Lâm Nguyên Nhu đứng mạnh lên, đang muốn phản bác lại bị ánh mắt đáng sợ của Tào Vừa chặn lại.
Nàng ta hít sâu một hơi rồi nói: “Phụ thân, người trước hết hãy bớt nóng
giận. Chuyện này ngoài Ngọc phi thì vẫn còn biện pháp khác!”
Tào Vừa sửng sốt liền nói: “Ngươi có biện pháp gì?”
Lâm Nguyên Nhu đảo mắt nhìn xung quanh. Tào Vừa liền hạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, đóng hết tất cả các cửa.
Xong việc mới quay đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn đối phương.
Lâm Nguyên Nhu cười lạnh một tiếng: “Phụ thân con đã viết một tấu sớ, muốn
Hoàng thượng trừng phạt Tào gia thật nặng! Nói Tào gia dung túng con
trai làm càn, bên ngoài là thương tổn tỳ nữ nhưng thực chất lại là muốn
nguy hại Thái tử, dao động nền tảng quốc gia!”
“Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Cái này không phải là muốn tru di cửu tộc sao? Cái đồ độc
phụ, ngươi cư nhiên dám làm ra chuyện này. Vinh Nhi là trượng phu của
ngươi, ngươi hại chết hắn còn chưa đủ, còn muốn cả nhà chúng ta cũng
tuẫn táng theo sao?” Tào phu nhân vừa nghe liền nhất thời nóng nảy, mặt
trắng bệch chỉ thẳng mặt Lâm Nguyên Nhu, cơ hồ thở không ra hơi.
“Phụ thân, mẫu thân! Tào Vinh không nên nết nhưng dù sao cũng là trượng phu
của ta, ta sao có thể trơ mắt nhìn hắn chết? Hai người hãy nghe ta nói,
phụ thân ta đã nói đương kim Bệ hạ thông minh oai hùng, có thể mưu thiện đoạn nhưng lòng nghi ngờ lại rất nặng. Phu quân tùy ý làm bậy, phong
lưu phóng đãng, khi nhục nha đầu, tội danh này Bệ hạ đương nhiên tin,
cũng nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng!”
Nói xong liền nhìn
hai người Tào Vừa mới nói tiếp: “Nhưng hai người đừng quên, cha ta là
thuộc hạ của Thái vương. Nếu đem chuyện này liên tưởng đến chi tranh
giữa Thái tử cùng Thái vương thì Bệ hạ nhất định sẽ nghi ngờ. Chỉ cần
tấu sớ kia đến tay Bệ hạ, ông ấy nhất định sẽ nghi ngờ người của Thái tử muốn mượn cơ hội này thị uy với Thái vương nên mới xuống tay với Tào
gia. Cứ như vậy, phu quân ngược lại có thể thoát tội!”
Tào Vừa
nheo đôi mắt đỏ ngầu, suy nghĩ một hồi mới hiểu được: “Chủ ý hay! Quả là chủ ý hay! Nhu Nhi, ngươi hãy thay ta đa tạ Lâm đại nhân!”
Lâm
Nguyên Nhu thản nhiên cười, trong lòng lại nghĩ nếu như không phải nể
mặt mình thì phụ thân sao có thể phí tâm tư giúp Tào gia thoát nạn.
Đúng là một đám vô dụng, gặp chuyện chỉ biết rối hết cả lên, nửa điểm chủ trương cũng không có. Đúng là lũ ngu xuẩn!
Mười ngày sau, quả nhiên Hoàng đế hạ chỉ đánh Tào Vinh một trăm bản tự, bắt
đóng cửa suy nghĩ nửa năm. Việc này khi mở đầu thì thật lớn nhưng khi
kết thúc cũng thật nhẹ nhàng.
Người không biết chuyện còn nghĩ
là do Ngọc phi, nhưng thật không ngờ Bộ Binh Thượng Thư Lâm Văn Uyên mới là người đứng sau màn sấm to mưa nhỏ này.
Khi Hồng Ngọc đem tin tức này nói cho Âu Dương Noãn, nàng chỉ gật gật đầu nói: “Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài!”
Hồng Ngọc cúi đầu: “Dạ!”
Nửa năm trước, Âu Dương Noãn đã gả Lê Hương ra ngoài. Bên cạnh chỉ để lại hai người Hồng Ngọc cùng Xương Bồ.
Xương Bồ khó hiểu nhìn Âu Dương Noãn, vừa muốn lên tiếng thì Hồng Ngọc liền
giữ chặt tay áo, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của phu nhân!”
Xương Bồ sửng sốt, lập tức gật gật đầu. Không hề nhiều chuyện nữa, thành
thành thật thật cúi đầu, theo sau Âu Dương Noãn bước vào đại điện.
