Tiếu Thiên Diệp trừng mắt nhìn Âu Dương Noãn, trong lòng muốn nói cũng không nói nên lời. Bởi vì hắn ghen tị, hắn ghen tị Âu Dương Tước có người bảo vệ. Hắn đã gặp
không biết bao nhiêu người cùng cảnh ngộ, nhưng chưa thấy ai lại không
ẩn chứa âm mưu cùng máu tươi. Từng chút làm hắn ẩn nhẫn thành cuồng, từ
từ biến thành người đen tối. Duy chỉ có Âu Dương Tước lại thanh thoát
như thế, sáng lạn như ánh nắng ngày xuân, đối với hết thảy những âm u
toan tính không hề cảnh giác. Hắn chính là không quen nhìn Âu Dương Tước khoái hoạt vô tư như vậy! Dựa vào cái gì?
Khóe miệng hắn khẽ
nhếch lên, rõ ràng là mỉm cười, nhưng lại làm người ta rét run: “Không
tốt! Bởi vì ta chính là thích xem người khác bị tra tấn cùng vũ nhục, ta chính là muốn nhìn người khác vì mất đi hạnh phúc mà hối tiếc, tự
trách, giày vò bản thân. Ta chính là thích nhìn gia đình người khác ly
tán, không cha không mẹ, phải chịu thống khổ cả đời. Ngươi cùng Âu Dương Tước càng tình cảm, càng thân cận, cuộc sống của các ngươi càng thư
thái ta càng thấy chướng mắt. Như vậy không được sao?”
Lời này đủ sự tần nhẫn vô tình, nếu người bình thường nghe thấy chỉ sợ sẽ thập
phần sợ hãi. Nhưng Âu Dương Noãn lại cười cười: “Thế tử nói sai rồi! Ta
cùng Tước Nhi không có mẹ đẻ thân tướng hộ, lại càng không có Tần vương
phủ quyền thế, càng không thể có quyền mưu tâm kế như Thế tử, chúng ta
làm gì có phúc gây chướng mắt với Thế tử? Ngài tìm lầm người rồi!” Nói
xong nàng nâng bàn tay mềm nhẹ chỉ về hướng vườn hoa phía xa xa: “Những
thiếu gia tiểu thư bên kia được nuông chiều từ nhỏ, cuộc sống hằng ngày
thoải mái vô cùng, không hề biết khó khăn trong nhân gian, lại càng
không biết như thế nào là thống khổ. Thế tử nếu muốn tìm niềm vui, không bằng qua bên kia đi!”
Tiếu Thiên Diệp cười nhạt nói: “Tâm tư của ta, bọn họ sẽ không hiểu được. Âu Dương Noãn, ngươi hiểu được ta, có đúng không?”
Âu Dương Noãn lui về sau nửa bước, tươi cười trên mặt đã mang theo tia
lạnh nhạt: “Không! Mặc dù tình cảnh của ta với Thế tử có chút tương tự
nhưng tâm tình lại không giống. Thế tử không coi ai quan trọng, nhưng
Tước Nhi so với tính mạng của ta còn quan trọng hơn. Ta không thể lý
giải Thế tử, Thế tử cũng không thể hiểu ta!”
Tiếu Thiên Diệp đứng yên nhìn nàng, thần sắc biến ảo không ngừng. Ngay khi hắn muốn nói lại
nghe thấy Hồng Ngọc đột nhiên ngắt lời: “Tiểu thư, Đào cô cô hình như
đang tìm người!”
Âu Dương Noãn nhìn phía xa xa, quả nhiên thấy
Đào cô cô đang hướng bên này bước đến. Bà nhìn thấy Tiếu Thiên Diệp thì
hơi hơi sửng sốt, sau đó liền cười nói với Âu Dương Noãn: “Hóa ra Âu
Dương tiểu thư ở đây, Đại công chúa tìm ngài đã lâu. Mời ngài đi bồi chư vị phu nhân cùng tiểu thư nói chuyện!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Khiến cô cô phải lo lắng rồi!” Nàng quay đầu nhìn Tiếu Thiên Diệp sớm đã khôi phục biểu tình bình thản, nói: “Thế tử, thứ cho Âu Dương
Noãn thất bồi!”
