Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 229: Chương 229: Huấn Luyện Địa Ngục




Lâu Vũ nhíu mày, vừa mới bước tới một bước thì bị Mạc Phi kéo ống tay áo.

Lâu Vũ quay đầu lại, hỏi nhỏ: “Sao vậy?”

Mạc Phi có chút lo lắng: “Dáng vẻ lão quỷ kia hung lắm, nếu thực sự đánh không lại thì ngươi cứ khóc lóc lăn lộn đi, đừng sợ mất mặt.”

Lâu Vũ cười khẽ, bình tĩnh nói: “Ta không sao đâu.”

Mạc Phi buông tay, bất quá biểu tình vẫn thực lo âu.

Béo viện trưởng nhìn Mạc Phi, nhíu mày: “Mạc Phi, sao thế? Lo lắng cho bầu bạn à? Yên tâm, sư phụ là người có chừng mực, sẽ không đập chết hắn làm ngươi phải thủ tiết đâu…”

Nghe thấy lời béo viện trưởng, sắc mặt Mạc Phi có chút vặn vẹo.

“Dĩ nhiên, sư phụ cũng sẽ không ảnh hưởng tới tính phúc của ngươi.” Béo viện trưởng cười mờ ám, có chút ám chỉ nói.

Mạc Phi: “…”

Lâu Vũ bình tĩnh đứng trước mặt béo viện trưởng, trên người béo viện trưởng lập tức bùng phát uy áp cấp chín.

Lâu Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, trải qua rèn luyện trong phòng trọng lực, tố chất thân thể Lâu Vũ trở nên cường hãn kinh người, ngay cả uy áp của béo lão đầu cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.

Thiên Diệp cân nhắc nhìn Mạc Phi: “Phi Phi, chúng ta tránh ra xa một chút đi, lỡ như bị vạ lây thì mệt.”

Mạc Phi có chút không yên lòng nhìn Lâu Vũ, bất động.

Một chưởng ấn to lớn đập về phía Lâu Vũ, Lâu Vũ vung tay, vô số lôi điện chi vũ hóa thành lưỡi dao sắc bén nghênh đón.

Lôi điện chi vũ bị một loạt chưởng phong đánh bay.

Thiên Diệp có chút phiền muộn: “Ai nha, ta cứ nghĩ da Lâu Vũ là dày nhất rồi, thực không ngờ da của béo viện trưởng lại càng dày hơn!”

Lôi điện chi vũ sắc bén vô cùng, thế nhưng một chiêu này lại không thể phá vỡ tầng phòng ngự của lão đầu.

Mạc Phi cắn cắn môi, có chút phẫn nộ: “Viện trưởng đã mấy trăm tuổi rồi, không cần nghĩ cũng biết trên người có biết bao nhiêu tầng biểu bì, không dày mới là lạ.”

Thiên Diệp: “…”

Lâu Vũ vung tay thành một đường trên không trung, năm quả lôi cầu xuất hiện quanh người Lâu Vũ, Lâu Vũ nắm tay lại, năm quả lôi cầu nhanh chóng hợp lại thành một, ‘ầm’ một tiếng thật lớn.

Trước người béo viện trưởng xuất hiện một bức tường đất thật dày, lôi cầu đụng vào tường đất, nháy mắt bụi đất bay đầy trời.

Chưởng ấn của béo viện trưởng một lần nữa chụp xuống người Lâu Vũ.

Lâu Vũ siết nắm tay, bắt đầu đối chiến trực diện.

Cánh tay Lâu Vũ hóa thành màu tím lóng lánh, một luồng sức mạnh hủy diệt từ cánh tay Lâu Vũ toát ra.

Nhìn một màn này, béo viện trưởng kiềm không được sửng sốt, thiên lôi thủ, lúc luyện thành thiên lôi thủ tiểu thành thì cánh tay sẽ biến thành màu tím lóng lánh, đại thành thì có màu tím ánh vàng.

Thiên lôi thủ có uy lực kinh người, từng có một thời có vô số người bon chen tu luyện, thế nhưng tu luyện mấy chục năm cũng không thể nào nhập môn, rốt cuộc thì đành từ bỏ, cuối cùng có người phát hiện muốn tu luyện thiên lôi thủ yêu cầu tinh sư phải có tư chất rất cao, thích hợp nhất để tu luyện là tiên thiên linh thể hệ lôi.

