Trong lòng Âu Dương Noãn nhảy lên, lập tức vì tin vui bất ngờ này mà không tự chủ được lộ ra tươi cười: “Biểu tỷ, thật tốt. Thật sự rất tốt!”
Lâm Nguyên Hinh hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt như hạt sương, cúi đầu khẽ nói: “Ta sợ lại nhầm lẫn nên đã cố ý tìm nhiều đại phu đến xem, đều nhận được kết luận giống nhau. Ta thật sự đã mang thai! Lần này là thật!”
Thanh âm của Lâm Nguyên Hinh có một loại vui sướng cùng áp lực mơ hồ. Loại vui sướng này nàng không thể biểu lộ trước mặt người khác, sợ bọ họ nghĩ nàng đắc ý nên chỉ dám ở trước mặt Âu Dương Noãn nói câu này mà thôi.
Âu Dương Noãn cười nói: “Từ sau khi chính phi hạ sinh nữ nhi, phủ Thái tử bức thiết cần một nam hài tử. Nếu biểu tỷ có thể hạ sinh trưởng tử, tương lai địa vị tất nhiên không gì đánh đổ nổi!”
Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, lập tức thản nhiên lắc lắc đầu: “Nay ta đã không còn cầu điều đó. Ta chỉ cầu có thể bảo vệ đứa nhỏ trong bụng được an toàn!”
Âu Dương Noãn thành khẩn nói: “Đúng vậy. Chín tháng mười ngày đứa nhỏ mới được sinh ra, khoảng cách từ đây đến đó còn dài, biểu tỷ nhất định phải cẩn thận một chút. Haizzz, tỷ giờ đang mang thai, sao có thể chạy đi nơi nơi như vậy?”
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười, bưng chén trà lên nói: “Dù sao thì cũng an toàn hơn trong phủ Thái tử!”
Khi nói những lời này, tươi cười của nàng lạnh nhạt mà thương cảm. Lâm Nguyên Hinh chống cằm nhìn mấy cành hoa mai trong bình, tự nói: “Hiện tại nghĩ lại, nếu có thể gả cho một gia đình bình thường, có lẽ ngày tháng trôi qua đối với ta có thể sẽ tốt hơn được một chút!”
Lời nói vô tâm nhưng lại lộ ra vô số chua xót trong lòng. Âu Dương Noãn không khỏi biến sắc, chỉ là bất giác rồi liền mỉm cười điềm tĩnh: “Tỷ tỷ sao lại nói như vậy? Người khác trăm phương nghìn kế muốn gả vào hoàng thất mà không thể. Huống chi nay tỷ còn có đứa nhỏ, mọi chuyện tương lai đều chưa thể nói trước được điều gì. Hiện tại tỷ nên nghĩ thoáng, vui vẻ dưỡng thai cho tốt!”
Lâm Nguyên Hinh cười cười: “Kỳ thật ta cũng không làm gì được, tính tình không đủ kiên cường, lại còn gả vào nơi như vậy. Nay ta chỉ hy vọng Noãn Nhi có thể có một người hợp tâm ý, đừng lại giẫm vào vết xe đổ của ta. Cho nên ta mới phản đối muội gả vào Tần vương phủ như vậy. Một khi muội gả qua, đừng nói nảy sinh hiềm khích với Đại công chúa cùng Lão thái quân, liền ngay cả tự bảo vệ bản thân ở Tần vương phủ cũng khó. Nơi đó….so với phủ Thái tử còn phức tạp hơn gấp trăm ngàn lần!”
Âu Dương Noãn gắng nở nụ cười có chút nhạt nhẽo: “Biểu tỷ, những lời này tỷ không nói ta cũng hiểu được!”
Lâm Nguyên Hinh cười nói: “Chỉ cần muội hạnh phúc, ta liền cao hứng!”
Âu Dương Noãn nắm những ngón tay lạnh lẽo gầy gầy của Lâm Nguyên Hinh, khẽ cười nói: “Biểu tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ hạnh phúc. Biểu tỷ cũng vậy, có Thái tử phi lại có đứa nhỏ trong bụng, phúc khí của tỷ còn được lâu dài!”
Lâm Nguyên Hinh vuốt vuốt tóc, ý vị thâm trường cười: “Phải, lúc trước muội nói với ta những lời này, ta còn có điều không hiểu. Nhưng nay tất cả ta đều đã hiểu được. Hoàng trưởng tôn sự vụ bận rộn, hắn cũng không có bao nhiêu tâm tư để lãng phí trên người nữ nhân. So với tranh giành sủng ái của hắn, còn không bằng thân cận với Thái tử phi rồi sinh được một nam tử thì mọi chuyện tất sẽ tốt!”
