Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 147: Chương 147: Lâm Vào Tuyệt Cảnh Quay Giáo Nhất Kích (2)




Âu Dương Khả sửng sốt rồi lập tức lấy lại phản ứng, cùng Vương mama vào phòng. Chốc lát sau liền ôm ra một bức họa đang cuộn tròn đi ra. Lâm thị lấy tấm lụa bọc ngoài ra, mở dây từ từ thả bức tranh ra.

“Cái này…không phải là bút tích của Chu Minh tiên sinh, họa thánh tiền triều ‘Suối lâm đồ’ sao?” Tương thị kinh hô rồi đứng dậy bước lên xem.

Bên trên tờ giấy kia vẽ rất nhiều chùa miếu phảng phất trong sương mù, hình ảnh như ẩn như hiện, hư thực giao nhau, thật phần linh động. Bốn phía chùa miếu đều được nước vây quanh. Trong dòng nước phiêu đãng có thuyền qua lại, thân thuyền nghiêng nghiêng giống như đang nhanh chóng lướt tới, rất có cảm giác chân thực. Từ đoản kiều trải qua trúc kính, đi qua vào sơn môn dường như có thể thấy được chùa miếu bên phải có bốn hành lang gấp khúc, càng lúc càng xa, càng lúc càng sâu. Suối nước từ chỗ sâu trào ra, vô số bọt nước như châu ngọc bắn ra làm người xem có thể nghe thấy thanh âm ‘rào rào’ bên tai.

Tương thị gật gật đầu tán thưởng: “Chu Minh tiên sinh vẽ đúng là tinh diệu. Là bức họa khó cầu. Nay trong thiên hạ cũng chỉ có mười bức, đại đa số đều ở trong cung, một số rất ít lưu lạc trong nhân gian. Cũng không ngờ muội thế nhưng lại có một bức!”

Mọi người nghe vậy đều gật gật đầu, ánh mắt hâm mộ liền hướng tới Lâm thị.

Âu Dương Noãn cong khóe môi, bức họa này ban đầu là vật trân quý của Ngoại tổ phụ, không biết làm sao lại lạc vào tay Lâm thị. Hơn mười năm nay bà ta chưa từng lấy ra cho mọi người xem, khẳng định là rất quý trọng. Nay đột nhiên lại lấy ra, đúng là có chút không ngờ được.

Uống trà, thưởng họa xong Lâm thị lại chậm rãi nói: “Trong tay ta còn có một bảo vật, là một gốc san hô đỏ, cao chừng ba thước, trong suốt xuyên thấu, là tuyệt bảo tuyệt luân. Khó có dịp cao hứng như hôm nay, lát nữa lấy ra cho mọi người cùng thưởng thức!”

Mọi người đều khen ngợi, san hô này sinh trưởng dưới đáy biển, rất khó để lấy được, huống chi là san hô đỏ cao ba thước lại càng khó gặp. Có cơ hội thưởng thức một lần, âu cũng là mỹ sự.

Chỉ có Tương thị là hơi hơi nhướng mắt, tiểu cô Lâm thị này bà ta rất hiểu. Ngày thường thập phần keo kiệt, nhất là những bảo bối trong tay Lâm thị cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ dễ dàng lấy ra cho người khác thưởng thức, sợ bị cướp đi. Hôm nay sao lại hào phóng lạ lùng như vậy?

Lâm thị vẫn chưa phân phó người đi lấy, ngược lại đột nhiên hỏi: “Noãn Nhi, trà này là thứ khó có được, sao con lại không uống?”

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua nước trà xanh biếc kia rồi mỉm cười nói: “Tất nhiên là phải thưởng thức rồi!” Nói xong liền nhẹ nhàng nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại dùng khăn tay che miệng cười nói: “Mẫu thân nói phải, quả nhiên là trà ngon!”

Trên mặt Lâm thị lộ ra nét cười, lần này ý cười chạm tới đáy mắt, hiển nhiên là thập phần đắc ý.

Lâm thị không biết, khi Âu Dương Noãn dùng khăn tay che miệng đã thấm hết nước trà ra ngoài, sau đó nhanh chóng đem khăn bỏ vào tay áo. Động tác này thập phần nhẹ nhàng, chỉ có Hồng Ngọc cùng Lê Hương phía sau nàng mới nhìn thấy.

