Tất cả các tuyển thủ trên quảng trường đều được kiểm tra toàn thân, tất cả những vật phẩm lén lút tàng trữ đều bị để lại.
Lão sư phụ trách kiểm tra thu hoạch được mấy chục không gian giới chỉ, mấy chục bình dược tề, một quyển sách thiếu nhi không nên xem, một bức hình mỹ nữ…
Tuyển thủ đứng trước Mạc Nhất bị kiểm tra ra một hộp thịt khô.
Đến phiên Mạc Nhất thì được thuận lợi thông qua, Mạc Nhất thầm thở phào một hơi.
Nhìn thấy cảnh này, Mạc Phi cũng thở phào.
Ngô Câu Nguyệt liếc nhìn mái tóc mềm mại của Mạc Nhất, mỉm cười âm hiểm, không nói gì.
Thấy Ngô Câu Nguyệt tựa tiếu phi tiều nhìn mình, trái tim Mạc Phi trầm xuống.
Một trăm tuyển thủ lần lượt bước vào trận tuyền tống khác nhau, tiến vào tràng thi đấu.
Trịnh Huyên vừa mới tiến vào liền đụng phải một đàn thiết sư.
Trịnh Huyên nhanh lẹ giết chất đầu lĩnh cấp năm, thu hoạch được một viên tinh hạch cấp năm.
Đầu lĩnh vừa chết, đàn thiết sư liền bạo động không ngừng bổ nhào tới công kích Trịnh Huyên, Trịnh Huyên không chút cố sức thiêu rụi chúng thành tro tàn, hỏa diễm bay đầy trời, chiến trường hệt như một vùng địa ngục.
Trịnh Huyên nhặt lấy tinh hạch từ đống tro tàn của thiết sư.
Đột nhiên có mùi hoa cỏ thơm ngát thản nhiên truyền tới, Trịnh Huyên vô thức hít một hơi, sau đó tay chân lập tức mềm nhũn, cả người ngã rạp xuống đất.
Trịnh Huyên nằm dưới đất, có chút kinh hoảng phát hiện nguyên lực không có cách nào điều động, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có không ngừng dâng trào.
Một người đeo mặt nạ quỷ từ trong rừng cây đi ra.
Nhìn người nọ, Trịnh Huyên không khỏi cảnh giác.
“Vận may của ta thực tốt, còn đang nghĩ nên làm thế nào tìm ngươi thì ngươi đã chủ động xuất hiện trước mặt ta, quả nhiên hết thảy mọi chuyện trên đời này đều được trời định sẵn, ngươi nên biết, làm chuyện xấu tất sẽ gặp báo ứng.”
Âm thanh khàn khàn vang lên, Trịnh Huyên biết người này cố ý che giấu giọng thật, liền đề phòng hỏi: “Ngươi là ai? Chúng ta có xích mích gì sao?”
Mạc Nhất ngồi xổm xuống bên cạnh căm thù nhìn Trịnh Huyên, cốt đao trong tay Mạc Nhất cắt rách quần áo Trịnh Huyên, nhẹ nhàng rạch một đường trên ngực đối phương, rất nhanh liền rướm máu.
“Năm đó ngươi đã rạch thủng ngực Phi Tuyền, cướp đi hỏa linh châu của hắn đúng không?” Cốt đao di động qua lại trên ngực Trịnh Huyên.
Ánh mắt Trịnh Huyên đột nhiên co rút: “Ngươi nói cái gì?”
“Người ngay không nói quanh co, ta nói gì chẳng lẽ ngươi không hiểu?” Mạc Nhất cười lạnh, tràn đầy sát khí nhìn Trịnh Huyên.
“Ta không có.” Trịnh Huyên nhíu mày nói.
“Không có, nếu không có làm sao tư chất của ngươi lại được cải thiện, nếu không cướp đi vận số của Phi Tuyền ngươi sẽ có hôm nay sao, là ngươi hại chết hắn, cướp đi hết thảy của hắn, đúng không?” Mạc Nhất nhìn chằm chằm Trịnh Huyên hỏi.
