Thọ an đường.
Âu Dương Noãn một đường đi tới. Xa xa còn có tiểu nha hoàn hành lễ.
Vừa vào cửa nàng liền thấy Lý Nguyệt Nga ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên giường cùng Lý thị nói chuyện.
Lý thị vừa thấy Âu Dương Noãn tiến vào, sắc mặt tuy rằng vẫn âm trầm nhưng hiển nhiên ánh mắt đã giãn ra rất nhiều. Liền hướng nàng vẫy tay nói:
“Mau tới đây!”
Lý Nguyệt Nga lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười: “Đại tiểu thư!”
Âu Dương Noãn mỉm cười với đối phương, bộ dạng thập phần hiền lành. Nàng
tiến đến ngồi bên giường, Lý thị liền kéo lấy tay nàng tươi cười nói:
“Đi vấn an Lão thái quân về sao? Thân mình ngài ấy vẫn khỏe chứ?”
Âu Dương Noãn nhu hòa nói: “Lão thái quân vẫn tốt. Làm phiền tổ mẫu lo nghĩ rồi!”
“Ai…Mới chớp mắt Đại cữu cữu con đã đi được hai năm. Lão thái quân người đầu
bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật sự là đau lòng. Cũng may tử nữ đích tôn đều
rất có tiền đồ, nghe nói Đại biểu huynh của con còn thể hiện rất tốt
trước mặt Thánh Thượng, hơn nữa muội muội hắn còn là trắc phi mà Hoàng
trưởng tôn sủng ái. Lão thái quân cũng coi như được an ủi phần nào!” Lý
thị cảm thán nói, ánh mắt khôn khéo tràn đầy hâm mộ.
“Tổ mẫu nói
phải!” Âu Dương Noãn cúi đầu, lông mi thật dài che đi lệ quang trong
suốt, thần thái vẫn bình thản. Nhưng hai bàn tay trong tay áo đã gắt gao nắm chặt, tim đập mạnh mẽ.
Trong mắt Lý thị, Lão thái quân phúc lộc song toàn, phú quý khôn kể. Nhưng làm hiểu được nỗi đau lão niên
tang tử của ngoại tổ mẫu?
Lý thị vẫn không phát hiện, còn tiếp
tục cảm thán: “Lại nói Đại cửu cửu con cũng là người phụ thân có tâm.
Thẳng đến khi hôn sự của nữ nhi đều thành rồi mới nhắm mắt, cũng thực
khó có được!”
Lông mi Âu Dương Noãn khẽ động, nàng chỉ cười nhẹ
nói: “Phải! Tuy nói trong vòng trăm ngày cũng có thể vội vàng tổ chức
hôn sự. Nhưng Trấn quốc hầu phủ cũng không phải có thân phận bình
thường, nói ra rốt cuộc cũng không ổn. Nếu Đại cửu cửu đi sớm, hôn sự
của biểu ca cùng biểu tỷ cũng bị trì hoãn ba năm. Cái này cũng xem như
là sự quan tâm cuối cùng cửu cửu dành cho bọn họ!”
Lý thị gật gật đầu, nói: “Vẫn là Ngoại tổ mẫu con có phúc khí a! Bất quá cháu gái của
ta rốt cuộc cũng không còn nhỏ nữa a!” Nói xong ánh mắt của bà dừng lên
người Âu Dương Noãn, ánh mắt đục ngầu cong lên: “Nguyệt Nga, ngươi nói
có đúng không?”
Âu Dương Noãn rất nhanh cũng đã đến tuổi. Cũng có ý nghĩa là nàng trong mắt Lý thị cũng trở nên có giá trị hơn.
Lý di nương nhìn về phía Âu Dương Noãn, nàng vẫn ngồi ở kia, ánh mắt buông xuống. Lông mi dày đen che đi ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt trắng như
bạch ngọc thế nhưng tròng mắt lại tối đen như mực. Rõ ràng nàng đang
cười nhưng ánh mắt lại âm trầm khác thường.
Lý di nương cười
nói: “Đây là tự nhiên. Đại tiểu thư nhà chúng ta trinh nhàn nhã tĩnh, ý
vị vô song. Tài mạo như vậy, đừng nói là quan lại bình thường, cho dù là Vương phi cũng có thể a!”
Đối với loại chuyện nửa nịnh hót nửa
thăm dò này Âu Dương Noãn chỉ cười nhẹ. Hai gò má xanh ngọc mang theo
vầng sáng mỏng manh, thoạt nhìn có chút thẹn thùng, trên thực tế đáy mắt lại là vẻ lo lắng. Nàng không dấu vết cười nói: “Tổ mẫu cùng di nương
cả ngày chỉ biết trêu chọc con. Hai người còn nói như vậy nữa, ta sẽ
không nói chuyện cùng hai người nữa!”
