Lâm thị nhìn bàn tay
mình, trên mặt toát ra thần sắc không đành lòng. Nữ nhi của mình từ nhỏ
lớn lên nào đã phải chịu qua ủy khuất như vậy, chỉ là hiện tại là thời
khắc mấu chốt, không thể không quyết tâm nói: ”Ngày xưa đều là do ta
không đúng, chung quy vẫn cảm thấy ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cái gì
cũng thay người lo lắng, thay ngươi chống đỡ. Không nghĩ rằng một ngày
ngươi đã trưởng thành lại không xem lời nói của ta ra gì. Ngươi hãy nhìn lại bộ dáng đòi hôn sự của mình đi, có giống một thiên kim tiểu thư hay không, cho dù có là nữ nhi con nhà thường dân cũng không có bộ dạng
này. Đã nói bậy bạ bên ngoài, cư nhiên còn dám chạy đến trước mặt ta nói này nói nọ, một chút e lệ cũng không có. Đúng là làm ta mất mặt xấu hổ. Nếu ngươi còn dám nhắc lại chuyện này, ta sẽ trực tiếp đem ngươi nhốt
lại, về sau không được gặp bất cứ ai cho đến khi xuất giá mới thôi!”
Âu Dương Khả chưa bao giờ bị quở trách nặng lời như vậy. Bị dọa cho ngây
ngốc, nước mắt chảy không ngừng. Bị mắng với những lời khó nghe như vậy
lập tức xụi lơ bên chân Lâm thị, không dám khóc thành tiếng.
Vương mama nhìn thấy tình hình này liền chạy nhanh đến kéo Âu Dương Khả ngồi
dậy, lấy khăn ướt cho nàng ta lau mặt: ”Nhị tiểu thư, đừng khóc! Người
cũng nghe phu nhân nói rồi đó, đừng náo loạn nữa!”
Âu Dương Khả
không trả lời, ngược lại càng khóc lớn hơn, giống như là khóc lấy hết
tâm can ra cho Lâm thị thấy. Lâm thị nhìn Âu Dương Khả như vậy cũng rất
đau lòng, tức giận lúc nãy đã biến thành thất vọng, nói: ”Khả nhi, ngươi phải nghe mẫu thân nói. Ta xuất thân Hầu phủ, cũng đã nhìn thấy nhiều
loại tranh đấu. Vì để lấy lòng được mẹ cả cùng tỷ tỷ, ta đã phải hao tổn rất nhiều tâm tư, liều mạng chịu làm thiếp thất mới làm cho họ tin
tưởng. Ngươi xem ta được như bây giờ không biết là đã phải trải qua
những gì? Còn ngươi thì lại không giống, từ nhỏ ta đã xem ngươi như bảo
bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, tất cả mọi thứ đều cho ngươi. Ta còn hận không thể hái trăng hái sao xuống cho ngươi! Ngươi chưa từng phải
giống như ta trước đây bước đi từng bước từng bước nhưng lại không dám
vượt qua sự nổi bật của đại tỷ, ngươi cũng không biết để được gả cho phụ thân ngươi mà ta đã phải vắt óc tìm mưu tính kế khổ sở thế nào… Những
chuyện đó đã qua thì cũng cho qua đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, những
chuyện bây giờ ta làm tất cả đều là vì ngươi. Chỉ cần đại tỷ ngươi gả
cho Tô Ngọc Lâu thì cái gai trong mắt sẽ được trừ bỏ, đến lúc đó ngươi
chính là Âu Dương tiểu thư duy nhất trong phủ, ngươi muốn cái gì thì đều được cái đó. Nhưng bây giờ ngươi phải nghe lời ta, ngàn vạn lần không
được làm hỏng kế hoạch này!”
Âu Dương Khả lau nước mắt, kinh ngạc nghe Lâm thị nói. Lâm thị dừng một chút rồi lại nói tiếp: ”Tô gia muốn
trèo cao lên hào môn nên mới tính toán, nhưng họ không biết lão thái
quân là người kiêu ngạo kiên cường. Nếu Âu Dương Noãn thật sự gả cho Tô
Ngọc Lâu, trữ lão thái quân sẽ thất vọng như thế nào? Đừng nói đến Tô
gia, ngay cả Âu Dương Noãn bà ta cũng sẽ không muốn nhìn mặt! Hừ, Tô gia trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đến lúc đó Âu Dương Noãn không còn giá trị lợi dụng , phụ thân ngươi lại là người vì tư lợi, ngươi nghĩ sẽ còn ai thay nó ra mặt đây? Nó ở Tô gia chắc chắn sẽ không có được những ngày tốt lành!”