Ánh mắt Trịnh Huyên biến ảo không ngừng, cuối cùng kích động nhìn người trước mặt, vui sướng hỏi: “Ngươi là Tiểu Thất.”
Mạc Nhất có chút ngẩn ra, cốt đao dán sát cổ Trịnh Huyên: “Ngươi muốn nói lãng sang chuyện khác à?”
Trịnh Huyên có chút cuống quít nói: “Chuyện hỏa linh châu ta không nói với ai cả, chỉ có mình Tiểu Thất biết thôi, ngươi…”
Mạc Nhất nhìn Trịnh Huyên, thực châm chọc nói: “Đúng vậy, ta là Tiểu Thất, ngươi định nói với ta ngươi là Thập Tứ à?”
“Ta chính là Thập Tứ a!” Trịnh Huyên đương nhiên nói.
Mạc Nhất cười âm trầm: “Thực buồn cười, ngươi đừng nói với ta kỳ thực người ta gặp trong bí cảnh năm đó không phải là Phi Tuyền mà là ngươi nha? Ta nhớ Thập Tứ không có điểm nào giống ngươi cả.”
Trịnh Huyên cuống quít giải thích: “Ta là độc đinh Trịnh gia, lúc nhỏ tư chất rất kém, người bên chi thứ rục rịch, gia gia sợ chuyện ta tiến vào bí cảnh Tiềm Long bị lộ ra sẽ gặp ám hại, vì thế bảo ta dịch dung thành Doãn Phi Tuyền, dùng thân phận của hắn tiến vào.”
“Ngươi cho là ngươi nói vậy ta sẽ tin à?” Mạc Nhất cười lạnh.
“Chính là ta nói thật a, trên người ta có ngọc bội ngươi đưa, ngươi nói đó là bảo bối quý giá nhất của ngươi, ở ngay trên cổ ta này.” Trịnh Huyên vội nói.
Mạc Nhất tìm thử trên cổ Trịnh Huyên, quả nhiên thấy được miếng ngọc bội quen thuộc.
Mạc Nhất thở hắt một hơi, liếc nhìn Trịnh Huyên một cái, vẫn như cũ hoài nghi hỏi: “Ta hỏi ngươi, ở trong bí cảnh, Thập Tứ nói muốn bắt cá cho ta, sau đó Thập Tứ bắt được mấy con cá?”
Trịnh Huyên có chút quẫn bách nói: “Ta không bắt được con nào, lại còn bị rắn nước cắn một ngụm.”
Mạc Nhất thả lỏng tay, không nói rõ là thất vọng hay nhẹ nhỏm, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên cẩn thận quan sát biểu tình người nọ: “Tiểu Thất, ngọc bội ta đưa cho ngươi…”
Mạc Nhất âm trầm nói: “Miếng ngọc kia bị Từ Tử Hàm cướp đi rồi, hiện giờ ngươi thân thiết với hắn như vậy chẳng lẽ không biết à?”
Sắc mặt Trịnh Huyên biến đổi không thôi, sau đó thật cẩn thận nói: “Năm đó sau khi rời khỏi bí cảnh ta bị gia gia mang về nhà tiến hành huấn luyện phong bế, ba năm trước ra ra ngoài được thì đã cảnh còn người mất, ta tìm kiế danh sách người tham gia bí cảnh năm đó, ngươi xếp thứ bảy, tên là Từ Tử Hàm.”
“Sau đó thì sao? Ngươi tới tìm Từ Tử Hàm, nghĩ hắn là Tiểu Thất.” Mạc Nhất có chút trào phúng nói.
Trịnh Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Mạc Nhất híp mắt, sắc mặt lạnh như băng nói: “Ta chưa bao giờ nói những chuyện đã trải qua trong bí cảnh với người Từ gia, Từ Tử Hàm căn bản không biết chuyện của Thập Tứ, ngươi không hề nghi ngờ gì cả à?”
