Bị người khác chỉ vào mũi mắng phụ thân của mình ngay trước mặt mọi người, nếu Âu Dương Noãn
vẫn thoái nhượng, truyền ra ngoài sẽ chỉ làm người ta cười nàng ngu xuẩn nghe mà không hiểu phương pháp mắng chửi xảo diệu như vậy thì cũng là
không có bản lĩnh bảo hộ phụ thân mình. Âu Dương Noãn thản nhiên chuyển
mắt nhìn lại đối phương nói: “Là cẩu!”
Lâm Nguyên Nhu nghĩ rằng
Âu Dương Noãn căn bản nghe mà không hiểu, tươi cười trên mặt mang theo
sự đắc ý. Tựa tiếu phi tiếu, nhướng mày lên lên: “Oh? Nhìn vào đâu mà
thấy được?”
Hai mắt Âu Dương Noãn híp lại, lông mi thật dài tạo
thành một đường cong, thản nhiên nói: “Xem vĩ mao. Rũ xuống là sói,
thượng sơ là cẩu!”
Thanh âm của nàng thanh thúy như chim vàng
oanh, ôn nhu như nước chảy, nghe qua không hề có nửa điểm tức giận. Bích Dao tiểu thư phủ Uy bắc hầu vẫn luôn trầm mặc nãy giờ bỗng nhiên bị sặc nước, ho khan không ngừng, liên tục thở dốc. Mặt đỏ bừng chỉ tay với Âu Dương Noãn: “Lời này quả là thú vị! Thượng Thư là cẩu! Ha ha, thật sự
rất thú vị!”
Phụ thân Lâm Nguyên Nhu vốn là Bộ Binh Thượng Thư.
Âu Dương Noãn chính là đang không chút lưu tình nào mắng ngược trở lại.
Trước mặt bao nhiêu người, Lâm Nguyên Nhu không khỏi cảm thấy quẫn bách, mặt đằng một chút rồi cuồn cuộn nóng lên, nhất thời đứng cũng không
được mà ngồi cũng không xong. Các vị tiểu thư đều dùng ánh mắt trào
phúng nhìn Lâm Nguyên Nhu, chính nàng lại tự rước lấy nhục. Đúng là xứng đáng!
Trong lòng Âu Dương Noãn lạnh nhạt, ý cười trong suốt nhìn về phía Lâm Nguyên Nhu, thân thiết nói: “Nhu tỷ tỷ, ta biết tỷ luôn
luôn đối tốt với ta. Sợ người khác không biết ta tốt nên mới muốn nói
vài câu muốn nâng ta lên. Dù sao tuổi ta so với tỷ cũng nhỏ hơn, nên tỷ
mới nói như vậy. Nhưng các vị tiểu thư đang ngồi đây mới thật sự là
những người tài danh, nhất là Dung quận chúa đệ nhất mỹ nữ kinh đô, tỷ
hôm nay luôn miệng khen ta khiến ta thật sự cảm thấy xấu hổ. Chỉ sợ lại
để các vị tỷ tỷ lại chê cười tỷ muội chúng ta cùng tâng bốc nhau, truyền ra ngoài thì mới đúng là buồn cười. Tỷ xem ta nói có đúng không?”
Nàng đây là đang nhắc nhở đối phương cùng ngừng lại. Phụ thân của nàng cũng
là dượng của Lâm Nguyên Nhu, phụ thân của nàng ta lại cũng chính là cậu
của nàng. Nội bộ đấu đá nhau như thế nào cũng không cần gấp, nếu ở trước mặt người ngoài mà cứ cắn xé nhau thì chỉ chọc cười cho thiên hạ mà
thôi.
Lâm Nguyên Nhu há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không biết nói cái gì nên đành phẫn nộ ngậm miệng lại.
Mọi người đều nhìn về phía Âu Dương Noãn, đối với vị Âu Dương tiểu thư này
toát ra sự ngang tàng này cũng đủ làm mọi người phải tò mò, không cần
nói đến duyên cớ nàng có phải có toan tính gì với Minh quận vương hay
không. Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy cử chỉ của nàng hào phóng, mặt mày ôn nhu, thanh âm mềm mại làm người nghe vừa cảm thấy lành lạnh nhưng
lại có sự thoải mái thích ý không nói nên lời. Lại không nghĩ rằng nàng
vốn là cô nương lanh lợi, ăn nói sắc sảo như vậy.
