Ánh nến lay động, ngọn lửa như đang nhảy múa nhẹ nhàng chớp động phủ lên gò má Âu Dương Noãn một ánh sáng mơ hồ.
Khóe miệng nàng lại cong lên ý cười trào phúng. Khi Tiếu Thiên Diệp nhìn kỹ lại hoàn toàn không thấy đâu.
Duy chỉ có sâu trong lòng nàng chậm rãi nghiêm túc. Ngay khi nàng biết Tiếu Thiên Diệp buông tha cho Lâm Chi Nhiễm, trong đầu nàng thế nhưng lại sinh ra một ý niệm, hắn cũng là người thân của nàng.
Có lẽ….nàng với hắn có thể cùng tồn tại.
Nhưng hiện tại nàng lại một lần nữa chứng thật. Đó chẳng qua chỉ là một hy vọng xa vời.
Đúng vậy, hắn đã giúp nàng một lần, nàng không thể lại yêu cầu hắn giúp thê tử của kẻ thù.
Trấn quốc Hầu phủ vĩnh viễn cũng không có cách nào đứng cùng lập trường với Tiếu Thiên Diệp. Tuy không phải đến mức ngươi chết ta sống thì cũng là cừu thị đối địch.
Hồi lâu nàng sau cũng đều không nói lời nào, chậm rãi nheo mắt lại, khó có thể ức chế khí lạnh đã lan tràn khắp toàn thân.
Sau một lúc lâu nàng mới nhẹ nhàng hít sâu, tươi cười yên yên: “Thế tử ngàn dặm xa xôi đến, chính là đến cảnh cáo ta sao?”
Tươi cười của nàng như muối, lại một lần nữa xát vào vết thương của Tiếu Thiên Diệp.
Hắn đơn giản nhưng cũng sắc bén nói: “Nàng nên biết ta sẽ làm cái gì. Nếu nàng hy vọng bọn họ bình an thì nàng đừng nên chọc giận ta!”
Mắt Âu Dương Noãn chợt mở lớn, vẫn nhìn chằm chằm Tiếu Thiên Diệp, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nàng nắm chặt tay, đặt ở ngực cực lực khống chế run rẩy. Sau một lúc lâu nàng mới tìm lại được tiếng nói: “Ngươi….ngươi đang dùng tính mạng của họ uy hiếp ta? Tiếu Thiên Diệp, chẳng lẽ là ta đã nhìn lầm ngươi rồi sao?”
Phẫn nộ cùng đố kỵ khiến tâm Tiếu Thiên Diệp loạn như ma. Trong mắt hắn tức khắc mơ hồ dâng lên một tầng nước mắt. Hắn tuyệt không nghĩ rằng Âu Dương Noãn sẽ nói ra những lời như vậy.
Rồi đột nhiên hắn phát ra tiếng cười lạnh, lại đột nhiên dừng lại. Trong lời nói thế nhưng lại có tia thê lương: “Được, được lắm! Nàng nhìn lầm ta rồi. Cái này là vì ta đắc tội với biểu tỷ nàng khiến nàng thương tâm. Hay vẫn là nàng đối với Hoàng trưởng tôn căn bản có tâm tư khác….”
Tiếu Thiên Diệp tức giận chính mình, càng hận Âu Dương Noãn. Bế tắc trong lòng hắn không được giải tỏa sẽ khiến hắn nghẹn chết.
Tiếu Thiên Diệp đến gần Âu Dương Noãn, hung ác bắt lấy cánh tay nàng, quát lớn: “Nàng giúp đỡ cho bọn họ như vậy là muốn làm Thái tử phi của hắn sao? Còn nếu không, tại sao lại không chịu gả cho ta? Nàng đang giả bộ, muốn lạt mềm buộc chặt sao?”
Âu Dương Noãn cảm thấy xương của mình như bị Tiếu Thiên Diệp bóp nát. Nhưng điều khiến nàng đau hơn chính là Tiếu Thiên Diệp hung ác này đã không còn đôi mắt như hắn trước đây nữa.
Tâm Âu Dương Noãn chợt lạnh, hốc mắt ẩn ẩn đau. Giây lát nàng liền liều mạng dùng sức gạt tay hắn ra, như là sẽ không dễ tha thứ cho những lời nói của hắn.
Nàng quyết tuyệt nói: “Ta không cần phải trả lời ngươi!”
Toàn thân Tiếu Thiên Diệp toát mồ hôi lạnh, trước ngực lại càng kịch liệt đau đớn. Trong thanh âm dẫn theo âm lãnh vô hạn: “Nói như vậy, trước kia ngươi đối với ta tất cả đều là giả dối? Ngươi lừa gạt ta! Ngươi là đồ nữ nhân tham hư vinh, không biết xấu hổ! Chỉ cần nam nhân nào đối với ngươi hữu dụng ngươi đều không chút lưu tình nào mà lợi dụng!”
