Màn đêm buông xuống, Mạc Nhất cùng Trịnh Huyên trở về phòng ký túc xá.
Thiên Diệp nhìn thấy hai người tiến vào liền vui vẻ: “Ai nha, hai ngươi rốt cuộc cũng về rồi a! Một mình ta ở đây buồn muốn chết.”
Trịnh Huyên có chút đắc ý liếc nhìn Thiên Diệp: “Chúng ta tới lấy chăn thôi, lập tức rời đi.”
Thiên Diệp hoài nghi hỏi: “Đi, đi đâu vậy?”
Trịnh Huyên ngẩng đầu, đắc ý nói: “Ta cùng Nhất Nhất dọn qua bên phòng Tô Vinh.”
Thiên Diệp cau mày, khó hiểu: “Các ngươi ngủ chung một phòng với Tô Vinh hay với ta không phải cũng như nhau sao? Dọn tới dọn lui như vậy thực phiền toái!”
Trịnh Huyên hừ một tiếng: “Như nhau? Sao lại như nhau được chứ? Ở chung với Tô Vinh an toàn hơn ở chung với ngươi.”
“Ở chung với ta rất nguy hiểm à? Làm gì có chuyện đó a!”
“Ngươi tự hiểu mình đi!” Trịnh Huyên hung ác trừng Thiên Diệp.
Thiên Diệp vô tội chớp chớp mắt: “Ta tự hiểu gì a?”
Giọng điệu Thiên Diệp đột nhiên biến đổi, có chút ngả ngớn nói: “A! Trịnh thiếu, chẳng lẽ ngươi sợ mình không thể chống đỡ nỗi mị lực của ta à?”
Trịnh Huyên ngẩng đầu ưỡ nngực, ánh mắt sắc bén, hùng hồn đanh thép nói: “Thiên Diệp, tuy ta không biết ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ gì mê hoặc tam hoàng tử, chính là nói cho ngươi biết, vô luận ngươi giở trò gì, ta cũng không để mắt tới ngươi đâu.”
Thiên Diệp: “...”
Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất ôm chăn rời khỏi phòng ký túc xá.
Lúc đi, Trịnh Huyên còn không quên cười sáng lạn.
Thiên Diệp đỡ trán, nhớ tới nụ cười tiểu nhân đắc ý vừa nãy của Trịnh Huyên liền cảm thấy phẫn nộ.
“Tiểu Lâu Vũ, ngươi nói xem sao ta lại tới nông nỗi một mình lẻ loi một phòng thế này a! Sao ta lại đáng thương như vậy chứ? Nghiệp chướng a!” Thiên Diệp vừa thở dài than ngắn cảm khái vừa vươn ngón trỏ chọt chọt bụng tiểu bạch thỏ.
Tiểu bạch thỏ run run thân mình, đáng thương hề hề trốn tránh.
Thiên Diệp lôi ra một cái gương nhỏ, cẩn thận ngắm nhìn mình.
Thiên Diệp hắn phong hoa tuyệt đại như thế cư nhiên lại rơi vào nông nỗi không có ai nguyện ý ở chung phòng như vậy, sao lại thê thảm như vậy a? Nếu để đám hồ bằng cẩu hữu đời trước biết thể nào cũng cười chết hắn.
Thiên Diệp thầm nghĩ, Trịnh Huyên chết tiệt kia nói không sợ bị mình mê hoặc thế mà lại co cẳng bỏ trốn, rõ ràng là sợ không chống nổi mị lực của mình! Hừ, cái đồ nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Thiên Diệp đi ra ngoài, qua phòng Mạc Phi.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Mạc Phi đứng dậy đi ra mở cửa.
“Sao muộn vậy rồi ngươi còn tới đây?” Nhìn người đứng bên ngoài, Mạc Phi có chút cổ quái hỏi.
Thiên Diệp liếc nhìn vào phòng: “Có chút chuyện muốn nói riêng với ngươi, có tiện không?”
Mạc Phi liếc nhìn Lâu Vũ một cái, gật đầu: “Được a!”
Từ khi Thiên Diệp xuất hiện, Lâu Vũ liền dựng lỗ tai lắng nghe hai người nói chuyện, nghe Thiên Diệp muốn nói chuyện riêng với Mac Phi, Lâu Vũ không hề làm ra hành động quá khích giống như bình thường.
Thiên Diệp cùng Mạc Phi một trước một sau đi tới một mảnh rừng trống trải.
“Phi Phi, tam hoàng tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Thiên Diệp có chút nghi hoặc hỏi.
Thiên Diệp thầm nghĩ, phản ứng của Lâu Vũ hôm nay, đừng nói là đám bé ngoan như Trịnh Huyên, Mạc Nhất, ngay cả người trải đời quen nhìn sự đời biến hóa như hắn cũng cảm thấy kinh dị!
Mạc Phi trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Thiên Diệp nói: “Lâu Vũ biết ta là di hồn giả.”
Thiên Diệp trợn mắt, có chút kích độgn: “Lâu Vũ biết? Hắn làm sao biết được? Sao ngươi không cẩn thận như vậy, để người ta biết ngươi là di hồn giả trong khi thực lực lại kém như vậy, ngươi không biết sẽ rất nguy hiểm à?”
Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ, người này đúng là, nói nguy hiểm thì được rồi, cần chi phải nói thực lực hắn kém a.
“Ta biết, không phải ta đang rất cẩn thận sao?” Mạc Phi bĩu môi.
Thiên Diệp nhún vai: “Được rồi, bất quá chuyện đó liên quan gì với chuyện lâu Vũ khác thường?”
Mạc Phi chớp mắt, cười gượng: “Là thế này, hắn tưởng nhầm ngươi là cha ta ở đời trước.”
Thiên Diệp há to miệng, không dám tin túm lấy bả vai Mạc Phi: “Cha! Ta nói a đệ đệ, sao ngươi coi trọng ta như vậy a, khi không đẩy ta lên thêm một bối phận.”
“Ta cũng không ngờ sự việc lại thành như vậy a! Chờ đến khi ta phản ứng lại thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng ngươi là cha ta.” Mạc Phi nhún vai, thực bất đắc dĩ nói.
“Sao hắn lại nghĩ ta là cha ngươi được chứ? Ta có già như vậy không?” Thiên Diệp thực bất mãn.
Mạc Phi mỉm cười, lấy lòng nói: “Ca không già, tuyệt đối không già chút nào.”
“Đúng vậy, người ta chỉ mới mười tám tuổi mà thôi, cho dù là đời trước thì ta cũng hơn ngươi có hai tuổi.” Thiên Diệp giơ hai ngón tay với Mạc Phi, tức giận nói.
Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Thiên Diệp, Mạc Phi cúi đầu khom lưng nói: “Ca, ngươi bớt giận a, đừng chấp nhặt Lâu Vũ.”
“Phi Phi, sao ngươi còn bênh vực Lâu Vũ chứ? Ngươi phải biết cho dù là đời trước hay đời này thì ca ngươi vẫn là xử nam chân chính! Ta chưa khai trai nữa a, lấy đâu ra có con? Ngươi không thể bôi đen ca như vậy!” Thiên Diệp ấm ức.
Mạc Phi: “...”
Trầm mặt một hồi, Mạc Phi mới cẩn thận nói: “Ca, kỳ thực là xử nam cũng không phải chuyện quang vinh gì cả, ngươi đừng cứ đặt ngoài miệng như vậy.”
Thiên Diệp bất mãn nhìn Mạc Phi: “Phi Phi, ngươi nói vậy là có ý gì, khinh thường ta à?”
Mạc Phi ôm cánh tay Thiên Diệp, ngoan ngoãn nói: “Ca, sao ta có thể khinh thường ngươi được chứ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Ta biết ngươi luôn mồm mép nhưng không dám hành độgn còn không phải vì sợ phụ mẫu người ta đập chết ngươi sao, với lại, ánh mắt ngươi rất cao.”
Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi có mắt nhìn.”
“Đã trở lại rồi à?” Nhìn thấy Mạc Phi vào cửa, Lâu Vũ lập tức ân cần hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Ừm!”
“Thiên Diệp nói gì với ngươi vậy?” Lâu Vũ tò mò hỏi.
Mạc Phi cau mày, bất đắc dĩ nhìn Lâu Vũ: “Hắn nói, bởi vì thái độ của ngươi đột nhiên thay đổi làm người khác nghĩ là yêu thuật của hắn quá lợi hại, Trịnh Huyên cùng Nhất Nhất xem hắn như quái thú, không thèm để ý tới hắn.”
Lâu Vũ cau mày, có chút rối rắm: “Phi Phi, ý ngươi là ấn tượng của ta với hắn ngược lại lại càng kém hơn à?”
Mạc Phi gật đầu: “Chính là vậy.”
Lâu Vũ chậm rãi thở hắt ra một hơi, sắc mặt nghiêm nghị: “Phi Phi, tuy lời này ta không nên nói vẫn không thể không nói, cho dù hiện giờ Thiên Diệp vẫn còn trẻ nhưng thực tế thì đã một bó tuổi rồi, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy cũng không tốt! Hắn già mà không nên nết như vậy, thực quá đáng!”
Mạc Phi: “... hắn không lớn như vậy.”
“Đã làm cha người ta rồi, niên kỷ sao có thể nhỏ chứ.” Lâu Vũ không đồng ý.
Mạc Phi: “...” Bậy, bậy rồi a!
“Không nói về hắn nữa, hôm nay ta điều chế rất nhiều dược tề, có hơi mệt.” Mạc Phi ưỡn ưỡn lưng lầm bầm.
Lâu Vũ hưng trí nói: “Ta nghe nói hôm nay ngươi điều chế ba sọt dược tề cho độc nhãn trung tướng.”
Mạc Phi gật đầu, có chút đắc ý: “Đúng vậy, hôm nay trạng thái của ta rất tốt, tốc độ điều chế đặc biệt nhanh, Nhất Nhất làm trợ thủ cũng không theo kịp tiết tấu của ta.”