“Được, được, được! Không
nói, không nói nữa! Con đỡ phải thẹn thùng!” Lý thị cười vỗ vỗ tay nàng. Lúc này mới chuyển hướng nói Lý di nương: “Vừa rồi ngươi nói đến đâu
rồi? Nói tiếp đi!”
Thần sắc Lý di nương liền trở nên xun xoe, lập tức tươi cười đoan trang nói: “Lão thái thái, ngài cũng biết phu nhân
từ sau chuyện kia lòng dạ vẫn luôn không thuận. Mấy ngày nay lại càng
huyên náo lớn hơn, thường xuyên ầm ĩ muốn gặp Nhị tiểu thư…”
Sau
khi Âu Dương Hạo chết, vì muốn cảnh cáo Lâm thị, cũng là vì trấn an Âu
Dương Noãn nên Âu Dương Trì liền nhốt Lâm thị trong Phúc thụy viện. Hơn
nữa còn thường xuyên phái người trông coi. Sau khi Lâm thị thành thật
yên ổn được ba tháng thì liền thu mua nha đầu trông cửa phái người
truyền tin ra ngoài cho Lâm Văn Uyên.
Nhưng tất cả mật tín lại
đến tay Lý thị, bà thập phần tức giận liền sai người đóng hết cửa chính
cửa sổ, chỉ chừa một ít khe hở đón ánh sáng. Cửa lớn của Phúc thụy viện
còn bị khóa lại, nghiêm khắc quy định không có sự cho phép của Lý thị,
Lâm thị không thể ra vào cửa lớn, chỉ có thể đi lại trong phòng.
Âu Dương Trì ban đầu muốn vị trí Lại Bộ Thượng Thư cho nên mới trăm phương nghìn kế lấy lòng Lâm Văn Uyên. Tính để qua một thời gian thì sẽ thả
Lâm thị, nhưng từ sau khi Lâm Chi Nhiễm kế thừa tước vị Trấn quốc hầu
thì không biết vì sao Lâm Văn Uyên lại bị Hoàng đế ghẻ lạnh.
Liêu Xa lên chức thế nhưng mãi cũng không có tin tức, Âu Dương Trì thấy tình hình không ổn liền không bao giờ đề cập đến chuyện thả Lâm thị nữa. Cho nên bà ta chỉ có thể tiếp tục ở trong Phúc thụy viện.
Lúc này
lại nghe được Lý di nương nhắc đến Lâm thị, trên mặt Âu Dương Noãn vẫn
đạm mạc như trước, chỉ có đôi mắt tinh anh sâu không thấy đáy, lại giống như ánh mặt trời lưu chuyển.
“Nó muốn nháo thế nào thì mặc kệ nó!” Thanh âm Lý thị buồn bực vang lên, một chút sự thương hại cũng không có.
“Nhưng bắt đầu từ hôm qua phu nhân đã không chịu ăn. Còn nói…còn nói….” Lý di
nương ấp úng. Trong ánh mắt có chút không yên, nhìn Lý thị rồi lại lặng
lẽ nhìn sang Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn lại tựa hồ như không
nghe nàng nói chuyện, sóng mắt dừng ở làn khói lượn lờ từ lư hương dâng
lên, hãy còn thẫn thờ. Ngoài cửa sổ gỗ đàn khắc hoa lê một tia sáng mặt
trời vờn nhẹ trên gò má, khóe miệng lại thêm vài phần ý cười. Nhưng khi
Lý di nương nhìn kỹ thì lại không thấy đâu, giống như chưa bao giờ tồn
tại.
Lý thị cao giọng hỏi: “Nói cái gì?”
Trên mặt Lý di
nương lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi: “Nói là muốn cho toàn kinh đô này
biết, Lão thái thái muốn…..muốn ngược đãi chủ mẫu Âu Dương gia đến
chết!”
“Làm càn!” Lý thị ném ly trà, nước trà lập tức đều đổ trên mặt đất, bắn cả vào làn váy màu tím nhạt của Lý di nương. Nàng ta nhanh chóng cúi đầu, vừa khéo che lại tươi cười bên môi.
“Mấy ngày rồi chưa ăn cơm?” Sau khi ném ly trà, Lý thị đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Lý di nương sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nói: “Có một ngày!”
“Oh? Nó đây là đang muốn lên mặt chủ tử, hay là chê đồ ăn mang đến không tốt?”
“Cái này…” Lý di nương gục đầu xuống.
