Sáng sớm ngày hôm
sau, Lão thái quân liền bảo các vị tiểu thư trong phủ đều tập trung tại
Vinh Hi đường. Đỗ mama phân phó hai nha đầu Lục Bồ và Ngọc Thược đến
Xuân phân các của Lâm Nguyên Hinh và Mộng vũ lâu của Âu Dương Noãn
trước. Sau đó mới để cho Tô Mộc cùng Tiểu Tuyết đi các nơi khác thông
báo.
Đỗ mama đi theo Lão thái quân nhiều năm như vậy nên rất hiểu tâm tư của chủ tử. Lâm Nguyên Hinh là cháu ruột lại sắp gả vào phủ Thái tử nên thân phận địa vị cũng khác. Âu Dương Noãn là nữ nhi của Lâm Uyển Thanh, Lão thái quân tất nhiên cũng để nàng ở trong lòng nên hai người
đó phải thông báo trước. Còn những người khác sao? Sẽ phải chờ rồi!
Trùng hợp là sáng sớm nay Lâm Nguyên Hinh đến Mộng vũ lâu tìm Âu Dương Noãn
nói chuyện nên Ngọc Thược liền mời hai người đi luôn.
Lão thái
quân nhìn hai người một trước một sau bước vào cửa, không tự chủ được
trong ánh mắt nở nụ cười: “Mau đến đây! Ta đã sai người làm cho tỷ muội
các con mấy bộ xiêm y mùa xuân. Mau xem xem các con thích màu sắc gì?”
Nói xong liền sai Đỗ mama mở cái rương ra.
Âu Dương Noãn không
khỏi cười nói: “Lão thái quân, lúc ở nhà con đã may đủ y phục cho bốn
mùa rồi. Những cái này để lại cho tỷ tỷ đi!”
Lão thái quân không đồng ý nói: “Đây là do Hầu phủ làm ra, tất nhiên không giống với xiêm y may ở phường thêu bên ngoài!”
Lâm Nguyên Nhu lôi kéo Âu Dương Noãn cười nói: “Đây là tâm ý của Lão thái
quân, Noãn Nhi không cần chối từ!” Nói xong liền nháy nháy mắt, Âu Dương Noãn cười cười gật đầu.
Trong rương có hơn mười bộ màu sắc khác
nhau, có màu hồng, phấn hồng, ngân bạch, mặc tử, đỏ nhũ bạc, vàng nhạt,
đủ loại màu xanh…Không bộ nào là không dùng chất liệu thượng đẳng, thêu
thủ công xuất chúng. Các phường thêu chế tác xiêm y bình thường không
thể sánh được.
Trong đó nổi bật nhất có bốn bộ, một bộ màu thiên thanh thêu mây trôi uốn lượn, một bộ tơ tằm nhiều màu thêu phượng
hoàng, một bộ bằng vải sa tanh thêu hoa mẫu đơn đẹp đẽ quyến rũ, một bộ
màu đỏ nhũ bạc thêu hoa hải đường. Trong nhất thời cả phòng tràn đầy màu sắc, sáng lạn phi thường.
Lão thái quân thấy trong mắt hai người đều toát ra thần sắc kinh ngạc thì không khỏi cười nói: “Đây chính là y phục do một vị lão mama của Thượng y cục trong cung tự tay thêu ra, bên ngoài tuyệt không tìm thấy ai có tay nghề như vậy. Tỷ muội các con chọn trước đi!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn rất thích, cầm bộ này, xem bộ
kia, không biết chọn cái nào mới tốt. Cuối cùng nhìn Âu Dương Noãn nói:
“Muội tới giúp ta quyết định đi!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhìn bốn bộ xiêm y kia một lát rồi cười nói: “Hai bộ tơ tằm nhiều màu thêu
phượng hoàng cùng bộ thêu mẫu đơn này lộng lẫy thanh lịch, nội liễm cao
quý, rất thích hợp với khí chất của biểu tỷ. Theo ta thấy, biểu tỷ nên
chọn hai bộ này!”