“Nhưng, nhưng con lại thích…” Âu Dương Khả ngập ngừng, nhỏ giọng cãi lại.
“Cái gì mà thích với không thích! Đây là chuyện hôn nhân đại sự, từ xưa đều
do phụ mẫu sắp đặt. Ngươi là một tiểu thư chưa lấy chồng mà cư nhiên dám nói cái gì mà thích này thích nọ! Những lời này chỉ do người da mặt dày nói ra thôi, ngươi thật sự muốn để cho đại tỷ ngươi chê cười sao? Cũng
làm cho mẫu thân ngươi ở trong phủ này từ nay về sau không ngẩng đầu lên được sao?”
Âu Dương Khả ngày thường tâm khí cao ngạo, lúc này không tự chủ được mà phẫn nộ nói: ”Mẫu thân, nữ nhi không có ý này!”
“Không phải là tốt rồi!” Lâm thị nhẹ nhàng thở ra: ”Đem Âu Dương Noãn gả đi,
Âu Dương Tước liền mất đi chỗ dựa. Sang năm mẫu thân sinh thêm cho ngươi một đệ đệ, phía trước có mẫu thân sủng ái ngươi, tương lai lại có đệ đệ để dựa vào. Ngươi cứ thế an nhàn làm tiểu thư Âu Dương gia không phải
là tốt sao?”
Âu Dương Khả nhớ đến dung mạo tuấn mĩ của Tô Ngọc
Lâu vẫn không buông tha nói: ”Nhưng…nhưng Tô công tử đối với con rất
tốt. Nếu như gả Âu Dương Noãn cho hắn…”
Tức giận của Lâm thị lại
quay lại, mắng: ”Cái nha đầu chết tiệt không có nhãn lực kia, ngươi
tưởng người ta cười với ngươi một cái nghĩa là coi trọng ngươi sao? Nói
thật cho ngươi biết. Tô Ngọc Lâu trời sinh đã tuấn mĩ như vậy, ta không
hề lo lắng Âu Dương Noãn sẽ không nhìn trúng! Nhưng Tô phu nhân lại nói
với ta, Tô Ngọc Lâu tuổi còn trẻ, dung mạo anh tuấn, tâm cao khí ngạo.
Tô gia đã vì hắn mà tuyển không ít thiên kim hào môn nhưng hắn lại không hề xem vào mắt. Chuyện này chẳng qua là do Tô phu nhân vừa ý Âu Dương
Noãn, thế nhưng chưa chắc Tô Ngọc Lâu đã đồng ý! Vì lý do đó nên ta mới
an trí khóa bọn họ lại trong một phòng, đến lúc đó dù Tô Ngọc Lâu có vừa ý hay không cũng phải chấp nhận!”
Vương mama ở bên cạnh nghe
được cũng kinh hãi, bà còn tưởng rằng khóa cửa nhốt Âu Dương Noãn cùng
Tô Ngọc Lâu là đề phòng vạn nhất, hóa ra lại có nguyên do khác. Vương
mama không khỏi cảm thấy sợ hãi, phu nhân tâm tư kín đáo, thập phần đáng sợ.
“Ngươi không được có loại tâm tư này, nếu nói tiếp nửa câu
ta sẽ cho người nhốt ngươi lại. Về sau Tô Ngọc Lâu có ra vào phủ ngươi
cũng đừng hòng mong muốn gặp được hắn dù chỉ là một cái liếc mắt!” Lâm
thị hung tợn nói.
Âu Dương Khả vừa khóc vừa đứng lên nói: ”Mẫu thân, người không thể như vậy!”
Nha đầu kia quả thực đã bị sắc đẹp mê hoặc, nói lâu như vậy cũng không chịu hiểu. Lâm thị lần này cực kỳ cứng rắn, chỉ tay vào Âu Dương Khả nói:
”Ngươi mới bao nhiêu tuổi, mặt mũi thanh danh cũng không cần nữa sao?