Mọi người nhất thời đều nở nụ cười, chuyện này vốn không trách được Âu Dương Noãn. Là
do Lâm Nguyên Nhu cứ khiêu khích mãi không ngừng, nếu nàng lại cứ nao
núng ngược lại sẽ tạo ấn tượng là kẻ nhát gan, sợ phiền phức. Mọi người
bình thường đều đã khá thoải mái, có người còn không che dấu hảo cảm với nàng, lập tức cũng có vài người liền thay đổi thái độ trở nên thân cận
hơn với Âu Dương Noãn, lại còn chủ động đến cùng nàng nói chuyện.
Tình thế thoáng chốc bị lật ngược làm Lâm Nguyên Nhu tức muốn chết, giương
mắt liền nhìn thấy Từ Minh Hi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình. Bộ dáng kia còn mang theo ba phần oán độc, trong lòng Lâm Nguyên Nhu lập
tức cả kinh, chỉ là không biết bản thân đã đắc tội gì với đối phương nên không thể nào lý giải nổi, trong lòng cũng âm thầm kêu khổ không ngừng.
Các vị tiểu thư có điều không biết, náo nhiệt nơi này các nam tử bên ngoài
nghe được cũng trở nên sôi sục. Tiếu Thanh Bần nhìn Minh quận vương, sắc mặt cổ quái, muốn cười lại không dám cười: “Trọng Hoa ca, Âu Dương tiểu thư nói huynh là con chuột chết kìa!”
Tiếu Trọng Hoa: …..
Tiếu Thanh Huyền nhất thời đau đầu, hung hắng đánh đệ đệ mình một phát.
Những người khác cũng cười rộ lên, bọn họ vốn muốn xuyên qua phòng khách để ra tiền viện. Nhưng các vị tiểu thư lại đang ở phòng khách nói
chuyện, sẽ không tốt nếu bọn họ cứ thế mà đi vào nên chỉ đành đứng bên
ngoài hành lang, cũng không phải cố ý nghe lén…
Nhìn mặt Minh
quận vương không chút thay đổi, Tiếu Thiên Diệp cười lạnh nói: “Lần này
chắc Minh quận vương cũng đã được lĩnh giáo sự nhanh mồm nhanh miệng của Âu Dương Noãn a!”
Trên mặt Minh quận vương vẫn không nhìn ra
được hỉ nộ, ngược lại Tiếu Thanh Huyền bên cạnh đổ mồ hôi, liên thanh
nói: “Tiểu cô nương có khả năng chưa hiểu chuyện…” Ách…hắn cũng biết nói như vậy là không có sức thuyết phục gì, nhưng nếu không nói, không khí
cũng trở nên quá cứng nhắc.
Minh quận vương không nói một lời, dần
đầu đoàn người bước vào phòng khách, không nhìn một ai, chỉ hướng Đại
công chúa gật đầu rồi cứ thế đi qua.
Chúng vị tiểu thư: …..
Những người khác thấy hắn đi vào cũng liền đi theo, chính là đều cúi đầu liễm tức, không nhìn thẳng vào dung nhan các vị tiểu thư.
Dung quận
chúa hôm nay rất xinh đẹp, giống như ánh sáng đường chân trời tản ra từ
đám mây, trên váy thêu những bông hải đường. Mỗi một cánh hoa đều đỏ
rực, kiều diễm khôn cùng. Thấy có người tiến vào liền hơi hơi ngẩng đầu, trâm cái trên búi tóc đen nhánh khẽ đung đưa phát sáng nhưng sương mai
trong nắng sớm.
Âu Dương Noãn nhìn Dung quận chúa, trong lòng khẽ thở dài. Trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy, thật sự là làm
người ta phải than thầm.
Trần Lan Hinh mặc váy điệp luyến thêu
hoa hồng, thạch thanh ti thao mềm mại. Trang sức ngọc xanh trên tóc đen
nhánh khẽ đung đưa, thấy Minh quận vương tiến vào liền làm như vô tình
nhẹ nhàng dùng quạt tròn mùi đàn hương che ở chóp mũi, che đi tươi cười
ngượng ngùng nơi khóe miệng.
Ngay cả Lâm Nguyên Nhu cũng đều cúi
đầu sửa sang lại váy áo, sợ có một chút ấn tượng không tốt lưu lại trong mắt các vị hoàng tôn công tử.