Lê Hương cúi đầu, âm thầm cảm thấy may mắn khi mình không làm theo lời phu nhân. Đại tiểu thư tâm cơ thâm trầm như vậy, là người sớm đã có phòng bị, làm sao có thể dễ dàng mắc mưu?

“Khả Nhi, con đi mang gốc san hô đến đây!”

Lâm thị cố ý kêu Âu Dương Khả, nàng ta lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, yêu kiều nói: “Mẫu thân, nữ nhi vừa rồi đi nhanh, đầu gối không cẩn thận bị đụng!”

Lời này làm mọi người che miệng cười, một thiên kim tiểu thư đi đứng không tốt, lại không biết xấu hổ dùng giọng điệu oán giận bi thương nói với mọi người, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ. Chỉ có Âu Dương Noãn là không cười, bởi vì nàng lập tức ý thức được Âu Dương Khả là cố ý nói những lời này. Quả nhiên nghe nàng ta nói tiếp: “Như vậy, vẫn là nhờ tỷ tỷ đi thôi!”

Lâm thị biết thời biết thế, trên mặt tươi cười nói: “Nếu đã như vậy, liền phiền Noãn Nhi vất vả đi một chuyến đến nội thất đem san hô tới đây!”

Âu Dương Noãn đứng lên, tựa hồ như rất khó xử nói: “Đáng tiếc trong phòng mẫu thân con cũng không được rõ lắm. Cũng không biết bảo vật kia được cất ở đâu? Bây giờ vội vàng tìm kiếm e là các vị phu nhân phải chờ lâu!”

Vương mama nghe vậy thì sửng sốt, nhanh chóng cười nói: “Phu nhân, san hô kia để trong phòng ngài, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ Đại tiểu thư chưa tìm thấy được!”

“Lê Hương, ngươi đi cùng Đại tiểu thư đi!” Lâm thị nâng chung trà lên, tựa hồ như tùy tiện nói.

Như vậy, Âu Dương Noãn không muốn cũng phải đi.

Âu Dương Noãn mỉm cười, cũng không từ chối nữa rồi mang Lê Hương cùng rời đi. Đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu mỉm cười nói: “Mẫu thân, hiện tại ánh nắng mặt trời rất đẹp, gió cũng lặng, sao mẫu thân không cho người mang đệ đệ ra? Cũng tiện để các vị phu nhân nhìn một chút, cũng miễn đến tiệc tối mới ôm ra ngược lại dễ dàng chịu gió lạnh!”

Trong lòng Lâm thị cả kinh, cơ hồ nghĩ rằng Âu Dương Noãn đã nhìn thấu hết thảy, nhất thời hoảng sợ. Vương mama nhanh chóng lôi kéo tay áo, Lâm thị mới phản ứng lại, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu hài tử luôn ngủ nhiều. Lúc này, Hạo Nhi đang ngủ…”

Ý cười của Âu Dương Noãn càng sâu: “Mẫu thân đúng là yêu thương đệ đệ. Chỉ là mọi người sẽ nhẹ nhàng, sẽ không kinh động đến đệ đệ đâu!”

Liêu phu nhân rất thích Âu Dương Noãn, cũng có ý muốn cưới nàng làm con dâu, tự nhiên đối với lời nói của nàng thập phần đồng ý, liền cười nói: “Đúng vậy, tiểu hài tử cũng không thể quá chiều chuộng. Bây giờ ôm ra cho chúng ta nhìn một chút!” Nghe vậy, những người khác cũng đều gật đầu phụ họa.

Trong lòng Lâm thị lo lắng, trên mặt lại không dám mảy may lộ ra điều gì. Vốn chỉ cần Âu Dương Noãn bước vào nội thất, có thể đem chuyện Âu Dương Hạo ngừng thở giá họa cho nàng. Nhưng Âu Dương Noãn lại quá mức giảo hoạt, thế nhưng lại cảnh giác như vậy. Kiên quyết không chịu đi vào một mình, như vậy sao có thể được?

Trong lòng Lâm thị hơi gấp, cơ hồ biến sắc. Lúc này Vương mama liền cắn chặt răng, đứng ra nói: “Phu nhân, những người khác chân tay vụng về sẽ làm bị thương tiểu thiếu gia. Để lão nô đi vào cùng Đại tiểu thư ôm tiểu thiếu gia ra!”

