Phủ Trịnh nguyên soái.
“Doãn Lỗi, ngươi không ở nhà hảo hảo dưỡng thương mà chạy tới chỗ ta làm gì?” Trịnh Hồng hỏi nam nhân trung niên trước mặt.
Doãn Lỗi có chút do dự nói: “Nguyên soái, tam hoàng tử điều tra chuyện Doãn Phi Tuyền.”
Trịnh Hồng nhíu mày: “Tam hoàng tử? Phi Tuyền đã mất ba năm rồi, sao tam hoàng tử lại đột nhiên điều tra?”
Doãn Lỗi lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, bất quá ta nghe được là có liên quan với Mạc Nhất.”
“Mạc Nhất? Là tinh sư cấp bốn ở bên cạnh tam hoàng tử phi à?” Trịnh Hồng hỏi.
Doãn Lỗi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mạc Nhất quen biết Doãn Phi Tuyền à?”
Doãn Lỗi lắc đầu: “Phi Tuyền vẫn luôn ở trong nhà, ai thân thiết với hắn ta đều biết, hẳn không thể tiếp xúc với Mạc Nhất mới đúng, theo ta đoán thì chỉ có một khả năng là bí cảnh Tiềm Long.”
Trịnh Hồng gật đầu, có chút đăm chiêu nói: “Ta biết rồi, ngươi trở về đi.”
Trịnh Hồng trầm tư một hồi rồi đi tới phòng Trịnh Huyên.
“Gia gia.” Nhìn thấy người bước vào, Trịnh Huyên thản nhiên gọi một tiếng.
Nhìn Trịnh Huyên mặt co mày cáu, Trịnh Hồng hỏi: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải lại bị Từ Tử Hàm bắt bớ gây sự không? Ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Vì sao lại thích Từ Tử Hàm kia?”
Trịnh Huyên cúi đầu, có chút buồn bực nói: “Tâm tình Tử Hàm không tốt, ở trong nhà khóc miết.”
Cuộc bầu chọn trên mạng, Từ Tử Hàm được rất ít phiếu bầu, rất nhiều dân mạng châm biếm tiết mục của Từ Tử hàm, ngay cả nhóm vịt đen được Từ Tử Hàm mời tới hỗ trợ cũng bị vạ lây, Từ Tử Hàm tức tới phát bệnh.
“Hừ, cho dù tiêm dược tề S thì vẫn là nam hài, cả ngày cứ khóc lóc kể lể, thật không có tiền đồ.” Trịnh Hồng khinh thường nói.
Trịnh Huyên nhíu mày: “Gia gia, ngươi đừng bắt bẻ Tử Hàm như vậy.”
Trịnh Hồng tức giận nói: “Rồi, không nói hắn, ta hỏi ngươi, ngươi có quen Mạc Nhất không?”
“Mạc Nhất, biết a! Có đánh nhau vài lần.” Nhớ tới Mạc Nhất, tâm tình Trịnh Huyên nhất thời có chút là lạ.
Vuốt ve dấu răng trên cổ tay, Trịnh Huyên thầm nghĩ, nếu có cơ hội nhất định phải cắn lại.
“Trước kia thì sao, có từng gặp qua không?”
Trịnh Huyên lắc đầu: “Hẳn là không có.”
Trịnh Hồng nhíu mày: “Ngươi xác định?”
Trịnh Huyên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Xác định.”
…
Phủ tam hoàng tử.
“Nhất Nhất, ngươi uống rượu à?” Mạc Phi tới gần Mạc Nhất liền ngửi thấy mùi rượu gay mũi.
Ánh mắt Mạc Nhất có chút hồng hồng, biểu tình đau thương, đây là lần đầu tiên Mạc Phi thấy Mạc Nhất tuyệt vọng đến vậy, cho dù năm đó bị độc dược tra tấn đến hấp hối cũng chưa từng tuyệt vọng thế này.
“Thiếu gia, hắn chết rồi.” Mạc Nhất lẩm bẩm.
Mạc Phi đỡ Mạc Nhất đang lảo đảo: “Đã chết?”
Mạc Nhất gật gật đầu, sắc mặt mờ mịt: “Đúng vậy! Đã chết, cho dù hắn quên ta cưới người khác cũng được! Nhưng vì sao lại chết chứ, ta đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ là không nghĩ tới chuyện hắn sẽ chết.”
Mạc Phi đỡ Mạc Nhất: “Có lẽ nhầm rồi, người ngươi muốn tìm vẫn còn sống thì sao?”