Một tiểu thư khuê các, vừa nhìn thấy nam nhân một lát liền dám nói những lời đại nghịch bất đạo kia sao? Ngươi rõ ràng là muốn tức chết ta mà,
còn biết liêm sỉ nữa hay không?”
“Liêm sỉ, liêm sỉ sao? Mẫu thân
chỉ biết nói con thôi. Nếu người biết liêm sỉ là gì tại sao lại ở cùng
phụ thân, khi đó mẹ ruột Âu Dương Noãn còn chưa có chết đâu! Người cho
là người bên ngoài không biết gì sao? Con biết người đã dùng bí dược nên con mới được sinh ra hai tháng sau đó!”
Lâm thị bị nói trúng chỗ đau, mặt lúc xanh lúc trắng hận không thể đánh chết Âu Dương Khả. Thế
nhưng nàng ta lại nghiêng đầu uốn éo chạy, vừa chạy vừa khóc. Vương mama vừa muốn đuổi theo thì bị Lâm thị lớn tiếng nói: ”Cứ mặc nó, đúng là
không biết xấu hổ! Nó sao có thể là nữ nhi của ta được chứ?”
Lâm
thị nói xong, khí tức trong ngực lan ra toàn thân, suy sụp ngã xuống ghế thở dốc, một câu cũng không nói được. Vương mama sốt ruột chạy nhanh
đến vỗ nhẹ sau lưng Lâm thị, thấp giọng khuyên giải: ”Phu nhân, người
đang có thai, nhất định phải bảo trọng thân thể. Nhị tuổi thư còn nhỏ
tuổi, từ từ chỉ bảo là được!”
Lâm thị tràn đầy thất vọng nói: “Ta không thể tưởng tượng được, vị đại tỷ ngu xuẩn của ta có thể sinh ra
một Âu Dương Noãn thâm trầm tàn nhẫn như vậy. Còn ta thông minh thiện
mưu lại sinh ra một nữ nhi đơn thuần không hiểu sự đời như nó. Ta tìm
mọi cách vì nó mà trải đường hoa, cuối cùng nó đã không hiểu cho ta thì
thôi, đằng này còn bị nó mắng vào mặt. Cái gì mà không biết xấu hổ chứ?
Đúng là đồ nghiệp chướng mà! Cho dù có còn nhỏ tuổi đi chăng nữa, nhưng
sao có thể…Sao có thể nói ra những lời đó?”
“Phu nhân, người hãy
nghĩ thoáng một chút! Nhị tiểu thư chỉ là do nhất thời không suy nghĩ mà thôi! Vị Tô công tử kia trẻ tuổi mỹ mạo, phong lưu tiêu sái như vậy cho dù là một khúc gỗ cũng muốn động tâm, huống chi là Nhị tiểu thư rất ít
khi nhìn thấy nam nhân chứ? Sau này tiểu thư lớn thêm một chút, nhìn
nhiều quen mắt thì sẽ không như vậy nữa! Phu nhân cũng đừng quá tức
giận!” Vương mama vừa nói vừa dâng ly trà lên, Lâm thị uống xong mới dịu xuống một ít, thế nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi hơn.
Vương
mama nhìn thấy Lâm thị đã dịu xuống mới nói tiếp: “Hôm nay phu nhân cũng có hơi nặng lời một chút. Nhị tiểu thư hiểu lầm cũng là điều khó tránh
khỏi”
“Phải mắng cho nó tỉnh ra mới được! Ta cùng Tô phu nhân
quen biết đã nhiều năm, làm sao có thể không biết trong lòng bà ta nghĩ
gì chứ? Bà ta chỉ có duy nhất một người con trai, với tướng mạo tài trí
như vậy bà ta còn nghĩ chỉ có công chúa mới xứng được với con trai mình. Thế nhưng Tô gia lại không phải xuất thân từ hậu duệ quý tộc, ở kinh đô này lại không có căn cơ cho nên mới để ý đến nhà chúng ta. Người mà bọn họ coi trọng không phải là Khả nhi mà là Âu Dương Noãn! Không phải ta
tức giận mới nói, ngươi nhìn Khả nhi xem, dù là dung mạo hay tâm cơ thủ
đoạn đều không thể so được với Âu Dương Noãn. Đến bản thân ta còn suy
nghĩ như vậy nói gì là Tô phu nhân. Nó thì sao? Lại còn chính miệng nói
với ta muốn gả cho nhà họ. Người mà Tô gia muốn cũng không phải là nó!
