Tiếu Trọng Hoa hít thật sâu một hơi, cúi thấp đầu hôn lên thái dương Âu Dương Noãn. Hơi hơi kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, thấp giọng nói: “Dì thân thể không tốt. Chúng ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nàng không cần khổ sở!”
Âu Dương Noãn thở dài một tiếng. Nàng cũng biết vậy nhưng Giang Hải vương phi qua đời, Hạ Lan Đồ hẳn là rất thương tâm.
Nàng nghĩ đến khuôn mặt nhu hòa của Giang Hải vương phi, trong lòng liền cảm thấy ê ẩm. Giống như cố nén nước mắt nhưng lại không nén được.
Trên mặt Tiếu Trọng Hoa hiện lên một tia thương tiếc: “Ta biết chuyện này, chúng ta nên đến Trữ quốc am một chuyến!”
Âu Dương Noãn nghe xong liền lắc lắc đầu: “Đại tẩu nói, trước khi đi một tháng Vương phi đã có dự cảm. Người đã phân phó nếu mình có gì bất trắc thì mọi thứ đều dựa theo phương pháp của người xuất gia để xử lý. Không cần phúng viếng, không cần trình diện. Cho nên đại tẩu đến giờ còn chưa dám nói cho Hạ Lan công tử. Có thể là sợ hắn sẽ thương tâm!”
Hạ Lan Đồ hôm nay vẫn rất bình thường, xem ra là chưa biết chuyện này.
Tiếu Trọng Hoa nhịn tiếng thở dài, hôn hôn khóe miệng Âu Dương Noãn.
Ngữ khí chậm lại, dùng một sự nhu hòa rất ít gặp nói với Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, những gì chúng ta có thể làm đều phải tận lực làm được, làm tốt. Nhưng sinh mệnh vốn vô thường, thọ nguyên của dì có hạn, nàng cũng không cần quá thương tâm!”
Âu Dương Noãn rúc vào vòng ôm ấm áp của Tiếu Trọng Hoa. Nghe thanh âm trầm thấp của hắn, mang đến một loại cảm giác an toàn. Dường như mọi chuyện khi ở bên người này đều sẽ giúp nàng giải quyết tất cả. Tâm tình luôn buộc chặt cũng liền hơi hơi thả lỏng.
“Vậy….sinh thần của Vương gia?”
“Chuyện này ta sẽ chuẩn bị, nàng không cần lo lắng!”
Tiếu Trọng Hoa sờ sờ đầu nàng, giọng điệu cưng chiều: “Nếu muốn làm chút gì đó thì hãy đến chỗ đại tẩu nhiều một chút. Ta nghĩ đây là lúc tâm tình đại tẩu không được tốt!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, tâm tình Tôn Nhu Trữ đâu chỉ có không tốt. Nàng thậm chí tươi cười cũng rất miễn cưỡng. Nếu để người khác nhìn thấy, còn không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Cố tình lúc này lại đến thọ yến của Yến vương. Đến lúc đó nhất định có rất nhiều khách nhân….Trong lòng nàng, thực sự có chút lo lắng.
.....
Mười hai tháng tư là sinh thần của Yến vương. Thời tiết đã chuyển ấm, yến hội liền tổ chức ngoài trời. Chính giữa là bàn yến thật lớn, vị trí của Yến vương cùng Thái tử đã thiết kế tốt, hai người sóng vai mà ngồi.
Yến hội còn chưa bắt đầu, Âu Dương Noãn cùng Mộ Hương Tuyết đến trước phòng đãi khách. Người còn chưa bước vào đã nghe tiếng nói cười bên trong truyền đến, không biết có bao nhiêu nữ nhân đang líu ríu bên trong.
Nha đầu cười hành lễ với hai người: “Đổng trắc phi vừa mới nhắc tới hai vị, mau vào đi thôi!”
Sau khi bước vào, mọi người liền ào ào đứng dậy hành lễ với Mộ Hương Tuyết. Sắc mặt nàng lập tức ửng đỏ, cười nói: “Ta là vãn bối, các vị không cần khách khí. Mau ngồi xuống đi!”