Âu Dương Noãn cười cười, cũng không nói tiếp mà chỉ hỏi: “Nghe lời biểu tỷ nói, Hoàng trưởng tôn gần đây bề bộn nhiều việc sao?”
Lâm Nguyên Hinh gật đầu: “Bệ hạ bị bệnh. Hoàng trưởng tôn ở luôn trong cung thị tật!”
“Bệ hạ bị bệnh?” Ánh mắt Âu Dương Noãn hơi hơi ngừng lại.
Lâm Nguyên Hinh cười nói: “Hoàng trưởng tôn nói Bệ hạ chỉ bị nhiễm phong hàn, không cần sầu lo!”
Không biết vì sao, trong lòng Âu Dương Noãn ẩn ẩn dâng lên một dự cảm không tốt. Nhưng nhìn khuôn mặt nhu hòa của Lâm Nguyên Hinh, nàng đành âm thầm đem bất an trong lòng nhịn xuống: “Biểu tỷ nói phải, Bệ hạ là thiên tử, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành!”
Hoàng cung.
Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi trên giường, tinh thần quyện đãi lật xem mấy bản tấu chương. Thỉnh thoảng phát ra một trận cười lạnh.
Lúc này, thái giám cung nữ hầu hạ tất cả đều cúi đầu đứng đó, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu đến vị cửu ngũ chí tôn này.
Hoàng đế nhìn vài lần, đột nhiên lạnh lùng khép tấu chương lại. Hai mắt phút chốc trợn to, lập tức hiện lên chút hàn quang lành lạnh: “Đều là lũ phế vật. Chỉ biết thượng tấu, cũng không ai dám đảm nhận trách nhiệm!”
“Xin Hoàng tổ phụ bớt giận, tôn nhi đã chọn được người thích hợp!” Hoàng trưởng tôn trầm tĩnh nói.
Hoàng đế nhíu mày: “Ngươi nhìn trúng ai?”
Hoàng trưởng tôn nhẹ nhàng quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Nay đông xuân tới là lúc lũ lụt nguy hiểm nhất. Một khi hà đạo vỡ đê, chẳng những trăm ngàn dân chúng trôi giạt khắp nơi, mà còn liên lụy tới quốc khố mất đi một khoản thu, tiêu tốn thêm một khoản chi, đây chính là làm lung lay nền tảng quốc gia. Huống chi Nam Chiếu luôn như hổ rình mồi chúng ta, hằng năm đều nung nấu ý đồ xâm chiếm, đây cũng là một mối họa lớn. Chuyến này đi một là vì trị thủy, hai là tìm hiểu tình hình Nam Chiếu. Chuyện này là chuyện trọng đại, vì để đảm bảo chắc chắn an toàn, con tự mình đi là thỏa đáng nhất!”
Hoàng đế trong lòng thở dài. Loại chuyện này, vốn Thái tử nên đi mới đúng. Nhưng Thái tử….cũng không đủ khả năng để đảm đương trọng trách như vậy. Cho nên Hoàng trưởng tôn mới không thể không đi trước.
Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi nói: “Như vậy cũng tốt!”
Dường như Hoàng đế chỉ hờ hững phun ra một câu này, lập tức mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ngươi tuổi còn quá nhỏ, ghánh nặng như vậy vốn không nên giao cho ngươi. Chính là người trong triều có thể dùng quá ít, người có thể tín nhiệm lại càng ít. Ngươi yên tâm, đến Thương Châu có thể làm gì thì cứ làm, đừng lohậu cố chi ưu. Kinh đô có ba đại doanh nên sẽ không có ai ăn no rảnh rỗi đến tìm phiền toái. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, đến lúc đó trẫm vẫn có một nước cờ rất tốt. Về phần những người khác….”
(Hậu cố chi ưu: Ý nói những nỗi lo lắng về gia đình, người thân, những nỗi lo lắng cá nhân của những người làm việc lớn)
Hoàng trưởng tôn vẫn nghiêm túc nghe nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ba đại doanh đóng quân gần kinh đô có năm vạn quân mã, từ xưa chỉ dùng để bảo vệ xung quanh kinh đô.
Nếu là bị người có ý định tính kế, chưa chắc có thể đủ đảm bảo an toàn. Hoàng đế tựa hồ như đã quá mức tin tưởng bọn họ, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Chỉ là nhìn biểu tình của Hoàng đế, những điều hắn nghĩ không thể nói ra. Nếu hiện tại hắn nói ra, Bệ hạ có tin tưởng hay không là một chuyện, còn chưa biết trong cái nơi gọi là tâm phúc của Hoàng đế này có người của Tần vương hay không?
