Tô phu nhân biết Lâm thị thuận lợi hạ sinh Nhị thiếu gia Âu Dương gia nên cố ý chuẩn bị lễ vật tới thăm.
Lâm thị vốn đang ở cữ, cũng không tiếp khách lạ. Nhưng bà ta chẳng những
nhận lễ vật của Tô phu nhân, còn tự mình đến gian khách nhỏ gặp mặt.
Lâm thị dựa vào nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ, trên người là một cái chăn
thật dày. Tô phu nhân ngồi một bên, các nha hoàn liền nhanh chóng dâng
trà, bày điểm tâm.
Tô phu nhân không có tâm tư đụng đến mấy thứ
kia, chỉ cười cười nói: “Uyển Như, ta vốn muốn chờ thân thể ngươi đỡ hơn mới tới thăm. Nhưng ta ở nhà không yên nên ta đến trước, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Nói gì vậy? Ta không có chuyện gì ở mãi trong
phòng cũng rất khó chịu. Ngươi đến vừa khéo làm bạn với ta!” Nói xong
liền nhẹ nhàng cười.
“Nhưng ta nghe nói thân thể tiểu thiếu gia
rất yếu, ngươi vẫn luôn không chịu cho người khác nhìn hắn. Rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì?” Tô phu nhân đối với những tin tức về Âu Dương gia lưu truyền bên ngoài vẫn luôn thực sự lưu tâm, lúc này lại như tuỳ ý hỏi
ra.
“Oh?” Lâm thị thản nhiên nói, “Hạo Nhi dù sao cũng là sinh
non, thân thể có chút yếu ớt. Đại phu dặn không cần ra gió, qua thời
gian nữa sẽ tốt lên!”
Lúc này, Lê Hương bưng mấy thứ điểm tâm mới mẻ tiến vào rồi đổi nước trà. Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm thị cười
cười nói: “Phu nhân, nô tỳ đã sai người đi mời Đại tiểu thư!”
Ánh mắt Tô phu nhân sáng ngời, Lâm thị mỉm cười. Tay cầm miếng điểm tâm nói với Tô phu nhân: “Đây là điểm tâm ngọt, là món sở trường của đầu bếp
nhà ta. Đậu tây cuốn, ngươi nếm thử xem!”
Tô phu nhân cầm lấy,
cắn một miếng. Quả nhiên là mềm ngọt tinh tế, tan ngay trong miệng.
Nhưng bà ta cũng không tán thưởng nhiều, lại thăm dò nhìn hướng đình
viện không xa. Nhìn tâm tư Tô phu nhân không biết đã bay đi nơi nào, Lâm thị cười cười, nâng chén ngọc uống canh nóng.
Nhìn thấy Tô phu
nhân rõ ràng ý không ở trong lời nói, khóe miệng Vương mama gợi lên tia
cười lạnh. Lâm thị cười nói: “Mau nếm thử bánh điệp lý phù dung này đi.
Đây chính là nguyên liệu dưỡng nhan cao cấp. Nghe nói đương kim Thái Hậu cũng rất yêu thích!”
“Đúng vậy, Tô phu nhân. Nghe nói Thái Hậu
tỳ hư nhược vị, lại luôn buồn rầu vì bệnh. Ngự y trong cung không trị
được khiến Bệ Hạ cũng vì vậy mà ngày đêm ưu phiền. Sau đó có một vị lão
nhân kính người bánh phù dung. Sau khi dùng Thái Hậu ăn cơm được nhiều
hơn, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Không những ít đau đớn hơn, tóc cũng
đen hơn rất nhiều. Phu nhân nói xem, có phải là cải lão hoàn đồng rồi
không?” Vương mama liếc nhìn Lâm thị, cười hùa nói.
Tô phu nhân
không thể không cầm một miếng lên thưởng thức. Cũng không rõ là tán
thưởng hay vẫn là bất mãn, thầm nghĩ ‘Sau khi sinh đứa nhỏ, tính nhẫn
nại của Lâm thị càng ngày càng tốt a! Bây giờ còn có tâm tình ở đây nói
chuyện phiếm!’
Mãi đến thời gian dùng bữa trưa mới có tiểu như
đầu đến bẩm báo rằng Đại tiểu thư bị Lão thái thái giữ lại dùng bữa, lát nữa mới đến. Phiền phu nhân đợi một lát, Đại tiểu thư hầu hạ Lão thái
thái dùng bữa xong rồi liền qua đây. Tô phu nhân vừa nghe, trên mặt
không dấu được vẻ thất vọng.