Hai bộ đó thật sự là rất xuất chúng, hơn nữa Âu Dương Noãn không hề có nửa điểm muốn lấy làm của riêng. Lão thái quân
nhìn mà liên tục gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, hai bộ này thực hợp
với Hinh Nhi. Hinh Nhi, con lấy đi!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn Âu
Dương Noãn rồi cười nói: “Không, hai bộ này đẹp nhất, ta không thể lấy
hết. Noãn Nhi, muội thích bộ nào?”
Âu Dương Noãn nhìn ánh mắt
trắng đen rõ ràng của Lâm Nguyên Hinh, nơi đó hoàn toàn đều là vẻ chân
thành. Rõ ràng đối phương cũng rất thích hai bộ này, Lão thái quân cũng
đã lên tiếng để nàng cầm đi nhưng lại bảo mình lựa chọn một trong hai.
Nữ tử như vậy, ai sẽ không thích đây?
Ánh mắt Âu Dương Noãn nhìn
lướt qua hai bộ xiêm y, cuối cùng dừng trên một bộ khác màu đỏ nhũ bạc,
mỉm cười cầm nó lên: “Biểu tỷ, ta thích màu này!”
“Noãn Nhi, muội….”
“Biểu tỷ, màu sắc này rất phù hợp với ta!” Màu đỏ nhũ bạc mềm mại này rất phù hợp với gương mặt trắng noãn của nàng, so với những màu sắc diễm lệ
khác lại càng có vẻ thích hợp hơn.
Lâm Nguyên Hinh cũng không
ngăn cản nữa, gật gật đầu nói: “Vậy ta lấy hai bộ này!” Nói xong liền
gật gật đầu với nha hoàn Sơn Cúc, nàng ta liền thật cẩn thận đem hai bộ
xiêm y kia cầm lấy.
Lão thái quân thấy một màn như vậy liền gật
gật đầu với Đỗ mama. Tươi cười trên mặt thập phần hài lòng. Hiểu được
thật lòng khiêm nhượng, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy tương lai hai hài tử
này mới có thể đi xa trên một con đường. Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương
Noãn lại chọn thêm mấy bộ nữa rồi mới cùng nhau rời đi.
.....
Phòng khách
Tương thị đang ngồi nói chuyện với Lâm Nguyên Nhu. Lâm Văn Uyên đã uyển
chuyển khéo léo hướng Tần vương muốn gả Lâm Nguyên Nhu qua, Tần vương
cũng đã gật đầu đồng ý hơn nữa cũng đã chọn được ngày lành thỉnh hoàng
đế tứ hôn. Cứ như vậy, nữ nhi của mình rất nhanh sẽ là Thế tử phi, Tương thị càng nghĩ càng cao hứng nên tự nhiên muốn đem tin tức này nói cho
Lâm Nguyên Nhu.
“Thật sự đã định rồi?” Lâm Nguyên Nhu hỏi.
Tương thị gật gật đầu: “Tất nhiên rồi, Tần vương đã nói, có thể giả được sao?”
Mặt Lâm Nguyên Nhu không tự chủ được có chút nóng lên, nàng xưa nay đối với Tiếu Thiên Diệp có vài phần e ngại. Nhưng dù sao hắn cũng là Tần vương
Thế tử, lại rất tuấn mỹ, nếu hôn sự đã định thì một nữ nhi như nàng cũng không thể nói cái gì nữa liền vòng vo chuyển đề tài: “Thương thế của Âu Dương Noãn đã tốt lắm rồi, sao Lão thái quân còn chưa đem nó trở về? Ở
lâu trong phủ chúng ta làm gì chứ?”
Tương thị nghe vậy thì nhướng mày lên, khóe mắt mang theo lãnh ý: “Con còn nhìn chưa rõ sao? Lão thái quân đem nó về đây làm gì? Còn không phải muốn tìm cho nó một nhà tốt
sao?”
“Nó?” Trên mặt Lâm Nguyên Nhu lộ ra tia cười lạnh, “Nó có phụ mẫu của mình, dựa vào đâu mà muốn Hầu phủ chúng ta phải quản?”