Mọi người thấy thái độ của nàng, thật sự rất khiêm tốn, không hề cố ý làm màu. Trong lòng liền tán dương một tiếng, vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này rất hòa ái dễ gần.
Mọi người đều cười cười ngồi xuống, có người hiểu chuyện hỏi: “Công chúa ở Yến vương phủ, chắc là đã được một tháng a!”
Vừa nghe lời này, thần sắc mọi người liền biến đổi khác nhau, cũng nhiều hơn sự tò mò đánh giá. Mộ Hương Tuyết tuy rằng không làm việc nổi bật nhưng gần đây lại trở thành nhân vật hấp dẫn nhất.
Nữ quyến ngày thường rảnh rỗi không có việc gì làm, yêu thích nhất chính là ông chủ dài tây gia đoản. Nghe khi nghe nói chuyện nàng cứu Minh quận vương phi, người người đều cảm thấy giống như nghe một câu chuyện ly kỳ, đã sớm có mấy phần tò mò.
Lúc trước vốn đang có vài phần kiêng kỵ nhưng lại nghe nói Đổng trắc phi giữ nàng lại ở trong Yến vương phủ. Hơn nữa còn để nàng ở viện tốt nhất trong phủ cho nên mọi người đều tò mò vô cùng, ào ào phỏng đoán. Chẳng lẽ Yến vương phủ muốn giữ lại vị công chúa này?
Lúc này thấy công chúa xinh đẹp cao quý, cấp bậc lễ nghĩa đều chu toàn, mọi người liền cười thay nhau tâng bốc vài câu. Chính là đều không dám quá mức tiếp cận nàng, ngược lại chỉ hỏi lúc trước làm sao mà bị thương?
Đổng thị cười đáp: “Nói đến cũng thực khéo. Nếu không có công chúa, Noãn Nhi cũng sẽ không thể bình an ngồi đây!”
Tôn Nhu Trữ vừa nghe, nhất thời liền ngẩng đầu lên. Theo bản năng nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn. Nhưng đối phương lại dường như không có cảm giác, chỉ khẽ mỉm cười nghiêng tai lắng nghe.
Mọi người thổn thức không thôi, có phu nhân đột ngột nói: “Như vậy, công chúa chính là ân nhân cứu mạng của Quận vương phi rồi!”
Mộ Hương Tuyết chỉ cười: “Mọi người đừng nói như vậy. Nếu không có xe ngựa của Yến vương phủ kịp thời đi qua, ta chỉ sợ đã biến thành bia ngắm. Nói đến ân nhân cứu mạng thì ta còn phải đa tạ Quận vương phi gặp nguy không loạn, cho ta nước cứu lửa mới phải!”
Đổng thị cười cười: “Công chúa thật sự là quá khách khí rồi. Chúng ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Đây là cũng một loại hữu duyên. Noãn Nhi, ngươi nói đúng không?”
Âu Dương Noãn cười nói: “Trắc phi nói phải! Ngài thích công chúa như vậy, nếu không phải nàng thân phận cao quý thì có thể thu nhận nàng làm nghĩa nữ!”
Đổng thị khó có dịp mặc phục sức rực rỡ, áo gấm màu đỏ, kim sức khảm bảo. Nhất là trên búi tóc là trâm như ý vàng ròng, trân châu thúy ngọc. Nhìn rất sáng lạn, lại tôn quý vô cùng.
Nghe Âu Dương Noãn nói vậy, Đổng thị liền khẽ cười một hồi: “Đúng vậy. Công chúa thật là trạch tâm nhân hậu, lại ôn nhu săn sóc. Ta hận không thể giữ nàng lại cả đời mới tốt!”
Mọi người lập tức cười to, không khí thoải mái vô cùng.
Mộ Hương Tuyết thập phần có khiếu ăn nói. Nàng mặc dù ở kinh đô chưa lâu nhưng hiển nhiên đối với tình hình các phủ đều đã có điều tra. Đối với sở trường cùng sở thích của mỗi người đều mười phân rõ ràng. Mỗi câu nói đều rất dễ nghe, dỗ mọi người đều cười tủm tỉm.
