Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 97: Chương 97: Chữ tín rất quan trọng




Cổng truyền tống của học viện thỉnh thoảng lại có tuyển thủ tham gia bách cường được truyền tống ra.

Bên cạnh chỗ truyền tống có không ít đồng học vây xem náo nhiệt, lúc này cổng truyền tống chợt sáng lên.

“Có người ra, lại có người ra rồi.” Có học viên vui sướng khi người gặp họa nói.

“Người bị loại thứ chín đã ra, là ai vậy? Tính theo cấp độ thì hẳn là tinh sư cấp ba may mắn tiến vào vòng chung kết đi.”

Võ Thượng Dũng nghe thấy tiếng trò chuyện của đám học viên xem náo nhiệt, gương mặt có chút nóng lên.

“Là Võ đồng học a!”

Võ Thượng Dũng có chút xấu hổ đứng ở cổng truyền tống, trận đấu chỉ mới bắt đầu một ngày đã bị truyền tống ra ngoài quả thực có chút dọa người, sớm biết vậy lấy được thẻ bài của Trịnh Huyên liền bỏ đi.

“Là Võ đồng học a! Thực không ngờ ngươi lại ra sớm như vậy.” Nữ lão sư phụ trách thống kê danh sách tuyển thủ đi tới, kinh ngạc nhìn Võ Thượng Dũng một cái rồi bắt đầu kiểm kê thành phẩm hắn thu được.

“Ô, thẻ bài thân phận của Trịnh Huyên? Ngươi đánh bại Trịnh Huyên à?” Nữ lão sư dừng động tác kiểm kê lại, nhìn Võ Thượng Dũng, thực sợ hãi nói.

Mặt Võ Thượng Dũng nóng bừng, xấu hổ nói: “Không có, sự thực là ta bị Trịnh Huyên đánh ra.”

“Ách, kia sao ngươi lại có được thẻ bài thân phận của hắn?” Nữ lão sư kỳ quái nhìn Võ Thượng Dũng, đồng học xung quanh cũng hiếu kỳ.

Võ Thượng Dũng lúng túng: “Ta gặp hắn ở trên đường, hắn bảo ta nhường đường, ta nói nếu hắn đưa thẻ bài cho ta thì ta sẽ nhường đường, sau đó hắn liền đưa cho ta.”

Mọi người: “…”

Nữ lão sư lại hỏi: “Nếu vậy sao ngươi lại bị Trịnh Huyên đánh tới mức phải truyền tống?”

Võ Thượng Dũng cúi đầu, chỉ hận không thể đào cái hố tự chôn mình.

Nhìn sắc mặt Võ Thượng Dũng, nữ đạo sư bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thấm thía nói: “Võ đồng học! Làm người phải có chữ tín a.”

Võ Thượng Dũng xấu hổ cười cười: “Lão sư nói đúng.”



Trịnh Huyên có chút táo bạo tìm kiếm trong rừng, manh mối sớm đã bị chặt đứt, hắn căn bản không biết làm thế nào để tìm người.

Đột nhiên Trịnh Huyên nhìn thấy một người, phần quần áo ở phía vai trái có vệt máu, Trịnh Huyên mừng rỡ như điên, vội vội vàng vàng chạy qua.

“Tiểu Thất.” Trịnh Huyên có chút kích động gọi.

Bất quá lúc tới gần Trịnh Huyên lại phát hiện chiều cao cùng dáng người không giống, cấp bậc cũng không phù hợp, thực lực của Tiểu Thất là cấp bốn, mà người này cao lắm cũng chỉ cấp ba.

“Trịnh thiếu gia.” Lâm Tự cung kính nói.

“Quần áo của ngươi ở đâu ra?” Trịnh Huyên có chút chán ghét hỏi.

“Vừa nãy ta bị người ta đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì quần áo đã bị đổi.” Lâm Tự không dám nói dối, liền thẳng thắn nói.

Gân xanh trên trán Trịnh Huyên nổi lên, nghĩ tới hiện giờ Tiểu Thất đang mặc quần áo người khác, mà cái người trước mặt lại đang mặc quần áo vốn thuộc về Tiểu Thất, Trịnh Huyên liền muốn giết người.

