông là tây tịch phủ Thái tử, nếu Trọng Vân có thể được ông ta chỉ điểm học vấn nhất định có tiến bộ!”
Nàng như có như không nói một câu này khiến hai mắt Tào di nương sáng lên. Đây chính là chuyện mà mình vẫn luôn tha thiết mong muốn a!
Lúc Đổng thị còn là Đổng trắc phi, tuy rằng không quá khắc nghiệt với mẫu tử Tào di nương nhưng hai người cũng là sinh tồn trong khó khăn, từng bước cũng rất gian nan.
Mà Tôn Nhu Trữ, lại là quý nữ mắt nhìn người cao ngạo, nào để ý đến tình cảnh sinh tồn của một di nương cùng một thứ tử.
Cho nên mới đến chỗ Âu Dương Noãn thử vận, ai ngờ vừa tới đối phương lại chủ động đưa ra đề nghị đổi sư phụ cho Trọng Vân, Tào di nương sao có thể không cao hứng được: “Nhưng Triệu tiên sinh không phải là người có thể dễ dàng mời đến!”
Yến vương tất nhiên sẽ không vì mẫu tử hai người mà hạ loại tâm tư này.
Âu Dương Noãn nhìn biểu cảm của Tào di nương, bất động thanh sắc nói: “Vị sư phụ này ta cũng có quen biết. Chỉ cần mời Lâm trắc phi Thái tử nói thêm một câu, chuyện này liền sẽ thành!”
Tào di nương vui vô cùng, liên tục nói lời cảm tạ. Âu Dương Noãn nhìn gương mặt có ba phần tương tự mẫu thân thì không khỏi ngầm lắc lắc đầu.
Hàn huyên thêm một lát, Tào di nương liền đứng dậy cáo từ. Lúc đi tới cửa lại đột nhiên dừng lại.
“Tào di nương còn lời gì muốn nói sao?” Âu Dương Noãn liền mở lời.
Tào di nương vừa quay đầu lại, cắn cắn răng, trịnh trọng nói: “Thế tử phi, ta có một việc vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết!”
Vừa nói nước mắt bỗng chốc rơi xuống, nháy mắt liền khóc như hoa lê đái vũ, lại đột nhiên quỳ xuống.
“Di nương có gì ủy khuất cứ từ từ nói!”
Âu Dương Noãn hơi hơi liếc mắt, Hồng Ngọc liền nhẹ nhàng đỡ Tào di nương lên, một bên khuyên giải an ủi: “Tào di nương có gì oan khuất, không ngại cứ nói với chủ tử ta. Chủ tử sẽ thay ngài nghĩ biện pháp!”
Tào di nương khóc thút thít, thế này mới nói rõ ngọn nguồn. Hóa ra bốn năm trước Yến vương còn có một vị trắc phi họ Mạnh, là biểu tỷ của Tào di nương. Tình cảm tỷ muội hai người vô cùng tốt, bởi vì tính tình ôn nhu nên Yến vương cũng đối xử tốt.
Âu Dương Noãn gật gật đầu: “Ta có nghe nói qua Mạnh trắc phi đã vô tình trượt chân chết dưới hồ. Tào di nương vì sao còn nhắc tới chuyện này?”
Nói đến đây Tào di nương lại ảm đạm thở dài: “Nào có chuyện vô tình trượt chân, chuyện này thật ra là có nội tình!”
Âu Dương Noãn nghe đến đó, trong lòng liền nhảy dựng lên. Nhưng trên mặt lại bình thản nói: “Di nương cứ mãi canh cánh trong lòng, là vì Mạnh trắc phi bị chết oan sao?”
Tào di nương lại thút thít: “Chuyện này đã ở trong lòng ta bốn năm nay, vẫn luôn không dám nói với ai. Mạnh trắc phi sinh ra ở kinh đô, từ nhỏ không đi qua sông suối, cũng không biết bơi, sao có thể đột nhiên chạy đến hồ sen chơi nước?”