Âu Dương Noãn ngồi một bên, đối với bản lĩnh này của đối phương cảm thấy rất bội phục. Khó trách mọi người đều thích Mộ Hương Tuyết, nữ tử như vậy, ai có thể không thích đây?
Lúc này liền có nha đầu vào thông báo yến hội chuẩn bị bắt đầu. Mọi người cũng liền ào ào đứng lên.
Trong viện, từ bắc đến nam, phân biệt tương đối rõ ràng là hoàng thân quốc thích, bàn tiệc của nữ quyến.
Đại công chúa gần đây thân thể không khỏe cho nên không tự mình đến. Lâm Nguyên Hinh bởi vì vừa mới sinh con, phải tĩnh dưỡng, không thể ra ngoài gió cho nên chỉ phái người mang lễ vật đến.
Đổng thị tự nhiên ngồi ở vị trí chủ bàn, chỉ là khiêm nhượng nửa ngày, cuối cùng vẫn đem chỗ ngồi nhường cho Mộ Hương Tuyết.
Nếu hôm nay Lâm Nguyên Hinh đến thì không sao. Cố tình lại là Chu Lan Chi mang theo Nghiêm Như Hoa đến, nàng nhìn bên kia khiêm nhượng như thế, ngược lại liền lộ ra vẻ mặt châm chọc.
Vừa rồi lúc ở trong phòng khách, mọi người đều chú ý đến Nghiêm Như Hoa đứng sau Chu Lan Chi. Chính là đều ngại Minh quận vương phi nên đều ngượng ngùng không hỏi. Dù sao Âu Dương Noãn cũng là một bình dấm chua có tiếng.
Đã vậy Minh quận vương từ nhỏ mất mẫu phi, lại luôn lăn lộn trên chiến trường, tâm địa lãnh ngạnh chính trực, cao ngạo có tiếng. Nhưng đối với vị Minh quận vương phi này lại cực kỳ nuông chiều. Ai cũng đều biết hắn đã ngoan ngoãn phục tùng thê tử đến nỗi bị người trong kinh thành ngầm xưng là ‘sợ vợ như sợ hổ’.
Một khi đã như vậy, mọi người cần gì phải mạo hiểm đắc tội với Quận vương phi để đến cùng Nghiêm Nhụy Hoa nói chuyện? Không chỉ như thế Tôn Nhu Trữ còn cố ý đem Nghiêm Nhụy Hoa an bài ở một chỗ ngồi xa nhất.
Lúc khai tiệc mới gặp Tiếu Trọng Quân. Trái phải có hai nha đầu giúp đỡ mới run rẩy hạ lễ. Yến vương gật gật đầu, sắc mặt không nhìn ra nửa điểm khác thường.
Âu Dương Noãn từ xa xa nhìn lại, biết vị Vương gia này tuy rằng ngoài mặt không thể hiện gì nhưng đối với Thế tử vẫn luôn cực kỳ quan tâm. Ngay sau đó, Tiếu Trọng Quân lại muốn hành lễ với Thái tử.
Thái tử liền nhanh chóng đỡ lấy hắn: “Đều là huynh đệ một nhà, không cần đa lễ. Ngươi thân mình không khỏe, phái người đến nói một tiếng là được rồi, sao phải tự mình ra đây?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tiếu Trọng Quân hiện lên chút tươi cười: “Sinh thần của phụ vương. Thái tử lại đích thân tới, ta nào dám không đến?”
Nói thì nói như thế, tuy rằng hắn kiệt lực cố gắng làm bộ như đang hồi phục rất tốt. Nhưng bước chân run rẩy lại không lừa được người khác.
Âu Dương Noãn biết, yến hội hôm nay, Tiếu Trọng Quân không thể không đến. Bởi vì gần đây có không ít lời đồn đãi, nói Yến vương muốn hủy bỏ tước vị Thế tử của hắn, sửa thành Tiếu Trọng Hoa.
