Noãn các.
Ngoài cửa sổ mưa dần ngưng, Hồng Ngọc bên một chậu hoa nhài mới thay đi tường vi đã muốn héo rũ bên cửa sổ, rồi cười nói: “Tiểu thư, hoa nhài này nở có đẹp không?”
Âu Dương Noãn cười: “Rất đẹp!”
Hồng Ngọc buông chậu hoa xuống, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Âu Dương Noãn thì hơi có chút không yên lòng hỏi: “Sáng hôm nay Đại công chúa phái người đến truyền tin, là muốn tiểu thư sớm có chuẩn bị tâm lý. Thế nhưng tiểu thư lại giống như không có việc gì, đây chính là chuyện liên quan đến đại sự cả đời a!”
“Gấp thì cũng có lợi ích gì? Hôn sự của ta, tự nhiên có những người đó quan tâm!”
Âu Dương Noãn lấy ra một cây kéo nhỏ, chậm rãi bỏ đi những là vàng. Không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Bên ngoài có tin tức gì không?”
Hồng Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Gió êm sóng lặng!”
Âu Dương Noãn thản nhiên ‘Oh’ một tiếng: “Vậy thì không cần lo lắng!”
Hồng Ngọc vẫn không thôi lo lắng: “Tiểu thư, vạn nhất Bệ hạ….”
Cây kéo trong tay Âu Dương Noãn dừng một chút, lập tức răng rắc một tiếng, một cành cây khô rớt xuống. Ngữ khí không hiểu vì sao lại thêm một tầng lãnh ý: “Bây giờ không đến, sau này sẽ không có Thánh chỉ!”
Hồng Ngọc khó hiểu, Âu Dương Noãn nhìn cành khô vừa bị bỏ đi, nhẹ giọng nói: “Cửa hôn sự này, đại khái có vài người sẽ không đồng ý. Tiếu Thiên Diệp đương nhiên cũng hiểu được thời cơ tốt nhất còn chưa đến. Nhưng hắn vẫn nói ra, ngươi cảm thấy hắn là vì sao?”
Hồng Ngọc nhớ tới ánh mắt như xuân thủy kia của Tiếu Thiên Diệp, lắc lắc đầu nói: “Nô tỳ đoán không ra tâm tư của vị Thế tử gia này!”
Âu Dương Noãn chỉ mỉm cười không nói, trong lòng khẽ thở dài.
Nam nhân này, là muốn hạ một mắt lên người nàng. Mặc kệ tứ hôn thành công hay không, ai còn dám nhắc đến hôn sự của nàng trước mặt Hoàng đế. Làm vậy chẳng phải là muốn công khai đối nghịch với Tần vương sao?...
Người này, hình như đem nàng trở thành xương, bất chấp tất cả liếm trước một ngụm. Thật đúng là hành vi vô lại.
Đúng lúc này, Xương Bồ tiến vào bẩm báo: “Đại tiểu thư! Phúc Thụy viện truyền tin tức đến, nói phu nhân hai ngày nay không ăn cơm. Đòi nhất định phải gặp Lão thái thái bằng được!”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Vậy sao? Lão thái thái nói như thế nào?”
Ánh mắt Xương Bồ sáng long lanh, vui vẻ mười phần nói: “Lão thái thái nói mời đại tiểu thư đến xem!”
Âu Dương Noãn hơi hơi nhướng mày: “Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đến đó xem!”
Phúc thụy viện
Mama giữ cửa cười lấy lòng mở cửa cho Âu Dương Noãn. Nàng vừa bước vào đã nghe một cỗ hơi thở khó nhọc.
Lâm thị ngồi ở đầu giường, quần áo chỉnh tề nhưng khuôn mặt lại tiều tụy, ánh mắt lạnh lùng.
Thấy Âu Dương Noãn, bà ta cười lạnh: “Ngươi đến xem ta đã chết hay chưa sao? Thật ngại quá, làm ngươi thất vọng rồi!”
Âu Dương Noãn thản nhiên mỉm cười: “Nữ nhi tất nhiên là muốn mẫu thân sống lâu thật lâu, tiếp tục hưởng phúc khí này a!”
Mắt Lâm thị vốn xếch, lúc này mặt gầy đi khiến ánh mắt càng thêm sắc bén: “Ngươi có gì mà đắc ý, chẳng qua là thiết kế hãm hại ta!”
