Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 164: Chương 164: Nói Hai Ba Câu Định Việc Chung Thân (1)




Đêm yến trong cung.

Nguyệt hoa như nước, đèn được giăng khắp nơi chiếu sáng cả một vùng trời. Những lệ ảnh trong cung lướt qua nhẹ nhàng.

Từ quý phi mỉm cười ngồi bên cạnh cách Hoàng hậu không xa. Nàng trang điểm ung dung quyến rũ, trang dung tinh xảo, diễm quang tỏa tứ phía. Thoạt nhìn so với tuổi thực ít hơn rất nhiều.

Yến đã qua một nửa, Hoàng đế mới khoan thai chậm rãi đi đến. Mọi người đều cảm thấy khẩn trương, nhưng khi nhìn đến Ngọc phi xinh đẹp bên cạnh thì sắc mặt không hẹn mà đều hơi hơi thay đổi.

Ngọc phi mặc xuân thường màu hồng, áo ngoài thêu thiển sắc nhiều loại hoa mậu diệp dài chạm đất, chỗ hơi hơi lộ ra nhất tiệt tố sa quyên y. Một thân phục sức này thập phần diễm lệ, nhưng trang dung lại rất đơn giản. Một đôi hoa tai hình giọt lệ, trên cổ chỉ một chuỗi mã não nhưng từ khi Ngọc phi bước vào, mọi người đều cảm thấy đèn đuốc ảm đạm, hoa dung thất sắc cũng đủ để thấy dung mạo nàng xuất chúng như thế nào.

Hoàng đế khẽ mỉm cười, nhìn Ngọc phi hành lễ với Hoàng hậu. Triệu Hoàng hậu khoan dung mỉm cười, trong ánh mắt không hề có một chút ghen tị, hiện tại bà đã có ba người con trai, Thái tử, Yến vương cùng Chu vương. Tuổi dần tăng, bà mấy năm nay đối với những phi tử mỹ mạo đã thấy quá bình thường. Nhưng Từ quý phi bên cạnh lại nâng mắt nhìn qua, ý cười mơ hồ, ánh mắt sâu thẳm.

Diên tiền ca múa bắt đầu, không khí trong điện so với lúc nãy càng thêm trang trọng, lại thêm sóng ngầm đang dần dâng lên. Hoàng đế trước mặt tất cả mọi người để Ngọc phi ngồi ở bên cạnh ngự tọa, hai người thỉnh thoảng lại nhìn nhau trò chuyện cười đùa. Ánh mắt của các phi tử đều là ghen ghét, nhưng Hoàng hậu lại nói chuyện cùng Đại công chúa, giống như một chút cũng không để ý đến cảnh tượng này.

Từ quý phi âm thầm cắn răng, đôi mắt chậm rãi âm lãnh. Một lúc sau mới bất động thanh sắc cười nói: “Ngọc phi am hiểu âm luật, một tay tỳ bà khúc vinh quang thiên hạ. Không biết có thể tấu một khúc cho mọi người lấy cảm hứng?” Lời này bất quá chỉ là không vừa mắt Hoàng đế cùng Ngọc phi không coi ai ra gì mà thôi.

Mọi người đều che lại tươi cười bên môi, Từ quý phi mặc dù rất được sủng ái nhưng trời sinh tính hay ghen tị là chuyện mà mọi người đều biết. Sao có thể dễ dàng bỏ qua khi nhìn cảnh tượng như vậy?

Ngọc phi nháo ngôn, đầu nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt nhu tình như nước nhìn Hoàng đế. Khuôn mặt tuyết trắng hơi ửng đỏ, nàng thập phần hiểu được khi nào thì phải biểu hiện vẻ nhu nhược cùng yếu đuối, điều này cũng giúp nàng được sủng ái ba năm không giảm. Vì thế cũng liền có rất nhiều người nói nàng sẽ trở thành Từ quý phi thứ hai.

Nhưng trong lòng Ngọc phi rất rõ ràng, nàng sẽ không như thế, bởi vì Từ quý phi có hai người con trai là Tần vương cùng Tấn vương. Còn bản thân….thế nhưng lại không có lấy một người con.

Hơn nữa, vẫn luôn làm bạn bên cạnh Hoàng đế, nàng thật sâu biết được, một thân oai hùng này đã không thể che dấu được nội tâm mệt mỏi sâu bên trong. Nam nhân này, đã già rồi. Có lẽ….đã không còn năng lực có thể khiến nàng có con được nữa. Cho nên, nàng muốn trong phạm vi năng lực của mình vì gia tộc giành càng nhiều lợi ích càng tốt.