Dương Noãn không biết Tiếu Trọng Quân nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ. Tính cách Tiếu Trọng Hoa như thế nào? Sao có thể cướp đi tước vị của đại ca? Người sau lưng, rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián.
Nhưng, người vẫn luôn không tham gia những trường hợp như vậy, hôm nay lại xuất hiện. Tiếu Trọng Quân có phải đã tin những lời đó hay không?
Tiếu Trọng Quân gật gật đầu, nha đầu bên cạnh liền mang một thanh ngọc như ý dâng đến trước mặt Yến vương. Ngọc như ý kia như ngập nước, ướt át xanh biếc.
Người tinh mắt vừa nhìn liền biết là lão hố tế nhu phiêu thúy vô giá, là thứ tốt ngàn năm hiếm gặp. Loại này là loại cực kỳ khó có được, thuộc lại có giá mà không có cung. Chỉ sợ Tiếu Trọng Quân đã phải tốn không ít tâm tư mới tìm được.
Yến vương nói: “Làm gì phải phí sức như vậy?”
Tiếu Trọng Quân nghiêng đầu ho khan vài tiếng. Mãi đến khi sắc mặt hơi ửng hồng mới cười nói: “Phụ vương thích nhất là ngọc khí cổ. Nhi tử thân thể không tốt, không thể thường xuyên phụng dưỡng bên cạnh ngài. Ngọc như ý này chỉ là một chút tâm ý!”
Yến vương còn chưa nói gì, Tiếu Trọng Hoa đã cười đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Đại ca mau ngồi xuống đây đi!”
Hắn thấy rất rõ ràng, chân Tiếu Trọng Quân đã run rẩy.
Từ đầu xuân tới nay, bệnh của Tiếu Trọng Quân không có chuyển biến tốt. Mới chỉ nói hai ba câu đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Bọn nha đầu liền cuống quýt đỡ hắn ngồi xuống.
Âu Dương Noãn lại cũng rất lâu rồi chưa thấy Tiếu Trọng Quân. Lúc này nhìn thấy hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, thập phần gầy yếu.
Ngay cả áo gấm mặc trên người cũng dường như không chịu nổi. Tuyệt đối không giống Yến vương thân thể khỏe mạnh cường tráng.
Lại nhìn hắn cùng Tiếu Trọng Hoa cũng là khác biệt. Hai người cùng là con của Yến vương, lại cùng một mẫu thân sinh ra. Minh quận vương làm việc quả quyết sắc bén, khí thế lạnh lùng.
Mà Tiếu Trọng Quân, liếc mắt nhìn liền biết chỉ là một người nhu nhược, thân thể gầy yếu đến nỗi một hành động bình thường cũng cần có người giúp đỡ, chỉ nói được mấy câu liền đã thở hổn hển.
Nghe nói thân thể Yến vương phi cũng không tốt. Chẳng lẽ hai người, một giống phụ thân còn một giống mẫu thân?
Trên bàn rượu nóng nhanh chóng được châm lên. Tiếu Trọng Hoa bình thường sẽ uống rượu có độ nhưng hôm nay là gia chủ, vừa muốn đỡ cho Tiếu Trọng Quân không thể uống rượu.
Rượu quá ba tuần liền có người đến bên tai hắn nói nhỏ mấy câu. Hắn thấy mọi người nâng cốc cát ngôn hứng trí dâng cao, phân phó người đến nói với Âu Dương Noãn hắn đến thư phòng nghỉ một lát, nói là có việc.
Âu Dương Noãn nghe nha đầu bẩm báo xong liền mỉm cười. Nàng chưa từng thấy Tiếu Trọng Hoa uống quá say. Hiện tại hắn rời đi chẳng qua là vì nàng muốn Hạ Lan Đồ ở trong thư phòng kéo hắn đi. Nàng có chuyện quan trọng hơn muốn làm mà thôi.
