Lâm Nguyên Hinh hôn mê một ngày một đêm, nàng thật sự là đã quá mệt mỏi. Hạ Vũ Nhiên cùng bà đỡ đã rời đi.
Âu Dương Noãn ngồi dưới đèn, nhìn vú nuôi ôm đứa nhỏ nhẹ giọng dỗ dành. Nàng chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.
Một ngày hôm nay nàng thật sự là chưa bao giờ trải qua. Sống lại một đời, nàng cho rằng bản thân có thể nắm mọi thứ trong tay nhưng nàng không thể nào nắm giữ được ý chỉ của lão thiên gia.
Hôm nay nếu Lâm Nguyên Hinh cứ như vậy chết đi, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Tiếu Thiên Diệp, cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Chỉ một chút nữa thôi, Lâm Nguyên Hinh cùng đứa nhỏ đều sẽ gặp nguy hiểm. Cũng may biểu tỷ cùng đứa nhỏ hiện tại đều bình an.
Âu Dương Noãn thở dài, gió lạnh thổi qua thân hình đơn bạc của nàng khiến nàng dần trấn định, lại một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh lý trí như trước.
Đúng lúc này một tiểu nha đầu lạ mặt đột nhiên chạy tới: “Âu Dương tiểu thư, hóa ra ngài ở chỗ này, nô tỳ tìm ngài khắp nơi a! Lão phu nhân thương tâm quá độ, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi. Nghe nói Tiêu phu nhân đã sinh nên muốn mời ngài qua đó hỏi thăm một chút!”
Âu Dương Noãn từ trong lương đình đứng dậy: “Được, dẫn ta qua đó!”
Tiểu nha đầu khom lưng: “Dạ, nô tỳ đi trước dẫn đường, ngài hãy cẩn thận mặt đất trơn trượt!”
Từ nơi này đến chính phòng của Hạ lão phu nhân cần phải đi qua núi giả bên Thái Hồ.
Đường đi có hơi chút gập ghềnh, Âu Dương Noãn nhớ tới tiểu lâu bí ẩn sau núi giả này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một dự cảm xấu.
Nàng đi được một nửa liền đột nhiên dừng lại: “Ngươi là nha đầu bên cạnh Hạ lão phu nhân? Sao ta chưa từng thấy qua?”
“Nhị thiếu gia không còn, bốn nha đầu bên cạnh Lão phu nhân đều qua chỗ Nhị phu nhân hỗ trợ chăm sóc. Nô tỳ là tạm thời được thay lên, lúc đầu hầu hạ sau hậu viện!”
Tiểu nha đầu miệng lưỡi nhanh nhẹn, nói rất có lý.
Nhưng Âu Dương Noãn lại cảm thấy dường như có chỗ không đúng. Bởi vì đường càng đi càng không đúng, trước mắt là cửa vào tiểu lâu kia.
Bỗng nhiên Âu Dương Noãn bị một lực mạnh đẩy vào phần eo, nàng lập tức đụng vào một người phía trước, không khỏi có chút hoảng sợ.
Người đang đứng phía trước là Hạ Gia Trang đang đeo một cái mạng che mặt thật lớn.
Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn về phía sau, tiểu nha đầu kia quả nhiên đã lui ra. Nàng quay đầu nhìn Hạ Gia Trang, lập tức liền hiểu được.
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Hạ Gia Trang cúi đầu.
Âu Dương Noãn rõ ràng nghe được đối phương bi thương vô hạn thở dài một tiếng: “Khuôn mặt này của ngươi thật đẹp, ngay cả nữ nhân như ta nhìn còn động tâm. Khó trách mọi người đều thích ngươi như vậy!”
Âu Dương Noãn biết, từ sau khi Hạ Vũ Nhiên trở về vạch trần kếlý đại đào cươngcủa Mao thị thì chuyện này mới yên lặng xuống. Ngay cả Mao thị cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt nàng.
(Lý đại đào cương: Mận chết thay đào, trong trường hợp này là lấy mận thay đào ý. Kiểu như câu trộm long tráo phụng á. ^-^)
Hạ Gia Trang tiếp tục nói: “Trước đây ta cũng có một gương mặt xinh đẹp, đã khiến không biết bao nhiêu hào môn công tử trong Bình Thành ngưỡng mộ!”