Hoàng trưởng tôn trái lo phải nghĩ, rốt cục nói: “Hoàng tổ phụ….”
Đúng lúc này, trong điện bỗng vang lên một đạo âm thanh ôn nhu: “Bệ hạ, thuốc đã được chuẩn bị xong!”
Tiếu Diễn cả kinh, quay mạnh đầu liền thấy Ngọc phi cẩm áo thêu mười con sư tử chơi tú cầu, váy dài như lưu tinh, ống tay áo mỏng manh giống như mấy tía nơi chân trời.
Nàng đang chén thuốc đen sánh chậm rãi tiến đến, ôn nhu nói: “Châu Thái y vừa mang thuốc đến. Bệ hạ hãy uống khi còn nóng!”
Tiếu Diễn nghe vậy, không thể không đứng lên nhẹ giọng nói: “Bệ hạ dùng thuốc đi. Ta cũng nên sớm trở về chuẩn bị!”
Hoàng đế phất phất tay, hắn liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Hôm nay, Thánh chỉ hạ Hoàng trưởng tôn đảm nhiệm chức vị giám sát Ngự sử, nửa tháng sau đi Thương Châu khai thông hà đạo.
Nhất thời lời đồn đãi nổi lên, triều thần một mặt nghị luận vị Hoàng trưởng tôn tuổi trẻ đầy hứa hẹn này. Một mặt đầy lòng nghi ngờ với mục đích đi lần này của hắn.
Tiếu Diễn ngồi trong chính phòng Mặc hà trai, lẳng lặng nhìn Lâm Nguyên Hinh đề thơ trên bức sơn thủy đồ Âu Dương Noãn mang đến.
Tiếu Diễn là do một tay hoàng đế bồi dưỡng, có thể nói là văn võ song toàn, cá tính trầm tĩnh. Ở trường săn hắn là một thợ săn dũng mãnh.
Nhưng xuống ngựa, hắn lại thích ngâm thơ, thích hoài cổ, thích cầm kỳ thi họa, cũng thích nữ nhân xinh đẹp.
Hắn thuộc loại nam nhân theo đuổi sự hoàn mỹ, đồng thời cũng là người có dục vọng chinh phục mãnh liệt.
Cho nên hắn luôn bất động thanh sắc tiêu diệt đối thủ trên triều, mà mỗi một nữ nhân bên cạnh hắn cũng đều là tốt nhất.
Với Tiếu Diễn mà nói, Chu Chỉ Quân là hoa lan, Lâm Nguyên Hinh là hải đường kiều diễm nuôi dưỡng trong phủ Thái tử.
Duy nhất không chiếm được Âu Dương Noãn. Hơn nữa điều khiến hắn cảm thấy khó chịu nhất chính là mỗi lần nhìn Lâm Nguyên Hinh hắn luôn không tự chủ mà tìm kiếm hình bóng Âu Dương Noãn trên gương mặt nàng.
Kết quả hắn luôn thất vọng, vẻ đẹp của Lâm Nguyên Hinh như vẻ đẹp của bạch ngọc không tỳ vết, lộ ra một loại kiều mỵ. Ánh mắt nàng luôn mang vẻ xấu hổ khiếp nhược, mỗi một đường nét đều khiến người ta sinh ra một cảm giác ôn nhu, giống như tháng tư Giang Nam.
Còn Âu Dương Noãn, trên mặt nàng luôn mang theo tươi cười nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy hàn băng. Bề ngoài thoạt nhìn như lửa nhưng đến gần rồi mới phát hiện nội tâm nàng lạnh đến mức có thể khiến người ta đóng băng.
Nhưng chính loại lạnh như băng này lại làm hắn cảm thấy hứng thú, muốn hiểu được trong lòng đối phương đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng bất luận là hắn làm cái gì, lạnh nhạt cũng vậy mà nhiệt tình cũng thế, Âu Dương Noãn đều giống như không nghe không thấy, không có chút động tĩnh gì. Thật đúng với một câu thứ không chiếm được là thứ tốt nhất, hiện tại Tiếu Diễn cảm nhận sâu sắc điều này.
Lâm Nguyên Hinh dừng bút, nâng ánh mắt trong veo lên nhìn Tiếu Diễn: “Lần này, điện hạ đi bao lâu?”
Thanh âm của nàng như oanh thanh yến ngữ, hết sức dễ nghe.
Tiếu Diễn lắc lắc đầu: “Tạm thời còn chưa biết!”
Lâm Nguyên Hinh nói: “Có cần thiếp chuẩn bị cho điện hạ chút gì đó không?”