Nói xong nàng liền xoay người cùng Đào cô cô rời
đi, ánh mắt hung ác nham hiểm của Tiếu Thiên Diệp vẫn dán chặt vào người nàng. Tựa như mũi nhọn đang chĩa vào lưng, ánh mắt này, Âu Dương Noãn ý thức được rằng từ này về sau Tiếu Thiên Diệp sẽ không dễ dàng buông tha tự mình. Hắn tùy hứng, quái đản, tàn nhẫn, tựa như trưởng thành trong
hoàn cảnh không có tình yêu thương. Càng là người khiếm khuyết tình cảm
thì lại càng thích khi dễ người khác, nhất là khi dễ những người có được hạnh phúc. Có lẽ Tiếu Thiên Diệp đang theo đuổi một loại cảm giác thỏa
mãn tàn khốc. Nhưng trong quá trình phát tiết hắn lại không cách nào che dấu được những đau khổ bên trong. Người như vậy, yêu sâu sắc nhưng cũng hận sâu sắc. Âu Dương Noãn nhẹ giọng thở dài khiến Đào cô cô quay đầu
hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Không có gì! Cô cô dẫn đường đi!”
Chỗ Đại công chúa yến khách là một phòng hoa nhỏ. Trên hành lang đều là hoa mẫu đơn quý báu. Bước vào phòng, tất cả đều bóng loáng như gương. Trên
đầu là đèn cung đình màu sắc rực rỡ, lộ vẻ diễm lệ như mỹ nhân. Phía bên phải đặt nhiều bình hoa. Bình hoa bằng đồng khảm ngọc xanh, bình màu
xanh hóa phấn khắc hoa cỏ, bình cảnh thái lam, bình cổ dài bạch ngọc
song hàm….Mỗi một bình hoa đều được điêu khắc hết sức tinh tế. Những đóa hoa diễm lệ có màu sắc bất đồng với bình hoa, bị người ta cắt đi cắm
vào bình. Bên trái là một tủ gỗ cây tử đàn được bày biện rất nhiều đồ
trang trí. Thêm ánh sáng, mặt trên được khảm mỹ ngọc cùng bảo thạch, xa
hoa làm người ta hít thở không thông.
Đại công chúa ngồi ở thượng thủ, các vị phu nhân khác ngồi ở hai bên sườn. Trấn quốc hầu phủ Trầm
thị Tương thị, Từ đại phu nhân Nam an công phủ, Chu phu nhân Uy bắc hầu
phủ, Phu nhân Thôi hàn lâm … Tiểu thư các phủ ngồi ở một sườn khác trước bàn bát tiên nói chuyện.
Thấy Âu Dương Noãn bước vào, Lâm Nguyên Nhu cười dài nói: “Noãn Nhi muội muội, tỷ vừa rồi còn muốn đi tìm muội a!”
So với Lâm Nguyên Nhu nhiệt tình sôi nổi, Lâm Nguyên Hinh khá là rụt rè. Nàng chỉ thản nhiên mỉm cười mà thôi.
Dung quận chúa cũng cười nói: “Vừa rồi còn đang nói đến thư pháp của Âu
Dương tiểu thư rất cao, vẽ cũng rất đẹp. Vừa hay người cũng tới rồi!”
Trên mặt Âu Dương Noãn mang theo nụ cười thập phần khiêm tốn, nói: “Quận
chúa quá khen rồi! Âu Dương Noãn chẳng qua chỉ là xem qua thư pháp của
Ngoại tổ phụ, tự mình nghiền ngẫm rồi bắt chước theo mà thôi. Không thể
so với quận chúa thiên tư thông minh, tú ngoại tuệ trung được!”
Nghe xong lời này tươi cười trên mặt Dung quận chúa liền thêm thân thiết.
Trần Lan Hinh phủ Võ quốc công ý cười chân thành. Tư sắc của Trần tiểu thư
bất quá cũng chỉ được xem như khá thanh tú, chính là ý cười thêm chút ôn nhu khiến nàng ta toát lên sự xinh đẹp khác. Trần Lan Hinh mỉm cười
nói: “Cũng đúng. Nhưng thật ra ta rất bội phục Âu Dương tiểu thư!”
Tất cả mọi người không rõ cho nên đều nhìn về phía nàng ta, không hiểu vì sao Trần Lan Hinh lại nói một câu như vậy.
“Ngươi cư nhiên lại dám cùng Minh quận vương đánh cờ, lá gan cũng thật lớn.
Những tiểu thư bình thường khác chỉ cần nhìn hắn một cái cũng đều muốn
té xỉu!”