Đúng thật nàng có cắt xén cơm canh của Lâm thị, có khi còn cố ý để bọn họ
đưa đồ ôi thiu. Nhưng Lý Nguyệt Nga nàng thật sự hận thấu đối phương,
cơm thiu thì thế nào? Nàng không bỏ thạch tín vào đã là cố gắng lắm rồi!
“Đúng là bị thói xấu phá hư rồi. Ta nhìn nó ăn no chống đỡ, giờ đói vài ngày
cũng tốt!” Lý thị cười lạnh nói, trong đôi mắt xẹt qua một tia u lãnh
quang mang.
”Lão thái thái, chuyện này chỉ sợ không ổn…” Lý di nương rõ ràng là thật cao hứng, nhưng lại cố nhíu mày nói.
”Có cái gì không ổn?”
”Vạn nhất phu nhân thật sự chết đói, truyền ra ngoài thì không được hay lắm! Quan trọng nhất là ngài giao cho ta chiếu cố phu nhân, trách nhiệm này
ta thật sự đảm nhận không nổi a!” Lý di nương thử thăm dò Lý thị.
Lý thị lạnh lùng nói: “Lo lắng này của ngươi….Ngươi yên tâm, vô luận nó
xảy ra chuyện gì ngươi cũng không cần phải chịu trách nhiệm!”
Âu
Dương Noãn nghe vậy, quay đầu nhìn Lý di nương, trên mặt còn lộ chút
tươi cười thản nhiên. Lý Nguyệt Nga cảm thấy dường như bị ánh mắt trong
trẻo lạnh lùng này nhìn thấu, tươi cười trên mặt lập tức có chút ngượng
ngùng…
Phúc thụy viện
Lâm thị nằm ở trên giường, hai mắt
nhắm chặt. Nghĩ đến bữa trưa bọn họ đưa thức ăn như cho heo thì trong
lòng lại càng hận đến cực điểm, nghiến răng kèn kẹt. Từ hôm qua đến giờ
bà ta đã nằm trên giường một ngày, ngoại trừ uống chút nước, một miếng
cơm cũng chưa ăn.
Nha đầu Tranh Nhi đến gần bên giường, thấp
giọng nhỏ nhẹ khuyên nhủ Lâm thị: “Phu nhân, ngài trăm ngàn lần phải chú ý thân thể, ngày sau còn dài. Hay là vì Nhị tiểu thư, ngài cũng nên ăn
một chút!”
Lâm thị chán ghét xoay người vào trong, căn bản không
để ý đến Tranh Nhi. Trong lòng Tranh Nhi không yên nhưng cũng không dám
đi.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, cửa phanh một tiếng bị mở ra.
Âu Dương Khả hùng hổ xông vào, nhìn Tranh Nhi đang đứng bên giường, Lâm
thị vẫn nằm ở đó không nhúc nhích liền đi lên cho Tranh Nhi một cái tát
thật mạnh: “Bảo ngươi hầu hạ mẫu thân ta, ngươi lại làm như thế nào hả?
Sao lại để mẫu thân thành cái dạng này?”
”Nhị tiểu thư bớt giận! Nô tỳ... Nô tỳ cũng là không còn cách nào khác...”
Tranh Nhi phịch một tiếng quỳ xuống đất, cúi đầu nơm nớp lo sợ giải thích.
Nay phu nhân cùng Nhị tiểu thư đều mất thế, nhưng vẫn là chủ tử, ảnh hưởng vẫn còn.
Lâm thị còn sống một ngày thì chính là phu nhân của Âu Dương gia, nàng ta
chỉ là một nha đầu sao dám khó dễ? Nay bất quá luẩn quẩn trong lòng là
Lâm thị không chịu ăn cơm thôi.
Lúc này Trình mama phụ trách
trông coi bên ngoài liền chạy vào, thấy tình hình này liền lập tức thay
đổi sắc mặt: “Nhị tiểu thư, ngài mau ra ngoài đi. Lão thái thái biết
được thì thật không hay!”
Âu Dương Khả nhướng mày lên, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi báo cho bà ấy?”
Trình mama sửng sốt, nhất thời khó xử: “Nhị tiểu thư, lão nô không phải cố ý
muốn đối nghịch với ngài. Chỉ là Lão thái thái thật sự có phân phó….”
“Hừ, Trình mama không cần dọa ta. Lão thái thái nơi đó nếu ngươi không đi
nói thì căn bản bà ta không biết được. Chỉ là không biết ngươi có chịu
giúp mẫu tử chúng ta hay không?”
Sắc mặt Âu Dương Khả hơi hơi dịu đi, nhìn Hạ Tuyết bên cạnh nói: “Đi! Đem lễ vật cho Trình mama!”