Không lâu sau, Âu Dương Noãn cũng đứng lên. Nàng cười nói với Mộ Hương Tuyết: “Ở đây nóng quá, ta đi rửa mặt chải đầu một lát cho tỉnh rượu!”
Mộ Hương Tuyết gật gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện đã bị người ta kéo đi uống rượu.
Âu Dương Noãn đứng lên, nhỏ giọng nói với Tôn Nhu Trữ vài câu liền mang theo nha đầu đến tiểu các gần tiệc rượu tĩnh tâm.
Trong các hoa mộc sum suê, đã núi giả lởm chởm, mùi hoa ướt át nồng ấm. So với chỗ khác thì mát hơn nhiều.
Trong tiểu các này có đầy đủ mọi thứ, chuyên để cho những khách nhân dùng để thay quần áo, nghỉ ngơi tỉnh rượu. Bọn nha đầu thấy Âu Dương Noãn tiến vào liền nhanh chóng nghênh đón, pha trà.
Hồng Ngọc lấy khăn đến, Âu Dương Noãn liền cầm lấy áp vào hai má. Hồng Ngọc cười nói: “Tiểu thư là chủ nhân, rời đi như vậy có phải không ổn lắm?”
Âu Dương Noãn nhẹ cười cười: “Nơi nào cần ta xã giao? Hôm nay nhân vật chính là Đổng trắc phi, trọng tâm chú ý là Hương Tuyết công chúa. Chúng ta chỉ cần ngồi uống rượu, nghe kịch liền xong!”
Xương Bồ cũng cười nói: “Nhưng hôm nay tiểu thư ăn mặc cũng quá giản dị đi. Vừa rồi nô tỳ còn nghe người ta nói tiểu thư thua kém Hương Tuyết công chúa. Nếu ngài hảo hảo sửa soạn chắc chắn sẽ không thua nàng bao nhiêu!”
Âu Dương Noãn uống một ngụm trà: “Có đôi khi động không bằng tĩnh. Quá náo động, nổi bật chưa chắc đã là chuyện tốt!”
Xương Bồ tinh quái cười: “Tiểu thư đây là đang muốn tránh thị phi sao?”
Âu Dương Noãn cũng không nói lời nào, Hồng Ngọc liền tiếp lời: “Nói chuyện cũng không dùng đầu óc suy nghĩ một chút! Tiểu thư là người sợ phiền phức sao? Tiểu thư chính là đang tạm thời án binh bất động, chờ đối phương sơ sẩy mới có thể đánh bất ngờ. Tiểu thư, ngài nói đúng không?”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Nói không sai. Hồng Ngọc, ngươi đoán xem hôm nay ta muốn làm gì?”
Hồng Ngọc lắc đầu: “Cái này….nô tỳ đoán không ra!”
Chờ khi Âu Dương Noãn trở lại yến hội, sắc trời đã tối. Tứ phía tất cả đều đăng đèn sáng rực, chiếu lên những khuôn mặt tươi cười phía dưới. Bầu không khí tràn ngập vui mừng.
Trên bàn các tân khách sớm đã không còn câu nệ như lúc mới bắt đầu. Mọi người tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau bàn luận những đề tài mà mình cảm thấy hứng thú. Bọn nha đầu thỉnh thoảng xuyên qua trước các bàn tròn châm trà rót nước. Không khí rất hài hòa.
Âu Dương Noãn tiến vào liền khiến mọi người đặc biệt chú ý.
Mộ Hương Tuyết cười nói: “Quận vương phi chạy đến nơi nào nhàn hạ a?”
Âu Dương Noãn cũng cười: “Phu quân ta nhất thời uống nhiều rượu, thân thể không khỏe lắm. Hiện đang tĩnh tâm trong tiểu các, ta qua nhìn chàng một chút!”
Trong ánh mắt Đổng thị lập tức có ánh sáng kỳ dị hiện lên: “Oh? Uống say rồi sao?”
Mộ Hương Tuyết che miệng cười: “Đây là phu thê minh quận vương tình cảm nồng hậu a! Một khắc cũng đều không rời được!”