Sau khi Âu Dương Khả rời đi, Phương mama lạnh lùng nhìn bóng dáng nàng ta
rồi quay đầu nói với Âu Dương Noãn: “Đại tiểu thư, theo lão nô thấy Nhị
tiểu thư lần này nhất định có mục đích. Ngài trăm ngàn lần phải cẩn
thận!”
Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Là thật tâm ăn năn hay vẫn là cố lộng huyền hư, chỉ cần thử một lần thì liền rõ!”
Đôi mắt Phương mama sáng ngời, liền thấy Âu Dương Noãn vẫy vẫy tay với
Xương Bồ rồi nói nhỏ mấy câu. Xương Bồ gật gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Kiều Hạnh liền ngăn cản Âu Dương Khả đang trên đường đến Thọ an đường.
Hôm nay Âu Dương Khả mặc y phục vàng nhạt thêu hoa mai, trên mái tóc đen
nhánh là một thúc phát bạch ngọc. Toàn thân toát lên vẻ thuần khiết
trong sáng, cùng với nữ tử diễm lệ ngày xưa hoàn toàn là hai người.
Kiều Hạnh cười đến hiền lành: “Nhị tiểu thư sao lại ăn mặc đạm mạc như vậy, ta đứng xa xa nhìn còn không nhận ra ngài a?”
Âu Dương Khả nhìn thoáng qua Nhuế mama bên cạnh, vội vàng cười nói: “Di
nương không cần lấy ta ra đùa. Nay ta còn đang tự ngẫm, vô duyên vô cớ
ăn mặc diễm lệ, làm sao còn có bộ dáng tự ngẫm lỗi lầm?”
Vương
Kiều Hạnh cười cười: “Nhị tiểu thư thật sự là khiêm tốn! Ngài vốn danh
chính ngôn thuận là thiên kim tiểu thư quý tộc, làm sao có thể mộc mạc
như vậy? Chẳng phải sẽ khiến người ngoài chê cười sao?”
“Ta nói những lời trong lòng thôi!” Âu Dương Khả vội vàng nói.
“Ta cũng chỉ nói chơi thôi. Nhị tiểu thư không cần khẩn trương như vậy!”
Nói đến đây, Vương Kiều Hạnh lại thở dài một tiếng, trên mặt là thương tiếc vô hạn: “Tâm tư Nhị tiểu thư sao ta lại không rõ chứ?”
Nói xong
còn liếc đôi mắt xinh đẹp đánh giá Âu Dương Khả: “Phu nhân bị cấm túc
lâu như vậy, mẫu thân đang phải chịu khổ. Nếu đổi lại ta là Nhị tiểu thư thì cũng không có tâm tình trau chuốt. Với lại ta dù sao cũng là từ
viện phu nhân ra, trong lòng còn nhớ kỹ ý tốt của phu nhân cho nên mới
muốn nói với Nhị tiểu thư vài câu. Không biết ngài có chê cười ta dám
xen vào chuyện của người khác?”
Âu Dương Khả nhìn đối phương,
trong ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén rồi nhanh chóng biến mất. Tươi cười
nói: “Di nương muốn nói cái gì?”
Vương Kiều Hạnh bước đến gần, đè thấp âm thanh nói: “Nhị tiểu thư, đây không phải là ta muốn nói. Hiện
tại thể hiện yếu thế mặc dù có tác dụng nhất thời, cũng thành công khiến Lão thái thái thương tiếc nhưng không thích hợp dùng lâu dài. Đại tiểu
thư thủ đoạn độc ác, ngươi một mặt yếu thế sẽ chỉ làm nàng ta thêm kiêu
ngạo. Đến lúc đó, người dẫn đầu chịu khổ sẽ là ngươi!”
Ánh mắt Âu Dương Khả khẽ động: “Lời này của di nương ta không hiểu. Hiện tại ta là thật tâm ăn năn, chứ có phải cố ý yếu thế đâu?”
Vương Kiều Hạnh
cười cười, ra vẻ bí hiểm, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư, ta xem ngươi
như người một nhà, cũng vì tốt cho ngươi nên mới nói như vậy. Có chỗ nào không đúng, xin tiểu thư đừng lấy làm phiền lòng!”
Âu Dương Khả cười nói: “Di nương không cần lại vòng vo, có gì cứ việc nói thẳng!”
Vương Kiều Hạnh nhìn Nhuế mama một cái rồi nói: “Không biết Nhị tiểu thư có thể để hạ nhân lui xuống trước không?”
Âu Dương Khả không chút do dự lắc lắc đầu: “Nhuế mama là người thân cận nhất của ta, có gì cứ nói trước mặt nàng!”
Nhuế mẹ cúi đầu, ngay từ đầu đã không nói một lời, giống như một nha hoàn đầu gỗ vậy.
Tươi cười trên mặt Vương Kiều Hạnh thu lại, nghiêm mặt nói: “Nếu Nhị tiểu
thư đã nói thế, ta cũng xin nói thẳng. Nhị tiểu thư, nay tình cảnh của
ngươi cũng không mấy khả quan. Phu nhân bị nhốt trong Phúc thụy viện
chịu khổ, Lý di nương chỉ thị hạ nhân ngày ba bữa nhưng chỉ đưa cơm một
bữa. Cuộc sống của phu nhân nay còn không bằng một nha đầu hạ đẳng nhất. Lão thái thái cùng lão gia đều chỉ biết Đại tiểu thư, đã vậy nàng còn
có một đệ đệ tương lai kế thừa gia nghiệp để dựa dẫm. Hơn nữa bọn hạ
nhân trong phủ thấy tiểu thư không có mẫu thân làm chỗ dựa, đi đứng lại
bất tiện nên trong lòng đều coi thường ngươi….”
Nói tới đây,
Vương Kiều Hạnh liên tục lắc đầu, tràn đầy dáng vẻ lo lắng: “Nói thật, ở trong phủ tiểu thư còn có thể trông cậy vào ai? Có chăng chỉ là bản
thân mà thôi! Ngài trăm ngàn lần phải mưu tính cho bản thân, đừng để Đại tiểu thư lấn át, bằng không chỉ sợ ngay cả đất cắm dùi cũng không có.
Nếu tiểu thư nguyện ý, ta có một biện pháp có thể giúp ngài!”
Âu
Dương Khả sửng sốt, trong ánh mắt lập tức toát ra thần sắc căm hận. Mối
thù trong lòng thiếu chút nữa cũng nói ra miệng, Nhuế mama vừa đúng lúc
cười nói: “Nghe di nương nói kìa, những lời này giống như là muốn châm
ngòi bất hòa giữa các tiểu thư vậy? Đại tiểu thư là thân tỷ tỷ của Nhị
tiểu thư, làm sao có thể hại nàng được? Di nương nói như vậy, ngược lại
khiến cho người ta cảm thấy ngươi dụng tâm kín đáo a!”
Vương Kiều Hạnh cười lạnh một tiếng, tiếp tục đè thấp thanh âm nói: “Nhuế mama,
ngươi đang hoài nghi ta sao? Ngươi cũng không ngẫm lại xem, trong phủ ta cùng Lý di nương như nước với lửa, Đại tiểu thư cũng không xem ta vào
mắt, ta còn có thể trông cậy vào ai? Chẳng qua chỉ là muốn tìm một đồng
minh mà thôi, nếu ngươi ngay cả ta cũng không tin thì còn có thể tin cậy người nào khác?”
Nói xong trong ánh mắt hiện lên chút oán độc,
thanh âm trở nên âm trầm vô cùng: “Nhị tiểu thư, ngươi đối với Đại tiểu
thư một mực cúi đầu nhưng nàng có từng tỏ vẻ gì với ngài chưa? Con người Đại tiểu thư, ngài so với ta còn hiểu hơn. Nếu nàng thật sự là người
lương thiện, sao phu nhân có thể biến thành dạng này? Nếu tiểu thư vẫn
một mặt giấu tài không hành động, nàng sớm muộn gì cũng ra tay. Đến lúc
đó kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay, chẳng lẽ ngài muốn sống qua
ngày tháng như vậy sao? Nếu như thế thì không bằng hợp tác với ta….”
Âu Dương Khả nghe đến nhập thần, đối với những lời của Vương Kiều Hạnh đã muốn tin ba phần.
Nhưng bỗng nhiên, Nhuế mama lại đề cao âm thanh nói: “Di nương, ta biết ngươi là vì tốt cho tiểu thư. Nhưng ngươi nói những lời như vậy thật sự rất
không đúng!”
Một tiếng quát chói tai như vậy khiến Vương Kiều Hạnh giật mình, nàng ta cả giận nói: “Ầm ĩ cái gì? Ta chẳng qua là có ý tốt…”
Lời còn chưa nói xong, Nhuế mama đã không dấu vết đẩy Âu Dương Khả một cái. Nàng ta lập tức cả kinh, nhất thời lấy lại phản ứng, lớn tiếng nói: “Di nương, ta không biết ngươi nói những lời này là có dụng ý gì? Nhưng ta
nói cho ngươi hay, ta tin tưởng Lão thái thái, tin tưởng tỷ tỷ. Lão thái thái tuy rằng đối với ta nghiêm khắc nhưng tất cả cũng là vì tốt cho
ta. Lúc ta bị cấm túc, tất cả mọi thứ sinh hoạt hằng ngày chưa từng gián đoạn. Tỷ tỷ lại đoan trang thiện lương, biết phân biệt phải trái, tuyệt đối không phải là người tâm tư khó lường như lời ngươi nói!”
Nói đến đây còn làm bộ như nuối tiếc: “Ta biết trước đây mình sở tác sở vi
quá đáng, nay ta cũng đã biết sai, tuyệt đối không phạm sai lầm, không
dám ghen tị với tỷ tỷ. Ta chỉ là muốn bọn họ tha thứ cho ta, có thể chỉ
bảo ta để ta không bao giờ làm loạn nữa. Lão thái thái cùng tỷ tỷ khoan
dung độ lượng như vậy, nhất định sẽ đối xử tốt với ta. Nếu di nương ở
trước mặt ta còn nói bậy một lần nữa, ta sẽ trở về bẩm báo phụ thân đuổi ngươi đi!”
Vương Kiều Hạnh tức giận đến mặt tái như gan heo, căm hận nói: “Nhị tiểu thư, ta tất cả là vì tốt cho ngươi a!”
Đúng lúc này, Âu Dương Noãn đang đỡ Lý thị theo hành lang đi tới, phía sau còn không ít mama nha đầu.
Vương Kiều Hạnh nhìn thấy, lập tức tươi cười, hành lễ: “Thỉnh an Lão thái thái, Đại tiểu thư!”
Lý thị xưa nay thập phần chán ghét Vương di nương kiều mỵ này, cho nên chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt thập phần lãnh khốc.
Vương Kiều Hạnh rùng mình một cái, theo bản năng nhìn về phía Âu Dương Noãn,
nhìn thấy đối phương mỉm cười với mình thì không khỏi trấn định, cung
kính hành lễ xong thì cáo lui.
Sắc mặt Âu Dương Khả lập tức đỏ lên, hoang mang rối loạn nói: “Lão thái thái…ta….”
Lý thị gật gật đầu, cười nói: “Tuy ta không nghe thấy Vương di nương nói
gì khiến ngươi tức giận nhưng vừa rồi lại nghe lời trong lòng ngươi! Tổ
mẫu thật sự cao hứng. Hài tử ngoan, mau tới đây!”
Nói xong lền vẫy vẫy tay với Âu Dương Khả, nàng ta lập tức nở nụ cười, chạy nhanh qua bên cạnh Lý thị, một bộ dáng vui mừng.
Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn, không lên tiếng. Vương Kiều Hạnh nói những lời đó, tất cả đều do nàng bày mưu.
Nhưng ngoài ý muốn nàng lại nghe Âu Dương Khả nói những lời như vậy. Những
lời này cũng thật đúng lúc, giống như là biết Lý thị sẽ đến….
Ánh mắt Âu Dương Noãn dừng trên người Nhuế mama, hơi hơi nở nụ cười. Nhuế mama này, đúng là người thú vị.
Từ ngày đó, Âu Dương Khả mỗi ngày đều đến Thọ an đường thỉnh an. Cùng Lý
thị nói chuyện trời ấm lạnh, nói đến ẩm thực hằng ngày, lại đến bí quyết dưỡng sinh.
Cả người ôn nhu khéo léo, giọng nói nhỏ nhẹ, cơ hồ thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Duy chỉ có một điểm kỳ quái, chính là Âu Dương Khả tuyệt đối không đề cập
đến Lâm thị. Thậm chí ngay cả hỏi cũng không, giống như đã hoàn toàn
quên đi.
Âu Dương Noãn thu hết vào mắt, cũng không thể hiện thái
độ gì. Gió êm sóng lặng được hai ngày, qua hôm sau Trương mama đột nhiên đến Noãn các, vừa vào cửa liền cười nói: “Đại tiểu thư, Chu lão thái
quân cùng Tam phu nhân nhà Định xa công đến. Lão thái thái bảo ngài qua
đó xem!”
Âu Dương Noãn không khỏi nhíu nhíu mày, Định xa công phủ cùng Âu Dương gia xưa nay ít qua lại. Chu lão thái quân thân phận cao
quý, có chút xem thường Lý thị, sao đột nhiên lại đến bái phỏng?
Lúc này Thọ an đường thập phần náo nhiệt, Âu Dương Noãn đứng ngoài mành
chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng của Tam phu nhân: “Lão thái quân đã
sớm muốn đến bái phỏng nhưng vẫn chưa có cơ hội!”
“Đúng vậy! Quý phủ cùng chúng ta chỉ cách nhau hai dãy phố. Nên qua lại nhiều mới phải!” Lý thị cười.
Lại nghe tiếng Tam phu nhân: “Sớm nghe nói Đại tiểu thư có viết một bức
trăm thọ đồ, được gọi là chân truyền của Lão trấn quốc hầu! Đây là thật
chăng?”
Lý thị ha ha cười: “Đừng nghe bên ngoài đồn bậy. Tuổi
Noãn Nhi còn nhỏ, làm sao có thể có bản lĩnh so sánh với Lão Hầu gia?
Chẳng qua chỉ là miễn cưỡng có thể nhìn thôi!”
Lời nói khiêm tốn, nghe vào lại ẩn ẩn hàm chứa kiêu ngạo. Chu lão thái quân cười nói: “Lão thái thái khiêm tốn rồi. Các tiểu thư trong kinh đô này, nếu chân chính luận về công dung ngôn hạnh thì đại tiểu thư quý phủ cũng là số một, số hai a!”
Lý thị đang định tiếp lời thì Ngọc Dong cười nói: “Lão thái thái, Đại tiểu thư đến!”
“Mau vào đi!” Lý thị cười đáp.
Âu Dương Noãn mỉm cười với Ngọc Dong rồi bước vào. Chu lão thái quân một
thân áo choàng thêu hoa văn phúc thọ cát tường, váy màu xanh ngọc đang
mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn. Trước đây Âu Dương Noãn cũng đã từng gặp
qua đối phương ở Trữ quốc am cho nên cũng không quá xa lạ.
Âu
Dương Noãn hành lễ rồi nhìn Tam phu nhân dung mạo đoan trang, khí chất
cao quý. Tam phu nhân mặc váy thêu hoa hồng, viền chỉ bạc. Vạt trái phải áo choàng ngoài đều thêu mẫu đơn đang nở rộ lộng lẫy, đeo khuyên tai
kim thạch xanh. Phụ nhân này là phu nhân Nhị phòng Chu gia. Nói cách
khác chính là thím của Chu Chỉ Quân.
Nhìn thấy Âu Dương Noãn, Tam phu nhân lập tức nở nụ cười: “Ai nha, ta vốn nghĩ rằng Chỉ Quân nhà ta
đã là khó tìm trên đời này, ai ngờ Âu Dương gia còn giấu một cô nương
thanh lệ như vậy trong nhà!”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng hành lễ với
Tam phu nhân, Chu lão thái quân cười nói: “Đó là do ngươi chưa chịu nhận thức. Ta đã sớm nói với ngươi, Đại tiểu thư Âu Dương gia nổi tiếng như
thế nào!”
“Là ta kiến thức hạn hẹp a!” Nói xong Tam phu nhân tinh tế đánh giá Âu Dương Noãn, tươi cười trên mặt có vài phần ái muội, nói
một câu không đầu không đuôi: “Khó trách, khó trách!”
Lời vừa nói ra Âu Dương Noãn tuy rằng vẫn đang cười, nhưng ý cười lại không chạm đến mắt.
Nàng đột nhiên ý thức được, lần bái phỏng này không hề đơn thuần. Âu Dương
Noãn nhìn Lý thị, cười nói: “Tổ mẫu, ngài gọi cháu gái tới là….”
Lý thị nở nụ cười nói: “Mang tấm bình phong mấy hôm trước con thêu lại đây cho Chu thái quân xem!”
Âu Dương Noãn sửng sốt rồi lập tức cười đáp: “Dạ!”
Nàng nhẹ giọng phân phó Hồng Ngọc, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tam phu nhân
tươi cười nhìn mình, trong lòng không khỏi càng thêm hoài nghi.
Một lát sau Hồng Ngọc liền mang đến tấm bình phong cao nửa thước tiến vào.
Chu lão thái quân nheo mắt nhìn, chỉ thấy bình phong có màu son vàng óng
ánh, ung dung đại khí. Tam phu nhân không khỏi đứng lên, tinh tế đoan
trang đánh giá bình phong.
Trên tấm bình phong là một vị thọ tinh tươi cười hiền hòa đang cầm thọ trượng, có vẻ hòa ái dễ gần. Bên trên
thọ trượng còn dắt một trái đào tiên.
Kỳ lạ nhất là bức đồ thọ tinh này không phải là tranh vẽ mà là từ ba chữ ‘Phúc’, ‘Lộc’, ‘Thọ’ lấy hình thức hội họa tạo thành.
Ngay ngắn ở giữa là chữ ‘Phúc’, tiên hạc cùng mây bay bên trái chữ ‘Phúc’.
Thọ tinh cầm thọ trượng bên phải chữ ‘Phúc’. Hai chữ ‘Lộc’, ‘Thọ’ giấu
trong chữ ‘Phúc', cấu tứ thập phần xảo diệu.
Tam phu nhân không
kìm được mà than lên: “Lão thái quân, người xem! Trong bức họa này tiên
hạc, thọ tinh, thọ trượng, đào mừng thọ một khối, thật sự là rất độc
đáo!”
Chu lão thái quân nhìn, không khỏi vừa lòng gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, tâm tư thật khéo!”
Chu lão thái quân thầm nghĩ trong lòng, cũng may người Trấn quốc Hầu phủ gả vào phủ Thái tử không phải là Âu Dương Noãn. Nếu không theo tài hoa của nàng, chỉ sợ Chỉ Quân phải phí rất nhiều tâm tư mới áp chế được đối
phương!.
Lý thị cũng không biết tâm tư Chu thái quân, chỉ cười
nói: “Các ngươi xem, các bức tranh trên bình phong này đều do Noãn Nhi
tự vẽ. Còn cố ý mời sư thầy đến để chiếu họa hình dáng!”
Mọi
người nháo ngôn, không khỏi càng thêm cẩn thận đáng giá. Trên các viền
bình phong điêu khắc hoa sen, mẫu đơn, chim khách, hoa mai như ý cát
tường lần lượt thay đổi giao nhau khiến tấm ván gỗ mỏng manh đơn điệu
bao quanh bình phong trở nên rất sinh động.
Dưới chân bình phong
có ba khoảng trống. Khoảng trống thứ nhất có sáu tranh vẽ, điêu khắc có
hoa, hồ điệp, tường vân tinh xảo khác biệt.
Khoảng trống thứ hai có tám tranh vẽ, diện tích chỗ này không lớn nhưng lại điêu khắc mười
nữ tử xinh đẹp, người hoặc thêu hoa, hoặc bắt bướm, có người lại đọc
sách hoặc ngắm trăng, hình thái khác nhau, sinh động chân thật.
Khoảng trống thứ ba cũng có sáu tranh vẽ, điêu khắc sư tử, phượng hoàng, hoa
cỏ khiến cả tấm bình phong trông trầm ổn mà tràn ngập linh khí.
Tam phu nhân lại trầm trồ hết lời khen ngợi Âu Dương Noãn, nhưng Âu Dương
Noãn vẫn duy trì nụ cười thản nhiên khiêm tốn. Nàng luôn cảm thấy, lúc
này người Chu gia đến thực kỳ quái.