Đầu óc Trịnh Huyên nổ tung, cẩn thận nghĩ lại thì Từ Tử Hàm thực sự có rất nhiều chỗ không thích hợp, mỗi lần nhắc tới bí cảnh liền ậm ừ cho qua.
Trịnh Huyên có chút xấu hổ giải thích: “Từ gia nói Từ Tử Hàm bệnh nặng một hồi đã quên đi rất nhiều chuyện, cũng quên cả ta, nhưng trên người hắn lại có ngọc bội ta đưa cho ngươi…”
Mạc Nhất cười ha hả: “Cho nên ngươi tin?”
Trịnh Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Mạc Nhất cười châm chọc: “Ngươi đúng là dễ lừa, không, có lẽ ngươi không dễ lừa mà là thấy Từ Tử Hàm lớn lên xinh đẹp nên lười truy cứu thật giả đi.”
Trịnh Huyên có chút luống cuống nói: “Không phải, bọn họ nói Từ Từ Hàm có bệnh tim, mỗi lần nói tới chuyện bí cảnh hắn liền kích động, ta sợ hắn phát bệnh nên… sau đó không nói nữa.”
Mạc Nhất thở hắt ra một hơi, có chút chán ghét nhìn Trịnh Huyên: “Phải hay không cũng chẳng sao, quả nhiên tục ngữ nói đúng, nhân sinh chỉ nên gặp lần đầu, gặp lại chẳng thà không gặp, nếu cớm biết Thập Tứ không phải Doãn Phi Tuyền mà là ngươi, ta căn bản không nên miệt mài theo đuổi chuyện năm đó.”
Trịnh Huyên có chút khổ sở cắn môi.
Mạc Nhất đưa tay giật ngọc bội đeo trên cổ Trịnh Huyên xuống: “Ngọc bội này ta cầm đi.”
Trịnh Huyên có chút vội vàng nói: “Ngươi đã nói, ngọc bội đó cho ta.” Đó là tín vật đính ước Tiểu Thất đưa cho hắn a!
Mạc Nhất có chút căm giận nhìn Trịnh Huyên: “Ta còn nói ngọc bội là mẫu thân trước khi chết để lại cho ta, ngươi có nhớ không? Nếu nhớ thì đã không nhận nhầm Từ Tử Hàm là ta!”
Trịnh Huyên cúi đầu, có chút chột dạ nói: “Ta nghĩ ngươi bất mãn chuyện nhà ngươi đưa ngươi vào bí cảnh nguy hiểm nên nói dỗi.” Tiêu Mi đã giải thích với hắn như vậy.
Mạc Nhất cười lạnh, đột nhiên nghĩ tới gì đó liền hỏi: “Ngươi bắt đầu tiếp xúc với Từ Tử Hàm từ khi nào?”
Trịnh Huyên suy tư một chút: “Đại khái là khoảng ba năm trước.”
Mạc Nhất phẫn hận nhìn Trịnh Huyên, ánh mắt như có chứa độc dược.
Trái tim Trịnh Huyên trầm xuống, thật cẩn thận hỏi: “Có phải ta đã làm sai gì không?”
Mạc Nhất lạnh nhạt cười cười, hời hợt nói: “Cũng không có gì, chỉ là nhờ phúc của ngươi, bắt đầu từ ba năm trước ta không ngừng bị đuổi giết, cửu tử nhất sinh, lại còn bị hủy dung mà thôi.”
Cơ thể Trịnh Huyên cứng đờ, hắn không phải kẻ ngu sốt, lập tức hiệu ra, Từ gia, người Từ gia…
Trịnh Huyên bối rối nói: “Thực xin lỗi, ta… không biết lại như vậy.”
“Không cần nói xin lỗi, dù sao năm đó trong bí cảnh ngươi cũng cứu ta ba lần, coi như trả lại cho ngươi.” Mạc Nhất lạnh lùng nói.