“Nhưng vài năm trước, một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn đã hủy đi khuôn mặt ta. Từ đó về sau ta liền bí mật ở trong tiểu lâu này, còn mọi người vẫn nghĩ là do ta bệnh nên không thể ra gió!”
Ngữ khí của Hạ Gia Trang cực kỳ bi thương, đương nhiên nghe ra được không phải đang nói dối.
Trong lòng Âu Dương Noãn dâng lên sự đồng tình, quan trọng nhất là Hạ Vũ Nhiên vừa mới cứu tính mạng Lâm Nguyên Hinh. Mà Hạ Gia Trang lại là muội muội của hắn.
Cho dù đối phương từng không có ý tốt, Âu Dương Noãn cũng xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta có thể hiểu nỗi thống khổ của ngươi. Hơn nữa ta còn phải cảm ơn đại ca của ngươi, nếu không có hắn hôm nay biểu tỷ của ta nhất định sẽ rất nguy hiểm…”
Không đợi Âu Dương Noãn nói xong, Hạ Gia Trang đã lạnh lùng cắt ngang: “Hắn đúng là một đại phu y thuật cao minh!”
Sau đó lại cẩn thận nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, ánh mắt mang theo một tia ẩn ẩn hờ hững: “Đáng tiếc hắn lại không thể chữa khỏi mặt ta. Cũng chỉ có thể giữ lại tính mạng của ta mà thôi!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, trong mắt Hạ Gia Trang xem ra sẽ là một loại châm chọc.
Âu Dương Noãn hiểu được điểm này, lại càng không nghĩ sẽ khích bác đối phương, cho nên chỉ nói: “Hạ tiểu thư, có một số việc không phải nhân lực có thể xoay chuyển!”
Hạ Gia Trang lại hoàn toàn như đang tự nói một mình: “Vốn nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tạm thời làm thế nhân của ta thì tốt biết bao. Như vậy ta có thể thuận lợi gả cho Phương Hằng, chờ khi gạo nấu thành cơm, hắn dù cho muốn vứt bỏ ta cũng không thể. Nhưng đại ca lại làm hỏng hết kế hoạch, hắn thế nhưng lại nói với Phương Hằng ngươi không phải ta!”
Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày: “Loại chuyện này, có thể dấu được bao lâu?”
Huống chi Tiếu Trọng Hoa sớm đã biết mọi chân tướng.
“Ta mặc kệ! Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân đó ta liền đã yêu hắn. Ta tuyệt đối không cho phép người khác phá hỏng kế hoạch của ta!”
Ánh mắt Hạ Gia Trang dẫn theo sự điên cuồng mà người thường khó phát hiện ra được: “Cũng may ta đã có chủ ý khác….”
Âu Dương Noãn chưa bao giờ bị người khác dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn chằm chằm.
Nàng buộc bản thân phải trấn định, thanh âm lãnh trầm: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đại ca đã từng nói qua, tương lai nếu có nữ tử còn trẻ xinh đẹp chết hắn sẽ nghĩ cách mua da mặt của nàng cấy vào cho ta. Đến lúc đó ta sẽ lại có một khuôn mặt xinh đẹp như trước!”
Ánh mắt Hạ Gia Trang càng ngày càng đáng sợ, càng lúc càng điên cuồng. Nàng ta không tự chủ được mà bước đến gần Âu Dương Noãn: “Nhưng hắn vẫn luôn bảo ta chờ. Hai năm trước đã từng có nhưng lại thất bại. Đại ca nói máu không hợp, lại bảo ta tiếp tục chờ!”
Nói đến đây ánh mắt nàng ta lại chuyển qua khát khao: “Nhưng hiện tại ta chờ không nổi nữa. Ngươi không phải là một lựa chọn rất tốt hay sao? Trên đời này có bao nhiêu nữ nhân có thể đẹp hơn ngươi chứ? Phương Hằng nhất định sẽ thích mặt của ngươi, hắn nhất định sẽ thích!”
Đối với người điên, ngươi sẽ không thể nói đạo lý với họ. Bởi vì họ căn bản sẽ không nghe ngươi nói, lại càng sẽ không tin tưởng.