“Là cốt nhục của đại cô con, Lão thái quân làm sao có thể nhìn Âu Dương gia tùy tiện gả nó đi? Nên tất nhiên là muốn ngàn chọn vạn tuyển rồi!”
Lâm Nguyên Nhu khinh bỉ: “Bất quá chỉ là nữ nhi của một Lại Bộ Thị Lang, muốn bất chấp trèo cao sao?”
Tương thị uống ngụm trà, không cho là đúng nói: “Nếu nó tài mạo bình thường,
tự nhiên chỉ có thể gả đến nhà quan lại môn đăng hộ đối. Nhưng nay nó
cùng Dung quận chúa kia được xưng là Song bích kinh đô, lại được Đại
công chúa coi trọng. Tương lai nếu công chúa nguyện ý vì nó làm chủ, mọi chuyện liền khác!”
Lâm Nguyên Nhu như là nhớ tới cái gì, khẽ cau mày rồi lại giãn ra, cười nói: “Chuyện đó cũng chưa chắc!” Nàng ta đứng dậy đến bên cạnh Tương thị lén lút nói nhỏ: “Nhị cô không phải muốn đem nó gả vào Tô gia sao?”
Tương thị cười lạnh: “Nữ nhân kia hồ đồ,
con cũng hồ đồ theo. Chỉ cần Lão bà ở Vinh hy đường kia còn sống, làm
sao có thể ngồi im để Âu Dương Noãn gả cho một thương hộ?”
Tròng
mắt Lâm Nguyên Nhu khẽ chuyển: “Thương hộ không được, trong kinh hậu
nhân huân quý ăn chơi trác táng cũng không phải hiếm có a!” Tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Nay nó đang ở trong Hầu phủ chúng ta…Không bằng….”
Lời của Lâm Nguyên Nhu còn chưa nói hết nhưng Tương thị đã hiểu ý liền cắt
ngang: “Việc này không cần con đưa ra chủ ý gì. Nếu làm….mà không thành
công, ngược lại chọc vào sao chổi!”
“Hừ, chẳng lẽ cứ mặc kệ Âu Dương Noãn đường đường gả ra ngoài sao? Nó vẫn luôn khi dễ con!” Lâm Nguyện Nhu giận tái mặt.
Tương thị nhìn bộ dáng bất mãn của Lâm Nguyên Nhu, ngược lại nở nụ cười, vỗ
vỗ tay nàng ta nói: “Ta là cửu mẫu của nó, vốn cũng không cần lo lắng cố sức đối đầu. Nhưng xem ra, nó là người có tâm kế. Nếu không muốn dưỡng hổ di hoạ, để tỷ đệ bọn chúng trở thành trợ lực của Đại phòng, chi bằng chúng ta
tiên hạ thủ vi cường! Chỉ là….con phải chờ, để mẫu thân suy nghĩ một
chút, phải làm thế nào mới tốt nhất!”
(Dưỡng hổ di họa: Nuôi cọp rồi sẽ mang họa vào thân, tương tự như câu nuôi ong tay áo của mình ý)
Trên thực tế, Âu Dương Noãn hại Lâm Uyển Như thành như vậy rồi Lâm Văn Uyên
khẳng định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nay bất quá chỉ là tùy cơ ứng
biến thôi, Tương thị tin, không bao lâu sau Âu Dương Noãn sẽ phải nhận
lấy đau khổ!
Lâm Nguyên Nhu còn muốn nói nhưng Tương thị lại mỉm
cười chỉ chỉ vào cái trán nàng ta, sẳng giọng: “Con đừng nghĩ đến việc
này nữa, mọi chuyện mẫu thân sẽ làm chủ. Nó không phải chế nhạo con sao, tương lai có một ngày con sẽ là Hoàng hậu, đến lúc đó mẫu thân sẽ để nó phải dập đầu nhận sai với con!”
Ánh mắt Lâm Nguyên Nhu lập tức
sáng lên, nàng hận nhất chính là bộ dáng đắc ý cậy tài khinh người của
Âu Dương Noãn. Tương lai có ngày mình sẽ trở thành quý nhân, đến lúc đó
xem nó còn ngẩng đầu lên nữa không?