Trịnh Huyên mím mím môi, không biết nên nói gì.
Mạc Nhất lạnh lùng nhìn Trịnh Huyên, sau đó túm lấy thắt lưng Trịnh Huyên nhảy lên một chạc cây cao cao rồi để hắn nằm ở đó.
“Mê dược trên người ngươi qua mười lăm phút nữa sẽ tự tan hết.” Mạc Nhất liếc nhìn Trịnh Huyên một cái rồi bỏ đi.
Trịnh Huyên kéo tay áo Mạc Nhất, có chút vui sướng nói: “Tiểu Thất, ngươi ném ta lên đây có phải vì sợ ta bị tinh thú ăn thịt không, ngươi không nỡ để ta chết đúng không?”
Mạc Nhất lạnh lùng nhìn Trịnh Huyên: “Buông tay.”
Trịnh Huyên kiên trì nắm ống tay áo Mạc Nhất: “Ngươi vẫn luyến tiếc ta đúng không?”
Mạc Nhất gạt tay Trịnh Huyên, nhảy xuống đất.
Trịnh Huyên cũng từ trên cây nhảy xuống, đuổi theo phía sau Mạc Nhất.
“Ngươi không trúng độc?” Mạc Nhất xoay người, ánh mắt nheo nheo hỏi.
Trịnh Huyên vội vàng giải thích: “Lúc đầu ta thực sự trúng độc, chính là trước kia từng bị một con rắn cạp nong chưa trưởng thành cắn, sau khi ăn mật của nó liền miễn dịch được rất nhiều loại độc dược, loại độc ngươi hạ mặc dù có hiệu quả nhưng tác dụng sẽ giảm đi rất nhiều so với dùng trên người người khác.
Mạc Nhất híp mắt, Trịnh Huyên hẳn đã sớm có thể hoạt động bình thường, vừa nãy chắc chắn là giả vờ yếu thế.
“Ngươi cố ý giả dạng trúng độc, định tính kế ta đúng không?” Mạc Nhất hoài nghi hỏi.
“Ta… không có.” Trịnh Huyên vội nói, trong lòng kỳ thực có chút chột dạ, lúc ban đầu hắn thực sự có ý đó, thế nhưng biết đối phương là Tiểu Thất thì không còn nữa.
Mạc Nhất xoay người, không thèm để ý tới Trịnh Huyên tiếp tục đi tới trước, Trịnh Huyên vội vàng đuổi theo.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Mạc Nhất có chút mất kiên nhẫn nói.
“Loại độc ngươi dùng thực lợi hại, ngươi làm sao mang vào được vậy, cư nhiên qua mặt được lão sư, thực lợi hại.” Trịnh Huyên cố tìm chủ đề để nói chuyện.
“Liên quan gì tới ngươi?” Mạc Nhất buồn bực nói.
Tóc của hắn được ngâm vào dược tề túy mộng thiên hạ, lúc muốn sử dụng chỉ cần cắt một lọn tóc đốt thành tro là được.
“Ngươi mất hứng thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ không hỏi đâu.” Trịnh Huyên vội nói.
Mạc Nhất cắn chặt răng, tiếp tục đi tới trước.
Trịnh Huyên đuổi theo: “Tiểu Thất, ngươi có nhớ không, trước đây ngươi nói sau này trưởng thành sẽ gả cho ta.”
Mạc Nhất siết chặt nắm tay: “Không nhớ.”
“Không nhớ, sao có thể không nhớ a?” Trịnh Huyên ủy khuất.
Mạc Nhất cười lạnh: “Ngươi cưới Từ Tử Hàm thì tốt rồi, một kẻ ngốc một kẻ tiện, xứng như vậy, đúng là trời sinh một đôi.”
Sắc mặt Trịnh Huyên tái nhợt nhìn Mạc Nhất: “Tiểu Thất, ngươi đừng nói dỗi mà!”
“Ai nói dỗi, ta nói đều là thật.” Mạc Nhất chém đinh chặt sắt nói.