Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 116: Chương 116: Chuyện quảng cáo




Một khúc nhạc kết thúc, màn vũ đạo của Mạc Nhất cũng dừng lại, hai người một trước một sau rời khỏi sân khấu.

Trước lúc xuống đài Mạc Phi còn gửi một nụ hôn gió cùng nháy mắt với khán giả, làm khán đài náo động không thôi.

Tiếng hét chói tai của khán giả vang vọng tới tận trời xanh, những đám mây trên không trung tựa hồ cũng bị âm thanh kia chấn động vỡ tan.

Cứ việc Mạc Phi cùng Mạc Nhất đã rời đi nhưng mọi người vẫn kích động chưa chịu giải tán.

Nhìn bộ dáng nhốn nháo sôi trào của nhóm khán giả, trái tim Lâm Phi Vũ thít chặt, vô luận chín người trước đó cố gắng thế nào, xuất sắc thế nào, dưới hào quang âm nguyên sư của Mạc Phi, màn biểu diễn của bọn họ vẫn thực mờ nhạt.

Lâm Phi Vũ cắn răng, thực không cam tâm! Mạc Phi còn chưa tính, ngay cả Mạc Nhất cũng có lai lịch cùng bản lĩnh không hề tầm thường.

Ban đầu Lâm Phi Vũ thực ghen tị khi thấy Trịnh Huyên ngoan ngoãn nghe lời Từ Tử Hàm, thế nhưng hiện giờ hắn cảm thấy Trịnh Huyên tốt với Mạc Nhất gấp trăm lần Từ Tử Hàm.

Lâm Phi Vũ cau mày, trước đó không lâu nghe nói Từ Tử Hàm bị Trịnh Huyên bán vào Dạ Sắc, chịu đủ khổ sở, nghĩ tới dáng vẻ vênh váo lên mặt trước kia cùng chật vật đến không chịu nổi hiện giờ của Từ Tử Hàm, trong lòng Lâm Phi Vũ đột nhiên có chút bi thương.

Nhìn Kỷ nguyên soái mỉm cười sáng lạn ngồi dưới khán đài, lúc Mạc Phi lên sân khấu, trong mắt hắn rõ ràng tràn đầy đắc ý, hiển nhiên rất hài lòng với đứa cháu dâu này.

Lâm Phi Vũ nhíu mày, cảm thấy nụ cười trên mặt Kỷ nguyên soái thực chói mắt.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phi Vũ, đôi mắt Kỷ An Quốc lóe sáng quang mang nhưng gương mặt vẫn tươi cười như cũ.

Lâm Phi Vũ mặc dù có tư chất nhưng trong mắt Kỷ An Quốc, hắn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi.

Trước kia bởi vì Lâu Vũ thích Lâm Phi Vũ nên Kỷ An Quốc mới để mắt một chút, hiện giờ Lâu Vũ đã kết hôn với Mạc Phi, Kỷ An Quốc cũng dần dần không thèm chú ý tới Lâm Phi Vũ.

Kỷ An Quốc híp mắt thầm nghĩ, Lâm Phi Vũ vẫn luôn đề cao chính mình, kỳ thực mất đi tình yêu của Lâu Vũ, hắn tính là cái gì?

“Mạc Phi đúng là lợi hại! Nghe tiếng hô của khán giả liền biết hắn được hoan nghênh cỡ nào, cũng chỉ có thiên tài nhu cháu trai ta mới xứng đôi với Mạc Phi! So với Mạc Phi, Lâm Phi Vũ tính là cái gì chứ? Trước kia còn có người nói Mạc Phi không tốt, rõ là một đám có mắt không tròng, vẫn là cháu trai ta có nhãn quan.” Kỷ An Quốc đắc ý nói.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Kỷ An Quốc, Thượng Quan Minh Đức cùng Trịnh Hồng cùng cảm thấy người này thực thiếu đah1.

“Mạc Phi cũng thường thôi, nếu không phải có Nhất Nhất giúp, hắn mới không được hoan nghênh như vậy.” Trịnh Huyên lên tiếng.

