“Không tốt rồi, con hoàng kim giao kia đang bay về phía chúng ta.” Mạc Phi cảnh giác nói.
Thiên Diệp híp mắt: “Nhắm tới chúng ta à?”
Mạc Phi lắc đầu, trầm tư nói: “Tựa hồ không phải, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nó dừng lại rồi, không bay tới nữa.”
“Hình như có tiếng khóc của con nít.” Lâu Vũ nghiêng đầu nói.
Mạc Phi suy tư nói: “Không phải đâu, có lẽ chính là tiếng khóc của hoàng kim giao.”
Thiên Diệp nghiêng đầu, có chút nghi hoặc: “Tiếng khóc của hoàng kim giao? Con hoàng kim giao kia sao lại khóc như con nít vậy?”
Mạc Phi nhún vai: “Có lẽ nó chỉ là ấu giao mới ba bốn tuổi thôi.”
Lâu Vũ kinh ngạc: “Ba bốn tuổi? Không thể nào, nó rất lợi hại a!”
Đới Nhiêu có chút khinh bỉ nhìn Lâu Vũ: “Hoàng kim giao là linh vật do trời đất dưỡng thành, vừa sinh ra đã đạt tới cấp tám, không giống kẻ có tư chất ngu đần như ngươi, con hoàng kim giao kia chỉ mới ba bốn tuổi cũng không có gì kì quái cả.”
Tân Minh Nguyệt nhìn Đới Nhiêu, do dự nói: “Đới sư muội, thực ra thì tư chất của Lâu đồng học không thể coi là ngu đần…”
Đới Nhiêu cười lạnh: “Hắn cũng chỉ thế mà thôi, ngay cả một móng vuốt của hoàng kim giao cũng không bằng.”
Lâu Vũ: “…”
Tân Minh Nguyệt: “…”
“Trạng thái của con tiểu giao kia hình như không ổn lắm, chúng ta qua đó xem thử đi.” Mạc Phi đề nghị.
Lâu Vũ gật đầu: “Cũng tốt.”
Lúc nhóm Lâu Vũ tìm tới, hoàng kim giao đang nằm trên đất thống khổ lăn qua lộn lại, nước mắt không ngừng từ khóe mắt hoàng kim giao tràn ra.
Phát hiện nhóm Lâu Vũ tới, hoàng kim giao ngừng lăn lộn, trợn mắt hung ác nhìn nhóm người.
Hoàng kim giao có chút tức giận gào thét, bộ dáng kia có chút phô trương thanh thế.
Nhìn vết thương bị thối rữa trên người hoàng kim giao, con ngươi lóe lên chút phức tạp.
Hoàng kim giao cùng nhóm Lâu Vũ giằng co một hồi, gầm thét một lúc thì thanh thế bắt đầu yếu bớt.
Hoàng kim giao mặc dù lợi hại nhưng vẫn chỉ là ấu giao, đối mặt với đối thủ ở trước mắt cùng đau đớn ngày càng kịch liệt hơn, cuối cùng nó vẫn ủy khuất kêu khóc.
Nhìn hoàng kim giao khóc tới rung trời lở đất, Mạc Phi nhịn không được có chút vô ngữ, có khả năng khóc thật a!
Thiên Diệp nhìn hoàng kim giao, trừng mắt nói: “Con giao này thích khóc dữ!”
“Nghe nói nước mắt của nhân ngư rơi xuống chính là trân châu rất đáng giá, đáng tiếc nước mắt của tiêu giao này chỉ là nước muối bình thường mà thôi.” Trịnh Huyên thực thất vọng nói.
Tiểu giao khóc thảm thiết nghe thấy lời Trịnh Huyên thì ngừng lại, qua một lúc sau thì lại càng gào khóc dữ dội hơn.
Mạc Phi có chút hung hãn trợn mắt trừng Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên: “Hai người nói gì vậy, có biết nói chuyện không vậy hả?”
Mạc Phi phóng ra linh hồn lực tiến hành trao đổi với hoàng kim giao, mới đầu hoàng kim giao có chút mâu thuẫn, thế nhưng sau khi Mạc Phi nói mình có dược tề giảm đau, có thể giảm bớt thống khổ của nó thì hoàng kim giao rõ ràng nhiệt tình với Mạc Phi hơn hẳn.
Mạc Phi ném hai lọ dược tề cho hoàng kim giao, hoàng kim giao vươn hai móng vuốt, mỗi vuốt chụp một lọ.
“Dược tề chữa trị cấp chín, dược tề tẩy độc cấp chín, hai lọ thuốc này từ đâu ra vậy?” Đới Nhiêu kinh ngạc hỏi.