Cơm trưa được bày lên. Hai đầu lông
mày của Tô phu nhân nhíu chặt, lòng đầy tâm sự, đối với một bàn đầy thức ăn có chút không được vui. Lâm thị mỉm cười, thản nhiên mà thân thiết
phân phó nha đầu bên cạnh chia thức ăn cho Tô phu nhân. Tô phu nhân vẫn
như cũ, một bộ dáng như không còn sức lực.
Lâm thị nói: “Tỷ tỷ,
chuyện lớn gì cũng không nên suy nghĩ trong bữa ăn! Tỷ vì sao lại cứ ưu
sầu? Nếu như không ngại, có thể nói ra, biết đâu ta có thể giải ưu thay
tỷ!”
Tô phu nhân nhìn trái nhìn phải, trên mặt mang theo điểm
nghi vấn. Lâm thị vỗ vỗ tay, lập tức mọi người đều tự động lui xuống,
chỉ để lại Vương mama cùng Lê Hương. Tô phu nhân vẫn trầm mặc không nói.
Lâm thị nhìn Lê Hương nói: “Mau gắp đồ ăn!”
Trên bàn là một con cá dài, trên mình được tưới lên nước sốt màu vàng đậm.
Mùi thơm nức mũi kích thích vị giác của người thưởng thức. Lâm thị dùng
chiếc đũa lấy một miếng ngay bụng cá rồi tự bỏ vào chén của Tô phu nhân: “Nếm thử xem!”
Tô phu nhân nhìn Lâm thị, ngượng ngùng cảm ơn rồi đưa lên miệng tinh tế thưởng thức. Cảm thấy thức ăn ngon lạ thường thì
không khỏi cười nói: “Món cá này đúng là mỹ vị. Muội muội thật biết
hưởng thụ a!”
Lâm thị mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Tô phu nhân,
có chút gằn từng tiếng nói: “Có rất nhiều chuyện tuy ta không nói nhưng
chắc cũng đã lan truyền từ lâu. Ta cũng không sợ tỷ tỷ chê cười. Phu
quân ta trong nửa năm nay đã nạp thêm hai thị thiếp, lão thái thái bất
công đoạt quyền quản gia trong tay ta. Còn có một đôi tỷ đệ lợi hại
không phải chui ra từ bụng ta nữa. Những người này không những không để
ta vào mắt, còn hại ta cơ hồ không còn chỗ đứng trong nhà nữa. Ta lâm
vào hoàn cảnh như vậy, làm sao có thể hưởng thụ cái gì? Tỷ tỷ lại khác,
trai gái song toàn, vợ chồng ân ái, có chuyện gì mà phải lo lắng chứ?”
Tô phu nhân ngẩn ra, có chút giật mình rồi nhìn Lâm thị cười: “Muội muội
quả nhiên trí tuệ hơn người. Là nữ gia cát, ta mặc cảm không bằng….Được, muội muội đã muốn nghe, ta sẽ thẳng thắn vậy!”
Lâm thị thản
nhiên cười: “Tỷ tưởng ta không biết tỷ đang lo sầu về chuyện gì ư?” Bà
ta thu lại nét cười, thần sắc trong ánh mắt trở nên phi thường bình
tĩnh: “Tỷ bất quá cũng là vì Âu Dương Noãn quá tỏa sáng trong yến hội
ngắm hoa mà sầu thôi!”
Tô phu nhân sửng sốt, tươi cười trên mặt
càng sâu hơn: “Muội muội quả nhiên cái gì cũng đều biết. Nếu như muội đã rõ ràng rồi, vì sao còn tùy ý để Đại tiểu thư ở bên ngoài nổi bật như
vậy? Cứ như thế, chẳng phải càng khó khăn hơn cho muội sao?”
Lâm
thị lạnh lùng cười nói: “Tỷ tỷ, câu nói không thể tùy tiện, làm việc
cũng không thể qua loa. Bọn họ tưởng ta cái gì cũng không biết sao? Là
lão thái thái nhà ta muốn nó nổi danh khắp kinh đô. Sau lưng lại có Trữ
thái quân cùng Đại công chúa làm chỗ dựa, ta tội gì phải đi cản trở.
Chuyện gây mất lòng như vậy làm thì có lợi ích gì chứ?”
Tô phu
nhân nhìn Lâm thị, nhất thời không biết nói thế nào mới tốt. Nửa ngày
sau mới nói ra những lời trong lòng: “Ta nghe nói, không ít người đã để ý đến vị Đại tiểu thư này của quý phủ. Trong lòng Âu Dương thị lang chắc
cũng đã có ý niệm trong đầu. Phu nhân cứ mặc kệ ngồi nhìn, là đã quên
chuyện từng đáp ứng với ta sao?”