Kỷ An Quốc liếc mắt xem thường: “Ngươi biết cái gì chứ? Nhất Nhất chỉ phối hợp với Mạc Phi thôi.”

Trịnh Huyên thản nhiên nhìn Kỷ An Quốc, trịnh trọng nói: “Nhất Nhất tốt hơn Mạc Phi nhiều.”

Nhìn gương mặt than của Trịnh Huyên, Kỷ An Quốc thầm nghĩ không cần chấp nhặt cái tên ngốc cứng đầu Trịnh Huyên này.

Thượng Quan Minh Đức nhìn Trịnh Huyên, thản nhiên nói: “A Huyên a! Quan hệ của ngươi cùng Mạc Nhất tốt lắm à? Ta thấy từ lúc lên đài đến khi xuống đài hắn không hề liếc nhìn ngươi cái nào a, hình như… hắn không có ý tứ gì với ngươi a.”

Trịnh Huyên lạnh lùng nhìn Thượng Quan Minh Đức: “Nhất Nhất chỉ ngượng ngùng thôi.”

Thượng Quan Minh Đức cười cười, nghe ra chút lo lắng trong giọng Trịnh Huyên, không khỏi buồn cười nói: “Hình như không phải như vậy, rõ ràng là người ta không có ý với ngươi.”

“Trước kia hắn thích ta, thực thích ta.” Trịnh Huyên đen mặt, từng tiếng từng tiếng nói.

“Trước kia?” Thượng Quan Minh Đức nhíu mày.

Trịnh Huyên mất kiên nhẫn trừng mắt: “Sau này hắn cũng sẽ thích ta.”

“Chỉ sợ không dễ như vậy đi, hình như tên nhóc Tô Vinh kia cũng thích Mạc Nhất, gần quan được ban lộc a!” Thượng Quan Minh Đức vui sướng khi người gặp họa nói.

Trịnh Huyên mím môi, ánh mắt lộ ra vài phần hung quang.

“Ngươi muốn đánh Tô Vinh à?” Thượng Quan Minh Đức hỏi.

Trịnh Huyên trầm mặc, người Thượng Quan gia có thể đánh bởi vì bọn họ không có giao tình với Nhất Nhất, Nhất Nhất sẽ không để ý tới đám người xa lạ kia, thế nhưng Tô Vinh thì không được, Tô Vinh rất thân với Nhất Nhất, nếu Tô Vinh bị đánh, Nhất Nhất nhất định sẽ tức giận.

Thượng Quan Minh Đức mỉm cười tươi rói với Trịnh Huyên: “Ngươi sợ mình đánh không lại Tô Vinh à? Nói ra thì người ta xếp hạng cao hơn ngươi trong bách cường tranh bá a.”

Trịnh Huyên lập tức bùng nổ: “Ai đánh không lại hắn chứ?”

Thượng Quan Minh Đức cười cười: “Vậy ngươi tìm hắn đánh đi?”

Trịnh Hồng nhìn Thượng Quan Minh Đức, hừ lạnh một tiếng: “Đủ rồi Minh Đức, ngươi cũng không còn nhỏ, bắt nạt đám nhỏ như vậy không thấy dọa người à.”

Trịnh Huyên thấy Mạc Nhất cùng Mạc Phi đi rồi liền đứng dậy đuổi theo.

Nhìn bóng dáng gấp gáp của Trịnh Huyên, Thượng Quan Minh Đức có chút cổ quái nhìn Trịnh Hồng: “Trịnh Hồng, cháu ngươi không được rồi a! Đổi đối tượng rồi vẫn là đức hạnh có vợ quên gia gia hệt như cũ, thực không đáng tin a!”

Trịnh Hồng lạnh lùng trừng Thượng Quan Minh Đức: “Ngươi tự lo cho mình đi, cháu ta mặc dù có hơi ngốc một chút nhưng ít ra vẫn còn có tư chất.”