Nhìn ra sát khí trong mắt Trịnh Huyên, Lâm Tự không khỏi khiếp sợ.

“Ngươi có phải nam nhân không, ngay cả quần áo của mình cũng không giữ được.” Trịnh Huyên nghiến răng nghiến lợi nói. Lâm Tự cứng ngắc nhìn sắc mặt khó coi của Trịnh Huyên, thực không biết nói gì.

Trịnh Huyên nghĩ nghĩ nói: “Ngươi cởi quần áo ra, ta đổi với ngươi.”

Lâm Tự cổ quái nhìn Trịnh Huyên, Trịnh Huyên cũng phát hiện yêu cầu của mình có chút quá đáng, bất quá hắn không có ý thay đổi.

Tuy Lâm Tự thực vô ngữ nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào phản kháng, chỉ đành đổi quần áo với Trịnh Huyên.



Mạc Nhất ngồi bên hồ, có chút lơ đãng nướng mấy con cá, đống lửa không ngừng vang lên tiếng xèo xèo, Mạc Nhất nhịn không được có chút buồn bực.

“Mạc Nhất, ngươi ở đây à?” Nam Cung Thiên Tuyết thấy Mạc Nhất thì vui sướng vô cùng.

Mạc Nhất nhướng mày, cười nói: “Nam Cung học tỷ, là ngươi a!”

Nam Cung Thiên Tuyết đi tới chỗ Mạc Nhất, có chút lấy lòng nói: “Nhất Nhất, cho ta một con cá được không, ta sắp chết đói rồi, trước ta cũng có nướng vài con nhưng khó ăn muốn chết, muốn ói luôn!”

Mạc Nhất gật đầu, cười đáp: “Tuân lệnh.”

“Vừa nãy ta mới gặp Trịnh Huyên.” Nam Cung Thiên Tuyết vừa ăn cá nướng vừa nói.

Ánh mắt Mạc Nhất khẽ xoay chuyển, bình tĩnh nói: “Vậy à?”

“Tên kia thực kỳ quái, vừa thấy ta liền hỏi ta có thấy người nào đeo mặt nạ quỷ vai trái bị thương hay không, ta nói không thấy hắn liền nổi giận với gia, tên kia đúng là càng lúc càng kỳ quái.” Nam Cung Thiên Tuyết có chút tức giận nói.

Mạc Nhất cười nói: “Hắn vốn kỳ quái mà, để ý làm gì.”

“Ta cũng không muốn để ý a! Chính là hắn thực thô bạo, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc chút nào.” Nam Cung Thiên Tuyết ghét bỏ nói.

Mạc Nhất mỉm cười trào phúng: “Trừ bỏ Từ Tử Hàm, hắn đối với ai cũng vậy thôi.”

“Hình như hắn đang tìm gì đó, bộ dáng có vẻ rất cấp bách, đúng rồi, ta còn gặp Lâm Tự nữa, nghe Lâm Tự nói Trịnh Huyên bắt hắn phải đổi quần áo, ai nha nha, đúng là biến thái mà.” Nam Cung Thiên Tuyết lắc đầu, vẻ mặt vô ngữ.

Mạc Nhất cúi đầu, sắc mặt có chút phức tạp.

“Nhất Nhất, cá khét rồi kìa.” Nam Cung Thiên Tuyết nhắc nhở.

Nhìn con cá bị lửa cháy xém, ánh mắt Mạc Nhất co rút: “Kệ đi.”

“Tam hoàng tử càng lúc càng lợi hại, hôm qua ta gặp một con tinh thú cấp năm, suýt chút nữa đã bị ép phải dùng truyền tống phù, cũng may tam hoàng tử đi ngang qua, chỉ một chiêu đã giết chết con tinh thú kia.” Nam Cung Thiên Tuyết tán thưởng.

Mạc Nhất gật gật đầu đáp: “Tam hoàng tử rất lợi hại.”

….

Trong sào huyệt tinh thú là hai xác tinh thú thật lớn.

