Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tiếu Diễn lại càng khó coi, nhìn Chu Chỉ Quân nói: “Đường đường là Thái tử phi lại ở trong này nháo thành như vậy, thật sự là không có quy củ. Đã vậy còn nói ra những lời độc ác đó!”
Sắc mặt Chu Chỉ Quân đã trắng như tượng, khó coi cực điểm. Chỉ lúng ta lúng túng không nói ra lời.
Lâm Nguyên Hinh bên cạnh liền thở dài nói: “Thái tử phi, ngài oán hận ta cũng liền thôi. Nhưng đứa nhỏ trong bụng ta vô tội, ngài sao phải nguyền rủa nó như vậy? Dù gì nó cũng là cốt nhục của điện hạ a!”
Chu Chỉ Quân giận dữ, chỉ vào Tiểu Mai lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn! Ta có khi nào từng nói qua như vậy?”
Vừa nói xong nàng đột nhiên như tỉnh ngộ. Hết thảy đều là do Lâm Nguyên Hinh ở sau lưng hại nàng!
Tiếu Diễn lạnh mắt nhìn Tiểu Mai đang ai oán khóc dưới chân mình: “Thái tử phi, ngươi ghen tị Hinh Nhi mang thai, nói những lời nguyền rủa độc ác. Đã vậy lại còn oán giận lên ta….đúng là lời gì cũng dám nói ra!”
“Ngươi xem lại chính mình đi, làm sao còn tôn nghiêm cùng mặt mũi của một Thái tử phi? Từ hôm nay trở đi ngươi hãy đóng cửa tự vấn, không có lệnh của ta không được ra khỏi phủ nửa bước!”
“Điện hạ! Tiểu Mai….” Lâm Nguyên Hinh nhắc nhở.
“Nha đầu này giao cho nàng xử lý đi!” Tiếu Diễn vô tình phất tay.
Chu Chỉ Quân tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Hinh cùng Tiểu Mai.
Hiện tại nàng đã hoàn toàn hiểu được, hết thảy đều là cạm bẫy đối phương thiết kế cho nàng.
Tiếu Diễn không hề quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười nói với Chu Chỉ Quân: “Thái tử phi, ngài nên dưỡng bệnh thật tốt mới phải!”
“À, đúng rồi! Nếu ngài đã bị cấm túc, nói vậy nghi thức tế lễ Thái tổ chắc là không đi được. Như vậy cũng tốt, trên mặt bị thương nghiêm trọng như vậy, bị gió lạnh thổi vào càng khó bình phục!”
Chu Chỉ Quân lạnh lùng nói: “Lâm Nguyên Hinh, hết thảy đều là do ngươi bày ra có phải không?”
Nhưng Lâm Nguyên Hinh cũng đã đi xa, Chu Chỉ Quân hận đến nghiến răng.
Thời gian chớp mắt, đã đến nghi thức tế lễ của Thái tổ hoàng đế.
Trong hoàng cung thiết chuyên môn tế đàn, phạm vi chừng ba trượng. Trước đàn treo ti mạn trắng thuần, sau ti mạn treo chuông nhỏ theo gió thổi vào tạo ra tiếng leng keng.
Cả đêm hôm qua, Âu Dương Noãn không hề chợp mắt được một chút. Mặt trời vừa ló, chụp đèn ngoài phòng ngủ đã được Hồng Ngọc cởi xuống. Toàn bộ sân viện lập tức bắt đầu bận rộn.
Xương Bồ mở cửa, sớm đã có nha đầu mang nước ấm đứng bên ngoài chờ.
Hồng Ngọc vào cửa thay Âu Dương Noãn rửa mặt chải đầu, thay y phục xong Bích Vũ liền mang canh ngân nhĩ lên.
Bởi vì phải mặc chính trang tham dự nên Âu Dương Noãn cảm thấy y phục trên người đặc biệt oi bức.
Nhưng nhìn Tiếu Trọng Hoa trên mặt cũng rất bình thường thì không khỏi vươn tay sờ sờ mặt hắn.
Quả nhiên là một giọt mồ hôi cũng không có, nàng không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Tiếu Trọng Hoa cũng không rảnh cùng nàng nói chuyện, chỉ dặn dò nàng buổi sáng uống ít nước rồi vội vàng lên đường.
Hắn muốn đến Hoàng cung sớm, sau đó nhóm nữ quyến mới có thể đi.
Canh năm, Âu Dương Noãn, Tôn Nhu Trữ liền đã cung trang chỉnh tề vào cung.
Sau khi tiến cung các con cháu đều phân biệt cấp thứ xếp thành hàng.