“Có tư chất nhưng không có não thì cũng chỉ là mãng phu thôi.” Thượng Quan Minh Đức chua chua nói.

“Xét về có dũng có mưu thì phải nói tới cháu ta a.” Kỷ An Quốc vuốt râu, đắc ý nói.

Trịnh Hồng cùng Thượng Quan Minh Đức liếc nhìn Kỷ An Quốc, sau đó cùng quay mặt đi, không thèm nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Kỷ An Quốc.

Lâu Phong ngồi dưới khán đài, trong lòng hỗn loạn thành một đoàn.

Lâu Vũ thăng lên cấp sáu, Trịnh Huyên thì cắm đầu theo đuổi Mạc Nhất, Lâu Vũ đã có thực lực như vậy, nếu để Kỷ nguyên soái cùng Trịnh nguyên soái vì Mạc Nhất mà liên kết với nhau thì hậu trường của Lâu Vũ lại càng đáng sợ hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm gì còn chỗ đứng của Lâu Phong hắn.

Lâu Phong nhíu mày, trong lòng vô cùng hối hận.

Lâu Phong thầm nghĩ, nếu lúc mẫu phụ chỉ hôn mình sớm phát hiện Mạc Phi xuất sắc, tự mình cưới Mạc Phi chứ không nhường cho Lâu Vũ thì hiện giờ người có lợi chính là mình.

Nghĩ đến đây, Lâu Phong không khỏi có chút ghét bỏ Lâm Phi Vũ, nếu không phải Lâm Phi Vũ từ bỏ Lâu Vũ thì Lâu Vũ cũng sẽ không cưới Mạc Phi.



Lâu Vũ đẩy cửa tiến vào phòng hậu trường của Mạc Phi, thấy sắc mặt Lâu Vũ có chút âm u, Mạc Phi khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Lâu Vũ nghiến răng, tức giận nói: “Ngươi đàn thì đàn đi, vì cái gì còn hôn gió nữa, ngươi như vậy rất tổn hại hình tượng đấy biết không?”

Mạc Phi liếc mắt: “Ngươi biết cái gì a! Ngươi không thấy nhiều fan gào khàn cả giọng à, bọn họ nhiệt tình như vậy, ta đương nhiên phải đáp lại một chút, này gọi là có qua có lại, hiểu không?”

“Ngươi đáp lại như vậy bọn họ sẽ cảm thấy kỳ thực ngươi cũng không quá cao quý, ngược lại sẽ không thích ngươi nữa.”

“Sao có thể chứ?” Mạc Phi không đồng ý.

“Sao lại không thể, ngươi đừng có học người ta làm mấy thứ linh tinh ấy.” Lâu Vũ nghiêm túc nói.

Nhan Thần ‘ầm’ một tiếng tông cửa chạy vào: “Ngao ngao ngao, Mạc Phi, ngươi đúng là quá lợi hại, nụ hôn gió trước khi rời đi của ngươi làm mọi người phát điên rồi a, đúng là sức quyến rũ vô hạn rung động lòng người a! Nếu không phải đã có Thần Thần, ta chắc chắn sẽ yêu ngươi…”

“Nga, Nhan Nhan, ngươi đúng là có ánh mắt, không giống người nào đó có mắt nhưng toàn nói hưu nói vượn.” Mạc Phi cười tươi như hoa nói.

Lâu Vũ: “…”

“Ngươi có nghe thấy tiếng la bên ngoài không, mọi người đang gào ‘Mạc Phi, ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!’ tất cả mọi người đều luyến tiếc rời đi a!” Nhan Thần kích động nói.

Mạc Phi gật gật đầu: “Nghe thấy a, mọi người thực nhiệt tình, ta thực cảm động a.”

Nhan Thần nắm tay Mạc Phi, ánh mắt mở to: “Mạc Phi, ngươi không quên chuyện đã hứa với ta đi?”

“Không quên!” Mạc Phi thản nhiên nói.

Lâu Vũ nhìu mày hỏi Mạc Phi: “Ngươi hứa gì với Nhan Thần?”