Hoàng đế mỉm cười nhìn Ngọc phi gật gật đầu, vì thế Ngọc phi cũng không hề nói lời khiêm tốn nữa mà tự nhiên hào phóng bảo cung nhân cầm đàn đến, ngồi ngay ngắn chạm nhẹ vào dây đàn. Bỗng chốc mọi người cảm thấy tiếng đàn vừa cất lên, nhạc thanh như tơ, êm tai uyển chuyển. Như khóc như tố, làm lòng người không tự chủ được mà hơi hơi rung động.

Một khúc này khiến trong điện tràn ngập sự trầm mặc.

Đại công chúa dẫn đầu vỗ vỗ tay cười nói: “Quả thực là đàn hay!”

Ánh mắt Đại công chúa dừng trên người Ngọc phi, thầm nghĩ cầm kỹ của nàng cùng Âu Dương Noãn cơ hồ như tương xứng. Nhưng trong tiếng đàn của Âu Dương Noãn có một loại cảm xúc tĩnh mịch không nói nên lời. Còn tiếng đàn của Ngọc phi lại như cỏ chi vàn cỏ ngọc lan, xán xán tao nhã, không khí hòa thuận vui vẻ. Có thể thấy được Ngọc phi này rất hiểu tâm tư Hoàng đế.

Hoàng hậu gật gật đầu, trên mặt hơi hơi lộ ra khen ngợi: “Đúng vậy, cầm kỹ của Ngọc phi không ai sánh bằng. Chỉ là muội ấy quá mức khiêm tốn, rất ít khi biểu lộ trước mặt mọi người. Hôm nay chúng ta nhờ phúc của Thánh Thượng mới được thưởng thức!”

Từ quý phi nhìn móng tay vẽ kim phượng hoa nhiễm diễm lệ, vừa vặn che lại sự sắc bén lạnh lùng trong đáy mắt, khóe miệng lại thản nhiên lộ ra tươi cười không nắm bắt được.

”Hoàng hậu nương nương quá khen!” Ngọc phi khéo léo đáp lễ, trên môi thủy chung vẫn mang nụ cười ấm áp. Như là một chút cũng không cảm giác được ánh mắt ghen ghét của nhóm phi tần.

Trên các yến hội, các phi tử ít nhiều cũng có áp chế cùng châm chọc đối với Ngọc phi. Triệu Hoàng hậu lại một chút cũng không để ý, mỉm cười cùng Đại công chúa trò chuyện. Mãi đến khi yến hội kết thúc, Hoàng đế mang theo Ngọc phi rời đi Đại công chúa mới đứng lên, nhìn thoáng qua Từ quý phi vẫn ngồi yên chỗ cũ, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Sau khi yến hội kết thúc, Hoàng đế một mình đi vào Thiên điện. Thái tử đã ở sẵn nơi này chờ, hơn nữa còn muốn bẩm báo một chuyện rất quan trọng. Sau khi nghe xong Hoàng đế đã phẫn nộ đến cực điểm, hàm răng cắn vào nhau kèn kẹt, gương mặt già nua kia trong nháy mắt đã trở nên vô cùng nghiêm khắc.

Hắn cảm thấy Tần vương hành động đã ngày càng quá đáng, thân là thần tử lại không chút tôn trọng đối với Thái tử. Chỉ biết tranh quyền đoạt vị, kéo bè kết cánh, bây giờ lại còn dung túng thần chức tham ô vật tư quân địch. Tần vương sở tác sở vi, nhất cử nhất động đều khiến Hoàng đế thất vọng. Hắn hận không thể triệu Tần vương vào cung ngay lập tức để trừng phạt, nhưng hắn lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt gầy yếu của Thái tử, cuối cùng đành ngăn lại phẫn nộ, chỉ thản nhiên nói: “Có chứng cớ không?”

“Nhân chứng năm đó đều đã bị giết gần hết, duy chỉ có một người còn sống sót, hắn có thể làm nhân chứng. Trong tay hắn còn có một quyển sổ….”

Thái tử còn chưa nói hết, Hoàng đế đã mệt mỏi phất phất tay: “Không cần nói nữa. Những lời ngươi muốn nói, trẫm đều đã biết!”

”Phụ hoàng….” Trên mặt Thái tử ẩn ẩn có một loại chờ mong.

Hy vọng mà hắn không nói ra Hoàng đế đều biết, điều Thái tử chờ mong chính là mượn cơ hội này Hoàng đế có thể hung hăng trừng phạt Thái vương. Hoặc ít nhất cũng là giết Lâm Văn Uyên.

Hoàng đế nhìn chăm chú vào ánh sáng không ngừng lóe lên trong mắt Thái tử, phẫn nộ trên mặt chậm rãi biến mất. Hắn còn sống, những người con của hắn vì tranh đoạt ngôi vị này cũng đã tàn khốc kịch liệt đến ngươi chết ta sống rồi. Điều này làm đáy lòng hắn cảm thấy phẫn nộ cùng nhục nhã.