Hạ Tuyết lập tức đưa ra một túi gấm thêu hoa sen, Trình mama làm bộ khó xử không chịu nhận lấy. Hạ Tuyết lại cứ nhất định nhét vào tay, bà ta
ngượng ngùng cười, âm thầm ước lượng. Nhị tiểu thư gần đây ra tay càng
ngày càng ít, xem ra rất nhanh liền không rỉ ra được chút nước.
Bà ta nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại tươi cười nói: “Nhị tiểu thư, ngài
có gì thì nói nhanh nhanh. Ngài cũng biết Lão thái thái rất nhanh sẽ
biết….!”
“Được rồi! Được rồi! Ngươi mau ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với mẫu thân!” Âu Dương Khả chán ghét phất phất tay.
Trình mama ra ngoài, nha đầu một bên nhanh miệng hỏi: “Mama, sao ngài không
lôi Nhị tiểu thư ra ngoài. Nếu Lão thái thái biết, chúng ta sẽ bị trách
phạt….”
“Ngươi thì biết cái gì!” Trình mama cười lạnh, chủ tử
tranh đấu cùng bọn nô tỳ không có quan hệ nhiều lắm. Lạc đà gầy còn hơn
ngựa béo, vạn nhất có ngày phu nhân xoay người được thì sao? Để cho
người khác một đường lui cũng là để cho bản thân một đường lui. Bà ta
mới không hiểu biết vậy!
Lâm thị nghe thấy thanh âm của Âu Dương
Khả, vẫn làm bộ như không có phản ứng. Mãi đến khi Trình mama đóng cửa
đi ra ngoài rồi mới xoay người từ trên giường ngồi dậy: “Khả Nhi!”
“Mẫu thân!” Âu Dương Khả xông lên nắm chặt lấy tay Lâm thị, “Con nghe nói
người không chịu ăn cơm, sao lại vậy? Lúc trước không phải người nói với con núi xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt. Mẫu thân không nghĩ cho
bản thân thì cũng hãy nghĩ cho Khả Nhi. Nếu như người có chuyện gì,
những người đó không biết còn ức hiếp con như thế nào nữa….”
“Ngươi nhìn ta xem, chỉ sợ cách cái chết cũng không còn bao lâu!” Lâm thị lạnh lùng bỏ lại một câu, ánh mắt nhìn Âu Dương Khả cũng không còn từ ái như trước.
Âu Dương Khả chấn động, từ sau khi Âu Dương Hạo chết,
trong lòng Lâm thị đối với nàng vẫn luôn có ngăn cách. Điểm này bản thân Âu Dương Khả rất rõ. Chỉ là từ khi Lâm thị bị nhốt, địa vị của nàng
trong nhà cũng vì vậy mà tuột dốc không phanh. Cho nên nàng nghĩ, chỉ
khi Lâm thị chấn chỉnh tinh thần mới khiến mình thoát khỏi khốn cảnh
này.
Nghĩ như vậy Âu Dương Khả liền nói: “Mẫu thân, người không
phải ngại cơm canh không tốt sao? Con có mang đồ ăn đến!” Nói xong liền
phân phó Hạ Tuyết đem hộp thức ăn lên.
Thế nhưng Lâm thị lại
không thèm nhìn tới, đẩy qua một bên: “Ta không muốn ăn!” Nói xong liền
nâng mắt nhìn Âu Dương Khả: “Lần trước ta phân phó ngươi đi lập cho
Vương mama một bài vị. Ngươi đã làm chưa?”
Âu Dương Khả sửng sốt, nhất thời có chút nghẹn lời: “Con…con….” Trong lòng nàng Vương mama
chẳng qua chỉ là nô tài, chết rồi thì thôi, có gì đặc biệt hơn người
khác. Sao đáng giá để hoang phí tiền bạc như vậy?
Nhưng mắt thấy Lâm thị giận tái mặt, lập tức nói: “Mẫu thân, người cũng biết nay ngoại trừ trong phủ, Lão thái thái cũng không cho con ra ngoài. Thật sự là
không còn cách nào!”
Nghe vậy sắc mặt Lâm thị lại càng âm lãnh
hơn. Giờ phút này bà ta, hai mắt trũng xuống, thâm quầng, người chỉ còn
da bọc xương. Thoạt nhìn không có mấy phần hơi thở người sống. Âu Dương
Khả nhìn liền tiếp tục khuyên: “Mẫu thân, người phải cố chống đỡ. Nếu
cửu cửu nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng bao nhiêu a!”
“Ngươi
thấy huynh ấy? Hắn phái người đến cứu chúng ta sao?” Lâm Thị vừa nghe
đến Lâm Văn Uyên hiển nhiên là rất phấn khởi. Tuyệt vọng trong lòng cũng lập tức tiêu tan, kìm lòng không đậu mà hỏi đối phương.