“Cũng không có gì, ta sẽ chụp quảng cáo cho công ty Cảnh Thần, ngươi cũng biết hiện giờ ta rất quảng cáo, người thích ta rất nhiều, nếu làm người đại diện sản phẩm thì khẳng định sẽ bán rất chạy a.”

Nhan Thần gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Phi Phi hiện giờ rất được hoan nghênh, Thần Thần sẽ trả năm trăm vạn phí quảng cáo cho Phi Phi a.”

Lâu Vũ thực bất mãn nói với Mạc Phi: “Ngươi thiếu tiền lắm à?”

Mạc Phi lắc đầu: “Không thiếu a!”

“Không thiếu kia vì cái gì ngươi lại nhận quảng cáo?”

Mạc Phi khinh thường nhìn Lâu Vũ: “Ngươi nghĩ ta ham tiền như ngươi à? Đừng có nghĩ ta tầm thường như vậy, ta mà là người thấy tiền sáng mắt à? Chỉ vì ta và Nhan Nhan rất thân nhau nên mới đáp ứng hỗ trợ thôi.”

Nhan Thần thực cảm động nhìn Mạc Phi: “Phi Phi, ngươi thật tốt, ta biết ngươi là người có nghĩa khí mà.”

Mạc Phi ngượng ngùng cười cười: “Ta đương nhiên là người tốt rồi, cực tốt luôn, muốn tìm người tốt như ta ở trên đời này khó lắm, thế nhưng Thần Thần nhà ngươi đã đáp ứng trả ta năm trăm vạn, một tinh tệ cũng không thể thiếu a!”

Nhan Thần gật đầu: “Yên tâm đi, nhất định trả đủ.”

Lâu Vũ đứng bên cạnh, nhịn không được nghiến răng.

Nhan Thần nhìn Mạc Nhất, ánh mắt lập tức lóe sáng: “Nhất Nhất, ngươi khiêu vũ thật đẹp, nhất vũ khuynh thiên hạ, ngươi có muốn tham gia quảng cáo luôn không, thù lao ba trăm vạn?”

Mạc Nhất gật đầu: “Hảo!” Tinh tệ đưa tới cửa, nào có chuyện từ chối.

Nhan Thần cười sáng lạn: “Thần Thần nói tiệm binh khí Thiên Minh cũng có ý tìm ngươi làm quảng cáo đấy, nếu bọn họ tìm tới, ngươi nhất định phải đòi giá cao một chút.”

“Nhan Nhan, ngươi từng có xích mích với người bên tiệm Thiên Minh à?” Mạc Nhất hỏi.

Nhan Thần nghiêm túc gật đầu: “Ừm! Trước đây con trai của phường chủ Thiên Minh cướp giò heo của ta, ta chỉ mới gặm được một ngụm đã bị đoạt đi.”

“Chỉ là một cái giò heo thôi mà?” Mạc Nhất có chút khó hiểu.

Nhan Thần cau mày: “Ngươi không hiểu, khi ấy ta mắc lỗi bị cha ta phạt không được ăn cơm hay ngày, ta đói tới choáng đầu hoa mắt, Thần Thần lén mang giò heo tới cho ta ăn.”

“Vừa vặn ngày đó con trai phường chủ Thiên Minh tới nhà ta làm khách, hắn giành cái gì không giành lại đi giành giò heo của ta, kết quả cha phát hiện ta lén ăn vụng, lại phạt tiếp ba ngày không được ăn.” Nói tới cuối cùng, Nhan Thần cũng bắt đầu nghẹn ngào.

Mạc Phi thực đồng tình nhìn Nhan Thần: “Tên kia đúng là đáng giận, nhất định phải đòi giá thù lao cao chót vót.”

Nhan Thần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cứ việc hét giá lên, không cần nương tay với hắn.” Nhan Thần giơ một ngón tay, nghiêm túc nói: “Một tỷ.”

Mạc Nhất gật đầu: “Hảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.