Nói xong càng như phát giận đứng lên: “Không chỉ như thế, ngươi còn hãm hại Khả Nhi! Ngươi muốn đem Khả Nhi gả cho Tô Ngọc Lâu có phải không? Ngươi nói xem, mẫu tử chúng ta rốt cuộc đã làm gì ngươi mà ngươi lại muốn đối phó với chúng ta như vậy?”
Lâm thị càng nói càng kích động, liền đứng mạnh lên hướng Âu Dương Noãn lao tới.
Xương Bồ nhanh chóng đẩy mạnh Lâm thị ra. Hai mama liền đè chặt Lâm thị xuống, bà ta vẫn giãy dụa không ngừng: “Đồ tiểu tiện nhân độc ác!”
Xem ra Lý di nương đã dùng hôn sự của Âu Dương Khả đến kích thích Lâm thị….Âu Dương Noãn phất phất tay, nói với những người khác: “Nơi này chỉ cần Hồng Ngọc cùng Xương Bồ ở lại, những người khác đều lui ra đi!”
Mọi người liếc nhìn nhau, liền nhanh chóng thả Lâm thị rồi lui ra ngoài.
Vừa rồi Lâm thị tựa hồ như dùng hết khí lực, bụng lại rỗng đã lâu nên giờ có chút không thể đứng dậy: “Âu Dương Noãn, đến tột cùng là vì sao ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy?”
Âu Dương Noãn cười lắc đầu: “Ngươi vĩnh viễn đều như thế, không biết bản thân đã làm sai chỗ nào. Mẫu thân ta vì sao mà chết? Tước Nhi như thế nào lại rơi xuống nước? Trương Văn Định là ai đã sai khiến đến hãm hại ta? Tô Ngọc Lâu vì sao lại xuất hiện trong Âu Dương phủ? Xe ngựa của ta bỗng nhiên bị tập kích. Vương mama không tiếc lấy tính mạng đem cái chết của Âu Dương Hạo vu hãm cho ta. Từng chuyện từng chuyện đều rất rõ ràng, ngươi năm lần bảy lượt muốn giết hại ta. Thậm chí không tiếc lợi dụng tính mạng nhi tử của mình. Ngươi nghĩ, những chuyện này ta không biết sao?”
Thần sắc Lâm thị đại biến, ngược lại còn khinh miệt nói: “Đó là do ngươi cản đường Khả Nhi, đương nhiên phải chết!”
Âu Dương Noãn nở nụ cười: “Vậy hiện tại ta cũng muốn đáp lễ mẫu thân một câu, các ngươi cũng như vậy thôi!”
Lâm thị nhướng mày, hô hấp khó nhọc: “Tiện nhân! Ngươi cho là đem Khả Nhi gả xa liền xong rồi sao? Một ngày nào đó nó nhất định sẽ báo thù!”
Âu Dương Noãn tiến gần đến Lâm thị, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ngươi cho là Âu Dương Khả chỉ đơn giản là bị gả cho con thương nhân xa xôi vậy là xong sao?”
Tay trái Lâm thị nhanh nắm chặt tay phải mình, như là muốn khắc chế co rút, lớn tiếng trách mắng: “Ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?”
Tươi cười trên mặt Âu Dương Noãn lại càng dịu dàng, nàng chậm rãi nói: “Khả Nhi muội muội đang mang thai, Lý di nương không có nói gì sao?”
Lâm thị như bị sét đánh, thân thể bắt đầu không thể khống chế mà run lên, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười chân thành tha thiết, lại như có chút khinh đạm hiểu vân. Vẻ mặt dần trầm xuống, từ từ nói: “Còn có một việc mà ngay cả Lý di nương cũng không biết. Chính là đứa nhỏ này không phải là con Tô Ngọc Lâu, ngươi nói xem chuyện này có phải là rất thú vị hay không?”
Không nhìn ánh mắt hoảng sợ của Lâm thị, Âu Dương Noãn sâu kín thở dài: “Động phòng hoa chúc, Tô công tử phát hiện tân nương không còn hoàn hảo thì sẽ như thế nào? A! Đúng rồi! Hắn còn sẽ được làm phụ thân sớm, chắc chắn sẽ thực vui vẻ a!”
Lâm thị đã phẫn nộ đến cực điểm, cơ hồ có chút điên cuồng, thanh âm vô cùng thê lương: “Ngươi điên rồi! Ngươi là đồ điên!”