Thật sự là làm ta tức chết mà!”
Vương mama nhẹ nhàng vuốt vuốt
ngực cho Lâm thị, cẩn thận nói: “Phu nhân nói phải! Tính tình nhị tiểu
thư cũng nên được kiềm chế một chút mới tốt. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy mà còn náo loạn, nếu không cẩn thận làm hỏng kế hoạch của phu nhân…”
Lâm thị gật đầu nói: “Đúng vậy! Ngươi hãy nhanh chóng cho người đuổi theo nó. Đừng để nó náo loạn thêm nữa!”
Phúc thụy đường bên này náo nhiệt một hồi, Lâm thị cũng không cho người tìm
hiểu sự tình của Âu Dương Noãn nên căn bản không thể biết được trong
tiểu viện kia đã phát sinh một màn hay ho như vậy.
…
Tại
gian ngoài Âu Dương phủ, các báu vật tiền triều được bày biện khéo léo,
hai bên bàn chính đặt hai bình hoa lớn làm từ gỗ lim quý giá, một bình
là các loài hoa nhiều màu sắc thanh nhã, còn một bên là lông chim khổng
tước. Từ trong lư hương truyền ra hương khí cổ phác, phía dưới bày biện
bàn cho khách nhân ẩm yến. Bên cạnh là các bàn nhỏ bày biện các loại văn phong tứ bảo.
Âu Dương Trì mở miệng nói: “Chỉ uống rượu thôi
đúng là không có ý nghĩa, chi bằng cùng ngâm thơ tìm niềm vui! Nếu ai
không ngâm được, phạt một ly rượu!”
Tất cả mọi người đều gật đầu
trầm trồ đồng ý. Âu Dương Trì nhìn thoáng qua chư vị công tử học vấn đầy mình rồi chỉ là cây mai ngoài cửa sổ cười nói: “Chúng ta lấy hoa mai là chủ đề đi. Mọi người hãy cùng tận tình phát huy khả năng!”
Mỗi
lần thọ yến đều có tiết mục này, mọi người cũng đều đã thành thói quen.
Lại Bộ Thượng Thư Liêu Xa có tiếng luôn thích học đòi văn thơ liền đối
với đề nghị này cực kỳ hài lòng, lập tức nói: “Nếu đã như vậy, Hạc
Phong, ngươi liền làm trước đi!”
Liêu Hạc Phong là trưởng tử của
Liêu Xa, trời sinh tính tình tao nhã. Lúc này nghe phụ thân gọi liền mỉm cười đứng lên, trầm ngâm một lát rồi đi đến trước trang giấy, đặt bút
viết liền một đoạn thơ.
Gã sai vặt chờ hắn viết xong thì liền
nâng, lúc này mọi người nhìn qua thì đều thấy đề hai chữ “Tảo mai” (Mai
nở sớm). Gã sai vặt cao giọng đọc:
”Vạn mộc đống dục chiết
Cô căn noãn độc hồi
Tiền thôn thâm tuyết lý
Tác dạ nhất chi khai
Phong đệ u hương xuất
Cầm khuy tố diễm lai
Minh niên như ứng luật
Tiên phát vọng xuân đài”
(Bài này là bài ‘Tảo mai’ của Tề Kỷ_bạn nào muốn biết thêm liên hệ bác google nhé. Dịch thơ:
Vạn cây băng giá chết
Một cội ấm mọc ra
Đầu xóm trong tuyết đặc
Một cành đêm nở hoa
Gió xa đem hương ẩn
Chim ngắm hoa trắng ngà
Năm sang như đúng tiết
Vườn xuân sáng ánh tà)
Mọi người nghe xong đều gật đầu trầm trồ khen ngợi, Lâm Chi Úc con trai Bộ
Binh Thượng Thư trầm ngâm nói: “Thơ của Liêu huynh đúng là hay, ta hiểu
biết vụng về. Thơ nói là mai nở sớm, sổ kỹ phi sớm cũng, chưa nếu nhất
kỹ rất tốt.” (Đoạn này ta không thể dịch được, các nàng thông cảm )
Liêu Hạc Phong nghĩ nghĩ, sau đó thập phần cao hứng nói: “Đối! Nhất chi càng thỏa đáng! Lâm huynh, ta kính huynh một ly!”