Giả dối! Lừa gạt! Không biết xấu hổ! Những chữ này sắc bén như đao cứa vào lòng Âu Dương Noãn, mãnh mẽ khiến nàng đổ máu.
Tiếu Thiên Diệp a Tiếu Thiên Diệp, ngươi chửi hay lắm!
Bỗng nhiên Âu Dương Noãn cảm thấy rất mệt. Cả cơ thể như vô lực, hai chân như không thể chống đỡ được thân mình.
Nàng lảo đảo dựa vào tường, cười lạnh nói: “Được lắm, ngươi chửi hay lắm! Đúng vậy, tất cả đều là ta lợi dụng ngươi….”
Hắn nói đúng, nàng chẳng qua chỉ là lợi dụng hắn thôi.
Nhưng giờ khắc này, khi hắn không hề cố kỵ nói ra những lời này, lòng của nàng vô cùng bi thương.
Có lẽ, bất tri bất giác trong lòng nàng đối với nam nhân này có sự chờ mong, có chân tình….
“Bốp….”
Tức giận công tâm, Tiếu Thiên Diệp thần trí mê loạn giơ tay phải lên mạnh mẽ đánh xuống má Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn vốn đã đứng không vững, làm sao có thể chống lại một cái tát này. Nàng than lên rồi liền ngã trên đất.
Đau đớn trước ngực nhất thời khiến Tiếu Thiên Diệp đang mê loạn ném thẳng xuống.
Hắn tỉnh táo lại, nhanh chóng quỳ gối xuống bên người Âu Dương Noãn. Chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, giống như máu toàn thân đều theo một cái tát kia của hắn thoát ra hết.
Hắn đột nhiên ý thức được bản thân vừa làm cái gì. Hắn lập tức vươn tay muốn nâng nàng dậy.
Âu Dương Noãn đẩy tay hắn ra, từ vị trí của hắn, ánh mắt nàng u buồn lại giống như băng.
Từ nơi đó hắn thấy được sự tuyệt vọng cùng bi thương. Tiếu Thiên Diệp cả kinh, không khỏi nao núng lui về sau.
Mà nàng cũng đã đứng lên, mở mạnh cửa ra. Nàng khẽ ngước mặt, dường như vừa tỉnh dậy từ trong mộng ảo, nàng quyết tuyệt nói: “Đi ra ngoài!”
Cằm nàng đẹp như được điêu khắc, chỉ có vết tay đỏ kia lại như đâm bị thương mắt hắn. Tiếu Thiên Diệp cơ hồ như quên đi cách hô hấp.
Ngơ ngẩn ra khỏi Hạ phủ. Tiếu Thiên Diệp không biết bản thân làm sao trở về khách điếm.
Hắn tiến thẳng vào phòng, nằm trên giường. Hắn vừa làm cái gì? Hắn khiến nàng tức giận.
Nhưng bộ dáng vừa rồi của nàng, lại không có nửa điểm tức giận.
Hắn biết, đó là vì nàng đã tức giận đến cực điểm. Đây đều là vì Hạ Vũ Sinh.
Hắn đột nhiên từ trên giường bật dậy, trong đôi mắt hiện lên hàn quang lạnh như băng.
Đúng lúc này một con bồ câu bay đến đậu trước cửa sổ phòng hắn. Tiếu Thiên Diệp nhanh chóng đi qua, bắt lấy bồ câu, lấy thư từ trong ống trúc ra nhìn nhìn.
Ánh mắt hắn khẽ nhếch lên, chiến sự căng thẳng, phụ hoàng mệnh hắn lập tức hồi kinh.
Ngày hôm sau, Hạ Vũ Sinh trốn ra từ phía cửa sau không thấy trở về. Đến lúc dùng cơm mới thấy Hạ Vũ Sinh được người nâng về.
Hắn chết trong phòng con hát kia, lặng yên không một tiếng động.
Chiếc đũa trong tay Nhị phu nhân rơi trên mặt đất, không dám tin đứng lên, khóc thét đi qua.
“Người đâu, người đâu? Mau tới cứu con ta! Hắn còn sống, nhất định còn sống a!” Nhị phu nhân ôm thân thể lạnh như băng của Hạ Vũ Sinh, gào khóc.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không dám tin nhìn người buổi sáng vẫn còn vui vẻ, buổi tối liền đã biến thành một khối thi thể.
Hạ lão thái thái ngồi trên chính vị, nghe thấy thanh âm thê lương kia liền hôn mê bất tỉnh.
Âu Dương Noãn chậm rãi đứng lên, cả người trở nên lạnh lẽo. Nàng ý thức được, chuyện này đến tột cùng là do ai làm…..
Hạ Vũ Sinh dù là tên ăn chơi trác táng nhưng còn chưa làm gì phạm phải tội ác tày trời.