“Khi đó vừa khéo đã qua mùa hè, Mạnh trắc phi là đi đưa trà nước đến thư phòng Vương gia. Ai ngờ lại gặp Đổng trắc phi mà không thấy Vương gia. Không biết vì sao, từ ngày đó Vương gia liền hạ lệnh cấm Mạnh trắc phi!”
“Chúng ta lúc ấy còn cảm thấy rất kỳ quái, Mạnh trắc phi vẫn luôn hiền lành, không biết đã làm sai chuyện gì mà chọc Vương gia tức giận như vậy?”
“Về sau ta mới biết được, trong thư phòng có một chiến báo quan trọng bị mất. Vương gia hoài nghi Mạnh trắc phi cho nên liền hạ lệnh bắt nhốt. Không tới ba ngày sau, biểu tỷ liền không minh bạch mà chết!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lập tức nói: “Chiến báo?”
Tào di nương cảnh giác nhìn thoáng qua chung quanh, Âu Dương Noãn nói: “Di nương không cần lo lắng, ở đây đều là tâm phúc của ta, không có ai đi ra ngoài hồ ngôn loạn ngữ đâu!”
Tào di nương nghe vậy mới tiếp tục nói: “Chuyện này rất bí ẩn nhưng ta rất thân với Mạnh trắc phi, nếu nói tỷ ấy là gian tế, ta tuyệt đối không tin được. Ngược lại ta cảm thấy người kia….”
Nói đến đây lại nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn: “Nếu hôm nay Đổng thị không có ngày này, bí mật này có khả năng cả đời ta đều không nói ra. Nhưng nếu hiện tại Thế tử phi bảo ta ra làm chứng, ta cũng không dám!”
Trong lòng Âu Dương Noãn hiểu được, trên mặt lại không chút biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: “Ta hiểu. Phần tâm tư này của Tào di nương đã là điều khó có được rồi!”
Tào di nương thút thít mấy cái, lại run rẩy quỳ xuống: “Biểu tỷ ta thật sự rất thê thảm, cho dù là đến hiện tại ta vẫn thường xuyên mơ thấy nàng. Chuyện rửa sạch oan khuất cho biểu tỷ ta, còn phải dựa vào ngài!”
Âu Dương Noãn hơi trầm ngâm, cười nói: “Đây đều là chuyện do Vương gia quyết định, ta sao có thể can thiệp? Chẳng qua là ta cũng sẽ lưu tâm, Tào di nương yên tâm trở về đi!”
“Đều nhờ vào Thế tử phi làm chủ!”
Tiễn bước Tào di nương đã là chạng vạng, điểu thước ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nỉ non. Dương liễu thúy bích ở trong gió nhẹ phiêu diêu làm dịu đi khí trời nóng bức, chỉ còn lại hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn.
Âu Dương Noãn uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi Hồng Ngọc: “Ngươi xem lời của Tào di nương có mấy phần thật giả?”
“Có phải là vì Đổng thị đã rơi đài nên mới muốn đẩy thêm một cái lập công lao?” Hồng Ngọc suy đoán.
“Tào di nương không phải kẻ ngốc, cũng biết đâm thọc xúi dục sẽ mang lại hậu quả gì….Cho nên, chuyện này tất nhiên rất đáng giá để cân nhắc!”
Âu Dương Noãn vuốt ve chén trà trong tay: “Con người Đổng thị, thật sự là không đơn giản!”
Trong mắt nàng không hề có vẻ cười nhạo, chỉ thở dài thương hại.
“Vậy….”
“Chuyện này tạm thời không cần lộ ra. Gian tế trong Yến vương phủ, chưa chắc Vương gia cùng Trọng Hoa không phát hiện được!”
Ánh chiều tà ảm đạm chiếu ngoài sân, tạo những điểm sáng nhỏ vụn khiến khuôn mặt Âu Dương Noãn như trong mộng ảo. Nàng nhẹ giọng nói: “Đổng thị hiện tại thế nào rồi?”