Lâu Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Phi Phi, ngươi có biết ngươi cấp nhiều độc dược đến mức nhiều người không thể tin tưởng đó thực sự là dược tề không?”
Mạc Phi nhíu mày, có chút suy tư: “Ý của ngươi là bọn họ không dám dùng dược tề do ta điều chế?”
Lâu Vũ nhún vai: “Cũng không phải, chỉ là ba vị trung tướng đặc biệt thành lập một đội cảm tử nếm thử dược tề của ngươi.”
Mạc Phi tròn mắt, bất mãn nói: “Gì chứ, cư nhiên không tin tưởng năng lực của ta như vậy, lại còn thành lập đội cảm tử thử thuốc, trình độ của ta nào có kém như vậy a.”
“Ngươi cũng đừng tức giận, không phải người ta không muốn tin tưởng, chỉ là thực lực của ngươi thực sự làm người ta rợn người.” Lâu Vũ mỉm cười nói.
Mạc Phi có chút ngạo kiều ngẩng đầu, hừ lạnh: “Hừ, một đám không biết trời cao đất rộng.”
“Nghe nói đám binh lính cảm tử sau khi dùng dược tề của ngươi thì thương tích nhanh chóng chuyển biến tốt, sau đó ba sọt dược tề lập tức bị tranh sạch.” Lâu Vũ an ủi.
Mạc Phi vuốt cằm: “Vậy thì tạm được.”
....
Trong ký túc xá Tô Vinh.
Nhìn Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất, Tô Vinh có chút nghi hoặc: “Các ngươi xác định tam hoàng tử bị Thiên Diệp công tử mê hoặc?”
Trịnh Huyên gật đầu: “Đúng vậy! Ngươi không thấy bộ dáng chân chó của Lâu Vũ đâu, trước kia ta cứ nghĩ tam hoàng tử là anh hùng hảo hán, thật không ngờ hắn cư nhiên không kiên định như vậy, ta thật sự nhìn nhầm hắn rồi.”
Tô Vinh cau mày, không đồng ý: “Không có khả năng a!”
“Không có khả năng, sao lại không có khả năng được chứ?” Trịnh Huyên húng hắng cổ họng, học theo giọng điệu Lâu Vũ nói: “Trịnh thiếu, kỳ thực Thiên Diệp công tử chí công vô tư, chính nghĩa lẫm nhiên, tâm địa Bồ Tát, từ bi đức độ! Tam hoàng tử căn bản là trợn mắt nói dối, khi ấy ta nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.”
“Lời đó là tam hoàng tử nói? Không thể nào.” Tô Vinh nghi hoặc nói.
“Thiên chân vạn xác là Lâu Vũ nói, ta cảm thấy nếu không phải bị quỷ ám thì chắc chắn là hắn sa đọa rồi.” Trịnh Huyên hung tợn nói.
“Không có lý nào lại như vậy a!” Tô Vinh lẩm bẩm.
“Không có lý nào, sao lại không có lý nào?” Trịnh Huyên chất vấn.
Tô Vinh nghiêng đầu: “Nếu Thiên Diêp có bản lĩnh lớn như vậy, có thể mê hoặc tam hoàng tử thì không lý nào ngươi vẫn bình bình an an thế này.”
Trịnh Huyên phẫn nộ trừng mắt: “Ngươi nói vậy là ý gì, ngươi cảm thấy ta kém hơn tam hoàng tử à?”
Tô Vinh vô tội nhìn Trịnh Huyên: “Này không phải là chuyện thực rõ ràng à?”
Trịnh Huyên nghiến răng ken két.
Mạc Nhất nghiêng đầu: “Ngày đó thái độ của tam hoàng tử thật sự rất quỷ dị, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên đề phòng Thiên Diệp một chút thì tốt hơn.”
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá ngủ trước đi đã, ta mệt lắm rồi.”
Mạc Nhất cũng gật đầu: “Ừm.”
Trịnh Huyên cố lấy dũng khí, nghiêm mặt nhìn Mạc Nhất: “Nhất Nhất, hôm nay ta ngủ chung giường với ngươi được không, ta cam đoan sẽ không đá chăn cũng không ngáy ngủ.”
Tô Vinh bỡn cợt nhìn Trịnh Huyên: “Trịnh Huyên, lời này là Thiên Diệp dạy ngươi đúng không?”
Trịnh Huyên đỏ mặt: “Đương nhiên không phải, ta mà cần hắn dạy à, là ta tự nghĩ ra.”
Tô Vinh du dương trầm bổng nói: “Ồ, hóa ra là ngươi tự nghĩ ra.”
Trịnh Huyên nghiến răng nghiến lợi trừng Tô Vinh, sau đó cẩn thận nhìn Mạc Nhất.
Mạc Nhất liếc mắt một cái, nói: “Lên ngủ đi.”
Trịnh Huyên sửng sốt, kích độgn nói: “A! Hảo.”
Trịnh Huyên cứng ngắc nằm bên cạnh Mạc Nhất, suốt cả đêm chìm đắm trong tâm tình cực độ phấn khởi cùng khẩn trương, hôm sau, Trịnh Huyên xui xẻo bị trật cổ.
...(cont)...