Vú nuôi Cao thị đã chết, hiện tại nha đầu trong phòng cũng đều rời đi, vạn nhất Âu Dương Noãn nhìn thấy tình hình không đúng liền không chịu tiến vào nội thất, vậy chẳng phải mọi công sức sẽ đổ biển sao? Những điều này Lâm thị đã hiểu được nên nhanh chóng mỉm cười nói: “Vậy hết thảy phó thác cho mama!”

Vương mama gật đầu, cười nói: “Lão nô hiểu, phu nhân yên tâm!” Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt chỉ bọn họ mới hiểu. Thời khắc mấu chốt đã đến!

Lâm thị nhìn ba người Âu Dương Noãn, Vương mama, Lê Hương vào trong. Vốn Lâm thị muốn hạ mê dược Âu Dương Noãn, cùng Tô Ngọc Lâu tán hợp bị mọi người phát hiện, đến lúc đó Âu Dương Trì không thể không đuổi nữ nhi làm nhục gia phong này ra khỏi phủ.

Nhưng không nghĩ rằng giữa đường Hạo Nhi lại bị Âu Dương Khả hại chết. Nếu đến lúc đó điều tra ra Âu Dương Hạo bị ngạt chết, Âu Dương Khả tuyệt không thoát khỏi can hệ. Vì Âu Dương Khả mà Lâm thị buộc phải thay đổi kế hoạch, đem mọi chuyện vu oan lên Âu Dương Noãn, mượn cơ hội này trừ bỏ nàng.

Cũng may Lê Hương là người của mình, đến lúc đó chỉ cần Vương mama một mực chắc chắn Âu Dương Noãn hại chết Hạo Nhi thì Âu Dương Noãn coi như xong đời…

Tương thị không rõ là có chuyện gì nhưng cũng cười nói: “Muội cũng quá nuông chiều đứa nhỏ này rồi, sao có thể ôm ra ngoài một chút liền bị bệnh chứ?”

“Đây là đại phu dặn dò, ta cũng không còn cách nào khác!” Lâm thị làm bộ xấu hổ vạn phần nhìn mọi người cười gượng, “Còn nữa, chắc các vị phu nhân cũng biết nhà chúng ta còn có một đại công tử, hắn vẫn luôn không thích Hạo Nhi. Ta không mang đứa nhỏ ra ngoài cũng là vì không muốn khiến hắn chán ghét!” Vẻ mặt Lâm thị làm vẻ khó xử, đem chuyện con riêng đối xử khắt khe với kế mẫu suy diễn trước mặt mọi người.

Lâm thị thập phần thông minh, bà ta biết cách thông qua sự yếu thế tranh thủ sự đồng tình. Mọi người nhất thời đều dù ít dù nhiều cũng có chút thương cảm, mọi người cùng an ủi: “Mẫu thân như phu nhân đây đã là tốt lắm rồi. Đại thiếu gia tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, về sau sẽ tốt hơn!”

“Đúng vậy, mẫu thân hiền lương thục đức như phu nhân đây biết đi đâu mà tìm. Mẫu thân ruột thịt cũng không hơn thế này, Đại thiếu gia này cũng khó hầu hạ quá a!”

Lâm thị cười nói: “Đừng nói như vậy, nói đến ta cũng có chút ngượng ngùng. Huống hồ Noãn Nhi vẫn luôn bảo vệ bênh vực Tước Nhi, để nó nghe được sẽ thấy thương tâm!”

Mọi người nghe xong đều gật đầu nói phải. Đại tiểu thư Âu Dương gia hết lòng chăm sóc Đại thiếu gia, chuyện này mọi người đều rất rõ ràng. Lâm thị mỉm cười, bà ta muốn tất cả mọi người biết Âu Dương Noãn vì Âu Dương Tước mà chuyện gì cũng dám làm. Quan trọng là Âu Dương Tước đối với Âu Dương Hạo chỉ có chán ghét cùng oán hận!

Bốn phía duy trướng đều buông xuống, nội thất càng có vẻ như ẩn như hiện. Gió đột nhiên từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi tan mùi hương khí ngào ngạt. Nhã trướng trong phòng mạnh mẽ lay động, làm cả phòng mang theo một hơi thở quỷ dị.