Không nói tới độ hiếm của tiên thiên linh thể, chỉ riêng hệ lôi đã rất hiếm thấy rồi, để thỏa mãn cả hai điều kiện này thực sự quá khó, cuối cùng quả thực có rất nhiều người thèm muốn công pháp thiên lôi thủ nhưng chỉ đành từ bỏ.

Công pháp thiên lôi thủ bị xếp xó trong học viện Thiên Hà mấy trăm năm, hôm nay cư nhiên lại có người nắm giữ được nó.

Con ngươi béo viện trưởng lóe lên vài phần vui sướng, bất quá cũng vì thế mà có chút thất thần, cả người bị Lâu Vũ dùng nắm đấm đánh bay.

Đường Thiên Thái thấy béo viện trưởng bị đấm bay, tròng mắt tròn vo, ánh mắt tràn đầy sùng bái.

“Wow! Lâu ca thực khỏe, đánh bay cả béo viện trưởng luôn!” Đường Thiên Thái thán phục vỗ tay.

Nghe thấy lời Đường Thiên Thái, béo viện trưởng suýt chút nữa đã chết ngất vì tức.

Không đợi béo viện trưởng phản ứng, Đường Thiên Thái lại nói tiếp: “Đại tẩu, không phải mọi người nói thực lực của béo viện trưởng cũng giống như cân nặng của hắn à! Sao ta cảm thấy cân nặng của hắn lợi hại hơn thực lực rất nhiều a!”

Béo viện trưởng hung tợn nghiến răng, con ngươi dấy lên ngọn lửa phẫn nộ hừng hực.

Nhìn dáng vẻ béo viện trưởng, Đường Thiên Thái hoảng sợ véo một tiếng lủi ra sau lưng Tô Vinh: “Ô ô ô, đại tẩu, viện trưởng thực đáng sợ.”

Tô Vinh không khỏi ngửa đầu nhìn trời, thầm nói: “Thiên Thái, ngươi đừng nói nữa, bằng không béo viện trưởng sẽ còn đáng sợ hơn nữa đấy.”

Nhìn dáng vẻ thẹn quá thành giận của béo viện trưởng, Lâu Vũ nhíu mày nói: “Viện trưởng, người có nhân phẩm cao thượng như ngươi sẽ không lật lọng đi.”

Béo viện trưởng cười lạnh: “Buồn cười, ngươi thử ra ngoài hỏi thăm một chút xem, viện trưởng ta đây nổi danh nhân phẩm tồi, thích nhất là lật lọng.”

Trái tim Lâu Vũ giật bắn, một cỗ uy áp ngập đầu ập tới.

Mạc Phi có chút sợ hãi nhìn béo viện trưởng đập Lâu Vũ bầm mặt bầm mày, bay tới bay lui.

“A Vũ, A Vũ, mau giả chết đi!” Mạc Phi khẩn trương hô to.

Lâu Vũ cắn răng, nghĩ thầm, cho dù mình giả chết, với tính tình hiểm độc của lão điên này thì khẳng định sẽ không bỏ qua.

“Lâu Vũ, Lâu Vũ, mau khóc đi! Tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng, một khóc hai nháo ba thắt cổ.” Thiên Diệp hô to.

Lâu Vũ liếc mắt, khóc, khóc thì làm được cái quái gì chứ.

Nhìn Lâu Vũ bị đánh tới xanh xanh tím tím, Thiên Diệp thầm lau mồ hôi cho số phận của mình.

Béo viện trưởng tung một cước đạp bay Lâu Vũ, Lâu Vũ chật vật lăn mấy vòng dưới đất.

Thấy béo viện trưởng không ra tay tiếp nữa, Mạc Phi vội vàng chạy tới đỡ Lâu Vũ.

Đường Thiên Thái núp sau lưng Tô Vinh ló đầu ra, tò mò nhìn gương mặt sưng phù xanh xanh tím tím của Lâu Vũ.

“Lâu ca thực lợi hại, bị đánh bay tới bay lui, lăn qua lộn lại mà vẫn có thể đứng dậy.” Đường Thiên Thái ngây thơ nói.

Lâu Vũ: “…”

Béo viện trưởng vỗ tay: “Lâu Vũ cũng không tệ lắm, có thể miễn cưỡng qua ải, người kế tiếp là ai?”

Mọi người đồng loạt lùi về sau một bước.

Béo viện trưởng lạnh lùng liếc nhìn đám đồ đệ: “Mấy đứa phản ứng như vậy là sao? Co đầu rụt đuôi, còn trẻ thì phải có chí tiến thủ, phải có lòng cầu tiến.”

