Trịnh Huyên lấy lại bình tĩnh, thực khâm phục nói: “Tam hoàng tử, vì nuôi gia đình ngươi đúng là lợi hại a!”
Lâu Vũ cười nhạt một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không có cách nào, cưới vợ không dễ a.”
Trịnh Huyên nhếch môi, cười xán lạn: “Tam hoàng tử, ta phục ngươi rồi.”
Mạc Phi tức giận: “Phục cái gì mà phục, có gì hay mà phục chứ? Tình huống đó đương nhiên là phải tranh thủ chạy thoát thân rồi, tiền làm sao quan trọng bằng mạng chứ, đương nhiên, tiền cũng rất quan trọng…”
“Thế nhưng! Nếu mạng không còn thì sau này làm sao kiếm tiền, tham tiểu lợi trước mắt mà không để ý lâu dài thì định trước chỉ có thể làm quỷ nghèo rồi, tầm nhìn hạn hẹp!” Mạc Phi tức giận trợn mắt nhìn Lâu Vũ.
Thấy sắc mặt Mạc Phi khó coi, Lâu Vũ ráng nặn ra một nụ cười: “Phi Phi, ngươi đừng lo lắng, ta thấy không có nguy hiểm mới ra tay.”
Mạc Phi bỉu môi: “Ngươi yên tâm, ta một chút cũng không lo lắng, ta biết da ngươi dày lắm, mới không dễ chết như vậy.”
Lâu Vũ: “…”
Thiên Diệp vội vàng đồng ý: “Phi Phi, da tam hoàng tử dày lắm, trên người có tầng tầng biểu bì, ngươi cạo giúp hắn đi.”
Lâu Vũ: “…”
“Nói tới cũng kỳ quái, ba người cùng bị tên cường giả cấp chín kia tự bạo, thế sao Lâu Vũ còn cướp được nhẫn mà tình trạng vẫn tốt hơn hai ngươi vậy?” Mạc Phi có chút khó hiểu.
Mặt Trình Huyên đỏ bừng, ấp úng nói: “Tam hoàng tử lợi hại hơn ta.”
Thiên Diệp cười hè hè: “Phi Phi, thật ra thì Lâu Vũ cũng không lợi hại hơn ta là bao, chẳng qua da ta mỏng quá nên bị thương nặng hơn mà thôi.”
Nhìn ba người dở sống dở chết nằm trên đất, Mạc Nhất nói với Mạc Phi: “Thiếu gia, không bằng chúng ta xem xem trong nhẫn có gì đi.”
Mạc Phi lập tức hăng hái: “Đúng rồi, xem xem có gì nào?”
Cấp chín đúng là cấp chín, trong nhẫn của Triệu Đức Phong có tổng cộng năm trăm sáu mươi lăm viên tinh tinh.
“Cuối cùng cũng tìm được một người giàu có hơn tên mập chết tiệt kia.” Mạc Phi hài lòng gật đầu.
“Dù thế nào thì cũng là cao thủ cấp chín! Hiển nhiên phải hơn cao thủ cấp tám rồi.” Mạc Nhất hiển nhiên nói.
“Tiếp theo chúng ta làm gì? Tiếp tục ở đây làm hải tặc à?” Trịnh Huyên hỏi.
“Dĩ nhiên không được rồi, người xinh đẹp như ta cứ ở đây làm hải tặc thì đúng là phí của trời a! Huống chi ta là người quang minh lỗi lạc, cứ đánh đánh cướp cướp như vậy trong lòng ta thực bất an!” Thiên Diệp thở dài than ngắn nói.
“Ngươi bất an? Ta thấy rõ ràng ngươi vui muốn chết! Mỗi lần đánh cướp, ngươi là người tích cực nhất.” Trịnh Huyên không đồng ý nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp trợn mắt nhìn Trịnh Huyên: “Tâm tình của ta, ngươi không hiểu đâu.”
Trịnh Huyên gật đầu: “Ta không hiểu.”
Thiên Diệp: “…”
Mạc Phi châm chước nói: “Gần đây làm ăn càng ngày ít, cứ theo đà này thì không ổn chút nào, chúng ta phải đổi chỗ, đi Trần quốc được không?”
Trịnh Huyên gật đầu: “Được, ta tán thành.”
Những tri thức biết được khoảng thời gian này làm bọn họ mở rộng nhãn giới rất nhiều, đối với Trần quốc lại thêm vài phần hướng tới.
Lâu Vũ bật cười: “Ta cũng muốn đi xem thử.”
Tô Vinh liếc nhìn Thiên Diệp, lo lắng hỏi: “Thiên Diệp, ngươi có đi không?”