Đang nghĩ đến đó, nha đầu bên ngoài bẩm báo rồi theo sau đó là Tô Mộc bước vào, nói Lão thái quân mời Đại tiểu thư đến Vinh hy đường chọn lựa xiêm y.
Lâm Nguyên Nhu nhíu mày: “Đầu xuân không phải đã làm rồi sao?”
Tương thị thầm nghĩ chắc Lão thái quân một là vì Lâm Nguyên Hinh mà cho làm
thêm, hai là vì Âu Dương Noãn, quả nhiên là thâm ý sâu sắc. Tương thị vỗ vỗ tay Lâm Nguyên Nhu nói: “Mau đi đi!”
Lâm Nguyên Nhu hồ nghi nhìn Tương thị, đột nhiên cẩn thận nghĩ đến điểm mấu chốt, sắc mắt không khỏi trầm xuống.
Thời gian vừa vặn qua một tuần trà, Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh vừa
mới đi đến hoa viên liền thấy Lâm Nguyên Nhu đang vội vàng mang nha đầu
đi tới.
Lâm Nguyên Nhu thấy hai người, khóe miệng khẽ nhếch, trong ánh mắt lộ ra ý cười châm chọc: “Nhị vị từ đâu đi đến a?”
Lâm Nguyên Hinh nhìn thoáng qua đối phương, thản nhiên cười nói: “Lão thái
quân bảo chúng ta đến chọn xiêm y mùa xuân, vừa mới đi ra!”
Ánh
mắt Lâm Nguyên Nhu lập tức rơi xuống người Sơn Cúc. Ánh mắt nàng ta sắc
bén, nhìn thấy trên khay mấy bộ y phục đẹp đẽ, ánh mắt lập tức sầm
xuống. Cuối cùng không muốn nhiều lời, vội vội vàng vàng mang nha đầu
đến Vinh hy đường.
Lâm Nguyên Hinh nhìn bóng dáng nàng ta, nhíu mày: “Sao hôm nay nàng ta lại không châm chọc chúng ta vài câu?”
Ánh mắt Âu Dương Noãn giống như thu thủy, trong suốt thấy đáy. Nàng cười
nói: “Nhu biểu tỷ không đến tìm chúng ta gây phiền toái, như vậy không
phải rất tốt sao? Hinh Nhi tỷ tỷ, ta có lễ vật muốn tặng cho tỷ. Cùng
đến Mộng vũ lâu đi!”
Lâm Nguyên Hinh tự nhiên sẽ không từ chối, phân phó Sơn Cúc đem y phục về trước rồi rời đi cùng Âu Dương Noãn.
.....
Vinh hi đường
Lâm Nguyên Nhu vô cùng cao hứng đi vào trong phòng, Lão thái quân đã đi
nghỉ ngơi, chỉ còn lại Đỗ mama. Nhìn vào rương quần áo, trên mặt Lâm
Nguyên Nhu lộ ra thần sắc vui mừng, không nói hai lời liền tự mình chọn. Tươi cười trên mặt có chút hân hoan.
Thời gian ước chừng hai ly
trà trôi qua, Lâm Nguyên Nhu tìm tới tìm lui trong rương, muốn tìm bộ
đẹp nhất. Lát sau bỗng nhiên hỏi: “Tam tiểu thư đâu?”
Tam tiểu
thư mà Lâm Nguyên Nhu nói chính là nữ nhi Tam phòng, Đỗ mama nói: “Tam
phu nhân mang các tiểu thư cùng ra ngoài, lát nữa mới về. Lão thái quân
bảo Đại tiểu thư cứ chọn trước!”
Mấy người tam phòng tự nhiên
không xứng cùng chọn lựa với mình, Lâm Nguyên Nhu gật gật đầu, tươi cười nói: “Tứ muội muội cùng Ngũ muội muội còn nhỏ, không thích hợp mặc xiêm y này. Phần các muội ấy cũng dành cho ta đi!” Nói xong liền thật sự lấy bốn bộ. Đỗ mama nhìn, hơi hơi cười lạnh nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.