Âu Dương Noãn không tự chủ mà lui về sau từng bước: “Đổi mặt căn bản là loại chuyện chưa từng thấy, sao ngươi có thể tin tưởng như vậy?”
“Đương nhiên ta tin. Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, ta cũng sẽ tin! Nếu không ta sẽ phải sống người không ra người quỷ không ra quỷ này cả đời. Chuyện này mẫu thân không chịu giúp ta, tổ mẫu cũng không để ý đến ta cho nên ta chỉ còn cách dựa vào chính mình!”
Hạ Gia Trang nhanh chóng bước lên gắt gao bắt lấy bả vai Âu Dương Noãn, dường như là phải bóp nát xương cốt nàng. Sợ hãi mãnh liệt cùng ý thức nguy cơ khiến Âu Dương Noãn phát ra một loại lực thật lớn.
Sức lực này làm cho nàng nháy mắt có thể đẩy ngã Hạ Gia Trang vốn cao hơn nàng rất nhiều xuống đất.
Không đợi đối phương kịp lấy lại phản ứng, đầu gối của nàng liền đè lên cổ của Hạ Gia Trang.
Nàng ta liều mạng giãy dụa, hai mắt trừng to, gắt gao nhìn Âu Dương Noãn.
Dáng người Hạ Gia Trang rất cao lớn, rất nhanh Âu Dương Noãn liền cảm thấy chính mình sắp không thể áp chế được đối phương.
Trong tiểu lâu này không chỉ có mình Hạ Gia Trang, Âu Dương Noãn biết còn có rất nhiều chuyện đang đợi nàng.
Âu Dương Noãn đột nhiên cảm thấy sợ hãi cùng nôn nóng trước đây chưa từng có.
Nàng không nghĩ sẽ chấm dứt như vậy. Lý trí nói với nàng, hiện tại nàng phải giải quyết dứt khoát, nhanh chóng khống chế được Hạ Gia Trang.
Nhưng nàng ta cũng không phải là cô nương nhu nhược, yếu đuối.
Chỉ trong chớp mắt do dự mà cả người nàng ta đã đẩy ngược lại Âu Dương Noãn xuống mặt đất. Tay đã giữ chặt tay Âu Dương Noãn, tay còn lại đã chế trụ cổ nàng.
Tay nàng ta rất lạnh, như một khối băng xuyên thấu qua quần áo cả thân thể đều cảm nhận được hàn khí.
Hai tay Hạ Gia Trang đột nhiên dùng sức, móng tay sắc nhọn qua tầng lớp y phục mỏng manh đâm sâu vào da thịt Âu Dương Noãn.
Thoáng chốc lại dùng hai chân chế trụ tay Âu Dương Noãn, còn cả hai tay đều dùng sức bóp cổ nàng.
Động tác đột nhiên lại rất lưu loát khiến Âu Dương Noãn không kịp giãy dụa đã bị nàng ta bóp nghẹn.
Nhưng thanh âm của Hạ Gia Trang đã biến thành nức nở, đau khổ cầu xin: “Van cầu ngươi, giúp ta đi, được không? Ta xin ngươi, xin ngươi….”
Cầu xin của Hạ Gia Trang ngày càng đáng thương, nhưng bàn tay đặt trên cổ Âu Dương Noãn cũng ngày càng dùng sức.
Toàn bộ sức mạnh thân thể cơ hồ như đều đặt trên người Âu Dương Noãn.
Hai mắt Âu Dương Noãn bắt đầu mơ hồ, chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh phù phiếm.
Ngay khi nàng sắp buông xuôi mọi cố gắng thì đột nhiên một đạo mãnh lực đẩy ngã Hạ Gia Trang qua một bên.
Tiếp theo một người liền ôm lấy nàng, mùi đàn hương xa lạ lập tức tràn đến.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn mơ hồ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia.
Tóc Tiếu Trọng Hoa theo sườn mặt hắn lướt qua mặt Âu Dương Noãn. Hắn nói chuyện rất vội vàng, dường như là đã mất đi trấn tĩnh của trước đi: “Không sao chứ?”
Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, nhất thời nói không ra lời, nặng nề ho khan không ngừng.
Giờ khắc này, hai tay Tiếu Trọng Hoa giống như không thể khống chế mà run run, sắc mặt phát xanh: “Hạ Gia Trang, ngươi muốn làm gì?”