“Đương nhiên phải đi rồi.” Thiên Diệp đương nhiên nói.
Tô Vinh nhíu mày: “Ngươi bị đày tới nơi này, trở về không sợ bị người Đường gia đuổi giết sao? Kẻ thù của ngươi tựa hồ không ít a!”
Sắc mặt Thiên Diệp nhất thời âm trầm, với thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa đủ để chống lại Đường gia.
Mạc Phi nói: “Không sao đâu, để Thiên Diệp dịch dung xấu một chút, như vậy người Đường gia sẽ không nhận ra được đâu, nha đầu kia cũng vậy.”
Nghe Mạc Phi nói vậy, Thiên Diệp thực khó xử nói: “Ta đẹp như vậy mà lại dịch dung xấu xí, thực lãng phí a!”
Lâu Vũ phản bác: “Đẹp có lợi gì chứ, đẹp có thể làm cơm ăn sao, ngươi đẹp như vậy sao không mê hoặc được nha đầu kia, ngược lại còn bị người ta hại thảm thương như vậy?”
Thiên Diệp trợn mắt nhìn Lâu Vũ: “Dịch dung thì dịch dung, Phi Phi, ngươi cũng dịch dung cho tam hoàng tử luôn.”
Mạc Phi đảo mắt, khó hiểu: “Vì cái gì?”
“Ngươi xem mặt hắn kìa, là mặt đào hoa tiêu chuẩn a! Dễ hấp dẫn đám thâm khuê oán phụ muốn tìm bất mãn lắm, cứ để nhông nhông như vậy rất bắt mắt a!” Thiên Diệp nghiêm nghị nói.
Lâu Vũ ung dung cười: “Thiên Diệp, ngươi muốn khen ta đẹp trai thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.”
Thiên Diệp trừng mắt, đi tới bên cạnh Mạc Phi: “Phi Phi, ngươi nhớ phải hóa trang Lâu Vũ xấu xí một chút, làm ta đẹp một chút.”
Mạc Phi: “…”
Cuối cùng kết quả thương lượng là tất cả đều dịch dung.
Đã quyết định chủ ý, nhóm người lập tức lên hải thuyền tiến thẳng tới Trần quốc.
Vì sợ hải thuyền hoàng kim bị chú ý, lúc đi được nửa đường bọn họ liền chuyển thành hải thuyền bạch ngân, cuối cùng sợ thuyền bạch ngân cũng dễ chú ý liền chuyển thành thuyền cứu sinh.
Nhóm người ngồi thuyền cứu sinh cập bến vào một thành nhỏ.
Vì che giấu tai mắt, bọn họ chẳng những dịch dung mà còn áp chế tu vi về cấp sáu.
Thiên Diệp ngồi trong một quán rượu nhỏ trong thành nói: “Ta hỏi thăm được qua một tháng nữa chính là thời điểm chiêu sinh của các học viện ở Trần quốc, chúng ta có thể tới đó xem một chút, quy định đối với học viên ở Trần quốc không nhiều, ở học viện cũng có thể học được không ít thứ.”
Mạc Phi gật đầu: “Cũng được.”
“Chúng ta làm sao báo danh, ngươi biết đường không?” Mạc Phi hỏi Thiên Diệp.
Thiên Diệp nhếch khóe miệng, cười cười: “Không biết, thế nhưng con gái thành chủ này muốn tham gia báo danh, đang chiêu mộ người tùy tùng, chúng ta có thể qua đó thử, chẳng những được quá giang mà còn thuận đường kiếm được một khoản tinh tinh.”
“Bao nhiêu?” Mạc Phi lập tức hỏi.
“Mỗi người một viên.” Thiên Diệp giơ một ngón tay nói.
Mặt Mạc Phi vặn vẹo: “Chỉ có mỗi một viên, có lầm không a!”
Thiên Diệp bất đắc dĩ nói: “Có còn hơn không mà! Tinh tinh cũng không phải hàng bình thường, rất trân quý.”
“Một viên cũng quá ít đi.” Mạc Phi xoắn xuýt.
Thiên Diệp nhún vai: “Vì sợ kẻ thù nhận ra, chúng ta không phải đã áp chế cấp bậc sao? Nếu là tu vi thật thì có thể đòi một cái giá cao, dĩ nhiên tên thành chủ kia là quỷ nghèo, hơn phân nửa là không mời nổi chúng ta.”
Mạc Phi lắc đầu: “Được rồi, một viên thì một viên, đúng rồi, con gái thành chủ đẹp không?”
Lâu Vũ sửng sốt, có chút bất mãn nói: “Phi Phi, ngươi quan tâm tới con gái thành chủ làm gì?”