Mạc Phi không chút nghĩ ngợi nói: “Ta điều chế a!”
Đới Nhiêu trợn to mắt: “Ngươi điều chế?”
Mạc Phi gật đầu, sắc mặt bình thản: “Có vấn đề gì không?”
Đới Nhiêu lắc đầu cười gượng: “Không, không có vấn đề gì cả.”
Tân Minh Nguyệt cùng Mặc Bắc trố mắt nhìn nhau, biểu tình có chút khiếp sợ, ở Trần quốc dược sư có thể điều chế dược tề cấp chín đều là nhân vật rất có tầm ảnh hưởng, không ngờ Mạc Phi đã đạt tới trình độ này.
Hoàng kim giao dùng móng vuốt kiểm tra một chút, thấy không có vấn đề liền rót hai lọ thuốc vào miệng.
Dược tề chảy vào bụng, thương thế của hoàng kim giao lập tức khôi phục không ít.
Cảm nhận được cơn đau giảm bớt, hoàng kim giao lập tức sinh động hẳn.
Lâu Vũ dùng khuỷu tay thọt Mạc Phi: “Tiểu giao này có nói gì với ngươi không?”
Mạc Phi gật đầu: “Có, nó bảo nó gọi là Tiểu Kim, năm nay hai tuổi rưỡi, nó gặp phải một đám xấu xa cướp mất hoàng kim quả mà nó canh giữ hơn một năm nay, còn dùng hoàng kim quả giả lừa nó, nó còn nói cái tên xấu xa nhất còn hất nước thuốc lên người nó, làm nó đau đớn, cả người đều đau.”
Lâu Vũ ngoài ý muốn nói: “Hóa ra chỉ mới hơn hai tuổi! Tiểu nãi giao à?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Đới Nhiêu liếc Mạc Phi một cái: “Ngươi đưa thuốc cho nó, đến khi khôi phục rồi nó sẽ không lấy oán báo ơn đi?”
Nghe Đới Nhiêu nói vậy, hoàng kim giao có chút khinh bỉ lườm Đới Nhiêu.
Mạc Phi nói: “Tiểu Kim nói nó rất biết điều, nhất định sẽ tri ân báo đáp.”
Hoàng kim giao há to miệng đột nhiên nhào về phía Mạc Phi.
Lâu Vũ nhanh chóng cản trước người Mạc Phi, đấm hoàng kim giao ngã văng ra ngoài.
Mạc Phi hét thảm một tiếng: “Lâu Vũ, ngươi làm gì đó?”
Lâu Vũ có chút vô tội: “Ta bảo vệ ngươi, tiểu giao kia há to miệng muốn ăn ngươi a!”
Mạc Phi thực bất đắc dĩ nói: “Tiểu Kim há to miệng là vì nó đang cười.”
“Cười gì mà thành dáng vẻ kinh dị vậy?” Lâu Vũ nhíu mày.
Đới Nhiêu nhún vai: “Tiểu giao cười chính là như vậy.”
Bị Lâu Vũ đấm một quyền văng ra ngoài, tiểu giao nóng nảy gầm thét với Lâu Vũ, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Chúng ta đi thôi.” Lâu Vũ nói.
“Đi đâu?” Trịnh Huyên hỏi.
“Đuổi theo con già thiên tước kia chứ đi đâu nữa. Hoàng kim quả tốt như vậy, không thể để người ta khơi khơi có được.” Lâu Vũ nghiêm trang nói.
Trịnh Huyên gật đầu: “Có lý.”
Hoàng kim giao nghe vậy thì tỏ ra rất hứng thú.
Mạc Phi mới vừa định đi trước dẫn đường thì bị hoàng kim giao bay tới húc ngã.
Lâu Vũ vội vàng tiến tới đỡ Mạc Phi.
Nhìn Mạc Phi bị đẩy ngã, biểu tình hoàng kim giao có chút vô tội.
“Mạc Phi, con tiểu giao này có vấn đề a!” Lâu Vũ nói.
Tiểu giao thực ai oán kêu hai tiếng, Mạc Phi bất đắc dĩ nói: “Nó muốn làm quen với ta, bất quá không nắm giữ được lực đạo nên làm ta bị ngã.”
Lâu Vũ: “…”
Nghe thấy lời Mạc Phi, tiểu giao thực hưng phấn gật đầu.
Nhìn sinh vật khổng lồ trước mặt, Mạc Phi bất đắc dĩ nói: “Tiểu Kim, ngươi có thể biến nhỏ một chút không?”
Tiểu giao lập tức biến nhỏ thành hai bàn tay, sau đó khoe khoang bay hai vòng quanh người Mạc Phi.