Lâm thị giơ tay lên, nháy mắt bàn tay kia nhắm đến mặt Âu Dương Noãn. Nàng một phen gắt gao giữ chặt lấy cổ tay bà ta, mỉm cười nói: “Mẫu thân ngài thật sự là nóng vội, nữ nhi còn chưa nói xong đâu. Đứa nhỏ này là cốt nhục của Tào gia, Tào Vinh bởi vì lạm dụng kim đan nên rất nhanh sẽ mất mạng. Qua vài năm, nếu Tào gia biết họ có một đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài. Ngươi nói xem họ sẽ phản ứng như thế nào? Một khi náo đến dư luận xôn xao, Tô gia còn có chịu vì mặt mũi mà che dấu nữa hay không?”
Lâm thị kinh nghi mà sợ hãi, liều mạng vươn tay ra, Âu Dương Noãn lại càng nắm chặt. Cơ hồ ở trên cánh tay trắng xanh của Lâm thị hằn vài vết máu.
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt lại ẩn ẩn có lệ quang cùng hận ý mãnh liệt.
Gương mặt Lâm thị vì phẫn nộ cùng kinh sợ mà vặn vẹo đáng sợ: “Ngươi thật nham hiểm độc ác…”
Âu Dương Noãn liên tục cười lạnh: “Độc ác? So với mẫu thân thì ta đã muốn khách khí hơn rất nhiều rồi. Ngay thời điểm sinh Âu Dương Hạo, ngươi đáng lẽ đã chết đi. Nhưng ta lại cứu ngươi một mạng, ngươi có biết vì sao không?”
Sâu trong ánh mắt kia, Lâm thị thấy được sự hận ý khắc cốt.
Âu Dương Noãn nhả từng chữ một: “Bởi vì ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy nữ nhi mình yêu thương nhất từng bước từng bước đi vào địa ngục, nhìn nàng từ từ bị hủy diệt. Như vậy trong lòng người mẫu thân như ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ, rất vui vẻ a!”
Âu Dương Noãn lại gần Lâm thị hơn: “Mẫu thân nói xem, như vậy chẳng phải là chuyện đau đớn nhất trên đời này hay sao?”
Lâm thị sợ hãi thét chói tai, vang vọng khắp Phúc Thụy viện.
Tôi tớ liếc nhìn nhau, nhưng vẫn không dừng chân, cũng không có ai nhiều chuyện thèm nhìn một cái.
“Mẫu thân vẫn là nên nghỉ ngơi cho khỏe, hôn lễ của muội muội còn cần người tham dự a!”
Lâm thị kịch liệt giãy dụa, đột nhiên vươn tay trái muốn bắt lấy làn váy của Âu Dương Noãn nhưng cũng chỉ phí công.
Vài lần không được liền vô lực buông xuống, hé miệng nửa ngày không nói được câu nào. Muốn đứng lên nhưng cả người không còn sức động đậy.
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Mẫu thân, người hai ngày nay không chịu ăn cơm nhưng nước thì vẫn uống! Chỉ sợ còn uống rất nhiều a!”
“Nước….nước….” Bất luận Lâm thị mở miệng lớn như thế nào, thanh âm cũng không phát ra được, đè ép trong cổ họng.
“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sao có thể hại người chứ? Lý di nương chẳng qua thấy người thân mình không tốt nên mới phí một ít tâm tư thôi. Cho nên trong nước này…..”
Âu Dương Noãn từ trên cao nhìn xuống Lâm thị đang quỳ rạp trên mặt đất, thản nhiên cười nói: “Nữ nhi tất nhiên sẽ không nhìn ngài chết. Ta còn phải dâng cho ngài một phần đại lễ nữa a!”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhìn Hồng Ngọc, Hồng Ngọc liền mở cửa ra. Hai người một trước một sau bước vào.
Hai người kia mặc áo ngoài màu xanh, y phục bên trong màu nguyệt sắc. Khi Lâm thị nhìn thấy rõ dung mạo hai người thì đồng tử không tự chủ được mà co rút lại, giống như nhìn thấy quỷ.
“Thu Nguyệt chắc ta không cần phải giới thiệu. Người này là ấu muội Ngưng Hương của Chu di nương. Ngài xem, có phải nàng rất giống Chu di nương không? Đúng là như từ một khuôn khắc ra. Lúc trước ngay cả ta nhìn cũng phải giật mình a!”
Âu Dương Noãn tươi cười dịu dàng nhưng lại lạnh thấu xương như hàn băng: “Từ nay về sau, để hai người bọn họ ở trong này chiếu cố ngài, ngày đêm không rời!”