Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 35: Chương 35: Phong Tư Tuyệt Thế Không Ai Sánh Bằng




Âu Dương Noãn nghiêng người dựa vào giường, nàng nhắm mắt đón ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, dáng vẻ trầm tĩnh ôn nhu động lòng người, cho dù là Hồng Ngọc hằng ngày tiếp xúc cũng không kìm được mà than thầm một tiếng, nàng là đại tiểu thư, khí chất như vậy, tướng mạo như vậy, nếu lớn thêm chút nữa không biết sẽ làm tan nát trái tim bao nhiêu nam nhân.

Âu Dương Tước bước vào Noãn các, hai mắt tỏa sáng, mày ngài nhướng lên, bước đi nhanh nhẹn, áo choàng màu xanh tung bay theo từng nhịp chân. Bảo Quyên đuổi theo từ phía sau kêu lên: ”Đại thiếu gia, người đừng chạy, cẩn thận ngã!”

Âu Dương Tước nhanh chóng vọt vào trong phòng, bộ dáng cực kỳ hưng phấn, chạy đến trước mặt Âu Dương Noãn rồi mới dừng lại, thở hồng hộc nói: ”Tỷ tỷ, đệ đã tìm được sách về Quảng Lăng mà tỷ muốn rồi!” Âu Dương Noãn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã muốn dùng sức kéo lấy tay áo nàng: ”Tỷ tỷ, mau đứng lên, đệ dẫn tỷ đi!”

“Đại thiếu gia, người đừng vội, có sách tốt gì thì mua về là được! Đại tiểu thư không thích xuất môn, người quên rồi sao?” Phương mama ở một bên nhắc nhở.

Những thiên kim tiểu thư bình thường xuất môn dâng hương, dự tiệc hay mua sắm đồ trang điểm cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là Âu Dương Noãn không thích xuất môn, điểm này bọn họ đều biết, nhưng mà lúc này Âu Dương Noãn lại mỉm cười, đứng thẳng dậy nói: ”Mama, nếu thiếu gia có thể mua được thì đâu có về tay không. Cái này là sách cổ trân quý, chỉ sợ người ta không dễ gì chịu bán. Hồng Ngọc, thay quần áo cho ta!”

Xe ngựa của Âu Dương gia cũng không xa hoa, nhưng bên trong lại rộng rãi thoải mái. Chỗ ngồi phía trên được bày cái nệm thật dày, Âu Dương Noãn uể oải dựa vào đọc sách, Hồng Ngọc cúi đầu gảy gảy chậu than đặt giữa xe, làm cho than bên trong cháy càng mạnh. Âu Dương Tước thật cao hứng, vén rèm bên hông xe lên, nhìn nhìn cảnh sắc bên ngoài, quay đầu nói với Âu Dương Noãn: ”Tỷ tỷ, hôm nay tỷ có chuyện gì vui sao?”

“Oh! Sao đệ lại biết?” Âu Dương Noãn cười, buông sách xuống nhìn hắn.

Âu Dương Tước nhướng mày lên, ánh mắt đen láy như có thần: ”Đó là điều đương nhiên, đệ là đệ đệ của tỷ, tâm trạng tỷ vui vẻ khẳng định là không gạt được đệ!”

Âu Dương Noãn vươn tay, sờ sờ đầu hắn nói: ”Đệ thật là thông minh! Đệ nói một chút tình hình ở nơi bán sách này đi!” Nếu như không cần thiết, nàng không nghĩ là sẽ để cho hắn tham dự đến chuyện tranh đấu nhàm chán này, không nên để những chuyện dơ bẩn này làm phiền đến hắn, đệ đệ của nàng vẫn còn nhỏ, sạch sẽ là tốt rồi, những chuyện này để mình nàng đối mặt là được.

“Tỷ không biết đâu, ông chủ sống chết cũng nhất định không chịu bán, quyển sách kia đã có người đặt trước rồi, đệ trả số tiền lớn để hắn bán trao tay cho đệ, hắn vẫn nhất quyết không chịu! Đệ vẫn không chịu từ bỏ ý định, mỗi ngày đều đến thuyết phục, tiểu nhị trong tiệm nói, căn bản không có ai đặt trước, đệ liền đoán ông chủ luyến tiếc sách cổ lạ quý hiếm nên không chịu bán cho đệ!”

“Có chuyện này sao?” Âu Dương Noãn gật gật đầu, nếu chỉ là sách bình thường, mua không được cũng không có gì, chỉ là quyển sách này rất quan trọng với nàng… Một khi đã như vậy, xem ra đi chuyến này cũng vô ích rồi!

Đúng lúc này, xe ngựa đột ngột dừng lại, Âu Dương Tước thò đầu ra, hỏi: ”Làm gì thế? Sao lại dừng lại?”

Xa phu chạy nhanh lại nói: ”Thưa đại thiếu gia, phía trước hình như có người té xỉu…”

Âu Dương Tước theo hướng xa phu chỉ nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một tên ăn mày bẩn thỉu nằm ngay giữa đường, chắn ngang phía trước xe ngựa. Âu Dương Tước nhíu mày, hộ vệ đi theo phía sau chạy nhanh lên nói: ”Đại thiếu gia yên tâm, nô tài lập tức đuổi hắn đi ngay!”