Mạc Phi nhún vai: “Tùy tiện hỏi thôi mà, dọc theo đường đi nếu có mỹ nữ làm bạn thì vui thú hơn a.”
Lâu Vũ trợn mắt: “Có một người chồng giỏi giang có thể làm ấm giường, có thể đánh mắng, có thể kiếm tinh tinh như ta rồi, ngươi còn muốn mỹ nữ làm gì nữa?”
Nhìn dáng vẻ Lâu Vũ, Mạc Phi bất đắc dĩ cười một tiếng, ôm tay Lâu Vũ nói: “Cũng đúng!”
Sau khi thông qua khảo hạch của thành chủ, nhóm Thiên Diệp liền bồi tiểu thư thành chủ lên đường.
Tiểu thư thành chủ tên là Vinh Thu Nguyệt, là một tinh sư cấp năm.
Nhóm đồng hành với Vinh Thu Nguyệt có hơn trăm người, đoàn người chầm chậm tiến tới nơi báo danh chiêu sinh.
Nhóm Lâu Vũ lẫn trong đội ngũ, hoàn toàn không có chút bắt mắt.
Đi được nửa ngày thì một tiếng chim kêu cao vút hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Một con phi điểu toàn thân trắng như tuyết uy phong lẫm lẫm kéo một chiếc xe bay vút qua, trên xe là một nam nhân dáng dấp anh tuấn, hai bên trái phải nam nhân là hai thiếu nữ thiên kiều bá mị, trái ôm phải ấp, vui thích vô cùng.
Đi theo phía sau là mười nam nhân, có hai người cấp tám, đoàn người rất gây chú ý, uy phong vô cùng.
“Bạch phượng điểu cấp tám, là xe của Đường Thiên Tịch Đường gia.”
“Đường Thiên Tịch thiếu gia là dòng chính Đường gia, sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“Nghe nói Đường Thiên Tịch thiếu gia tới mua tử dạ minh châu.”
“Đường Thiên Tịch thiếu gia thực soái quá a!” Một thiếu nữ trong đội ngũ sùng bái nói.
… …
Trịnh Huyên dùng bả vai huých Thiên Diệp: “Ngươi nhìn người ta kìa.”
Thiên Diệp tức giận nói: “Nhìn cái gì?”
“Người ta uy phong như vậy, sao ngươi lại thảm như vậy a.” Trịnh Huyên có chút hả hê nói.
Thiên Diệp trợn mặt: “Hắn nào có tốt bằng ta chứ!”
Trịnh Huyên bật cười.
“Ngươi thực không có mắt nhìn mà.” Đường Thiên Tịch bất quá chỉ mới cấp bảy mà thôi, hắn đã lên tới cấp tám rồi.
Nhóm người vừa tu luyện vừa đi đường, lúc đến Vương thành chiêu sinh thì tinh tinh trên người bọn họ đã xài gần hết.
Bởi vì là tháng chiêu sinh nên hoàng thành rất náo nhiệt, khách điếm tửu lầu đều đầy ắp người, trên người cũng tấp nập người đến người đi.
“Doãn tiểu thư, là xe của Doãn tiểu thư.” Một người đi đường cả kinh nói.
Một chiếc xe ngựa vô cùng tinh xảo lướt nhanh qua, xuyên qua lớp màn mỏng, bóng dáng mỹ nhân có thể nhìn thấy loáng thoáng.
“Doãn tiểu thư đúng là xinh đẹp a!”
“Đương nhiên rồi, Doãn tiểu thư chính là một trong thập đại mỹ nữ hoàng đô, có thể không đẹp sao?”
“Không biết Doãn tiểu thư sẽ báo danh vào học viện nào.”
“Nghe nói là học viện Tinh Thần, Minh Nguyệt công chúa cũng tới đó.”
“Mỹ nữ đều thích báo danh vào học viện Tinh Thần a! Nghe nói Doãn tiểu thư có một vị hôn phu a!”
“Chuyện đó xưa lắm rồi, nghe đó tác phong của vị hôn phu đó có vấn đề, hôn ước của hai người sớm đã hủy rồi.”
… ….
“Dáng dấp cũng không tệ lắm!” Trịnh Huyên dùng khuỷu tay huých Thiên Diệp một cái.
Thiên Diệp trợn mắt: “Không tệ, không tệ quái gì? Dong chi tục phấn thôi.”
Trịnh Huyên bỉu môi: “Ngươi rõ ràng là không ăn được nho liền nói nho chua.”
Thiên Diệp quay đầu đi: “Ta lười nói với ngươi.”