Lâu Vũ túm lấy đuôi tiểu giao: “Có thể biến nhỏ như vậy à?”
Tiểu giao liền quay lại cạp tay Lâu Vũ.
Thấy vậy Lâu Vũ dùng tốc độ sấm sét không kịp bưng tai ném quăng tiểu giao ra ngoài.
Tiểu giao nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Lâu Vũ, bộ dáng như muốn ăn thịt hắn.
Lâu Vũ bình tĩnh nhìn tiểu giao giương nanh múa vuốt: “Nhóc con, trình độ này mà cũng dám đùa giỡn trước mặt ta à?”
Tiểu giao phát ra âm thanh non nớt gầm thét với Lâu Vũ, Lâu Vũ cười lạnh một tiếng rồi đột nhiên giẫm chân làm mặt đất nứt ra một khe hở, tiểu giao long suýt chút nữa đã bị lọt vào trong khe.
“Lâu Vũ, ngươi đừng chọc nó, Tiểu Kim so với ngươi lợi hại hơn đấy, ngươi muốn bị ăn đòn à?” Mạc Phi bất đắc dĩ nói.
Lâu Vũ nhún vai: “Lợi hại thì lợi hại nhưng hiện giờ chẳng qua chỉ là rồng sa bãi cạn mà thôi.”
Tiểu Kim bay tới đỉnh đầu Mạc Phi, ánh mắt trừng trừng nhìn Lâu Vũ.
Lâu Vũ khoanh tay, lười biếng nhìn Tiểu Kim.
Tiểu Kim dùng móng vuốt đạp đạp đầu Mạc Phi, thấp giọng kêu hai tiếng.
Mạc Phi nhíu mày: “Lần thứ hai dùng hiệu quả sẽ không tốt như vậy nữa.”
Tiểu Kim không chịu lại kêu tiếp.
Lâu Vũ nhíu mày, sắc mặt không tốt: “Nó nói gì?”
Mạc Phi nhún vai: “Tiểu giao bảo loại dược ta cho nó uống vừa nãy có mùi vị rất ngon, hiệu quả không tệ, nó muốn thêm.”
Lâu Vũ sa sầm mặt, lườm tiểu giao long: “Tiểu quỷ, ngươi nghĩ dược tề cấp chín là gì? Là nước trong hồ à? Nơi nơi đều có sao? Đó là dược tề điều chế từ dược thảo cấp chín, rất đắc tiền biết không hả?”
Tiểu giao long khinh bỉ liếc Lâu Vũ, có chút cao ngạo hếch đầu kêu hai tiếng.
“Nó nói gì đó?” Lâu Vũ híp mắt.
Mạc Phi bất đắc dĩ phiên dịch: “Nó bảo, nó là hoàng kim giao cao quý, sau này sẽ huyễn hóa thành rồng phi thăng cửu thiên, nó phải ăn những thứ đắt tiền nhất, tốt nhất.”
Lâu Vũ nhàn nhạt cười một tiếng: “Tiểu nãi long, biết điều thì lăn qua một bên đi, chúng ta còn chính sự phải làm, không rảnh ở đây chơi đùa với tiểu quỷ như ngươi.”
Tiểu Kim tức giận trợn mắt, sau đó nũng nịu đạp đạp tóc Mạc Phi.
Mạc Phi bất đắc dĩ đưa tay túm lấy Tiểu Kim: “Đừng làm rộn.”
Tiểu Kim có chút ủy khuất nức nở hai tiếng.
Mạc Phi bất đắc dĩ lấy ra hai lọ thuốc ném cho nó.
Tiểu Kim còn không kịp thử thuốc đã hai ba ngụm uống cạn.
Bất quá vừa ngậm vào miệng liền phun hết ra mặt Lâu Vũ.
Lâu Vũ căm giận trợn mắt: “Cái con rồng thúi này, ngươi lại giở trò gì vậy hả?”
Tiểu Kim dẩu mỏ, hô hào la lối, sau đó vừa phun phì phì vừa khóc rống.
“Rốt cuộc là sao?” Lâu Vũ tức giận hỏi.
Mạc Phi bất đắc dĩ: “Nó bảo mùi vị không tốt.”
“Chậc, lại còn kén ăn, còn thích khóc nữa chứ.” Lâu Vũ khinh bỉ.
Đới Nhiêu đột nhiên nhún vai: “Độ tuổi của nó bây giờ giống như trẻ sơ sinh vậy, chính là độ tuổi thích khóc.”
Lâu Vũ liếc mắt: “Lúc bé ta chưa bao giờ khóc.”
Đới Nhiêu cười lạnh: “Ngươi là sắt đá à mà không biết khóc?”
Lâu Vũ: “…”