Lời này vừa thốt ra sắc mặt các vị tiểu thư ngồi đây đều thay đổi. Thực hiển nhiên là ngoại trừ Trần Lan Hinh, những người ngồi
đây chắc cũng không có ai biết chuyện Âu Dương Noãn cùng Minh quận vương đánh cờ. Âu Dương Noãn theo bản năng cũng không nghĩ ở trước mặt mọi
người nhắc đến chuyện này. Nhưng Trần Lan Hinh này lại cố ý nói chuyện
này với tất cả mọi người. Nàng ta vừa nói xong, hết thảy mấy nữ hài tử
đều kinh ngạc truy vấn Âu Dương Noãn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sao Minh quận vương lại có thể cùng nàng chơi cờ?
Hai tròng mắt
Dung quận chúa híp lại, khinh khẽ cười nói: “Minh quận vương thường
không thích cũng như không quan tâm đến thiên kim khuê đồng yếu ớt. Càng chưa bao giờ cùng nữ tử đánh cờ!”
Lâm Nguyên Nhu cười lạnh. Ai
cũng đều biết Thái Hậu muốn đem Dung quận chúa phối hôn cho Minh quận
vương, người ta còn ngồi ở đây, Âu Dương Noãn liền dám đi đánh cờ cùng
Minh quận vương. Cái này không phải là muốn kết thù kết oán với quận
chúa hay sao?
Nghĩ vậy, Lâm Nguyên Nhu liền cười tủm tỉm đem sự
tích của Minh quận vương cố ý nói lại một lần. Tỷ như ngài ấy phi thường chán ghét cùng đứng chung với nữ tử, có tiểu thư nào đó từng đưa khăn
tay, túi hương liền bị cự tuyệt trước mặt mọi người, ngay cả chút mặt
mũi của người ta cũng không thèm để vào mắt…
Lâm Nguyên Nhu nói
càng nhiều, sắc mặt các vị tiểu thư đang ngồi đây lại càng khó coi. Có
người còn vài lần hung hăng đánh giá Âu Dương Noãn từ đầu đến chân. Biểu tình của Dung quận chúa cũng chỉ tựa tiếu phi tiếu, nhìn không ra hỉ
nộ.
Âu Dương Noãn thấy Lâm Nguyên Hinh không vui liếc mắt với Lâm Nguyên Nhu, tựa hồ như đang ra sức ngăn cản nàng ta nói tiếp. Nhưng Lâm Nguyên Nhu làm như không hiểu, lại còn cao hứng phấn chấn lôi kéo Trần
Lan Hinh cùng nhau nói.
Từ Minh Hi tiểu thư phủ Nam an công trời sinh có ánh mắt linh khí bức người, mũi ngọc cao cao thanh thoát. Lúc
đôi mắt khẽ chớp giống như xuân thủy nhộn nhạo vô tận. Nàng ta cầm lấy
khăn tay phất qua chiếc cằm nhỏ nhắn trắng noãn, khẽ cười nói: “Dù sao
Âu Dương tiểu thư xuất sắc như vậy. Minh quận vương tất nhiên đối với
tiểu thư không giống người thường!”
Lâm Nguyên Nhu cười nói:
“Minh Hi tiểu thư nói phải! Minh quận vương đối với Noãn Nhi muội muội
đúng là rất khác. Ngài ấy bình thường không cùng nữ tử nói quá nửa câu,
nghe nói ngay cả Dung quận chúa cũng không đổi sắc đâu…” Nói xong, liền
cuống quýt, bộ dáng như là lỡ lời lại lộ ra chút bất an.
Lâm Nguyên Hinh nghe, không tự chủ được nhíu mày.
Âu Dương Noãn biết Lâm Nguyên Nhu đang cố ý. Nàng cũng Nhị phòng Hầu phủ
này xưa nay không vừa mắt, Lâm Nguyên Nhu nhân cơ hội ngáng chân cũng là chuyện không thể tránh được. Còn thái độ của Trần Lan Hinh cùng Từ Minh Hi cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Nhưng mặc kệ thế nào, xem thái
độ này của hai người thì cũng không phải là chuyện tốt.
Dung quận chúa phủng trà nhưng cũng không uống, hương trà lượn lờ làm dung nhan
nàng ta có chút mộng ảo. Đôi mắt đẹp cách một tầng nhiệt khí nhìn lại
đây. Âu Dương Noãn không chút biến sắc, cười tươi như hoa nói: “Để các
vị tỷ, muội chê cười rồi! Cũng là Tước Nhi nhà ta, hắn cứ quấn lấy quận
vương nói muốn đầu quân. Quận vương nói nếu hắn có thể thắng ngài một
ván thì liền đồng ý. Nhưng kỳ nghệ của Tước Nhi không tốt nên liền quấn
lấy ta thay hắn tiếp quận vương ván này. Đáng tiếc quận vương lại chỉ hạ một nửa bước đi, hiện tại nghe các vị nói nên ta mới hiểu được. Vốn là
do duyên cớ ngài ấy không kiên nhẫn cùng nữ tử chơi cờ!”