“Ngày mai sẽ áp giải lên tam tư nha môn!” Hồng Ngọc hồi đáp.
“Chúng ta cũng nên tiễn một đoạn đường mới phải!” Âu Dương Noãn đứng lên, nhẹ nhàng mà nói.
Nói là tống Đổng thị vào nhà giam nhưng Vương phủ dù sao cũng không phải là ngục giam bên ngoài. Thân phận Đổng thị lại đặc thù cho nên xuyên qua tầng lớp canh giữ thì chẳng qua cũng chỉ bị nhốt trong một gian phòng nhỏ hẹp mà thôi.
Khi Âu Dương Noãn tới cửa, ngoài ý muốn lại thấy Tiếu Trọng An đang đứng ở cửa bị hộ vệ ngăn lại: “Vương gia có lệnh, trừ phi có lệnh bài còn lại bất luận kẻ nào cũng không được vào!”
Mặt Tiếu Trọng An một mảnh trắng lại một mảnh xanh, một câu cũng không nói. Âu Dương Noãn đi tới, bọn hộ vệ đều quỳ xuống hành lễ, biểu cảm trên mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Ta có lệnh bài của Vương gia đây!”
Nói xong nàng giơ lệnh bài mà Tiếu Trọng Hoa cho nàng lên, lệnh bài này là Yến vương đưa cho nên liền rất hữu hiệu.
Hộ vệ liếc nhìn nhau nói: “Nhưng tam công tử….”
Âu Dương Noãn nhíu mày: “Các ngươi đứng đây nhiều như vậy, chẳng lẽ còn sợ đệ ấy cướp người sao? Chẳng qua đệ ấy chỉ muốn nhìn thấy mẫu thân của mình mà thôi. Cho dù là Vương gia ở đây cũng sẽ cho phép!”
Tiếu Trọng An chỉ là một thứ tử, còn Âu Dương Noãn trong tay nắm thực quyền, là trái tim của Tiếu Trọng Hoa, ai dám nói thêm câu gì? Cho nên bọn họ chỉ có thể cho qua.
Âu Dương Noãn nhìn bộ mặt khó coi cùng quẫn bách của Tiếu Trọng An: “Vào thôi!”
Trên mặt Tiếu Trọng An lộ vẻ cảm kích. Bình tĩnh xem xét thì nam hài tử này không đáng sợ như mẫu thân hắn. Thậm chí hắn ổn trọng, có nét tương tự Tiếu Trọng Hoa và Yến vương. Tính cách cũng ôn hòa, cho nên giúp hắn một lần, nàng cũng không để ý. Âu Dương Noãn dẫn đầu tiến vào.
Dù sao cũng là lao ngục, cho dù là ngày hè nóng bức nhưng khi bước vào vẫn có thể cảm nhận một luồng không khí mát lạnh úp vào mặt.
Trong phòng gia cụ đơn giản, bốn góc có đốt đèn nhưng cũng không đủ chiếu sáng căn phòng chật hẹp này.
Trong phòng, chỉ cần đến gần một chút liền có thể ngửi được mùi mốc meo nhàn nhạt. Bên trong chỉ có một tấm giường, bên trên chỉ có tấm đệm mỏng. Ai có thể nghĩ được, Đổng trắc phi lừng lững một thời lại có thể lưu lạc đến tình trạng này.
Cửa két một tiếng, bên trong liền truyền đến thanh âm khàn khàn cảnh giác: “Ai?”
Âu Dương Noãn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn màn trướng phủ trước giường. Vài tiếng ho vâng lên, đằng sau trướng có bóng người ngồi dậy: “Rốt cuộc là ai?”
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng An, ý bảo hắn đi qua. Tiếu Trọng An chau mày lại, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi đến bên giường.
Lúc này người bên trong đang không ngừng ho khan. Tiếu Trọng An vươn tay, trong mắt tựa hồ có chút do dự, run run khơi mành lên.
Âu Dương Noãn đứng sau bảy tám thước, nhìn Đổng thị lộ ra sau góc mành, thoạt nhìn so với ba ngày trước còn tiều tụy hơn gấp bội.
