Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 70: Chương 70: Hạ độc




Thấy trường hợp có chút căng thẳng, Mạc Nhất miễn cưỡng cười nói: “Ăn cơm, mọi người mau ăn đi, cơm nước xong còn phải đi học, muộn giờ thì không tốt.”

Tô Vinh lập tức phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy! Người là sắt cơm là thép, không ăn sẽ đói, có chuyện gì cơm nước xong rồi nói.”

Mạc Nhất đặt phần ăn của mọi người lên bàn, Lâu Vũ cùng Mạc Phi ngồi đối diện, sắc mặt đều không dễ nhìn.

Bốn người ngồi vào chỗ, bắt đầu dùng bữa sáng.

Bàn cơm im lặng dị thượng, ăn được một nửa, Tô Vinh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Lâu Vũ ngẩng đầu nhìn Tô Vinh: “Làm sao vậy?”

Tô Vinh trừng mắt nhìn Lâu Vũ, môi run run.

Gương mặt vốn anh tuấn tiêu sái của Lâu Vũ mọc đầy mụn, còn có dịch nước không ngừng trào ra, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Thông qua hình phản chiếu trên cột kim loại, Lâu Vũ cũng thấy được gương mặt thê thảm của mình, lập tức bật dậy.

Mạc Nhất lập tức đi tới chắn trước người Mạc Phi.

“Ngươi hạ độc?” Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, còn có cả nồng đậm đau thương.

Tô Vinh nhìn Mạc Phi, nghiêm túc nói: “Mạc Phi điện hạ, này không phải chuyện đùa, cho dù tam hoàng tử phá hư hai mỹ nhân của ngươi thì ngươi cũng không thể làm vậy a!”

Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, có chút rối rắm nói: “Các ngươi không cần khẩn trương như vậy, là thứ tốt a.”

“Tam hoàng tử biến thành như vậy mà ngươi nói là thứ tốt à?” Tô Vinh đen mặt.

“Thật sự là thứ tốt mà, dược tề mỹ nhan, ngàn vàng khó cầu! Thiếu gia cho tam hoàng tử ăn chính là phúc khí của hắn, loại dược tề này sau khi ăn, độc tố trong cơ thể sẽ được loại bỏ hoàn toàn, thời gian kéo dài khoảng mười hai giờ, chờ độc tố loại bỏ hết thì da dẻ sẽ bóng loáng nhẵn nhụi, hệt như trứng gà bóc vậ, đây thứ mà biết bao người cầu mà không được a! Các ngươi đừng có không phân biệt tốt xấu như vậy.” Mạc Nhất cảnh cáo.

“Dược tề mỹ nhan, sao ta chưa từng nghe vậy, có ai dùng thử chưa?” Tô Vinh tò mò hỏi.

“Thiếu gia tự mình dùng thử rồi.”

“Sau đó đã dọa chạy vị hôn phu thứ bảy của mình?” Lâu Vũ đột nhiên hỏi.

Mạc Nhất nhìn Lâu Vũ một cái, gật gật đầu.

Nhìn biểu tình Mạc Nhất, Tô Vinh liền biết đối phương nói thật: “Cho dù là thứ tốt thì cũng đâu thể cho tam hoàng tử ăn lúc này a!” Mặt mũi thế này làm sao gặp người?

Mạc Phi lạnh lùng liếc nhìn Tô Vinh, bật dậy, hung thần ác sát nói: “Ta chính là cố ý cho hắn ăn lúc này đấy, ai bảo hắn phá hư mỹ nhân nhà ta!”

Lâu Vũ hung ác nhìn Mạc Phi, tựa hồ muốn róc xương Mạc Phi: “Chỉ vì hai con búp bê?”

Mạc Phi nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng lên án: “Ngươi có biết hai con búp bê kia bao nhiêu tiền không hả, bốn vạn, là bốn vạn đó a! Bốn vạn mua được bao nhiêu bánh ngọt a? Ngươi có biết trước kia để ăn một cái bánh ngọt ta phải sầu nào cỡ nào không? Lãng phí là rất hổ thẹn, ngươi có biết không hả?”

“Bốn vạn mua được nhiều bánh ngọt như vậy sao ngươi không mua bánh ngọt mà mua cái thứ kia, nếu ngươi mua bánh ngọt, ta có thể phá hư à? Là ngươi tự tìm.” Lâu Vũ vỗ bàn.