Hắn biết, tương lai Thái tử cùng Tần vương vì tranh đoạt ngai vàng có khả năng sẽ diễn ra một trận huyết tinh giết chóc. Cứ nhìn vào việc chính bản thân hắn cũng đã giết thân huynh đệ mới lên ngôi cũng đủ hiểu.

Nhưng hắn vẫn như cũ kiệt lực duy trì sự yên bình giữa bọn họ, bởi vì hắn biết sự cân bằng này đối với bản thân hắn mà nói có ý nghĩa nguyện trung thành cùng an toàn. Cho nên Hoàng đế ngược lại lộ vẻ tươi cười nói: “Một người cùng một quyển sổ sách căn bản không nói lên được cái gì. Nhân chứng có thể ngụy tạo, sổ sách cũng vậy. Thái tử, ngươi không nên dễ dàng tin vào người khác như vậy, lại càng không nên tùy tiện hoài nghi đệ đệ ngươi!”

Sắc mặt Thái tử thoáng chốc trở nên trắng bệch, trong miệng lúng túng không thể nói. Hắn biết bản thân nên cáo lui ra ngoài nhưng phải thật vất vả lắm mới có chứng cứ xác thực này, hắn không muốn cứ như vậy dễ dàng buông tha cho Tần vương. Vì vậy hắn lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, chuyện lúc trước cũng không phải vô tích có thể tìm ra. Nhi thần tin nhất định không chỉ có Lâm Văn Uyên, nếu không có sự ngầm đồng ý của chủ soái sao hắn dám?”

“Thái tử!” Hoàng đế mau chóng quát lên, thần sắc nghiêm nghị bảo hắn dừng lại.

Trong ánh mắt Thái tử tràn ngập vẻ kinh sợ, trong lòng Hoàng đế khẽ thở dài. Nếu luận cường nghị Thái tử không sánh kịp Tần vương, nếu luận trí tuệ Thái tử không bằng Yến vương. Nhưng hắn lại là trưởng tử của mình, quan trọng nhất là hắn còn có một người con cực kỳ thông minh. Nghĩ như vậy, Hoàng đế thở dài, biểu tình khôi phục lại bình tĩnh: “Ngươi lui xuống trước đi!”

Thái tử bất đắc dĩ phải lui ra ngoài, hắn nhìn biểu tình lạnh lùng của Hoàng đế liền ý thức được, tất cả mọi người đều gắt gao nhìn long ỷ sáng rọi trong đại điện kia.

Nhưng bọn họ lại quên rằng Phụ hoàng của mình vẫn còn sống khỏe mạnh, hắn lại cứ sầu lo mệt mỏi, nhưng điều đó không chỉ khiến hắn thêm già đi mà còn khiến hắn tăng thêm một thứ, đó chính là sự đa nghi. Loại đa nghi này làm hắn căn bản không chịu tín nhiệm bất luận kẻ nào, nhất là một thái tử như hắn.

Tiễn bước Thái tử, Hoàng đế cảm thấy mệt mỏi, những lúc như vậy hắn luôn nhớ đến Ngọc phi. Cho nên rất nhanh, Ngọc phi liền được triệu đến.

Ngọc phi quả thật rất được sủng, Hoàng đế thậm chí cho phép nàng thời điểm thích hợp thì có thể ra vào ngự thư phòng. Tào Ngọc biết, chính mình còn trẻ tuổi, biết lễ, thậm chí bất tri bất giác bên trong toát ra sự non nớt trẻ con cùng thơ ngây. Trong mắt Hoàng đế đều thực đáng yêu. Mà nàng cũng biết khi nào thì nên dùng bộ dạng gì để xuất hiện.

Tào Ngọc đi thẳng vào liền thấy Hoàng đế đang ngồi một mình trước bàn cờ côn sơn mỹ ngọc, yên lặng trầm tư.

Hoàng đế chơi đùa quân cờ trong tay, trên mặt lộ chút ngượng nghịu. Mắt thấy bản thân chờ đợi đã thành khốn thú chi tranh, quân cờ trong tay không biết hạ sao cho phải. Càng nghĩ càng không khỏi tức giận: “Thật sự là buồn cười!” Hắn ném quân cờ vào trong hũ, hiên nhiên là tâm tình cực không tốt.

Ngọc phi biết tâm tình Hoàng đế không tốt, hơi hơi nghĩ rồi tiếp nhận tổ yến trong tay cung nữ tự mình dâng lên cho Hoàng đế. Hoàng đế ngẩng đầu, hơi hơi kinh ngạc. Ngọc phi mỉm cười nói: “Vừa rồi trên yến hội, bệ hạ đều không động đũa!”