Đại công chúa là người tôn quý nhất trong nữ quyến, bà một thân lễ phục hồng kim thêu địch văn. Trên đầu là phượng sai toàn kim châu quan tương cửu cổ. Nhìn vừa hoa lệ lại vừa đoan trang.
Lúc này đại công chúa bị phần đông nữ quyến vây quanh, Âu Dương Noãn nhìn đầu người đông đúc liền buông xuống tâm tư muốn đi thỉnh an. Nàng nhìn khắp nơi, liền thấy được những người quen thuộc.
Lão thái quân Trấn quốc Hầu phủ là nhất phẩm phu nhân. Khi Âu Dương Noãn nhìn thấy ngoại tổ mẫu liền thấy trên đầu bà đội chuế châu địch, châu mẫu đơn, kim bảo tế hoa, trọng lượng chỉ sợ phải đến vài cân.
Trên người mặc lĩnh tam tấc rộng rãi, tay áo thêu tranh hoa điểu văn. Khăn quàng vai thêu phượng hoàng, váy dài dùng chỉ màu đỏ tươi thêu hoa văn phức tạp, nhìn tráng lệ vô cùng. So với Âu Dương Noãn còn muốn long trọng hơn rất nhiều.
Trầm thị đứng một bên dìu lấy, Lão thái quân dù sao cũng xuất thân danh môn. Tuy rằng lớn tuổi nhưng từng bước đi lại cực trầm ổn. Thậm chí còn không nghe được tiếng trang sức thanh thúy va chạm.
Vừa nhìn thấy Âu Dương Noãn, lão thái quân lập tức hướng nàng cười gật gật đầu.
Âu Dương Noãn biết đã vào hàng thì chỉ có thể dựa vào phẩm cấp của từng người mà đứng, tuyệt đối không thể tùy tiện đi lại. Cho nên nàng chỉ đứng tại chỗ, hiểu ý mỉm cười.
Bên tai liền truyền đến tiếng hừ lạnh của Tôn Nhu Trữ, Âu Dương Noãn lại chẳng quan tâm.
Lễ bộ Thị Lang khom người mời các tần phi trong cung cùng quý nhân các phủ lên phía trước đăng đàn ba quỳ chín lạy.
Vì vậy trong nháy mắt, xích cẩm kim lưu, cung tường điện các đều yên tĩnh.
Nhạc thanh chỉ mới đăng đàn, người có thể đi lên tế đàn chỉ có mình Hoàng đế mà thôi.
Những hoàng tôn hậu duệ quý tộc, các quan viên hiển hách cùng với các mệnh phụ lễ phục nghiêm trang chỉ có thể quỳ dưới tế đàn.
Quan lễ bộ hiến tế đọc lời tế, mọi người phải nghiêm nghị quỳ nghe, không được có chút lãnh sắc mệt mỏi. Nếu không thì chính là thất nghi.
Bởi vì trong bộ lễ phục rườm rà nhiều lớp lại thêm phải quỳ lâu nên hầu như ai cũng không tránh được mà cảm thấy mồ hôi thấm ướt lưng.
Lễ quan lớn tiếng nói: “Khấu đầu!”
Tôn Nhu Trữ cắn môi, chậm rãi quỳ xuống, dùng thanh âm cực thấp nói với Âu Dương Noãn: “Đệ muội, sao ngươi không đi lên phía trước?”
Ý của nàng là Âu Dương Noãn có thân phận là quận chúa, nên đứng phía sau đại công chúa.
Điểm này, từ năm ngày trước Đại công chúa đã phái người đến nói qua nhưng đã bị Âu Dương Noãn từ chối khéo.
Nếu nàng đã xuất giá tất nhiên là nên dùng thân phận hiện nay để đứng vào hàng ngũ.
Quan trọng nhất là nàng nhất định phải cùng Tôn Nhu Trữ đứng chung một chỗ. Còn về phần nguyên nhân vì sao….
Âu Dương Noãn mỉm cười, thượng chuế bảo thạch lục sắc san san đung đưa, nửa điểm cũng không để ý đến sự khiêu khích của đối phương.
Thấy Âu Dương Noãn không chút để ý, Tôn Nhu Trữ mi phong nhíu lại, chỗ đuôi mắt xẹt qua một chút âm cưu. Lại nhìn Âu Dương Noãn, thấy đối phương vẫn im lặng nghiêm túc quỳ lạy, cái gì cũng không nhìn ra.
Gió chợt nổi đem tới vô số hương phấn thật nồng đậm thổi tới, trong đó không thể nhận thấy rõ mùi hương gì khiến Tôn Nhu Trữ nhất thời liền có chút khó chịu.