Vương mama cười nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ đi tìm gốc san hô đỏ kia. Mời tiểu thư qua bên kia giúp nô tỳ xem một chút tiểu thiếu gia đã tỉnh hay chưa!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Để Lê Hương đi tìm đi, Vương mama vẫn nên tự mình đến ôm Hạo Nhi. Ta dù sao cũng là cô nương chưa xuất giá, có chút không dám đụng vào tiểu hài tử…”

Đôi mắt Vương mama hiện lên sắc bén, đột nhiên cười lạnh, quyết tâm lên tiếng kêu to: “Cứu mạng a! Cứu mạng a!”

Các phu nhân bên ngoài cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe tiếng kêu cứu liền ngơ ngác nhìn nhau. Tất cả đều sợ tới mức đứng lên, Lâm thị bật dậy đầu tiên, nhanh chóng tiến vào nội thất, những người còn lại đều có chút sửng sốt rồi nhanh chóng đuổi theo. Nhưng cửa phòng lại bị gắt gao đóng chặt, trên mặt Lâm thị lộ ra thần sắc lo lắng, la lớn: “Vương mama! Vương mama! Noãn Nhi! Các ngươi làm gì vậy, mau ra đây! Mau mở cửa!”

Qua một lát cửa bỗng nhiên bị mở ra, Lê Hương thất kinh lao tới ngã bên chân Lâm thị, liên thanh kêu phu nhân cứu mạng. Lâm thị một phen đẩy nàng ta ra,vọt vào phòng, ai cũng không nhìn mà lao thẳng đến bên nôi: “Con của ta!”

Bà ta giống như không khống chế được mà rống to, hoàn toàn mất đi dáng vẻ cao quý thường ngày: “Hạo Nhi! Hạo Nhi! Con bị ai hại a?” Nói xong liền ôm Âu Dương Hạo từ trong nôi ra, hốt hoảng vô thố, nhìn bọn nha hoàn rống to: “Các ngươi đều chết hết rồi sao? Sao lại không có ai chăm sóc trông coi thiếu gia hả?”

Bọn nha hoàn sợ hãi nhìn Lâm thị, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, sao phu nhân đột nhiên điên cuồng như vậy?

Lúc này liền nghe Tương thị kinh hô: “Noãn Nhi!” Liên tiếp các vị phu nhân cùng các tiểu thư lúc này mới phát hiện Âu Dương Noãn té trên mặt đất, ngực trái bị một cây trâm đâm sâu vào. Sắc mặt trắng bệch, hấp hối, máu tươi chảy thấm ướt áo. Vương mama đầu đầy máu, hai mắt trống rỗng, cả mặt bị nhuộm bởi máu đỏ tươi, vạt áo tán loạn đang quỳ rạp trên mặt đất. Nhưng dường như là hoàn toàn mất đi ý thức, bên chân bà ta đầy rẫy mảnh sứ vỡ.

Màn này quá mức quỷ dị đáng sợ, tất cả mọi người đều ngây dại.

Hồng Ngọc lập tức xông đến: “Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Người làm sao vậy?”

Thanh âm kia thê lương vô cùng, khiến Liêu phu nhân vốn đang ngây người sợ hãi lập tức bừng tỉnh: “Mau đi mời đại phu! Mau lên!” Bọn nha hoàn cũng lập tức tỉnh lại, chạy nhanh đi.

Âu Dương Khả thấy tình hình này cũng thấy không như dự đoán, nàng ta hung tợn cầm lấy tay Lê Hương: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao mọi chuyện lại thành như vậy?”

“Đại tiểu thư, đại tiểu thư người…” Lê Hương sớm đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất, lắp bắp không nói nên lời.

Bên môi Âu Dương Khả gợi lên tia cười lạnh, thầm nghĩ lần này Âu Dương Noãn coi như xong đời rồi. Ai ngờ lại nghe Lê Hương nói tiếp: “Mới vừa rồi Vương mama đột nhiên nổi điên, bóp chết tiểu thiếu gia, còn muốn giết đại tiểu thư…”

“Ngươi nói bậy cái gì đó?” Âu Dương Khả lập tức sửng sốt, dùng sắc nắm chặt lấy áo Lê Hương, ánh mắt như muốn ăn thịt người: “Ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì hả? Người đang êm đẹp làm sao có thể đột nhiên nổi điên?”