Mạc Phi xắn tay áo: “Hảo! Hảo a! Ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận rồi đúng không? Trước đó còn dám nói mỹ nhân nhà ta tự tắt thở, ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận là ngươi phá hư.”

Lâu Vũ có chút xấu hổ, thế nhưng nghĩ tới là Mạc Phi không đúng trước, liền hùng hồn nói: “Là ngươi quá đáng trước, cư nhiên dám mua thứ này về nhà, ngươi rốt cuộc có để ta vào mắt không hả?”

Mạc Phi lạnh lùng nói: “Được rồi, không chia cho ngươi một cái nên ngươi ấm ức chứ gì, muốn thì phải nói chứ! Ngươi nói một tiếng là được, ta mới không keo kiệt như ngươi.”

Lâu Vũ vỗ bàn bật dậy, kích động nói: “Ai có mắt thẩm mỹ kinh dị như ngươi chứ, mua búp bê già chát ngang nãi nãi mình, còn cái kia thì chết rồi, lại còn vì lăn qua lăn lại quá nhiều mà chết, đầu óc ngươi có phải có vấn đề không? Mua cái gì không mua, lại mua thứ như vậy.”

Mạc Phi nhìn qua Mạc Nhất: “Hóa ra hình mẫu của búp bê tặng kèm chết rồi à? Lại còn là vì sinh hoạt tình dục quá độ.”

Mạc Nhất gãi gãi đầu: “Ta không rõ lắm.”

Mạc Phi đen mặt: “Rồi rồi, lần này tổn thất hai mỹ nhân không so đo với ngươi, sau này ta mua về ngươi đừng có phá như vậy nữa.”

Lâu Vũ cười lạnh: “Ngươi mua đi! Ngươi mua bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.”

Mạc Phi trừng mắt mắng: “Không nói lý mà.”

Lâu Vũ cắn răng, không nói.

Mạc Phi bị chọc giận xoay người bỏ đi, Mạc Nhất vội vàng đuổi theo.

Tô Vinh có chút đồng tình nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi đừng tức giận, tính tình Mạc Phi điện hạ trước giờ vẫn vậy mà.”

Lâu Vũ thở hổn hển mắng: “Khốn khiếp.”

“Điện hạ, nếu hôm nay ngươi không muốn tới trường thì cứ ở nhà đi, ta sẽ xin phép giúp ngươi.” Tô Vinh nói.

“Không được, hôm nay nhất định phải đi.” Lâu Vũ chém đinh chặt sắt nói.

Tô Vinh nhíu mày: “Vì sao a?”

“Không thể trốn học.”

Tô Vinh thầm nghĩ, tam hoàng tử, hình như ngươi thường xuyên trốn học mà?

“Tam hoàng tử, có phải vì nghe nói Trịnh Huyên trở về ra mặt choTừ Tử Hàm nên ngươi lo lắng cho Mạc Phi điện hạ đúng không?”

Lâu Vũ nhìn Tô Vinh, giận dữ không thôi: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai thèm lo cho hắn, Mạc Phi cường hãn như vậy, hắn cần người ta lo lắng à?”

“…vậy ngươi đừng tới trường.”

“Không được!” Lâu Vũ vẫn phản bác.

Tô Vinh: “…”



Ngồi trong tinh xe, biểu tình Mạc Phi vẫn thực tức giận.

Mạc Nhất nhìn Mạc Phi nói: “Được rồi thiếu gia, không phải chỉ chết hai mỹ nhân giả thôi sao? Cũng không quá quan trọng mà, tương lai sẽ có hàng thật cho ngươi ôm thỏa thích.”

Mạc Phi tròn mắt: “Nói đúng, kỳ thật cũng không có gì đáng tiếc, một cái lớn tuổi một cái đã chết rồi.”

Mạc Nhất gật gật đầu: “Đúng vậy!”

Mạc Nhất đột nhiên nhớ tới biểu bình nữ nhân viên bán hàng khi nhìn Mạc Phi, khi đó hắn nghĩ là nữ nhân viên kia sáng mắt khi gặp trúng khách hàng giàu có, giờ nghĩ lại thì càng giống như đang nhìn kẻ ngốc.