Nhất là trên người Âu Dương Noãn thế nhưng lại ẩn ẩn truyền đến cố hương khí u lãnh là lạ. Rõ ràng là rất dễ ngửi nhưng sau đó lại khiến nàng có chút choáng váng.
Đến khi giật mình hoảng hốt thì cũng là lúc bên tai truyền đến tiếng quát của quan hiến tế: “Đứng dậy!”
Tôn Nhu Trữ theo bản năng đứng lên nhưng không biết vì sao liền cảm thấy trước mắt đen lại.
Nàng cầm lấy cánh tay Âu Dương Noãn, móng tay thật dài, ngón tay thon trắng đặt trên tay Âu Dương Noãn. Màu sơn đỏ trên móng tay chói lọi chiếu vào mắt Âu Dương Noãn.
Móng tay Tôn Nhu Trữ gần như là hung tợn đâm vào cánh tay nàng. Âu Dương Noãn lại phảng phất thân thiết cười cười, cúi thấp đầu xuống: “Đại tẩu, ngươi làm sao vậy?”
Ánh mắt Tôn Nhu Trữ bỗng nhiên run lên, quay đầu nhìn Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn đang nhìn nàng với ánh mắt thập phần thân thiết. Đôi môi đỏ nhẹ nhàng cong lên, chợt sâu trong đôi mắt dường như có ngọn lửa hừng hực cháy.
Tôn Nhu Trữ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng xem đã có chuyện gì thì cả người đã muốn lảo đảo ngã ra khỏi hàng.
Nhưng vào lúc này, thanh nhạc đột ngột dừng lại.
Trong mảnh yên tĩnh này tất cả mọi người thấy Tôn Nhu Trữ đột nhiên từ trong hành ngã ra, cực kỳ chói mắt.
Mấy trăm năm qua, mọi người vẫn cho rằng Hoàng cung là cấm địa thần thánh phi thường. Trong cung có rất nhiều thần linh thủ hộ, mà điện thần thủ hộ sở hữu điện phủ cung phòng.
Truyền thuyết kể rằng điện thần thường nửa đêm sẽ đi dạo xung quanh xem xét, bảo vệ Hoàng đế. Cho nên trong cung tất cả mọi người đều không thể bát tự hai khai nằm ngủ trên kháng thượng.
Tướng ngủ khó coi không nói, đắc tội va chạm thần điện là tội lớn. Lúc ngủ còn không thể càng đừng nói đến lúc hiến tế trang nghiêm như thế này.
Tôn Nhu Trữ nhất thời sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, quỳ trên đất không dám cử động.
Không ít người phóng ánh mắt nhìn vị Thế tử phi này, ai ai cũng dẫn theo tia hèn mọn chê cười.
Mới đứng một lát cũng không vững, thật sự là quá mất mặt, nửa điểm dáng vẻ hậu duệ hoàng gia cũng không có.
Âu Dương Noãn cười cười nói với lục y cung nữ một bên: “Làm phiền ngươi dìu đại tẩu của ta đứng lên!”
Ánh mắt lục y cung nữ chợt lóe, cúi đầu: “Dạ!”
Nói xong liền bước nhanh lên nâng Tôn Nhu Trữ dậy: “Thế tử phi, ngài không sao chứ?”
“Không sao!”
Tôn Nhu Trữ cả kinh ngay cả mặt cũng đều đã trắng bệch. Kỳ thật trong lòng đã hận Âu Dương Noãn đến cực điểm.
Nàng hai ngày nay trăm phương ngàn kế khiến Âu Dương Noãn không được thoải mái, đối phương còn không rên một tiếng. Hóa ra là chờ đến lúc này!
Tôn Nhu Trữ nghĩ như vậy, đầu tiên là hướng ánh mắt giống như muốn giết người về phía Âu Dương Noãn. Sau đó cố cười cười với cung nữ kia.
“Á, đây là làm sao vậy?”
Lục y cung nữ cầm lấy tay Tôn Nhu Trữ dìu đứng lên. Tay áo của nàng ta cùng làn váy của Tôn Nhu Trữ trong lúc đó vô ý giao nhau trong chớp mắt. Động tác lập tức ngưng trệ, thập phần kinh hoảng chỉ vào Tôn Nhu Trữ nhẹ nhàng kinh hô.
Thanh âm này không lớn không nhỏ, Hoàng đế phía trên cùng lễ quan không nghe được.
Nhưng những mệnh phụ chung quanh đều nghe rất rõ, nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tôn Nhu Trữ.
