Mạc Phi lấy ba xâu thịt dê nướng trong tay Trịnh Huyên, cường ép nhét vào tay Mạc Nhất.
Thấy Mạc Nhất nhận thịt nướng, Trịnh Huyên lập tức rèn sắt ngay từ khi còn nóng: “Nhất Nhất, ta nghe nói Lâm Phi Vũ tới trụ ở phủ tam hoàng tử, phòng bên ấy có đủ không? Không đủ thì ngươi có thể qua trụ bên ta a! Ngươi muốn ở phòng ta cũng được…” Tốt nhất là ở chung một phòng với ta.
Nghe Trịnh Huyên nói vậy, Lâu Vũ nhíu mày thầm nghĩ, để Trịnh Huyên đón Nhất Nhất đi cũng tốt, bớt một cái bóng đèn.
Mạc Nhất cười cười, không hề có phản ứng gì.
Thấy Mạc Nhất thờ ơ, Trịnh Huyên cũng không giận, tiếp tục cố gắng nói: “Nếu ngươi không an tâm về tam hoàng tử phi thì có thể đón luôn cả tam hoàng tử phi qua a!”
Mạc Nhất sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Trịnh Huyên, thấy sắc mặt Mạc Nhất, Trịnh Huyên thầm nghĩ, có cửa a.
Mạc Phi thực tán thưởng nhìn Trịnh Huyên, kìm lòng không được nói: “Trịnh thiếu gia, trước kia sao ta không phát hiện ngươi là nhân tài như vậy nhỉ?”
Nghe Mạc Phi khen ngợi, Trịnh Huyên nhịn không được có chút đỏ mặt.
Lâu Vũ thật sự nhịn không nổi nữa, vươn tay túm lấy bả vai Trịnh Huyên, hung ác nói: “Trịnh Huyên, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
Trịnh Huyên nhíu mày, đưa số thịt nướng còn lại cho Mạc Nhất, sau đó cũng hung tợn đáp lại Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi đừng có cố tình sinh sự.”
Lâu Vũ không dám tin nhìn Trịnh Huyên, dở khóc dở cười nói: “Ta cố tình sinh sự, là ta cố tình sinh sự à?”
Trịnh Huyên đương nhiên nói: “Nhất Nhất ở bên phủ ngươi nhiều ngày như vậy ta có nói gì đâu, bây giờ ta chỉ muốn đón hắn về phủ ta thôi.”
Lâu Vũ trợn mắt, tức giận nói: “Nếu ngươi chỉ đưa Nhất Nhất đi thì ta không ý kiến, vấn đề là ngươi chỉ định đưa một mình Nhất Nhất thôi sao?”
Trịnh Huyên thực nghiêm nghị nói: “Nếu ta không đưa cả tam hoàng tử phi qua, Nhất Nhất sẽ không chịu qua bên ta!”
Lâu Vũ nghiến răng thầm nghĩ, đúng là tú tài gặp trúng nhà binh, không thể nói lý a! Cái tên Trịnh Huyên ngu ngốc này.
“Ngươi tưởng ta không dám đánh ngươi à?” Lâu Vũ chịu hết nổi.
Khí huyết cả người Trịnh Huyên cũng vọt lên tới đầu: “Đến đây! Đến đây đi! Ta mới không sợ ngươi.”
Trịnh Huyên thầm nghĩ, tuyệt đối không thể yếu thế trước mặt Nhất Nhất, như vậy thực mất mặt, hai người đều là cấp sáu, đánh thì đánh, hắn mới không sợ.
Nhóm học viên ở xung quanh tò mò nhìn hai người, nghe nói hai người muốn đánh nhau thì không khỏi lộ ra biểu tình hưng phấn, vẻ mặt chờ xem kịch vui.
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Trịnh Huyên, Lâu Vũ thầm nghĩ, ông trời quả thực rất công bằng, cho Trịnh Huyên thiên phú không ai sánh bằng liền tước đoạt đi đầu óc của hắn, quả thực là ngu ngốc không ai sánh bằng.
Mạc Phi cao hứng nhìn một màn này, hớn ha hớn hở nói: “Muốn cá cược không? Đánh nhau thì phải cá cược mới vui, bằng không đánh tới đánh lui chẳng có ý nghĩa gì cả. Người thua phải mời người thắng hai trăm xâu mực nướng, được không?”
Mạc Phi giơ hai ngón tay, đổ thêm dầu vào lửa nói.
Trịnh Huyên hứng thú gật đầu, Lâu Vũ thì nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi.
Mạc Nhất thở hắt một hơi, bất đắc dĩ liếc mắt lạnh lùng nói: “Muốn đánh nhau hôm nào đánh cũng được, nhưng hôm nay thì không.”
“Vì cái gì?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.
“Trịnh Huyên vừa mới thăng cấp, nếu bị thương sẽ tổn hại căn cơ.” Mạc Nhất quay mặt đi nói.