Trịnh Huyên lạnh lùng tiến tới một bước: “Ta tới.”

Mạc Phi có chút kinh ngạc nhìn Trịnh Huyên, béo viện trưởng hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, tốt lắm, phải như vậy, người trẻ tuổi thì phải không sợ nguy hiểm, xông thẳng tới trước như vậy.”

Mạc Phi dùng khuỷu tay huých Mạc Nhất: “Nhất Nhất, đầu óc bầu bạn nhà ngươi có phải có vấn đề không? Cư nhiên hăng hái chạy ra để bị đập.”

Mạc Nhất: “…”

Trịnh Huyên: “…”

“Đừng nói nhảm.” Lâu Vũ nhíu mày.

Mạc Phi khẽ thở dài: “Không nói thì không nói.”

Trịnh Huyên nhanh chóng bắt đầu giao chiến với béo viện trưởng.



Dưới uy áp của béo viện trưởng, nhóm Lâu Vũ trải qua cuộc sống huấn luyện địa ngục chết đi sống lại.

Mặc dù bị đánh rất thảm nhưng thực lực quả thực đã gia tăng nhanh chóng.

Mạc Phi đặt một sọt dược tề chữa thương cấp tám ở sân huấn luyện, ai có nhu cầu thì có thể trực tiếp tới lấy.

Một ngày trời trong nắng ấm, béo viện trưởng dần sáu đồ đệ một trận, rốt cuộc cũng nhàn rỗi.

Lúc rảnh rỗi nhàm chán, béo viện trưởng chạy tới chỗ Mạc Phi lấy một ống dược tề, uống tỉnh queo.

“Chẹp, vị dưa hấu, mùi vị không tệ, rất ngon!” Béo viện trưởng vui sướng nói.

Mạc Phi xụ mặt: “Viện trưởng, ngài làm vậy là rất lãng phí! Đây chính là dược tề cấp tám, ngài có biết nó trị giá bao nhiêu tinh tinh không?”

“Ta biết, không phải chỉ là dược tề cấp tám thôi à? Ngươi kích động như vậy làm gì.” Béo viện trưởng nhàn nhạt nói.

“Trả tiền đi.” Mạc Phi nghiêm túc nói.

Béo viện trưởng xấu xa nói: “Đồ đệ a! Ngươi biết giá trị con người sư phụ cao cỡ nào không? Ngươi có biết muốn mời cao thủ như sư phụ đây bồi luyện phải tốn bao nhiêu tinh tinh không? Ngươi có biết sư phụ luyện tập so chiêu với đám các ngươi nhiều ngày như vậy, các ngươi nợ ta bao nhiêu tinh tinh không?”

Mạc Phi hung tợn nhìn béo viện trưởng, ngậm miệng không nói.

Béo viện trưởng có chút nghi hoặc: “Đồ đệ, nghe nói nhiều dược tề như vậy là do ngươi dùng cả đêm điều chế à? Chỉ một đêm mà ngươi làm được bấy nhiêu đây thuốc à?”

Mạc Phi liếc béo viện trưởng, hỏi: “Thì sao, ta điều chế được nhiều dược tề như vậy có vấn đề gì à?”

“Không có, chẳng qua ta nghe nói vì các ngươi không có tiền nên mới tới học viện chúng ta, thế nhưng dược tề cấp tám mà ngươi điều chế được có thể bán được không ít tinh tinh a, làm gì có chuyện không có tiền. Đồ đệ, kỳ thực các ngươi ngưỡng mộ uy danh của bản viện trưởng nên mới tới đây đúng không, chẳng qua ngượng ngùng nên mới không dám nói mà thôi.” Béo viện trưởng đắc ý nói.

Mạc Phi liếc mắt, cười khổ nghĩ thầm, viện trưởng, ngài nghĩ nhiều quá rồi, chỉ trách năm đó còn trẻ dốt nát, nếu lúc đó dùng dược tề đổi lấy một số tinh tinh đóng tiền ghi danh thì hiện giờ đâu thê thảm thế này.

Nhìn sắc mặt Mạc Phi, béo viện trưởng nghi ngờ hỏi: “Phi Phi, ngươi làm sao vậy?”

Mạc Phi cười ha hả: “Đa tạ sư phụ quan tâm, ta không sao, chỉ là đang cảm khái, sớm biết như vậy thì đâu đến nước này a!”

Béo viện trưởng: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.