Lúc này mọi người đều nhìn chỗ Tôn Nhu Trữ vừa đứng lên, bên trên có một vệt máu.
“Thế tử phi, ngài chảy máu sao? Có phải có chỗ nào bị thương không?” Lục y cung nữ vội vàng nói.
“Không có a!”
Tôn Nhu Trữ theo bản năng liền nhận ra có điểm không đúng, muốn bỏ tay cung nữ kia ra. Nhưng đột nhiên cảm thấy đôi tay kia như kìm sắt chặt chẽ nắm lấy.
Tất cả mọi người thấy được vết máu kia, Chu Ngưng Bích kinh hô: “A, là kinh nguyệt!”
Lập tức hướng Tôn Nhu Trữ thất thanh nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Ai ai cũng đều biết, trong lúc tế đàn, nữ nhân có kinh nguyệt đứng trong này sẽ làm vấy bẩn đến thần linh, lại đắc tội với Thái tổ hoàng đế. Thật sự là tội đáng muôn chết!
Đúng lúc này, lễ quan tuyên bố lễ tiết vòng thứ nhất tạm nghỉ, mời mọi người chờ một lát.
Vì thế những người phía trước cũng bắt đầu chú ý đến xôn xao phía bên này.
“Là nàng…..”
Tôn Nhu Trữ chỉ vào Âu Dương Noãn, vừa muốn nói chính đối phương đẩy mình ra thì liền thấy Âu Dương Noãn bước nhanh đến ôn nhu nói với mọi người: “Không phải kinh nguyệt! Là vì vừa rồi lúc đại tẩu không cẩn thận bị ngã, đầu gối bị xây xước!”
Tôn Nhu Trữ nhất thời sửng sốt.
Lục y cung nữ kia cũng giống như đột nhiên lấy lại phản ứng, cuống quít ngồi xuống dùng tay áo chà xát vết máu.
Rất nhanh liền đã lau sạch.
Lúc này Tôn Nhu Trữ bị Âu Dương Noãn làm cho hồ đồ.
Đầu tiên là không biết dùng thủ đoạn gì khiến nàng luống cuống, tiếp theo lại cho cung nữ đến vu hãm nàng. Hiện tại lại đứng ra giải vây. Cứ như vậy, chẳng phải rất mâu thuẫn hay sao?
Tôn Nhu Trữ tức giận ánh mắt cơ hồ cũng đều đỏ lên. Nhưng nhìn bộ dáng ôn nhu lo lắng của Âu Dương Noãn liền nhất thời nghẹn lại không nói được câu gì.
Mọi người thấy một màn như vậy, thấp giọng nghị luận một chút rồi cũng liền trôi qua.
Người phạm sai lầm là Thế tử phi Yến vương phủ, nếu truy cứu thì cũng thật sự không nói được rõ ràng gì.
Cho nên mọi người đều giả câm giả điếc, cho rằng bên trên không nhìn thấy thì cũng liền thôi.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có người kêu lên sợ hãi: “Mau đi lấy nước!”
Mọi người liền nhìn lại liền thấy trên dàn tế phía trước, chậm trướng tuyết trắng đột nhiên bén lửa.
Thái giám một bên lập tức phản ứng, nhanh chóng dập tắt lửa nơi góc trướng.
Sắc mặt quan hiến tế trắng bệch, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoàng đế hồi bẩm: “Màn vô duyên vô cớ bị bén lửa, nhất định là do Thái tổ Hoàng đế tức giận rồi!”
Dứt lời liền dâng lên đoạn mành bị cháy.
Hoàng đế đứng dậy tiếp nhận, đánh giá một lát liền xoay người giơ cao cho mọi người cùng thấy.
Trong lòng ai ai cũng đều nghĩ đây chính là do Thái tổ Hoàng đế tức giận.
Quan hiến tế quỳ trên mặt đất, hô lớn: “Thái tổ tức giận, tất có duyên cớ! Xin Bệ hạ tra rõ, dưới đài chắc chắn có người làm việc khiến Thái tổ tức giận!”
Chúng quan viên cùng các mệnh phụ lúc này đều ngây người, nhất thời ồ lên.
Sau một lúc lâu có người liền chậm rãi đem ánh mắt vừa kinh cụ vừa ẩn chứa hưng phấn nhìn Tôn Nhu Trữ.
Trong một mảnh tĩnh mịch, lạinghe một thanh âm đột ngột nói: “Là Thế tử phi Yến vương phủ! Là kinh nguyệt của nàng ta làm bẩn đại điện!”