Hoàng đế liền lộ vẻ tươi cười, mày cũng giãn ra rất nhiều: “Nàng thật khéo!” Nói xong hắn liền uống một ngụm, gật đầu nói: “Bản thân ta còn không lưu tâm, nàng lại đặt ở trong lòng!”

Ngọc phi mỉm cười, dịu dàng nói: “Tâm tư bệ hạ đều đặt trên muôn dân, trên đạo trị quốc. Duy chỉ có bản thân, bệ hạ lúc nào cũng ủy khuất chính mình, lại không biết nô tỳ vì ngài mà lo lắng…”

Hoàng đế tươi cười càng sâu chút, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy cái eo nhỏ của Ngọc phi, vui mừng nói: “Trầm biết nàng rất hiểu lòng người!”

Ngọc phi dung sắc uyển chuyển, tươi cười quyến rũ nói: “ Có thể làm bạn ở bên cạnh bệ hạ, là phúc phận của nô tỳ…”

Trong đầu Ngọc phi không tự chủ được nhớ đến khi mẫu thân tiến cung. Sau khi cho cung nhân lui xuống hết, Tào phu nhân tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: “Thừa dịp đang được bệ hạ sủng ái, con nên vì đệ đệ mà cầu xin một mối hôn sự….”

Ý của Tào phu nhân là hy vọng Ngọc phi tìm lúc thích hợp xin Hoàng đế có thể tứ hôn cho Tào Vinh, có thể lấy được một công khanh chi nữ.

Công khanh chi nữ…..Phụ mẫu cùng đệ đệ thật đúng là dám mơ tưởng. Tào gia là nhà như thế nào, bất quá chỉ vì nàng được sủng ái nên mới được thơm lây. Cái gọi là quốc trượng, quốc cữu bất quá cũng chỉ là danh xưng, trên đời này ai mới là quốc trượng chân chính, chỉ có phụ thân của Hoàng hậu mới có vinh hạnh như vậy.

Thế nhưng người nhà nàng lại xem chuyện này là đương nhiên. Tào Ngọc biết rất rõ ràng, Tào gia tân quý không sai nhưng trong gia thế truyền thống thì chỉ như nhà giàu mới nổi. Muốn cùng nhà công hầu kết thông gia để củng cố địa vị, đối với Tào gia có lợi, đối với bản thân mình cũng giúp ích. Nhưng địa vị Tào gia như vậy, muốn một mối hôn sự với công khanh chi nữ, chỉ sợ rất khó.

Cho nên cho tới bây giờ vẫn không dám hướng Hoàng đế nhắc đến chuyện này, vì sợ sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ. Nhưng đệ đệ Tào Vinh lại tự mình vào cung đem một việc nói với nàng, thế này nàng mới có chút nắm chắc. Ngọc phi nhỏ nhẹ, đem thỉnh cầu nói ra.

“Đệ đệ nàng?” Hoàng đế đem lư tổ yến đặt trên bàn, trong ánh toát ra tia soi xét.

Trong lòng Ngọc phi lập tức cảnh giác, tươi cười trên mặt cũng rất ấm áp: “Là đệ đệ Tào Vinh của nô tỳ. Bệ hạ lần trước cũng đã gặp qua!”

Hoàng đế thản nhiên hỏi: “Vì sao hắn đột nhiên muốn cầu nữ nhi Bộ Binh Thượng Thư?”

Ngọc phi biết nếu để Hoàng đế cảm thấy Tào gia là vì nhìn trúng Trấn quốc Hầu phủ sau lưng Lâm Văn Uyên thì nàng nhất định không có kết quả gì tốt đẹp. Cho nên Ngọc phi khẽ mỉm cười, bất động thanh sắc thuật lại chuyện Tào Vinh vô tình nhìn thấy Lâm Nguyên Nhu, lại bị tư phong của Nhị tiểu thư Hầu phủ mê hoặc như thế nào? Hai người lại nhất kiến chung tình ra sao?

Nam nữ quý tộc tự ý trao nhận tình ý vốn là không được phép nhưng Ngọc phi biết rất rõ tính cách Hoàng đế. Nói như vậy ngược lại càng dễ dàng đạt được hiệu quả.

Hoàng đế trầm mặc thật lâu nhìn Ngọc phi không nói một lời. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên bàn cờ, sau một lúc lâu chỉ mỉm cười: “Nàng nói hai người hữu tình?” Không đợi Ngọc phi đáp lời, trên mặt đã mang theo trào phúng: “Một thiên kim Bộ Binh thượng thư lại tùy tiện cùng một nam tử nảy sinh tình cảm? Nàng sao có thể tin tưởng lời nói vớ vẩn như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.