Ánh mắt Trịnh Huyên lóe lên một tia sáng, không ngừng gật gù nói: “Nhất Nhất nói đúng, hôm nay không thể đánh nhau.”
Trịnh Huyên cảm động không thôi, Nhất Nhất vẫn rất quan tâm mình, còn sợ mình bị tổn hại căn cơ.
Nhìn biểu tình Trịnh Huyên, Lâu Vũ cười lạnh.
Trịnh Huyên lập tức cười tươi rói, nói với Lâu Vũ: “Ta nhận thua, hôm khác đánh với ngươi, ta đi mua mực nướng.”
Nhìn bóng dáng vui sướng phấn khởi của Trịnh Huyên, trong lòng Lâu Vũ buồn bực không thôi, tuy không chiến mà thắng nhưng hắn không hề vui vẻ chút nào.
Mạc Phi vuốt cằm nói: “Nhất Nhất, Trịnh Huyên kỳ thật không tồi a.”
Mạc Nhất tức giận: “Thiếu gia, chúng ta mau đi thôi, ta không muốn ở lại đây tiếp tục bồi hắn dọa người.” Trịnh Huyên da mặt rất dày nhưng Mạc Nhất hắn thì da mặt mỏng lắm a.
Mạc Phi nhún vai: “Không được, còn chưa lấy được mực nướng mà.”
Mạc Nhất: “…”
“Lâu Vũ ca ca.” Đúng lúc này Lâm Phi Vũ đi tới.
Lâu Vũ nhíu mày, nhịn không được có chút phát sầu, Lâm Phi Vũ chia tay Lâu Phong rồi chạy tới trụ trong phủ đã đủ làm hắn sứt đầu mẻ trán rồi, ngay giờ phút mấu chốt như vậy tên Trịnh Huyên chết tiệt này còn chạy tới gây rối, thật sự phiền toái mà.
Nhìn biểu tình Lâu Vũ, trong lòng Lâm Phi Vũ có chút thất vọng.
Mạc Phi nhìn Lâm Phi Vũ, nhịn không được có chút mất tự nhiên. Lâm Phi Vũ nhịn không được nén giận liếc mắt trừng Mạc Phi một cái.
Nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Lâm Phi Vũ, Mạc Phi mím môi thầm nghĩ, biểu tình của Lâm Phi Vũ là sao? Trách mình là kẻ thứ ba à?
Đừng có đùa, mình mới là người được Lâu Vũ cưới hỏi đàng hoàng, tuy lúc đó tam hoàng tử keo kiệt muốn chết, chỉ đưa có một thùng tinh thảo dập nát làm sính lễ nhưng tốt xấu gì cũng là sính lễ a!
Trịnh Huyên ôm một đống xâu mực nướng đi tới, nhìn thấy Lâm Phi Vũ đứng bên cạnh Lâu Vũ, mà sắc mặt Lâu Vũ thì thực phiền muộn, Trịnh Huyên nhịn không được có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Nhất Nhất, cho ngươi này.” Trịnh Huyên có chút lấy lòng nói.
Mạc Phi vươn tay nhận lấy: “Đưa ta đi, Nhất Nhất thích ăn thịt dê nướng, người thích mực nướng là ta.”
Trịnh Huyên nhíu mày, lập tức hiểu ra hôm qua mình bị Mạc Phi đùa giỡn, bất quá biết thì biết nhưng Trịnh Huyên cũng không dám nổi giận với Mạc Phi.
“Thiếu gia, đi thôi.” Bị ánh mắt của đám người xung quanh soi tới run rẩy da đầu, Mạc Nhất có chút mất tự nhiên nói.
Mạc Phi gật đầu, sảng khoái nói: “Hảo.”
Lâu Vũ xuất ra một chiếc tinh xe, Mạc Phi cùng Mạc Nhất trước sau bước lên xe, Trịnh Huyên cũng khẩn cấp leo lên.
Nhìn thấy Trịnh Huyên leo lên xe, Lâu Vũ thực sự muốn ném đối phương xuống, bất quá vẫn cố gắng nhịn xuống.
Thấy Lâu Vũ nhìn chằm chằm Mạc Phi, Lâm Phi Vũ đột nhiên có cảm giác mình hoàn toàn không hợp với nhóm người này.
Lâm Phi Vũ theo sau Lâu Vũ bước lên tinh xe, năm người cùng ngồi trên xe, không nói năng gì.
Trịnh Huyên nhìn Lâu Vũ, mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe: “Tam hoàng tử, phòng khách bên phủ ngươi có đủ không?”
Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Trịnh Huyên: “Không cần ngươi quan tâm, phòng khách trong phủ ra còn dư nhiều lắm.”
Trịnh Huyên lập tức đảo mắt nói: “Vậy ngươi để cho ta một phòng đi.”
Lâu Vũ cười lạnh, chém đinh chặt sắt nói: “Không có.”
Trịnh Huyên nhíu mày: “Ngươi vừa mới nói còn dư nhiều mà?”
“Đúng là còn dư nhiều phòng nhưng ta không thích cho ngươi trụ.”