Ý cười trên mặt Lâm thị đọng
lại, giọng điệu vô cùng trịnh trọng: “Nếu như ta đã quên thì hôm nay sao tỷ tỷ có thể ngồi ở chỗ này?”
“Vậy ngươi….” Dù Tô phu nhân có
trấn định cũng thập phần lo lắng giá trị của Âu Dương Noãn sau yến hội
ngắm hoa sẽ tăng lên rất nhiều. Khi đó, yêu cầu cũng vô cùng cao. Như
vậy chẳng phải con trai bà sẽ không có hy vọng sao?
“Tỷ tỷ, mọi
chuyện trên đời này đều không có định luận. Nếu ta đã đáp ứng rồi thì
tuyệt đối không nuốt lời. Tỷ cứ chờ mà xem đi, ta nhất định sẽ để tỷ
được như nguyện!” Lâm thị cười, tươi cười trên mặt có chút kỳ dị khiến
Tô phu nhân không tự chủ được mà thoáng rùng mình.
Lát sau, khi
đang nói chuyện, Âu Dương Noãn vẫn chưa tới thế nhưng Âu Dương Khả lại
đến trước. Nàng ta mặc xuân thường màu đỏ điểm hoa, hai bên thái dương
để rũ xuống chuỗi hạt hình giọt nước. Hiển nhiên là một bộ dạng xinh
đẹp, thập phần xuất chúng. Đối với nữ nhi này, Lâm thị đã hoàn toàn thất vọng. Chẳng qua là vì dù sao cũng là cốt nhục của mình, bà ta cũng
không thể ở trước mặt người ngoài quá mức trách cứ nên đành cười cười
nói: “Khả Nhi mau đến đây ngồi xuống!”
Âu Dương Khả hơi hơi sửng
sốt, sắc mặt không tự chủ được mà đỏ lên. Nàng ta mang đôi giày thêu Lâm thị làm riêng cho mình, mấy ngày nay dụng tâm khổ luyện. Bây giờ đi
cũng rất vững vàng, cơ hồ nhìn không ra bộ dáng bước đi khập khễnh của
trước đây. Âu Dương Khả đến bên cạnh Lâm thị ngồi xuống, nhìn thấy trên
bàn nào là vịt Bát Bảo, nhất phẩm tảo liên, canh cá với quế, gà, hải
sâm, cháo yến…Một bàn đầy mỹ vị. Lâm thị nói: “Đi lấy cho Nhị tiểu thư
đôi đũa!”
“Dạ!” Lê Hương lập tức đáp vâng, lát sau liền mang đôi đũa đến đặt trước mặt Âu Dương Khả.
Âu Dương Khả có chút giật mình, Lâm thị mỉm cười nói: “Nếm thử vịt Bát Bảo này đi, vị rất được!”
Thật ra Âu Dương Khả đã sớm dùng bữa, lại không thể nói rằng mình đã ăn rồi
nên chỉ “nga” một tiếng rồi cầm lấy đũa thử một miếng.
Lâm thị cười hỏi: “Sao? Có hợp khẩu vị không?”
Âu Dương Khả rõ ràng không nuốt nổi nữa nhưng vẫn cười nói: “Đúng như lời mẫu thân nói, vịt này da giòn thịt mềm. Ăn rất ngon!”
Vừa nói vừa nhìn phía đối diện. Tô phu nhân lại chỉ cúi đầu, cử chỉ tao
nhã, ăn từ nuốt chậm, nửa điểm cũng không có ý muốn nói chuyện với nàng
ta. Âu Dương Khả âm thầm sốt ruột, trong lòng Lâm thị khẽ lắc đầu, thầm
nghĩ chuyện kia vẫn nên gạt nha đầu này ra. Nếu để nàng biết được, còn
không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Vì thế trên bàn trừ bỏ tiếng va chạm nhỏ của đồ sứ ra thì không còn âm thanh nào khác.
Dùng bữa xong, ba người liền đến phòng khách uống trà. Âu Dương Khả ba lần
bảy lượt muốn hỏi thăm tình hình của Tô Ngọc Lâu lại bị Tô phu nhân lần
lượt đẩy trở về. Lâm thị thấy Tô phu nhân rõ ràng đối với nữ nhi của
mình không hề có hứng thú thì ngược lại trong lòng càng yên tâm hơn,
khóe miệng khẽ cười.
Đúng lúc này, tiểu như đầu bẩm báo Đại tiểu
thư cầu kiến. Trên mặt Tô phu nhân không tự chủ được được mà lộ ra thần
sắc vui mừng.
Lâm thị liền nói: “Mau mời vào đi!”