Lời này
thốt ra thần sắc mọi người mới dịu đi đôi chút. Lâm Nguyên Nhu cười
lạnh, Âu Dương Noãn muốn đem mọi chuyện phủi sạch sẽ, giống như căn bản
không hề liên quan đến nàng, làm sao có thể cho nàng được như ý nguyện
chứ? Lâm Nguyên Nhu truy vấn nói: “Như vậy quận vương đồng ý nhận lấy
Tước Nhi sao?” Nói xong sờ sờ châu hoa bên thái dương, làm ra vẻ thân
thiết nói: “Các vị tỷ muội ở đây cũng không phải người ngoài, ngươi đừng ngượng ngùng a!”
Mọi người đều nhất loạt nhìn về phía Âu Dương Noãn, trong mắt dâng lên ý tứ hàm xúc không rõ.
Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Nhu, khẽ cười.
“Muội có gì mà phải ngượng ngùng chứ!” Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Tước
Nhi tuổi còn nhỏ. Quận vương cũng là nể mặt Ngoại tổ phụ nên mới đồng ý
cùng hắn đánh một ván. Đáng tiếc kỳ nghệ ta không tinh, căn bản không có đường thắng nên Tước Nhi tự nhiên cũng không thể được như nguyện!” Nàng không tin Lâm Nguyên Nhu dám tìm Minh quận vương đối chất.
Lâm Nguyên Nhu nhất thời quả nhiên không thể tìm được lý do gì để phản bác.
Âu Dương Noãn vừa cười vừa nhìn Trần Lan Hinh nói: “Khi chơi cờ có nghe
Minh quận vương nói, khuê tú trong kinh đô lâu nay nghe danh Lan Hinh
tiểu thư am hiểu kỳ nghệ. Chính là tỷ tỷ đã sớm đến tuổi cập kê, chưa
đến hai năm nữa sẽ lấy chồng. Ngài ấy sợ đánh cờ cùng tỷ tỷ sẽ có điều
tiếng không hay nên liền thôi!”
“Quận vương thực sự nói như vậy
sao?” Trước mắt Trần Lan Hinh sáng ngời. Thế nhưng lời vừa nói ra khỏi
miệng mới biết nói sai, mặt thoáng biến sắc. Nhìn thấy Dung quận chúa
đang nhìn mình thì không khỏi cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Âu
Dương Noãn nói những lời này có ba tầng ý tứ. Thứ nhất là cố ý nâng đối
phương lên. Thứ hai là chỉ ra bản thân nàng tuổi còn nhỏ, Minh quận
vương lại là nam tử trưởng thành, hắn có khả năng sẽ bỏ qua Dung quận
chúa quốc sắc thiên hương mà coi trọng một nha đầu chưa đủ lớn như nàng
sao? Thứ ba, tất nhiên là muốn nhắm đến Trần Lan Hinh xinh đẹp đã đến
tuổi xuất giá a….
Mọi người nhất thời đều nhìn Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy dung nhan nàng đặc biệt xinh đẹp, vẻ mặt lúc này đã có thêm
một chút thiên chân ý. Rõ ràng chỉ là một nha đầu còn chưa đủ lớn, chỉ
sợ còn chưa hiểu được tranh giành tình nhân là cái gì, nhưng lại thật rõ ràng cố ý đem việc này nói ra dụng ý Trần Lan Hinh…
Lâm Nguyên
Nhu ngẫm lại nhưng vẫn không cam lòng nói: “Thật sự là như vậy sao? Ta
còn nghe nói hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, ta nghĩ chắc là Minh quận vương đặc biệt ưu ái muội muội!”
Âu Dương Noãn kinh ngạc:
“Oh? Minh quận vương đặc biệt yên tĩnh, trừ khi nhắc đến Trần tỷ tỷ,
ngài ấy chưa từng nói nói với ta câu nào khác. Nhu tỷ tỷ nhất định là
nghĩ sai rồi. Còn nữa….” Nàng dừng một chút, rồi cố ý kéo dài thanh âm
nói: “Duẫn quận vương cùng Lỗ vương Thế tử đều ở đó, bọn họ đều nói Minh quận vương rất nghiêm túc, không thích nói chuyện. Hại ta lúc đó lòng
cứ không yên, còn nghĩ nếu có chư vị tỷ tỷ cùng ở đây thì không khí đã
có thể dịu đi rất nhiều!”