Tiếu Trọng An khiếp sợ nhìn, mắt trừng lớn, tay bỗng nhiên run run buông mành ra lui về sau mấy bước: “Ngươi….”
Hắn hiển nhiên không nghĩ tới mẫu thân vẫn luôn cao quý lại biến thành bộ dáng này.
“A…”
Đổng thị kinh hô, vội vàng vung mành ra: “Trọng An!”
Tiếu Trọng An lại lui về sau mấy bước, Đổng thị nghiêng người ghé vào mép giường, thét chói tai: “Đừng đi, ta có lời muốn nói với ngươi….”
Tay phải vươn ra muốn bắt lấy tay Tiếu Trọng An, trên mặt nước mắt giàn dụa: “Ngươi lại đây, ngươi mau lại đây….”
Đổng thị vẫn luôn cao quý lãnh ngạo chưa từng có biểu cảm kịch liệt như vậy. Tiếu Trọng An tựa hồ bị loại biểu cảm này dọa sợ, nhất thời không biết nên làm gì trước phụ nhân đang khóc sướt mướt này. Hắn hơi sợ hãi nhìn về phía Âu Dương Noãn như cầu xin sự giúp đỡ.
Âu Dương Noãn hướng hắn gật gật đầu, ý bảo hắn không cần quá mức sầu lo.
Đổng thị lúc này cũng chú ý tới hướng đó, theo tầm mắt Tiếu Trọng An nhìn lại. Ánh mắt Âu Dương Noãn liền cũng thẳng tắp đối diện.
Đổng thị không hề chớp mắt nhìn thẳng Âu Dương Noãn, biểu cảm từ kinh ngạc biến thành kinh sợ. Hận ý mãnh liệt trong mắt tựa hồ như muốn thiêu cháy Âu Dương Noãn.
Rồi đột nhiên Đổng thị hét ầm lên như phát điên: “Âu Dương Noãn! Ngươi….Ngươi chạy đến đây làm gì? Đồ nữ nhân tâm địa độc ác, ngươi hại ta thê thảm như vậy còn đoạt đi vị trí Thế tử của con ta. Hiện tại còn muốn dùng thủ đoạn gì mưu hại ta nữa? Âu Dương Noãn, ngươi là tiện nhân ti tiện, ngươi sẽ không được chết tử tế. Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế! Ta nguyền rủa cả người thân của ngươi tất cả đều không được….”
“Câm mồm!”
Tiếu Trọng An lớn tiếng mắng, hắn cơ hồ chưa từng như vậy: “Không cho ngươi nhục nhã nhị tẩu như vậy!”
Đổng thị hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trên mặt ngoại trừ khiếp sợ thì vẫn chính là khiếp sợ: “Ngươi….”
Miệng Đổng thị mở lớn, không dám tin nỉ non: “Ngươi không phải Trọng An….Ngươi điên rồi! Ngươi thế nhưng lại dám nói chuyện với ta như vậy!”
Nói xong lại đột nhiên kêu to: “Ta biết rồi! Âu Dương Noãn tiện phụ độc ác, ngươi muốn dùng cách này châm ngòi quan hệ mẫu tử chúng ta. Ngươi cố ý mang hắn đến để hắn nhìn bộ dáng này của ta. Ngươi….ngươi thật nham hiểm!”
“Ngươi... Ngươi mau câm mồm!”
Thân thể Tiếu Trọng An run run, thanh âm lại mang theo lãnh ý chưa bao giờ nghe qua: “Ngươi mới là độc phụ!”
“Ngươi nói ta độc phụ? Ngươi điên rồi sao? Ta là mẫu thân của ngươi….”
Đổng thị như hít một ngụm khí lạnh, trên mặt vừa cười vừa khóc. Dường như buồn bã phẫn nộ đến cực điểm, một hơi bị mắc nghẹn trong cổ họng. Sau đó đột nhiên bộc phát ra, điên cuồng vỗ ngực chính mình, vô cùng đau đớn.