Âu Dương Noãn lúc này lại dời ánh
mắt đi, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông hoa nhận lấy ánh
sáng mặt trời đang chiếu rọi, như đan như hà, cánh hoa nhẹ nhàng lay
động trong gió, xuyên thấu qua cửa sổ phòng khách, chiếu vào song sa
thượng hoa mỹ làm cho lòng người thoáng động. Nàng bỗng nhiên cảm thấy,
một phòng phồn hoa mỹ miều, sắc đẹp như mây này thế nhưng lại không sánh bằng một chút sắc hoa động lòng người ngoài cửa sổ kia.
Bất quá
chỉ trong nháy mắt, mấy người công tử tuấn mĩ cũng liền đi qua, thứ lưu
lại trong phòng chỉ còn sự bần thần của chư vị tiểu thư.
Chu Bích Dao xoay người lại, thở dài nói: “Minh quận vương quả nhiên tuấn mĩ thiên hạ vô song!”
“Cũng không biết….” Từ Minh Hi thản nhiên cười đến có chút khôn kể, “tương lai nữ tử như thế nào mới có thể xứng đôi….”
Chuyện Thái Hậu muốn đem Dung quận chúa hứa gả cho Minh quận vương vốn đã
không còn là bí mật gì. Đáng tiếc vì Yến vương phi mất mà phải trì hoãn. Các tiểu thư đương nhiên chỉ dám ngượng ngùng vụng trộm liếc nhìn Dung
quận chúa.
Âu Dương Noãn cũng nhìn Dung quận chúa, năm nay nàng
ta đã mười sáu tuổi, Minh quận vương phải túc trực bên linh cữu, giữ đạo hiếu ba năm. Chẳng lẽ nàng ta thật sự sẽ chờ đợi ba năm sao? Đặt cược
như vậy, đối với nữ tử mà nói có phải là quá lớn hay không?
Trần
Lan Hinh nũng nịu cười nói: “Yến hội ngắm hoa này của Đại công chúa đã
là cực kỳ đặc sắc rồi. Nhưng nghe nói Yến vương phủ có không ít kỳ hoa
dị thảo, thế gian hiếm thấy. Còn muốn hỏi Dung quận chúa xem có thật như vậy không?”
Dung quận chúa thản nhiên cười cười, ánh mắt lạnh
lùng dường như được bao phủ một tầng mơ hồ làm người khác không thấy rõ
chân ý. Thanh âm vẫn mềm mại như vậy, giống như hàm chứa ý cười: “Ta
cùng Minh quận vương cũng không có duyên gặp mặt nhiều, cũng không tính
là thâm giao. Việc này, chỉ sợ không thể trả lời cho Trần tiểu thư
được!”
Từ Minh Hi hé miệng cười: “Lan Hinh tiểu thư không phải là người hiếm lạ gì những kỳ hoa dị thảo. Chỉ sợ không phải như Túy ông chi ý bất chi tửu, nhi tại hồ sơn thủy chi gian a…”
(Câu này có nghĩa là: điều làm người ta say không phải là rượu mà là phong
cảnh. Ở đây Từ Minh Hi muốn chế diễu mục đích của Trần Lan Hinh không
phải là hỏi về hoa cỏ mà là Minh quận vương)
Khuôn mặt tươi cười của Trần Lan Hinh thoáng chốc mang theo ba phần tức giận.
Tiếu Trọng Hoa tài mạo, Yến vương phủ quyền thế, đúng là làm khuynh đảo nữ
tử trong kinh đô. Âu Dương Noãn nghe các vị tiểu thư nghị luận, bất giác nhớ đến đôi mắt tối đen thâm trầm kia. Nàng chưa bao giờ gặp qua ánh
mắt nào như vậy, khi dừng trên người nàng giống như trời đông giá rét
cũng không thể nào so được. Ánh mắt đó đúng là quá mức vô lễ nhưng lại
không làm cho người ta sinh ra nửa điểm chán ghét.
Nàng cầm ly
trà, im lặng lắng nghe các vị tiểu thư tranh luận. Đột nhiên Thôi tiểu
thư nói một câu: “Các vị không thấy, phong thái của Tần vương Thế tử
cũng rất tiêu sái sao?”
“Đúng vậy!”
“Đúng vậy!”
….Oanh oanh yến yến một trận loạn ngữ vang lên.
Tiếu Thiên Diệp mặt ngọc môi đỏ, phong lưu tiêu sái, đôi mắt đẹp hồn xiêu
phách lạc. Tuy rằng hắn làm việc tàn độc, nhưng lại cũng vừa chính vừa
tà, thiệt giả khó phân biệt. Thật sự có thể nói hắn tâm can ác ma, xảo
quyệt như hồ ly, chỉ cần mở miệng liền có thể quyết định sống chết của
một người cực kỳ đơn giản. Các vị thiên kim tiểu thư nhìn không thấu bản chất hắn, bị bề ngoài của hắn mê hoặc. Cũng không có gì kỳ quái, Âu
Dương Noãn khẽ mỉm cười lắc đầu, không cho là đúng.