“Duận quận vương cùng Lỗ vương Thế tử
cũng ở đó sao?” Tiểu thư nhà Thôi hàn lâm mặc váy màu hồng nhạt kiểu
dáng đơn giản, kiểu tóc đan loa kế cũng đơn giản, chỉ dùng một trâm cài
mã não màu đỏ sậm. Thế nhưng lại làm tăng thêm sự yểu điệu như liễu
trong gió, thanh tú đáng yêu. Khi nàng ta nói câu này, vẻ mặt tựa tiếu
phi tiếu.
Lâm Nguyên Nhu sửng sốt, Âu Dương Noãn vẫn mang vẻ mặt
chân thành, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy! Nhưng mà lúc đó trừ bọn họ, bên
cạnh không có người nào khác. Nhu tỷ tỷ, tỷ nghe ai nói vậy?”
Lâm Nguyên Nhu nghẹn lời, do dự nửa ngày nói: “Là…là nha đầu bên cạnh ta vô tình nghe thấy!”
Lâm Nguyên Hinh đương nhiên là đứng cùng trận tuyến với Âu Dương Noãn, nàng ta dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Lâm Nguyên Nhu: “Nhu nhi muội
muội, nha hoàn của muội cũng thật là hồ đồ. Cho dù là muốn lừa người thì cũng nên cẩn thận ngẫm lại có hợp lý hay không a. Cũng may Duẫn quận
vương cùng Lỗ vương Thế tử đều không ở đây, bằng không nếu truyền ra
ngoài thì đúng là thiên đại hiểu lầm a!”
Mọi người vừa nghe liền
không tiếng động cùng nở nụ cười. Nha đầu kia hồ đồ, Lâm Nguyên Nhu lại
càng hồ đồ hơn. Bất quá nàng ta cứ cố ý truy vấn Âu Dương Noãn để làm
gì? Ai ngồi đây cũng không phải là kẻ ngốc, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ của mình, chỉ là không có nói ra mà thôi.
Lâm Nguyên Hinh
hỏi nhỏ Âu Dương Noãn: “Có phải muội từng đắc tội với vị Trần Lan Hinh
tiểu thư kia không? Ta thấy những lời nói của nàng ta hôm nay tựa hồ
không phải là có hảo ý!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Muội trước đây
chưa từng bước ra khỏi nhà, cho tới bây giờ cũng chưa từng kết oán với
ai. Làm sao có thể đi trêu chọc nàng ta chứ? Hơn nữa, hôm nay cũng là
lần đầu tiên gặp mặt!”
Theo tính cách của Âu Dương Noãn, vô duyên vô cớ cùng người khác kết thù kết oán là không có khả năng. Lâm Nguyên
Hinh gật đầu nói: “Chắc chắn là do trong lòng nàng ta ghen ghét, đố kỵ.
Với biểu hiện hôm nay của muội, khó tránh khỏi trêu chọc người hồng
nhãn. Không nghĩ cũng biết là nhìn không quen muội được mọi người ưu ái
đi. Nàng ta là thiên kim phủ Võ quốc công, xưa nay được xưng danh tài
nữ, thư pháp cũng không tồi. Nhưng hôm nay muội lại đem nổi bật đoạt đi, trong lòng nàng ta chắc là không vui!” Lâm Nguyên Hinh nghĩ duy chỉ có
nguyên nhân này mà thôi.
Âu Dương Noãn lại không nghĩ như vậy.
Trần Lan Hinh có tài danh, lại là thiên kim công hầu, sẽ không vì một
chuyện nhỏ này mà phát tác, gây khó dễ cho người khác. Duy nhất chỉ có
thể là….Minh quận vương. Xem ra các vị tiểu thư ngồi đây, ai cũng không
phải là người dễ bắt nạt. Trong lòng Âu Dương Noãn lắc đầu, vì nam nhân
mà tranh giành nhau nàng không có hứng thú. Xem ra vị Minh quận vương
này cũng giống như Tiếu Thiên Diệp, đều là người phiền toái…
Lúc
ánh mắt Lâm Nguyên Nhu đảo qua Âu Dương Noãn, trong mắt dẫn theo vài
phần khinh thường cùng phẫn hận. Nghĩ đến bản thân bị chê cười thì không khỏi xiết chặt khăn trong tay, ánh mắt càng phát ra hung ác nham hiểm.