Lâm thị không nghĩ tới Lê Hương lâm trận lại phản chiến. Bà ta liền không do dự, buông Âu Dương Hạo bước nhanh đến dùng sức lắc vai Vương mama: “Vương mama, đã có chuyện gì xảy ra? Ngươi mau nói rõ ràng đi!”

Hai mắt Vương mama vẫn đăm đăm, ánh mắt đỏ đậm, ngây ngốc mở miệng thế nhưng lại không nói được một câu.

Bên kia Hồng Ngọc đã dùng sức đem Âu Dương Noãn nâng dậy, may mắn nàng vẫn thanh tỉnh, vươn tay che chỗ bị thương bên ngực, thanh âm tuy rằng mỏng manh nhưng lại nói rõ từng chữ từng chữ: “Bà ta…Bà ta đột nhiên phát điên….giết đệ đệ….còn, còn muốn giết ta…”

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều nhìn Lâm thị, bà ta biến sắc đột nhiên lớn tiếng nói: “Noãn Nhi, ngươi không cần hồ ngôn loạn ngữ! Sao Vương mama lại giết ngươi?”

“Ta…” Âu Dương Noãn vừa mở miệng trước mắt lại bỗng nhiên biến thành màu đen ngã quỵ xuống. May mà Hồng Ngọc ở bên lanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.

Vừa rồi Lý di nương biết tình hình không ổn liền lặng lẽ chạy vội đi mời Âu Dương Trì. Mọi người ở đây đang kinh sợ thì thấy Âu Dương Trì bước nhanh vào quét mắt nhìn khắp phòng. Khi nhìn thấy Âu Dương Noãn cả người đầy máu cơ hồ kinh ngốc, lập tức tiến lên đỡ lấy nàng tức giận hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Lâm thị một câu cũng không nói nên lời, bởi vì làm chứng chỉ có hai người. Lê Hương rõ ràng đã sớm phản bội, Vương mama lại không thể mở miệng nói chuyện. Trong lòng bà ta cũng kinh sợ đến cực điểm.

Lê Hương vội kêu lên: “Lão gia, Vương mama đột nhiên phát điên muốn giết tiểu thiếu gia. Đại tiểu thư ngăn cản, bà ta liền lấy cây trâm trên đầu đâm tiểu thư!”

“Phụ thân, đừng nghe nó nói bừa. Nó là nha đầu của tỷ tỷ, nhất thời phát điên nên mới nói lung tung!” Khuôn mặt tú lệ của Âu Dương Khả cơ hồ như trở nên dữ tợn.

“Không, lão gia! Nô tỳ từng là người của phu nhân. Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói lung tung!” Lê Hương liền nói những chuyện long trời lở đất, “Phu nhân lệnh cho nô tỳ đem mọi hành động lời nói của đại tiểu thư mỗi ngày báo cáo rõ cho phu nhân, không để bị phát hiện. Nhưng dù nô tỳ chưa từng đọc qua thánh hiền thư thì cũng là người biết tri ân báo đáp. Đại tiểu thư đối với nô tỳ rất nhân hậu, nô tỳ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tiểu thư vô tội phải chịu khổ. Việc này thật sự là Vương mama phát điên giết người lung tung, lão gia phải làm chủ cho tiểu thư a!”

Mọi người trong phòng đều sợ ngây người, khuôn mặt bạch ngọc của Lâm thị phủ đầy hàn sương, sẵng giọng nói: “Ngươi, ngươi ngậm máu phun người! Lão gia, Vương mama đi theo ta nhiều năm…”

“Phụ thân…” Trước mắt từng trận choáng váng truyền đến, vậy nhưng suy nghĩ của Âu Dương Noãn lại chưa từng thanh tỉnh như bây giờ. Dưới chân nàng nhũn ra, thuận thế ngã vào lòng Âu Dương Trì: “Phụ thân! Cứu…cứu con. Có người muốn giết con…”

“Noãn Nhi!” Âu Dương Trì mày nhíu chặt, vừa nhấc mắt liền thấy khách nhân đứng đầy phòng thần sắc khác nhau. Trong lòng hắn run lên, lập tức ra quyết định, lớn tiếng nói: “Người đâu, mau trói Vương mama ác nô này lại! Ai cầu xin đều bị xử lý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.