Vào lúc này,
Đào cô cô cười dài bước tới nói: “Chư vị tiểu thư, Công chúa đã chuẩn bị một chậu hoa quỳnh hiếm thấy trong hoa viên. Mời các vị cùng qua thưởng thức!”
Mọi người đều đứng lên, trở lại bên cạnh các vị phu nhân. Âu Dương Noãn cũng mỉm cười đứng dậy, Đào cô cô liền nói: “Âu Dương
tiểu thư, mời đi theo nô tỳ!”
Âu Dương Noãn hơi hơi trầm ngâm,
biết Đại công chúa đang muốn gặp mình liền hướng Lâm Nguyên Nhu gật đầu. Nàng cố ý đi chậm nửa bước, chờ tất cả mọi người đi ra ngoài mới theo
Đào cô cô tiến vào nội thất.
Vừa mới vào nội thất, một nha hoàn đi tới nói: “Cô cô, đến giờ công chúa phải uống thuốc rồi!”
Đào cô cô nhận lấy chén thuốc rồi nói: “Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Đại công chúa đang nằm dựa vào chiếc ghế dài, tựa hồ như có chút mệt mỏi,
khóe mắt đuôi lông mày đều toát ra một loại mệt mỏi. Âu Dương Noãn cung
kính hành lễ: “Âu Dương Noãn bái kiến công chúa. Công chúa phượng thể an khang!”
Đại công chúa hơi hơi nhướng mày, thản nhiên nhìn nàng: “Thế nào?”
Một câu này không có gì đặc biệt nhưng lại làm cho Âu Dương Noãn sửng sốt.
Nàng cúi đầu nghiêm mặt, lẳng lặng đáp: “Đa tạ Đại công chúa đã tạo cơ
hội để Noãn Nhi có thể dương danh kinh đô!”
“Nếu ngươi đã biết,
vì sao còn cố ý nhường Kha Dung?” Đại công chúa liếc mắt đánh giá nàng
một cái, rồi lại lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi cho rằng cơ hội như vậy tùy
tiện cũng có thể có sao?”
Âu Dương Noãn đáp nhanh: “Cơ hội như vậy là ngàn năm có một. Công chúa quá mức ưu ái khiến Noãn nhi bất an trong lòng!”
Đại công chúa ‘Oh’ một tiếng rồi nói: “Ngươi là người thông minh chắc biết
có người phải cầu cả đời cũng không có được cơ hội như vậy!” Rồi nhíu
mày nói với Đào cô cô: “Thuốc uống nhiều tới nỗi đầu lưỡi ta cũng khô
hết rồi! Đem đổ đi!”
Đào cô cô dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Âu
Dương Noãn. Nàng liền mỉm cười nói: “Để Noãn Nhi tới hầu hạ công chúa
uống thuốc được không?”
Đại công chúa lắc đầu, nói: “Không cần! Thuốc này rất đắng!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Lúc trước Noãn Nhi cũng không thích uống bởi vì
thuốc thực sự rất đắng nên Noãn Nhi có thể hiểu được tâm trạng của
người. Chỉ là nếu không uống một khi bệnh tình nặng thêm, tương lai đại
phu lại phải tìm phương thức khác. Nếu không phải tăng thêm lượng thuốc
thì chính là phải dùng châm, đến lúc đó sẽ càng phải chịu nhiều khổ hơn. Nếu như vậy, Noãn Nhi tình nguyện chịu đắng uống thuốc!”
Đại
công chúa cười cười nói: “Ngươi xem ta là tiểu hài tử sao?” Nói xong
liền cầm lấy bát uống một hơi cạn sạch. Đào cô cô nhanh tay lẹ mắt, thấy Đại công chúa uống xong liền lấy khăn tay thay bà lau miệng.
Âu
Dương Noãn khẽ mỉm cười, nhìn lên bàn liền thấy trà đã được chuẩn bị. Âu Dương Noãn hầu hạ Đại công chúa súc miệng rồi quay đầu nhìn Đào cô cô:
“Cô cô có chuẩn bị mứt hoa quả không?”
Mặt mày Đào cô cô hớn hở, nói: “Đã sớm có chuẩn bị!” Dứt lời liền bê một cái khay chạm rỗng khắc hoa mai đem đến bên cạnh.