Hộ vệ kia bước nhanh hai ba bước đã tới chỗ gã ăn mày kia nằm, một bàn tay nhấc hắn ta lên, không hề khó khăn nhấc bổng cả người lên không trung. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, đám người xung quanh đều ghé mắt xem náo nhiệt, thầm nghĩ xe ngựa này vừa nhìn là biết của người giàu sang phú quý, nhìn hình dáng hộ vệ như thế, tên ăn mày này khẳng định là sẽ nếm đau khổ. Cũng có người hảo tâm muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy ký hiệu hoa sen trên xe ngựa kia lại không dám tiến lên hỗ trợ, chỉ có quý nhân, quan lớn thì mới có thể khắc hiệu gia tộc trên xe ngựa…

“Dừng tay!” Bỗng nhiên trên xe ngựa vang lên tiếng nói, theo đó là một bàn tay vén rèm vươn ra.

Đó là một bàn tay trắng nõn tinh tế, móng tay dài không hề tỉ mỉ tân trang, cũng không sơn đỏ, ngón tay không đeo nhẫn bảo thạch vàng bạc, cổ tay cũng không có vòng ngọc quý báu, chỉ lộ ra ống tay áo màu thiên thanh, lại cũng không giống như những tiểu thư quý tộc bình thường thêu thêm hoa văn phức tạp, không biết vì sao, khi ống tay áo kia lộ ra, lập tức khiến người từ xa đều đứng lên.

Mọi người không hẹn mà trong đầu đều cùng miên man bất định xuất hiện một mỹ nhân, nhưng trong nháy mắt, bàn tay vén rèm kia lại thu trở về, một âm thanh mềm mại nhẹ nhàng vang lên, nói: ”Thả hắn đi!”

Lúc này tên ăn mày kia cũng bị khí lực của hộ về làm cho tỉnh lại, đang dùng sức giãy dụa, hộ vệ kia vừa nghe liền thả người xuống, cúi đầu nói: ”Dạ, đại tiểu thư!”

Tên ăn mày kia té qua một bên, hắn vừa rồi là đói quá mà bị hôn mê, nếu không cũng sẽ không cẩn thận chặn ngang xe ngựa của quý nhân quan lớn này, còn tưởng rằng sẽ giống như xưa bị ăn đòn chứ! Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Âu Dương Tước từ xe ngựa kia nhảy xuống bước đến, tiểu khất kia sợ tới mức trốn sau tên hộ vệ.

Âu Dương Tước bước qua, một bên lớn tiếng trách cứ hắn, làm bộ như muốn cho hắn một cước, một bên thừa dịp người khác không chú ý cho đưa cho hắn một nén bạc nói: ”Đây là của tỷ tỷ ta cho ngươi, đừng để người khác cướp mất!”

Tiểu khất kia đang nghẹn họng trân trối nhìn tiểu thiếu gia quý tộc xinh đẹp trước mắt này thì thấy người ta đã lại lớn tiếng cười lớn: ”Quên đi, lần này tha cho ngươi! Về sau còn để ta nhìn thấy, nhất định sẽ đánh chết ngươi!” Nói xong liền xoay người bước lên xe ngựa.

Xem xong một hồi náo nhiệt, mọi người cũng nhanh chóng tản đi, chỉ có tên tiểu khất kia vẫn đứng bên đường cái, nắm chặt nén bạc trong tay, ngơ ngác nhìn xe ngựa rời đi.

Một màn này, một chút cũng không lọt khỏi mắt của hai nam tử đang thưởng trà trên lầu các kia.

“Quận vương…” Nam tử một bên cung kính thấp giọng nói, “Ngài đang nhìn cái gì vậy?”

Nam tử quay đầu, đó là một đôi mắt phượng dài tinh tế, cao quý mà hoa lệ, đồng tử đen láy giống như cất chứa vô vàn tinh tú, lại vẫn âm thầm trầm tĩnh. Chỉ ngẩng đầu lên nhìn cũng khiến một trang nam tử như hắn không kiềm chế được chấn động một chút, nhất thời cảm thấy vị thiếu niên Quận vương lạnh nhạt này cơ hồ không thể có người cùng hắn đối diện, ngay cả Yến vương_phụ thân thân sinh của hắn, người mà hết thảy quan viên trong triều đều kính sợ cũng chưa từng có khí thế như vậy.

Thế gian giai vị Minh quận vương phong tư tuyệt thế không ai sánh được, các danh môn khuê tú nổi danh thường xuyên ngây ngốc nhìn đến mức luống cuống té ngã trước mặt mọi người cũng là chuyện thường, thế nhưng chỉ những người thân cận mới biết vị quận vương này bình thường rất khó tiếp cận, lập tức hắn không dám nhìn nhiều, chỉ thấp giọng nói: ”Quận vương, sách quý lần trước người muốn thuộc hạ tìm kiếm đã tìm được rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.