Lâu Vũ bụm vết thương sâu tới tận xương trên cánh tay, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.

Sau khi lấy được hình vẽ cửu diệp bổ thiên thảo từ chỗ Mạc Phi, Lâu Vũ có chút kinh ngạc phát hiện cửu diệp bổ thiên thảo rất thông thường, thông thường tới mức làm hắn không thể tin tưởng nó chính là cửu diệp bổ thiên thảo mà Mạc Phi nói.

Cửu diệp bổ thiên thảo bình thường sinh trưởng trong sào huyệt bích lân thú, biết được trong số tinh thú trong trận đấu vừa vặn có một con bích lân thú, Lâu Vũ liền động tâm.

Chờ đến khi đi đến sào huyệt bích lân thú Lâu Vũ mới phát hiện tư liệu của học viện căn bản là hố người, trong tư liệu chỉ có một con bích lân thú cấp sáu, thế nhưng thực sự lại có tới hai con.

Bị hai con bích lân thú vây công, Lâu Vũ suýt chút nữa đã lật thuyền trong mương, cũng may mà hữu kinh vô hiểm. Trải qua một trận liều mạng quyết chiến, hai con bích lân thú đã chết, hắn thì vẫn còn sống.

Lâu Vũ ngồi trong sào huyệt vận chuyển tinh nguyên lực khôi phục thương thế.

Tinh nguyên lực khôi phục được một ít, Lâu Vũ liền khẩn cấp thử nghiệm phương pháp Mạc Phi đã chỉ. Nhìn cửu diệp bổ thiên thảo, Lâu Vũ cau mày, bình thường tinh thảo có cấp độ càng cao thì tinh nguyên lực lại càng nồng đậm hơn, thế nhưng gốc cửu diệp bổ thiên thảo trước mặt lại có tinh nguyên lực dao động rất mỏng manh, ngay cả tinh thảo cấp một cũng không bằng.

Lâu Vũ nhổ một gốc cửu diệp bổ thiên thảo, dựa theo lời Mạc Phi ép thành dược nước… sau đó hắn kinh ngạc phát hiện tinh nguyên lực trên tinh thảo thực sự rất mỏng manh nhưng khi chế thành dược nước thì lại nồng đậm kinh người, Lâu Vũ chưa từng nghe qua loại tinh thảo nào đặc biệt như vậy.

Bôi dược nước lên toàn thân, sau đó Lâu Vũ bắt đầu vận chuyển tinh nguyên lực hấp thu dược nước, Lâu Vũ kinh ngạc phát hiện ám thương trong cơ thể quả nhiên đang cấp tốc khép lại.

Lâu Vũ thực cao hứng, đồng thời lại càng cảm thấy Mạc Phi sâu không lường được.

Cùng lúc với ám thương khép lại, tinh nguyên lực của Lâu Vũ cũng nhanh chóng tăng lên.

Trên bầu trời xanh thẳm đột nhiên xuất hiện một viên tinh thần màu tím lóe sáng.

Nam Cung Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn tinh thần xuất hiện trên không trung, cả kinh hô: “Bạch nhật tinh hiện.”

Mạc Nhất nheo mắt, bạch nhật tinh hiện là dị tượng xuất hiện khi có người thăng cấp, không phải ai thăng cấp cũng xuất hiện, dị tượng xuất hiện chứng minh người nọ là thiên tài.

Nam Cung Thiên Tuyết cau mày, sắc mặt khiếp sợ lầm bầm: “Có người thăng cấp thành tinh sư cấp sáu.”

Bạch nhật tinh hiện có tỷ lệ xuất hiện rất ít, dưới cấp năm tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

“Cũng không biết là ai.” Mạc Nhất uể oải nói.

Nam Cung Thiên Tuyết thở dài: “Người này thiên phú xuất chúng lại còn thăng lên cấp sáu, chắn chắn có thể quét sạch toàn bộ mọi người ở đây.”

Mạc Nhất nhún vai: “Không sao, không đánh lại thì trốn, người kia đại khái cũng không hứng thú với thẻ bài thân phận của ta.”