Lúc đến đây dâng hương, Âu Dương Noãn không kinh động đến bất cứ ai. Còn tự mình lấy tế phẩm mang theo đặt trước bài vị của Lâm Uyển Thanh sau đó
dập đầu, kính hương. Nhất cử nhất động đều vô cùng thành kính.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ cũng dập đầu dâng hương, Âu Dương Noãn mỉm cười,
thản nhiên nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn ở cùng mẫu thân một lát!”
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau rồi theo lời lui ra, nhưng cũng không dám đi xa nên đứng dưới cây ngô đồng trong sân lẳng
lặng nhìn.
Không biết qua bao lâu, Xương Bồ đột nhiên kinh hô một tiếng. Hồng Ngọc liền nhìn theo ánh mắt nàng ta, liền thấy một thiếu
niên hoa phục từ trên tường nhảy xuống. Mái tóc dài tung bay theo gió,
sắc mặt hơi hơi tái nhợt nhưng cũng không thể dấu đi sự tuấn tú cực hạn, cũng không che dấu được lệ khí trong ánh mắt.
Tần vương Thế tử?
Hồng Ngọc giật mình, ngay khi định hét lên liền có một người dùng kiếm dài
đặt lên yết hầu hai người. Xương Bồ giãy dụa muốn kêu to thì thấy Tần
vương Thế tử thoáng cái đã vọt đến trước mặt, nhoẻn miệng cười: “Các
ngươi là người của nàng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ không
giết!”
Nói xong hắn phất phất tay: “Không cần lo lắng, ta chỉ muốn nói chuyện với tiểu thư nhà các ngươi mà thôi!”
Trong đại điện, Âu Dương Noãn không hề phát giác hết thảy phát sinh bên ngoài.
Mấy ngày nay, trong ngực nàng thủy chung có một ngọn lửa cứ chực bùng lên.
Nàng biết, đó là cừu hận. Cừu hận thâm sâu như vậy bị nàng đè chặt vào
chỗ sâu nhất trong lòng.
Mặc dù Lâm thị đã không thể gây ra sóng
gió, Âu Dương Khả bị tật suốt đời nhưng bọn họ vẫn sống tốt, sống khỏe.
Còn Lâm Uyển Thanh thì lại đã chết, Âu Dương Noãn từng ngây thơ đơn
thuần cũng đã chết.
Hồi lâu, đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ.
Âu Dương Noãn cả kinh, người kia vẫn đứng phía sau nàng, nhẹ giọng nói: “Vì sao ở trong này một mình?”
Âu Dương Noãn mạnh quay đầu thì thấy Tiếu Thiên Diệp đang mỉm cười nhìn
nàng. Nụ cười so với ánh dương bên ngoài càng chói mắt hơn.
“Là vì ngày giỗ của mẫu thân nên không vui sao?” Tiếu Thiên Diệp ngồi xuống cạnh nàng, “Tâm tình không được tốt?”
Hắn….cư nhiên biết hôm nay là ngày giỗ của Lâm Uyển Thanh.
Khiếp sợ trong lòng chợt lóe rồi biến mất, Âu Dương Noãn lập tức lắc lắc đầu, chỉ cần muốn thì có gì là không tra được!
Huống chi cái này cũng không tính là gì bí mật. Ngày này hàng năm nàng đều đến Trữ quốc am dâng hương.
“Ta biết bây giờ nàng rất buồn!” Tiếu Thiên Diệp khẽ thở dài, “Nhưng trên
đời này không chỉ có mình nàng có mẫu thân. Cũng không phải chỉ có mình
mẫu thân nàng đã chết….”
Âu Dương Noãn nói không nên lời. Lúc này nàng không biết phải nói gì mới tốt.
“Không cần không vui. Chuyện này cũng chỉ là chuyện bình thường, không cần quá để ý…..Nàng, ta về sau cũng phải chết!”
Tiếu Thiên Diệp cúi đầu xuống, thanh âm cực kỳ nhu hòa: “Cười lên đi, nàng cười rộ lên rất đẹp!”
Tiếu Thiên Diệp vươn tay, vỗ vỗ bả vai của nàng, tựa hồ như đang an ủi.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, thân thể Âu Dương Noãn lại hơi hơi phát run.
Tiếu Thiên Diệp ngừng một lát rồi đột nhiên ôm nàng vào lòng.
Âu Dương Noãn chấn động, nàng không nghĩ Tiếu Thiên Diệp sẽ có hành động thất lễ như vậy, cũng liền nhất thời không kịp đẩy ra.
