Nhan Thần rút một tấm thẻ đưa qua: “Mạc Phi, đây là thẻ cơm, cậu mang theo thẻ này thì có thể tùy ý ăn uống ở tiệm cơm nhà ta a.”
Mạc Phi thực cảm động nhìn Nhan Thần: “Nhan Nhan, thực sự có thể ăn uống tùy thích sao?”
“Đương nhiên.” Nhan Thần tự tin nói.
“Nhan Nhan, ngươi thực tốt! Ngươi tốt như vậy, ta yêu ngươi mất thôi.” Mạc Phi nháy mắt.
Nhan Thần chớp mắt, có chút vô tội nói: “Mạc Phi, ta chỉ yêu Thần Thần thôi.”
Mạc Phi cứng ngắc, thật là, phí công quẳng mị nhãn rồi.
Nhìn lại thẻ cơm trong tay, Mạc Phi có chút kinh ngạc nói: “Nhan Nhan, hóa ra tiệm cơn Ăn Ăn đỉnh đỉnh đại danh là nhà ngươi mở à?”
Nhan Thần gật đầu: “Đúng vậy! Lão cha ta nói, lúc ta còn nhỏ, từ đầu tiên nói được là ăn ăn nên lão cha liền đổi tên tiệm cơm thành Ăn Ăn, sau đó sinh ý tự nhiên tốt lên hẳn, cha nói ta chính là phúc tinh a.”
Mạc Phi: “…”
…
Nhìn bục giảng không có bóng người, Mạc Phi nhìn qua Nhan Thần hỏi: “Đã vào học một lúc rồi sao lão sư vẫn còn chưa tới, chẳng lẽ là tiết của cái lão chỉ cho quan viên phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn à?”
Nhan Thần có chút khẩn trương nháy nháy mắt với Mạc Phi.
Mạc Phi hoang mang nhìn Nhan Thần, mà Nhan Thần thì sốt ruột tới đỏ bừng mặt.
Một lão nhân râu bạc đứng ở cửa lớp âm trầm nhìn Mạc Phi.
Cơ mặt Mạc Phi có chút run run.
“Mạc Phi, ngươi đang nói xấu ta à?” Lão nhân râu bạc cười gian hỏi.
Mạc Phi chật vật nói: “Đâu có a lão sư, hiểu lầm a! Ta làm sao dám nói xấu ngài chứ?”
“Hiểu lầm, đâu có hiểu lầm, ngươi tưởng ta không biết các ngươi nói gì sau lưng ta à? Ta cho các biết biết, ta chính là muốn ức hiếp các ngươi, lịch sử là chứng minh rõ ràng nhất, ở đâu cũng có áp bức a.” Lão nhân râu bạc cười mỉm cười sắc bén đến mức da đầu Mạc Phi run lên.
Mạc Phi nhíu mày, đâu đâu cũng có áp bức… hình như còn nửa câu sau nữa thì phải!
Giống như biết Mạc Phi đang nghĩ gì, lão nhân râu bạc đắc ý nói: “Đúng rồi đúng rồi, mọi người cũng biết nửa câu sau đúng không, ở đâu có áp bức ở đó có phản kháng!”
Nói xong lão nhân cười lạnh: “Thế nhưng, các ngươi có thể phản kháng ta à? Nếu các ngươi dám phản kháng, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là trọng tu.”
Mạc Phi cúi đầu, thầm nghĩ, lão nhân này hảo độc a!
“Mạc Phi, ta hỏi ngươi, năm 3422 tinh lịch, vì sao Yến quốc lại diệt vong?”
Ánh mắt Mạc Phi sáng ngời, vấn đề này hắn biết: “Năm 3417 tinh lịch, hai huynh đệ Yến Hành Liệt, Yến Hành Đắc lật đổ tiền triều, thành lập Yến quốc, hai người cùng say mê một vị sủng phi của hoàng đế tiền triều là Văn Tuyết Nhi, hai người bắt đầu tranh đấu gay gắt, dân chúng lầm than, cuối cùng Yến quốc bị Vương Hưng lật đổ, Văn Tuyết Nhi trở thành sủng phi của Vương Hưng.”
“Năm 3512 tinh lịch, cao thủ cấp tám Vương Minh Dương chết như thế nào?”
“Vương Minh Dương có một vị hôn thê thanh mai trúc mã Thiên Tình Hòa, vị hôn thê kia bị bệnh nặng, y sư nói chỉ có trái tim của hắn mới có thể cứu chữa, thế là hắn không chút do dự moi tim mình, sau đó chết luôn.” Cái tên ngu xuẩn, y sư kia chính là tình địch của hắn giả danh, hắn chết rồi, tên tình địch kia liền cưới Thiên Tình Hòa, người ngốc cũng không sao, thế nhưng không thể quá ngốc, ngốc chết rồi còn không biết vì sao mình chết.
“Từ năm 3572 đến 3574 tinh lịch, ba năm này Mạnh quốc liên tục thay đổi ba đời hoàng đế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân Lý Thiến Nhi của quốc quân Mạnh Quốc Mạnh Nhiên là tuyệt sắc mỹ nhân, rất được Mạnh Nhiên yêu thích, lần nọ Lý Thiến Nhi gặp gỡ đệ đệ phong hoa tuyệt đại Mạnh Hạo của Mạnh Nhiên liền nảy lòng yêu thương, Lý Thiên Nhi đã độc chết Mạnh Nhiên để Mạnh Hạo ngồi lên đế vị, thế nhưng không ngờ Mạnh Hạo lại là một kẻ đạn lép [yếu sinh lý], không thể thỏa mãn Lý Thiến Nhi, vì quá giận dữ Lý Thiến Nhi lại độc chết Mạnh Hạo, sau khi Mạnh Hạo chết, Mạnh Hình lên ngôi hoàng đế, Lý Thiến Nhi trở thành phi tử Mạnh Hình.” Thân là nữ nhân lại có thể làm tới mức này cũng không uổng sống một đời.
Lão nhân râu bạc cười ha hả: “Không tồi không tồi, trả lời tốt lắm, rất chính xác.”
Nhan Thần có chút sùng bái nhìn Mạc Phi, Mạc Phi ngượng ngùng cười nói: “Ta đáp cũng không toàn diện lắm.”
Lão nhân râu bạc hừ lạnh: “Có liên quan tới mỹ nữ cái gì ngươi cũng biết, không có mỹ nữ thì toàn đáp linh tinh, ngươi rốt cuộc muốn gì hả?”
Mạc Phi thầm nghĩ, lão nhân này tuy đã một bó tuổi nhưng ánh mắt vẫn sáng như đuốc, liếc mắt liền nhìn thấu hứng thú dành cho mỹ nữ của hắn a.
Lão nhân có chút hà khắc cười: “Hứng thú với mỹ nữ như vậy thì kiếp sau ngươi đầu thai thành nữ nhân đi, bất quá, cho dù ngươi biến thành nữ nhân cũng đừng mong có thể phiên vân phúc vũ như những mỹ nữ kia!”
Mạc Phi: “…” Lão nhân này thật là, không nói kiếp sau hắn có thể trái ôm phải ấp thì thôi đi, cư nhiên nguyền rủa hắn biến thành nữ nhân, đúng là vô sỉ mà.