Nam Cung Thiên Tuyết gật đầu: “Cũng đúng, ta cảm thấy người kia rất có thể là tam hoàng tử.”

Mạc Nhất gật gật đầu nói: “Có lẽ.”

Nam Cung Thiên Tuyết ăn cá nướng xong liền rời đi, tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian. Người nhàn hạ như Mạc Nhất rất ít, mà người dồn hết tâm tư vào việc tìm người như Trịnh Huyên lại càng ít hơn.

Nhìn dị tượng trên bầu trời, Lâu Phong cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị nồng đậm.

“Cư nhiên có người thăng lên cấp sáu.” Lâu Phong nghiến răng nghiến lợi.

“Đại hoàng tử đừng nóng vội, ngài hiện giờ đã đạt tới điên phong cấp năm, không bao lâu nữa cũng sẽ thăng cấp thôi.” Thủ hạ Lâu Phong nói.

Lâu Phong không thể phủ nhận, tình huống của mình thế nào bản thân hắn rõ nhất, hắn thăng cấp lên cấp năm cũng chưa phải quá lâu, khoảng cách tới điên phong cấp năm vẫn cần một đoạn thời gian nữa, cho dù đạt tới điên phong thì cấp năm và cấp sáu có một bức tường chắn không dễ dàng vượt qua.

Trong sào huyệt tinh thú, Lâu Vũ thử co duỗi tay chân, trước kia khi còn ở cấp năm, cao thủ thế hệ trước vần luôn nói hắn là thiên tài, nhưng vẫn chỉ nghĩ là hắn có tiềm lực mà thôi. Thế nhưng hiện giờ đã khác rồi, hắn đã thăng lên cấp sáu, không chỉ tiềm lực, hắn còn có thực lực.

Lâu Vũ có chút hưng phấn vọt lên đỉnh núi, giống như muốn phát tiết hết thảy buồn bực trong lòng mà rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, tiếng rống được gió truyền đi thật xa.

Lâu Vũ thở hỗn hển, một lần lại một lần gào rống, hết thảy ủy khuất từ trước tới nay cũng theo đó mà tan biến.

Tiếng rống to vang vọng khắp núi rừng, làm tất cả tuyển thủ tiến vào khu rừng đều nghe thấy mồn một.

Lâu Phong nhíu chặt mày: “Là Lâu Vũ, người thăng cấp là Lâu Vũ.”

Cảm nhận được luồng áp suất thấp quanh người Lâu Phong, nhóm tuyển thủ đi ở bên cạnh không dám nói năng gì.

Lâu Phong siết chặt nắm tay, sao có thể như vậy, tư chất của Lâu Vũ thực sự rất tốt, thế nhưng năm đó bị đánh lén dính ám thương, tốc độ tu luyện sớm đã suy giảm nặng nề, sao có thể thăng lên cấp sáu nhanh như vậy.

Lâu Phong cau mày, kí ức ngày xưa đột nhiên xuất hiện trước mắt, trước đây tuy mình rất được phụ hoàng, mẫu phu sủn gái nhưng phương diện tu luyện vẫn luôn đi sau Lâu Vũ, lúc hắn thăng lên cấp hai, Lâu Vũ đã là cấp ba, lúc hắn thăng lên cấp ba, Lâu Vũ lại thăng lên cấp bốn.

Rõ ràng Lâu Vũ nhỏ tuổi hơn hắn nhưng tiến độ tu luyện lại luôn dẫn trước. Hắn từng nghiến răng nghiến lợi căm hận, từng tức giận bất bình nhưng không có tác dụng gì cả, trong mắt quần thần dân chúng, chỉ có Lâu Vũ là tư chất trác tuyệt, hắn căn bản chẳng là gì.

Tình huống này vẫn liên tục kéo dài tới khi Lâu Vũ bị trọng thương, sau đó tốc độ tu luyện bắt đầu suy giảm không phanh, hắn rốt cuộc cũng đuổi kịp.

Hiện giờ, cơn ác mộng mấy năm trước lại bắt đầu tái diễn sao? Lâu Phong cắn răng, đầu ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.