Lực tay Tiếu Thiên Diệp dần tăng thêm, ôm cũng trở nên càng ngày càng gấp.
Dường như muốn đem nữ tử này chặt chẽ bao trong ngực.
Hắn không
biết loại dục vọng mãnh liệt muốn giữ lấy nàng từ đâu mà đến, nhưng chỉ
cần hắn nghĩ đến Âu Dương Noãn một chút cũng không thích hắn thì liền
cảm thấy nản lòng.
Đối với nữ nhân không có tình cảm với mình,
biện pháp giải quyết tốt nhất chính là phân rõ giới hạn với nàng, cố
gắng không đụng mặt nhau.
Như vậy qua một thời gian nữa thì cho dù không thể hoàn toàn quên được thì phần tình cảm này cũng sẽ nhạt dần.
Nhưng hắn cũng thật sâu biết được bản thân không phải là loại người dễ dàng buông tay.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn muốn đều sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào mà
tính toán. Mặc kệ là phải trả giá như thế nào, chỉ cần có được thì hắn
bất chấp.
Càng là thứ không chiếm được, hắn càng nôn nao khó
nhịn, khát vọng như vậy, cơ hồ như một tảng đá thật lớn cứ đeo mãi trong lòng hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
“Thế tử, như vậy thật không hợp lễ nghĩa!”
Âu Dương Noãn thoáng bình phục tâm tình, ngồi thẳng người, dùng sức đẩy
hắn ra, thản nhiên nói: “Ngài không nên xuất hiện ở trong này!”
“Trên đời này có cái gì không nên sao? Ta nghĩ, đã tới rồi thì mặc kệ là Trữ
quốc am hay Âu Dương phủ, cho dù là hoàng cung, chỉ cần ta muốn gặp nàng thì nhất định phải gặp được!” Tiếu Thiên Diệp vẫn nhìn nàng như cũ, ánh mắt hơi hơi chớp động.
“Nhưng ta không muốn gặp ngài. Mời ngài đi cho!” Âu Dương Noãn lạnh lùng.
Nàng biết, chỉ có thể chặt đứt tư tình của Tiếu Thiên Diệp. Nếu nàng không
muốn mang đến phiền toái cho cả mình và đối phương thì đây là biện pháp
tốt nhất.
Tiếu Thiên Diệp không nghĩ nàng lại cố chấp như vậy, nhất thời lòng tự trọng bùng phát liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng đi đến cửa, khi hắn quay đầu lại liền thấy hai mắt Âu Dương Noãn đỏ
lên. Tiếu Thiên Diệp lập tức trở lại ngồi xuống bên cạnh nàng: “Mặc kệ
nàng có nói gì, lúc này ta sẽ không rời đi!”
Âu Dương Noãn cắn cắn môi: “Ta không sao, ngài cứ yên tâm!”
“Đừng khóc nữa!” Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, khẽ cau mày. Ánh mắt như
xuân thủy khiến Âu Dương Noãn nhịn không được mà lòng khẽ nhảy dựng.
“Nàng khiến ta rời đi, là vì muốn khóc một mình, có phải không? Ngay cả khóc
cũng phải trốn một góc, Âu Dương Noãn, nàng không mệt sao? Vì sao lại
phải sống mệt mỏi như vậy? Có gì mà không thể nói với người khác? Nàng
nói ta biết, nàng là người hay chỉ là một hình nhân vải, sẽ không khóc
không cười, tất cả hỉ nộ ái ố đều là giả?”
Âu Dương Noãn nhếch
môi, mặc dù có ý cười nhưng lời nói lại rất trong trẻo lạnh lùng: “Ngươi nói đúng, ta chỉ là hình nhân mà thôi. Sẽ không yêu, không có tình,
cũng không hề có một chút thân tình nào!”
Tiếu Thiên Diệp sửng
sốt, nhìn ánh mắt tịch mịch trong trẻo lạnh lùng của nàng thì không tự
chủ được mà vươn tay ra. Đầu ngón tay hắn rất lạnh, giống như một khối
bạch ngọc, lành lạnh mềm nhẹ phất qua. Âu Dương Noãn hơi hơi động, khẽ
tránh đi.
“Nàng đã từng nói, tương lai nếu ta cần, nàng sẽ hồi
báo sự tương trợ của ta?” Tiếu Thiên Diệp thu tay lại, trên mặt không có một chút tức giận. Mà chỉ mang theo ý cười ôn nhu, không chớp mắt nhìn
nàng.
Nhưng ánh mắt hắn lại cuồng nhiệt, chính sự cuồng nhiệt
này đã tiết lộ bản tính của hắn: “Những lời này, nàng chỉ nói suông thôi sao?”