Trịnh Huyên tức giận trừng Lâu Vũ, mất hứng nói: “Cùng lắm thì ta ngủ dưới đất.”
Lâu Vũ lập tức phản bác: “Không được, không có chỗ cho ngươi nằm đâu.”
“Ngươi đừng có quá đáng!” Trịnh Huyên tức giận bất bình nhìn Lâu Vũ, ánh mắt lóe sát khí.
“Ta quá đáng đấy, ngươi làm gì được?” Lâu Vũ có chút bực bội nói.
Lâu Vũ thầm nghĩ, tên Trịnh Huyên này thực không biết xấu hổ, mình cũng vậy cho hắn biết tay.
Trịnh Huyên mím môi, hít sâu vài hơi mới nén được cơn giận.
Trịnh Huyên có chút đăm chiêu liếc nhìn Lâm Phi Vũ một cái, sau đó chuyển hướng qua Lâu Vũ hỏi: “Tam hoàng tử, buổi tối ngươi ngủ giường hay ngủ dưới sàn vậy?”
Lâu Vũ đen mặt nhìn Trịnh Huyên: “Đương nhiên là giường rồi.”
Trịnh Huyên có chút hâm mộ nói: “Phúc khí ngươi tốt thật a.”
Lâu Vũ: “…”
Trịnh Huyên chuyển ánh mắt về phía Nhất, thấy Trịnh Huyên nhìn mình, Mạc Nhất có chút phiền chán quay mặt đi, Trịnh Huyên mất mác cúi đầu.
Nhìn Mạc Phi nhàn nhã ăn mực nướng, trong lòng Lâu Vũ tự dưng có chút tức giận, đột ngột bước tới túm lấy cổ tay Mạc Phi, kéo đối phương vào gian phòng bên cạnh: “Đi theo ta.”
Mạc Phi bị Lâu Vũ lôi đi, lập tức hét lớn: “Ngươi đừng có làm bậy, ta sẽ la lên đấy.”
Lâu Vũ đen mặt, túm Mạc Phi tiến vào gian phòng nhỏ, đóng cửa lại.
Nhìn Lâu Vũ kéo Mạc Phi đi, Lâm Phi Vũ nhịn không được bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay.
Lâu Vũ đẩy Mạc Phi ngã lên giường, Mạc Phi xoay xoay cổ tay hỏi: “Ngươi làm gì vậy? Tự dưng phát điên gì vậy?”
Lâu Vũ cắn môi, trừng mắt: “Trong lòng ngươi có gì bất mãn thì có thể nói với ta a!”
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, nhíu mày: “Ta không có bất mãn gì cả.”
“Ngươi… ngươi vô tâm vô phế à?” Lâu Vũ nhịn không được tức giận nói.
Mạc Phi cười nhạo một tiếng: “Ngươi nói đúng, Mạc Phi ta trời sinh vô tâm vô phế nên ta bạc tình bạc nghĩa lạnh lùng buồn tẻ như vậy đấy.”
Lâu Vũ cau mày, có chút hi vọng hỏi: “Mạc Phi, từ trước tới giờ, ngươi có thích ta chút nào không?”
Mạc Phi ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ, chậm rãi nhưng kiên định lạnh lùng phun ra hai tiếng: “Không có.”
Lâu Vũ mỉm cười chua xót, có chút tự giễu nói: “Vậy sao?”
Mạc Phi cúi đầu, không đáp.
Lâu Vũ ảm đạm liếc nhìn Mạc Phi một cái rồi hồn phi phách lạc uể oải đi ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ bi thương của Lâu Vũ, trái tim Mạc Phi hệt như bị một lưỡi dao đâm vào, trong tình yêu, người động tình trước sẽ là người bị tổn thương nhiều hơn.
Mạc Phi giật mình nhớ tới mẫu thân mình ở đời trước, năm mười tám tuổi mẫu thân kết hôn với phụ thân, hai người keo sơn được vài năm thì phụ thân liền cưới kế mẫu.
Mạc Phi nhớ rất rõ dáng vẻ đứng bên cửa sổ chờ đợi phụ thân đến của mẫu thân, bộ dáng hi vọng mong chờ đó làm hắn cảm thấy thực đau lòng. Khi đó hắn chỉ có thể vô lực trơ mắt nhìn ánh mắt mẫu thân từ hi vọng trở thành tuyệt vọng.
Mẫu thân thường ôm lấy cổ hắn, nói với hắn sau này không thể dễ dàng động tâm, có thể vì mình mà chết nhưng tuyệt đối không thể vì người kia mà chết.
Mạc Phi giật mình nhớ tới cái đêm mẫu thân vì buồn bực mà chết, phụ thân vẫn như cũ thắm thiết ở bên kế mẫu, lúc biết mẫu thân mất, phụ thân cũng chỉ thờ dài một hơi mà thôi. Nhớ tới chuyện cũ, Mạc Phi nhịn không được đau đầu nhắm mắt lại.