Bình thường mặc dù đối với nàng có chút không đứng đắn nhưng ít nhất còn chưa thật sự xúc phạm đến nàng.
Còn những người khác trong Hạ gia dù không phải tốt hết nhưng Hạ lão phu nhân cùng Hạ Gia Như vẫn là toàn tâm toàn ý đối xử với các nàng.
Tiếu Thiên Diệp, hắn thế nhưng lại thật sự động thủ….
Ngay khi nàng đang ngây người, Lâm Nguyên Hinh đã đứng lên, vừa muốn nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Bọn mama nha hoàn phía sau lại cũng muốn biết, bất chấp đẩy thân thể của nàng hướng về phía Hạ Vũ Sinh. Dưới chân Lâm Nguyên Hinh vừa trượt, toàn bộ thân mình đều ngã xuống.
“Biểu tiểu thư!”
Hồng Ngọc sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy vội qua, nhanh chóng quỳ xuống vội vàng ôm lấy Lâm Nguyên Hinh.
Trong lúc thất kinh thế nhưng đã quên gọi Lâm Nguyên Hinh là phu nhân.
Sắc mặt Âu Dương Noãn lập tức thay đổi, nàng nhanh chóng ngồi xuống, giữ chặt lấy tay Lâm Nguyên Hinh: “Biểu tỷ! Biểu tỷ! Tỷ nói chuyện với ta đi!.....Tỷ đừng làm ta sợ a!”
Lâm Nguyên Hinh đau đến sắc mặt trắng bệch, những giọt mồ hôi lớn từ trán chảy xuống. Nàng nỗ lực chịu đựng cơn đau, còn có ý an ủi Âu Dương Noãn: “Ta…ta….ta không sao!....Muội….muội đừng lo…..Ta nghĩ, đứa nhỏ, đứa nhỏ….muốn ra rồi….”
“Muốn?....muốn….muốn sinh sao?” Thanh âm Âu Dương Noãn đều thay đổi, trở nên run rẩy.
Hiện tại toàn bộ trong đại sảnh đã loạn hết cả lên, một bên vây lấy Hạ Vũ Sinh, một bên lại lo cho Hạ lão thái thái. Căn bản không có ai lo lắng cho bọn họ.
Đúng lúc này một nam tử sải bước đi tới, một phen ôm lấy Lâm Nguyên Hinh, mặt đầy sầu lo: “Mau đưa vào phòng!”
Hắn một bên hô, một bên lập tức hướng ra ngoài.
Âu Dương Noãn nhận ra nam tử này là Hạ đại công tử Hạ Vũ Nhiên. Nàng không chút nghĩ ngợi liền bước nhanh theo, một bên phân phó Hồng Ngọc: “Nhanh đi mời bà đỡ đến đây!”
Lâm Nguyên Hinh được đặt lên giường, Hạ Vũ Nhiên quay đầu nói với Âu Dương Noãn: “Bà đỡ đâu?”
“Đến đây, đến đây!”
Hồng Ngọc cơ hồ là kéo bà đỡ chạy tới. Bà đỡ thở hồng hộc bước vào cửa, giống như sắp tắt thở nói: “Không vội….không vội! Sinh đứa nhỏ thôi mà, còn lâu nữa mới ra!”
Nhìn thấy Hạ Vũ Nhiên trong phòng, bà đỡ liền biến sắc: “Sao lại có nam nhân ở trong này? Đây là điềm xấu a!”
Hạ Vũ Nhiên biết mình không tiện ở chỗ này nên liền khẽ gật đầu với Âu Dương Noãn rồi bước nhanh ra ngoài.
Hắn mơ hồ đoán được Tiếu Trọng Hoa cùng hai nữ tử này có một mối liên hệ kỳ dị nào đó. Hắn phải nói cho đối phương biết.
Nhưng Tiếu Trọng Hoa đã biến mất từ nửa tháng trước. Lúc hắn đi còn nói hôm nay sẽ về, nhưng hiện tại không biết đang ở đâu.
Bà đỡ lại nhìn về phía Âu Dương Noãn, nàng nhíu mày nói: “Ta sẽ ở trong này!”
Thanh âm của nàng quyết liệt, bà đỡ sửng sốt, không hề kiên trì, lập tức nói với Hồng Ngọc: “Mau đốt bếp lên, đun nước nóng. Toàn bộ khăn bố sạch có thể tìm được đều nhanh chóng mang lại đây! Hơn nữa động tác phải nhanh lên một chút! Mau đi đi!”
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Nguyên Hinh càng ngày càng trắng Âu Dương Noãn chưa bao giờ kích động như vậy.
Nàng gắt gao cầm chặt lấy tay Lâm Nguyên Hinh, trong lòng vô cùng thống khổ: “Đều là ta hại tỷ! Vì sao ta lại đi chọc giận hắn chứ? Đều là lỗi của ta….”