“Ngươi nhìn cho rõ, người ngươi mắng là ai? Là người đã sinh ra ngươi, ta mang thai hơn chín tháng sinh ngươi ra. Hiện tại chẳng lẽ vì giúp đỡ người ngoài mà chạy đến đây nhục nhã ta sao?”
Đổng thị như phát điên, cử chỉ cũng điên cuồng gào khóc: “Ngươi là con của ta, vì sao phải giúp đỡ người ngoài đối với ta như vậy? Ngươi nhục mạ chính mẫu thân của mình, ngươi thế nhưng nửa điểm cũng không bằng con gái hiếu tâm!”
Tiếu Trọng An hung hăng cắn môi, trên mặt một nửa là sợ hãi, một nửa là quật cường.
Hắn nhìn Đổng thị nói: “Mẫu thân, ngươi chưa từng thực sự làm mẫu thân của ta ngày nào. Nhiều năm như vậy trong mắt ngươi chỉ có đại ca, khi nào thì có ta? Cho tới bây giờ ngươi cũng chỉ nhận một đứa con kia, bởi vì là Thế tử, tương lai sẽ là Yến vương. Ta chẳng qua chỉ là một phế vật có cũng được không có cũng không sao. Ngươi sẽ chỉ cảm thấy ta vô dụng. Nhiều năm như vậy ngươi có từng khen ta một câu, ôm ta một lần chưa?”
Đổng thị khiếp sợ nhìn hắn: “Mặc kệ thế nào ta vẫn là mẫu thân của ngươi. Ta bị người ta hại thành dạng này, ngươi còn đứng bên bọn họ sao?”
Tiếu Trọng An vô cùng đau đớn: “Ta có mắt, có tai, có trái tim. Ta biết nhìn, biết nghe, biết cảm nhận. Tự ngươi làm gì để lạc đến kết cục này thì trong lòng ngươi cũng rõ ràng. Phụ vương vẫn luôn kính trọng ngươi, người vì sao lại đối xử với ngươi như vậy? Tình cảm phu thê nhiều năm của hai người cuối cùng cũng vì ngươi mà khiến phụ vương không thể nhịn được nữa. Ngươi có tư cách gì để tự xưng là mẫu thân của ta?”
Sau khi tuyệt tình nói xong những lời này hắn liền bước nhanh ra ngoài, giống như sau lưng có quỷ vậy.
Đổng thị không dám tin nhìn bóng lưng hắn, trên mặt lộ ra sự tuyệt vọng vô cùng.
Âu Dương Noãn đột nhiên cười rộ lên: “Đổng trắc phi, có phải cảm thấy thực có ý tứ hay không?”
Ánh mắt Đổng thị nhìn nàng như muốn giết người, Âu Dương Noãn lại cười nói: “Hết thảy đều tại ngươi gây nên. Ngươi….đồ nữ nhân độc ác!”
“”Khụ khụ... Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ...”
Sau khi ho khan, tay Đổng thị liền ôm lấy ngực thống khổ cuộn tròn người lại.
Âu Dương Noãn nhìn khuôn mặt tiều tụy, tóc tai bù xù, bộ dáng thê thảm của Đổng thị. Bỗng nhiên cảm thấy oán khí vẫn luôn đè nén trong lòng rốt cục cũng được phát tán. Nàng từ trên cao ngạo nghễ nhìn Đổng thị, mắt lạnh nhìn đối phương giãy dụa bên bờ vực sống chết.
“Ngài nhiễm phong hàn cũng không nhẹ a! Cũng phải thôi, ở đây đúng là không tốt. Chẳng qua là nha môn tam tư càng đáng sợ hơn a! Nghe nói thường xuyên có người nhiễm bệnh trong đó mà cuối cùng mất mạng trong đau đớn. Đổng trắc phi, ngài nói có đúng không?”
Đổng thị nâng mắt lên, ánh mắt u ám: “Ngươi hôm nay đến đây, rốt cục là có mục đích gì?”