“Đã chết, đã chết rồi, ta đã tận mắt thấy mộ bia của hắn.” Mạc Nhất nghiêng đầu, nước mắt trào ra.
“Vậy ngươi tìm người khác, trên đời này vẫn còn nhiều nam nhân tốt mà!” Mạc Phi vỗ vỗ vai Mạc Phi nói.
Mạc Nhất nhắm mắt lại tựa vào lòng Mạc Phi: “Tìm người khác, làm sao có thể chứ? Làm sao có thể làm vậy chứ? Ta đã đáp ứng chỉ vì hắn mà khiêu vũ, chỉ khiêu vũ cho một mình hắn xem mà thôi, hắn cư nhiên còn không xem đã rời đi rồi, sao hắn có thể làm như vậy chứ?”
Nhìn bộ dáng suy sụp vừa khóc lại nháo của Mạc Nhất, Mạc Phi bất đắc dĩ nói: “Nhất Nhất, ngươi tỉnh táo lại một chút đi, chết cũng chết rồi, ngươi còn sống thì vẫn phải sống tiếp.”
Mạc Nhất gật gật đầu, gác đầu lên tay Mạc Phi: “Đúng vậy! Hắn đã chết, ta còn sống, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, ta không thể chết được.”
Cầm lấy chai rượu trên bàn, Mạc Nhất ừng ực nốc rượu.
Nhìn Mạc Nhất nốc rượu như nốc nước lã, Mạc Phi vội vàng nói: “Nhất Nhất, uống ít thôi! Uống nhiều sẽ có bụng bia, không suất đâu.”
Lúc này Lâu Vũ đột nhiên nói: “Mạc Phi, ngươi cẩn thận một chút, coi chừng Mạc Nhất ói đấy.”
Lâu Vũ vừa mới dứt lời, Mạc Nhất đã ọe một trận, mùi chua lập tức lan ra, quần áo Mạc Phi cũng dính không ít chất bẩn.
Lâu Vũ đỡ lấy Mạc Nhất, hỏi Mạc Phi: “Ngươi không sao chứ?”
Mạc Phi lắc lắc đầu: “Ta không sao, bất quá Nhất Nhất thì có sao.”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, có chút xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, kỳ thực ta không nên nói chuyện Doãn Phi Tuyền cho hắn biết.”
Mạc Phi lắc lắc đầu, không đồng ý: “Biết sớm một chút cũng tốt, người kia kếu đã chết thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua, chính là ta không ngờ vị trí của hắn trong lòng Nhất Nhất lại quan trọng đến vậy.”
Lâu Vũ giúp Mạc Phi đỡ Mạc Nhất lên giường, Mạc Nhất nằm trên giường, miệng thì thầm lẩm bẩm gì đó, Mạc Phi lắng nghe vài lần mới nghe được hắn gọi ‘Thập Tứ’.
Nhìn bộ dáng đã say ngủ vẫn không ngừng chảy nước mắt của Mạc Nhất, Mạc Phi thở dài một hơi.
“Ngày mai chính là ngày thi đấu bách cường tranh bá, Mạc Nhất say đến vậy, ngày mai liệu có tham gia nổi không?” Lâu Vũ hỏi Mạc Phi.
Nhìn Mạc Nhất nằm trên giường, Mạc Phi thản nhiên nói: “Đương nhiên có thể, Nhất Nhất không phải người yếu ớt như ngươi tưởng, hắn còn rất nhiều việc cần hoàn thành, hắn sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy.”
“Ngươi thực hiểu hắn a!” Lâu Vũ nghiêng đầu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng ở cùng nhau hơn một năm, suốt khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bồi bên cạnh ta.”
Nhìn thần sắc quan tâm của Mạc Phi, trong lòng Lâu Vũ đột nhiên có chút khó chịu.
“Ngươi đi ngủ đi, ta lưu lại chăm sóc Nhất Nhất.” Mạc Phi ngẩng đầu nói.
Lâu Vũ không chút nghĩ ngợi nói: “Tay chân ngươi vụng về như thế làm sao chăm sóc người được, để ta làm.”
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, lắc lắc đầu: “Ngươi? Ngươi còn không bằng ta nữa, ta lo lắng.”
Lâu Vũ hừ lạnh: “Ngươi không biết gì cả, nhìn thế nào cũng thấy ta đáng tin hơn ngươi.”
Hai người tranh luận một hồi vