Tên kia lao tới như
mãnh thú vừa nhanh lại vừa mạnh, căn bản không cho người ta cơ hội né
tránh. Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, chỉ nghe một gào thét vang
lên.
“Đinh!”
Hồng Ngọc kinh hô, Âu Dương Noãn vừa rồi chỉ
kịp cảm thấy một trận hàn khí đánh úp vào, căn bản không có cơ hội né
tránh. Giây lát thấy hàn quang kia loé lên rồi cắm xuống bàn, ly rượu bị mũi tên bắn nát, rượu bắn tung toé khiến y phục nàng thấm ướt một mảng.
Nàng nhìn thoáng qua đống hỗn độn trên bàn, phía dưới mũi tên dài là một
khối ngọc bội đã dập nát, sắc mặt không hề thay đổi. Nếu không có khối
ngọc bội này ngăn lại thì vừa rồi mũi tên này sẽ xuyên thủng đầu nàng.
Mọi người mắt thấy một màn này, chỉ cảm thấy kinh hồn chưa định. Hơn nữa cả nửa ngày cũng không phản ứng được đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Tiếu Diễn giận tím mặt, lập tức đứng lên, phẫn nộ quát: “Người nào dám lớn mật như vậy?”
Mọi người nghe vậy đều nhìn lên trên đài, đã thấy hơn mười người đang đứng, ai cũng cầm cung tiễn, biểu tình trên mặt đều là vô tội hoặc kinh ngạc. Nhất thời không biết rốt cuộc là do ai bắn.
Lâm Nguyên Nhu nhìn xa xa, oán độc trong mắt đàn đầy thất vọng. Nàng ta theo bản năng nhìn
Tào Vinh, ánh mắt kia sắc bén như mũi tên muốn xuyên thủng hắn.
Chẳng trách Lâm Nguyên Nhu phẫn nộ, bởi vì chỉ thiếu một chút nữa thôi, rõ
ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi. Nếu động tác của hắn có thể nhanh hơn
một chút thì bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản được.
Cho dù Âu Dương Noãn không chết thì mặt cũng bị huỷ. Đáng tiếc, thế nhưng lại thất bại ngay trong gang tấc.
Âu Dương Tước ném cung tiễn, chạy nhanh qua, mặt đầy kinh hoảng: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Ta không sao, không cần lo lắng!”
Sau đó nàng chỉnh đốn trang phục đứng dậy, hướng Tiếu Trọng Hoa thi lễ: “Âu Dương Noãn tạ Minh quận vương ra tay cứu giúp!”
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa thật sâu, trên mặt không nhìn ra chút tự đắc: “Âu
Dương tiểu thư không cần đa lễ, chỉ là đúng dịp mà thôi!”
Tiền
Hương Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này, thầm hận mũi tên kia sao không phải bắn về phía mình, bằng không cũng có thể cùng Minh quận vương nói
chuyện.
Khối ngọc bội bị vỡ kia chính là ngọc nhất đẳng chạm
thành, ánh sáng màu xanh nhạt ôn nhuận. Vô giá như vậy bị huỷ đi thật
đáng tiếc.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua rồi mỉm cười: “Quận
vương quá khiêm tốn rồi. Nếu không có khối ngọc bội này….” Hai gò má của nàng có lẽ là bị nắng chiếu vào nên hơi hơi phiếm hồng: “Thì Âu Dương
Noãn có khả năng đã bỏ mạng. Chỉ là ngọc bội của quận vương đã bị huỷ….”
Nàng còn muốn nói tiếp thì chợt nghe Tiếu Diễn cười nói: “Ta có một khối ngọc bội so với cái này không kém bao nhiêu. Lần sau mang tới
cho Minh quận vương là được, Âu Dương tiểu thư không cần tự trách!”
Chu Chỉ Quân nghe vậy, mày hơi hơi cau lại, rất nhanh liền khôi phục tươi cười như cũ.
Tiếu Lăng Phong bên kia nhìn bàn tay đang nắm thành quyền của Tiếu Thiên
Diệp, cười nói: “Thiên Diệp, lần này ngươi tính sai rồi. Nếu việc cứu mỹ nhân này có thể do ngươi làm thì đoạt được trái tim mỹ nhân chẳng phải
rất dễ dàng sao?”
Hắn nói được một nửa, lại thấy sắc mặt xanh mét của Tiếu Thiên Diệp. Bàn tay vốn nắm chặt bây giờ cũng đã buông ra, ôm
lấy ngực, sắc mặt hết sức khó coi.
Tiếu Lăng Phong gấp giọng nói: “Ngươi làm sao vậy? Bệnh lại tái phát sao?”
Tiếu Thiên Diệp chậm rãi lắc đầu, từ trong áo lấy ra một bình sứ, đổ ra hai
viên thuốc sau đó tựa hồ như rất khốn khổ nuốt xuống. Lúc này mới chậm
rãi thở ra một hơi, nói: “Không sao!”
Hắn nhìn Âu Dương Noãn,
khắc kia như chỉ mành treo chuông, tim hắn đập nhanh mãnh liệt, cho nên
động tác trên tay cũng chậm nửa nhịp. Nếu không….
Thanh âm Tiếu
Diễn ngay lúc này liền trầm ổn vang lên, dẫn theo mấy phần âm lãnh:
“Người đâu, đem tất cả mũi tên trong túi của mọi người cẩn thận kiểm tra cho ta. Nhất định phải tra ra mũi tên này rốt cuộc là vì sao lại bay
đến đây?”
Không khí yến hội lập tức trở nên khẩn trương, tất cả
mọi người có chút không biết làm sao nhìn một màn này, không biết nên
nói gì cho phải!
Lúc này Chu Chỉ Quân liền cười nhẹ: “Điện hạ
không cần khẩn trương như vậy. Nơi này đều là khách quý, nếu có người cố ý làm sao một khối ngọc bội liền có thể ngăn cản. Có thể thấy được chỉ
là nhất thời bắn trật hướng, chỉ là vô tình mà thôi. Cũng may Âu Dương
tiểu thư không sao, nếu tiễn thủ của vị khách lỗ mãng này khiến nàng bị
thương chỉ sợ Lâm phi có phải liều mạng cũng nhất định phải bắt được!”
Lỗ mãng? Chỉ sợ không đơn giản như vậy, nhất định là cố ý. Nơi này là phủ Thái tử, người nào dám lỗ mãng làm càn?
Lời của Chu Chỉ Quân rõ ràng muốn nói chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không
ảnh hưởng đến toàn cục, không cần kinh hãi trách cứ ai hết.
Lâm
Nguyên Hinh nghe được thì đột nhiên ngẩng mạnh đầu, con ngươi sáng trong suốt như bảo thạch, ẩn ẩn có chút ảm đạm lưu động. Vừa muốn nói gì lại
thấy Âu Dương Noãn nhìn mình cười rồi lớn tiếng nói: “Ngài nói đúng, chỉ là vô tình mà thôi. Nhưng cũng phải nói thật đúng là quá may mắn. May
mắn người bắn tên này là hướng vào ta, nếu là ngộ thương Hoàng trưởng
tôn hoặc là hai vị phi tử, đó mới là chuyện lớn!”
Chỉ mấy câu đơn giản, liền bất động thanh sắc nói cho người khác. Một là tiễn thủ này
chưa chắc hướng vào mình, nói không chừng là mượn cơ hội có ý đồ ám sát
tân khách.
Hai là vị Chính phi của Hoàng trưởng tôn này hoàn
toàn vì bản thân không phải người bị hại nên mới có thể nói nhẹ nhàng
bâng quơ như vậy, cũng không thèm để ý truy cứu. Quả nhiên, mọi người
đều nhìn Chu Chỉ Quân, ánh mắt đều có chút vi diệu.
Hoàng trưởng
tôn nhíu chặt mày, mặc dù không tin có người dám ở trong phủ ám sát
mình. Nhưng cũng đối với trường hợp tên tiễn thủ phá rối yến hội này nổi lên mấy phần chán ghét.
Chu Chỉ Quân lại mỉm cười, chậm rãi châm một ly rượu, rượu mát lạnh được rót vào trong chén bạch ngọc, sáng lạn
sinh huy. Nàng ta đứng dậy, đưa đến trước mặt Âu Dương Noãn, tươi cười
xinh đẹp đoan trang: “Âu Dương tiểu thư, mời ngươi đến làm khách nhưng
lại khiến ngươi bị kinh hách như vậy. Đúng là sơ sót của chúng ta. Chén
rượu này, xem như là an ủi ngươi!”
Thanh âm của Chu Chỉ Quân mặc dù trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như hầm băng. Cũng lại mang theo ý
cười nồng đậm khiến người ta có cảm giác thập phần thân thiết dễ nghe.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Lâm Nguyên Hinh thì thấy ý cười bên môi đối
phương ẩn ẩn có tia ưu sắc. Nàng biết, Lâm Nguyên Hinh là đang lo lắng
cho mình.
Âu Dương Noãn mỉm cười, lúm đồng tiền trên má so với
nắng ngày hè còn minh diễm lóa mắt hơn: “Âu Dương Noãn thân phận thấp
kém, sao dám trách cứ ngài?”
Nói xong liền cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Chu Chỉ Quân dung sắc xuất chúng, tâm kế lại thâm trầm, Hinh biểu tỷ chỉ
sợ….Âu Dương Noãn chỉ nghĩ như thế, giương mắt lại thấy Chu Chỉ Quân ý
cười trong suốt nhìn mình. Ánh mắt như bảo thạch hắc diệu, âm thầm tràn
đầy lưu quang, ôn nhu nói: “Âu Dương tiểu thư thật sự là người có ý.
Chúng ta chắc là rất hợp ý a!”
Hợp ý sao? Âu Dương Noãn âm thầm
cười lạnh, chỉ một chút giao tiếp ngắn ngủi nàng liền đã biết, Chu Chỉ
Quân trước mắt này với nàng là cùng một loại người.
Nếu không có Lâm Nguyên Hinh, các nàng có khả năng trở thành bằng hữu. Đáng tiếc,
cho dù là thân phận cùng lập trường, các nàng nhất định không thể có
ngày đó.
Dung quận chúa thủy chung vẫn trầm mặc không lên tiếng,
nhìn một hiệp đấu bất động thanh sắc này mà đánh giá hai người. Môi khẽ
cười, yến hội này thật sự là rất có ý tứ…
Lâm Nguyên Hinh nhìn
thoáng qua sắc mặt hơi hơi có chút trắng bệch của Âu Dương Noãn, cắn
chặt răng, trầm giọng nói: “Điện hạ, bắn tên quá mức nguy hiểm. Nơi này
nữ quyến lại nhiều, không cẩn thận làm ai bị thương chúng ta sẽ khó ăn
nói. Người xem có nên thay đổi trò khác không?”
Hoàng trưởng tôn gật gật đầu, nói: “Vậy liền đổi thành trò ném thẻ vào bình rượu đi!”
Trên các yến hội, ném thẻ vào bình với bắn tên đều được mọi người yêu thích
như nhau. So với bắn tên thì ném thẻ vào bình có thể khiến mọi người có
thể lễ nhượng cùng cung kính lẫn nhau, đề xướng lấy tranh chấp quân tử
là gốc, đồng thời cũng khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái. Có
tác dụng làm yến hội trở nên vui vẻ phong phú hơn, hơn nữa chư vị tiểu
thư cũng đều có thể tham gia. Cho nên cái này tất nhiên là được tất cả
mọi người đều đồng ý.
Nha đầu rất nhanh liền cầm bình tinh mỹ
ngọc lên, bình cao một thước hai tấc, gáy dài bảy tấc, bán kính hai tấc. Thẻ ném vào bình rượu là dùng tên, nhưng bỏ đi đầu mũi tên.
Hoàng trưởng tôn mỉm cười: “Vừa rồi các công tử đã bắn tên trước, lần này để các vị tiểu thư chơi trước đi!”
“Để ta!” Từ Minh Hi đứng lên, nhận lấy tên từ tay nha đầu. Nhắm ngay vị
trí, cổ tay nhẹ nhàng run lên, tên lảo đảo bay đi. Khoảng cách tên rơi
so với bình ngọc là hơn một trượng, mọi người liền cười to. Từ Minh Hi
cũng đoan trang cười nói: “Vẫn thiếu chút nữa!”
Tiền Hương Ngọc
tinh tế cầm một mũi tên, như lơ đãng nhìn về phía cái bình. Chỉ nghe
‘phanh’ một tiếng, mũi tên bay thẳng vào bình, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Các tiểu thư ném thẻ vào bình, không quan trọng
có trúng hay không. Mà là lúc chơi trong cảnh xuân tươi mới, khuôn mặt
xinh đẹp. Điểm này trong lòng các tiểu thư đang ngồi đây đều rất rõ
ràng. Cho nên mọi người đều không thèm để ý thắng thua, ngược lại ai đi
lên ném thẻ cũng chỉ xem như là để tiêu khiển.
Tên cuối cùng nằm
trong tay Dung quận chúa, thấy nàng mỉm cười, đưa tay hơi hơi vừa nhấc,
lấy đã cách xa mười bước đem tên nhắm vào bình. Khoảng cách này đúng là
có chút ngoài dự liệu của mọi người, Thôi tiểu thư kinh hô: “Như vậy sao có thể trúng được!”
Nhưng chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, mũi tên
bay thẳng vào bình, hơn nữa lực đạo lại lớn khiến bình ngọc nghiêng ngả
quay tròn mấy vòng.
Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc nhìn Dung quận chúa. Khuôn mặt vốn rất xinh đẹp của nàng nay lại càng tỏa sáng
hơn. Nàng hướng Hoàng trưởng tôn, thản nhiên cười nói: “Điện hạ thấy
thuật ném thẻ của ta như thế nào?”
Tiếu Diễn chỉ liếc mắt một cái liền gật gật đầu nói: “Kỹ thuật của quận chúa đúng là rất tốt. Ở đây
chỉ sợ không có tiểu thư nào có thể vượt qua được!”
Dung quận chúa hạ thấp người: “Khiến điện hạ chê cười rồi!”
Các tiểu thư bên cạnh thấy Kha Dung xuất sắc như vậy, trong lòng không ít
thì nhiều cũng có ghen tị, không biết là ai đó thấp giọng nói: “Lời này
cũng hơi quá sớm a! Âu Dương tiểu thư vẫn chưa ném!”
Lúc này mọi người mới nhớ tới Âu Dương Noãn, liền nhìn đến chỗ nàng ngồi nhưng chỉ thấy hai nha đầu.
Thấy mọi người đều lộ thần sắc giật mình, Xương Bồ cười hì hì nói: “Vừa rồi y phục của tiểu thư bị rượu làm ướt nên đã theo Lâm phi đi thay y phục
mới!”
Mọi người gật gật đầu, cũng không truy vấn nữa, lại bắt
đầu ném thẻ. Chư vị nữ tử đang ngồi, Chu Chỉ Quân như u lan trong cốc,
khí chất thoát tục. Dung quận chúa kiều diễm tuyệt sắc, khuynh quốc
khuynh thành. Đôi mắt Từ Minh Hi sáng thiện lãi, diệu ngữ liên châu.
Thôi tiểu thư yên tĩnh thanh nhã, tài hoa hơn người. Tiền Hương Ngọc eo
nhỏ như bó, ôn nhu vô cùng….
Các vị thiên kim đang ngồi, không
phải tư chất xuất chúng thì cũng là dung nhan như ngọc đều khiến lòng
người say mê. Trong nhất thời tuy rằng có chút tiếc hận thiếu mất một vị Âu Dương Noãn thanh lệ bức người nhưng cũng qua rất nhanh. Ngay cả Tiếu Thanh Bần vẫn luôn để ý Âu Dương Noãn, lúc này cũng đều xem ném thẻ đến quên hết thảy.
Mặc hà trai vốn là chỗ ở Tiếu Diễn dành riêng cho Lâm Nguyên Hinh. Tuy rằng cảnh sắc đẹp đẽ, tao nhã nhưng bởi vì chỗ này ở sườn tây cho nên tương đối yên tĩnh, ít có người qua lại.
Âu
Dương Noãn biết, loại này an bài không chỉ có sự kính trọng đối với Trấn quốc Hầu phủ, mà đối với Lâm Nguyên Hinh còn là một sự bảo vệ. Nơi càng nhiều người thì càng có nhiều chuyện thị phi.
Lâm Nguyên Hinh
nhìn Âu Dương Noãn một thân y phục mới, áo khoác ngoài màu trắng thêu
mẫu đơn, váy dài nguyệt sắc khiến một Âu Dương Noãn thanh lệ thoát tục,
lung linh tinh xảo phô bày vô cùng nhuần nhuyễn, lại càng thêm phong lưu phiêu dật.
Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu nói: “Ngày đó lúc làm bộ này ta có nói, nếu Noãn Nhi mặc thì so với ta càng đẹp hơn, cho nên ta
vẫn luôn giữ lại không mặc. Không ngờ hôm nay có thể phát huy tác dụng!”
Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh đang ngồi trên ghế, tay khẽ gác lên
bàn, ống tay áo khẽ rũ xuống, trong lòng thập phần mềm mại, nhẹ giọng
nói: “Biểu tỷ nên ở bên cạnh điện hạ, cứ sai người đưa muội đi thay là
được rồi!”
Lâm Nguyên Hinh ngẩn ra: “Bên cạnh hắn đã có Chu Chỉ Quân rồi!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức thản nhiên cười nói: “Quên đi. Biểu tỷ
không muốn, chúng ta sẽ không đi nữa. Chúng ta ở trong này nói chuyện!”
Lâm Nguyên Hinh nghe vậy trong mắt đã có một tia mất mát thật sâu: “Hôm nay muội cũng đã nhìn thấy vị chính phi kia. Phong thái của nàng, ta vạn
lần cũng không hơn!”
Rồi lại mỉm cười: “Tuy rằng ta vào phủ
trước nàng ba tháng nhưng nay trong lòng Hoàng trưởng tôn, vị trí của
nàng càng ngày càng tăng. Có một chuyện, còn chưa truyền ra bên ngoài,
nàng ta đã mang thai được hai tháng!”
Âu Dương Noãn cả kinh, bất giác ngẩn ra: “Đứa nhỏ?”