Âu Dương Noãn một thân nguyệt sắc thúy yên sam, váy dài màu vàng nhạt thêu hoa
Ngọc Lan trắng khoan thai bước vào. Nhìn thấy tình hình bên trong nàng
liền mỉm cười thản nhiên đi lên hành lễ với Lâm thị cùng Tô phu nhân.
Tô phu nhân thấy nàng phục sức đơn giản, thanh lệ, dung sắc xuất chúng, chói lọi thì không khỏi âm thầm gật đầu.
“Tô phu nhân ở đây chờ con đã lâu, sao lại đến trễ như vậy?” Lâm thị làm ra vẻ giận dữ, trên mặt lại cười khanh khách, mười phần là bộ dáng từ mẫu.
“Vốn là tổ mẫu giữ lại dùng bữa, cũng mất không ít thời gian!” Âu Dương Noãn dừng một chút, nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh nhạt của Âu Dương Khả, trên mặt lộ ra tia kỳ dị: “Muội muội tiều tụy như vậy, gần đây ngủ không đủ
sao?”
Âu Dương Khả sửng sốt, ngẩng đầu vừa muốn phát tác, lại cảm thấy Lâm thị đang nhìn mình thì lập tức kiềm chế tính tình, cố gắng
cười nói: “Muội gần đây có chút không thoải mái, làm phiền tỷ tỷ quan
tâm rồi!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: “Vậy là tốt rồi,
ta còn tưởng rằng.....” Nói tới đây nàng nhìn thoáng qua Tô phu nhân,
biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
Âu Dương Khả nhíu mày hỏi: “Tỷ tỷ cho rằng ta làm sao?”
Âu Dương Noãn lắc đầu, cười mà không nói. Ánh mắt Lâm thị lạnh lùng nhưng
giọng điệu lại rất ôn hòa: “Tô phu nhân là tỷ muội thân thiết của ta,
cũng không phải người ngoài. Noãn Nhi không cần để ý như vậy, có gì cứ
nói thẳng!” Lâm thị cũng không tin Âu Dương Noãn dám ở trước mặt người
ngoài nói điều gì không phải về Âu Dương Khả.
Âu Dương Noãn thở
dài, giọng điệu nhẹ nói: “Không phải Noãn Nhi không muốn nói. Chỉ là
việc này liên quan đến quỷ thần, không thể tùy tiện nói bừa. Tổ mẫu gần
đây ngủ không được yên, luôn nói thấy Thu Nguyệt mặt đầy máu….Đúng rồi!” Nàng thản nhiên nhìn Âu Dương Khả, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc hận:
“Muội muội còn chưa biết, Thu Nguyệt….ba ngày trước đã thắt cổ tự tử!”
Âu Dương Khả sợ hãi cả kinh, ly trà trong tay ‘tách’ một tiếng rơi trên
mặt bàn. Hạ Tuyết bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy ly trà, nhưng lại không
cẩn thận làm váy Âu Dương Khả ướt một mảng. Tô phu nhân không khỏi ghé
mắt nhìn về phía Âu Dương Khả khiến sắc mặt nàng ta càng trở nên khó
coi. Nhưng lại ngại người khác ở đây nên không dám phát tác, nàng ta
hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Tuyết làm Hạ Tuyết kinh hồn táng đảm cúi
đầu.
Lâm thị cười lạnh một tiếng rồi nói: “Lão thái thái lớn tuổi rồi, chuyện quỷ thần gì gì đó sao có thể tin lung tung được?”
Trên đời này tất nhiên là có quỷ thần. Bằng không Âu Dương Noãn nàng sao có
thể trùng sinh lại lúc nhỏ mà tìm Lâm thị báo thù chứ? Nếu bà ta biết
điều này, chỉ sợ sẽ bị dọa cho ngất xỉu. Trong lòng Âu Dương Noãn cười
lạnh, trên mặt lại lo lắng nhìn xung quanh nói: “Con cũng nghĩ Tổ mẫu
chỉ là gặp ác mộng mà thôi. Kết quả nghe nói đêm qua một nha đầu ở Thọ
an đường cũng nhìn thấy, sợ tới mức cả người chết điếng, ngất đi. Lại
nói, Thu Nguyệt thật sự không nên oán hận Tổ mẫu, dù sao cũng là người
tha cho nàng ta một mạng, còn để nàng ta đi từ đường thay chủ tử cầu
phúc. Cũng không nên cứ thế…” Đúng lúc này, nàng nhìn thấy cơ thể Âu
Dương Khả hơi hơi run lên, mặt lộ vẻ sợ hãi thì liền mỉm cười không nói
thêm gì nữa.