Lời này dĩ nhiên là do Chu Ngưng Bích vốn nhanh miệng lúc nãy, lời vừa nói ra liền bị người một bên bịt miệng lại.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn, lời nói đó trong không gian tĩnh lặng này cao vút đến mức chói tai.
Mọi người tự động tách ra để Tôn Nhu Trữ hiện ra trong tầm nhìn của Hoàng đế.
Tiếu Khâm Võ chưa bao giờ từng phẫn nộ như thế.
Bởi vì trong lòng ông khiến Thái tổ tức giận chính là phạm vào đại kỵ. Mặc kệ là ai đều quyết không dung thứ cho sai lầm như vậy.
Hoàng đế từ trên cao nhìn thẳng xuống Tôn Nhu Trữ, ánh mắt không chút nào che dấu sát ý.
Tôn Nhu Trữ cảm thấy một cảm giác man mát lành lạnh chảy dọc sống lưng.
Âu Dương Noãn một bên hết sức bình tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Ta….Ta….Oan uổng…..Ta không phải….Không phải!”
Thanh âm Tôn Nhu Trữ run run, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh.
Hoàng đế cất cao giọng: “Người đâu! Mau dẫn xuống, chờ tế lễ xong sẽ xử trí!”
Tôn Nhu Trữ còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta bịt miệng lôi xuống.
Chờ nghi thức tế lễ xong xuôi, các quan nhân đều bị đưa lên đại điện.
Mọi người biết đây là đang muốn xử trí Tôn Nhu Trữ, nhất thời không khí liền lạnh xuống.
Tiếu Khâm Võ luôn luôn là một quân chủ rất nhân từ. Nhưng giờ phút này sắc mặt ông lại âm trầm như thiết, nhìn chung quanh bốn phía, lạnh lùng nói: “Tội phụ ở đâu?”
Thái giám nhanh chóng tiến lên nói: “Yến vương Thế tử phi đang quỳ ngoài cửa điện, chờ xử lý!”
Vẻ mặt Tiếu Khâm Võ ngưng trệ như băng: “Truyền lên đi!”
Tôn Nhu Trữ vẻ mặt tiều tụy, nước mắt loang lổ. Không còn dung nhan kiều mỵ của ngày xưa nữa. Vừa tiến vào liền quỳ xuống nức nở không ngừng.
Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn đối phương, trên mặt cũng không hề có một chút sung sướng khi người khác gặp họa.
Tôn Nhu Trữ tựa hồ như cảm giác được tầm mắt của Âu Dương Noãn, ngẩng mạnh đầu lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trong mắt như muốn phun lửa, sát ý nồng đậm dâng lên.
Hoàng đế còn chưa mở miệng, Tôn Nhu Trữ đã khóc: “Tội phụ có tội!”
Đại công chúa cười lạnh: “Tội của ngươi quá lớn. Đầu tiên là trước điện thất nghi, tiếp theo là kinh nguyệt làm bẩn đại điện chọc giận Thái tổ Hoàng đế mới dẫn đến tai họa như vậy. Ngươi cũng biết, mấy trăm năm kể từ khi khai quốc đến nay chưa từng có chuyện như vậy!”
Một khi bị xác nhận tội danh đắc tội với thần linh thì chỉ có một con đường chết.
Nghĩ đến đó, tim Tôn Nhu Trữ gắt gao thu lại một chỗ. Trước ngực, sau lưng đều chảy mồ hôi lạnh.
Mỗi khắp ngõ ngách cung viện hoàng gia tựa hồ đều cất dấu vô số hung hiểm.
Mà nàng hiện tại lại rơi vào cạm bẫy mà Âu Dương Noãn thiết kế cho mình. Đầu tiên là Thái tử phi, hiện tại là nàng!
“Tội phụ có tội, nhưng tội này không phải do bản thân ta mà là do người khác áp đặt. Đầu sỏ gây nên chuyện này hiện đang ở ngay trên đại điện, xin Bệ hạ tra rõ!”
Chết cũng không hối cải, còn muốn kéo theo người khác vào.
Tiếu Khâm Võ hít một ngụm khí lạnh, gân xanh cũng nổi lên: “Ngươi không biết? Chẳng lẽ hết thảy những chuyện này đều là do người khác oan uổng ngươi?”
Tôn Nhu Trữ vô cùng hoảng sợ, lết lên hai bước phủ phục dưới mặt đất khóc: “Ta vốn vẫn rất tốt….”
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ vào Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: “Là ngươi! Là do ngươi đẩy ta làm hại ta ngã xuống đất! Đều là tại ngươi!”