Mạc Phi vừa đi vào phòng học liền thấy Nhan Thần dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình.

“Sao vậy?” Mạc Phi hỏi.

Nhan Thần nhún vai: “Mạc Phi, chốc nữa ngươi xin nghỉ chạy về trước đi.”

Mạc Phi nhíu mày, chợt hiểu ra: “Hôn phu Từ Tử Hàm tới rồi à?”

Nhan Thật gật gật đầu: “Đúng vậy!”

Mạc Phi híp mắt, dùng ngón trỏ gạt gạt mấy sợi tóc trước trán, hăng hái nói: “Sớm muộn gì cũng phải tới, chờ xem Mạc Phi đại thần làm thế nào thu thập hắn.”

Nhan Thần nhìn Mạc Phi, lắc lắc đầu: “Mạc Phi, ngươi còn trẻ, đừng liều lĩnh như vậy.”

Mạc Phi cười lạnh: “Nên tới thì sớm muộn gì cũng tới, có trốn cũng trốn không khỏi.”

“Nhan Nhan, là tam hoàng tử lợi hại hay hôn phu họ Từ kia lợi hại hơn?” Mạc Phi tò mò hỏi.

Nhan Thần nhíu mày nói: “Hẳn là tam hoàng tử lợi hại hơn, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau nhưng tam hoàng tử thăng cấp sớm hơn hôn phu họ Từ, tam hoàng tử sẽ ra mặt giúp ngươi à?”

Mạc Phi xấu hổ cười cười: “Chắc hắn không rảnh đâu.” Cho dù rảnh thì thì bây giờ chắc chắn sẽ không chịu lộ mặt.

Nhan Thần: “…”

Từ Tử Hàm quay đầu, có chút khiêu khích nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi bình tĩnh cười cười, Mạc Nhất nhìn về phía Từ Tử Hàm, ánh mắt lạnh băng tràn đầy căm hận.

Người trong ban ít nhiều đều cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm giữa Mạc Phi cùng Từ Tử Hàm, không ít người ôm tâm tình chờ xem kịch vui.

Nhóm học viên bàng thính ngồi xung quanh đều thương hại nhìn Mạc Nhất.

“Mạc Nhất, Trịnh Huyên tới đây rồi, ngươi nghe nói chưa?”

Mạc Nhất gật gật đầu: “Nghe rồi.”

“Mạc Nhất, chốc nữa ngươi né xa thiếu gia nhà ngươi một chút, nghe nói Trịnh Huyên muốn đánh thiếu gia nhà ngươi, ngươi mà đứng gần thể nào cũng bị vạ lây.”

Mạc Nhất không đồng ý: “Không được, đó là thiếu gia của ta a!”

“Mạc Nhất, ngươi không sợ bị đánh à?”

“Sợ cũng phải lên a!” Mạc Nhất đương nhiên nói.

“Mạc Nhất, kỳ thực ngươi lên cũng không có tác dụng gì, tự lo thân mình thì tốt hơn.” Có người khuyên nhủ.

“Không được, làm vậy thì thiếu gia của ta phải làm sao?” Mạc Nhất thản nhiên nói.

“Mạc Nhất, ngươi đúng là trung tâm a! Mạc Phi có được tùy tùng như ngươi đúng là tam sinh hữu hạnh.”

Mạc Nhất nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Thiếu gia nhà ta là thiên tài, có thể đi theo thiếu gia là vinh hạnh của ta.”

Mạc Nhất vừa dứt lời, mọi người đều dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Mạc Nhất.

Nhan Thần nhìn Mạc Nhất, lại nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi, Mạc Nhất đối với ngươi tốt thật a.”

Mạc Phi gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”

Nhan Thần ôm mặt, có chút hâm mộ nói: “Mạc Phi, ngươi kiếm đâu ra một thủ hạ khờ như vậy vậy, ta cũng muốn kiếm một người.”

Mạc Phi cao ngạo cười: “Người như Nhất Nhất không dễ tìm đâu, ngươi đừng có mơ hão, nếu không phải ta bị tiêm dược tề S thì ta đã cưới Nhất Nhất rồi, Nhất Nhất xuất sắc như vậy, sau này không biết tiện nghi cho ai!”

Nhan Thần: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.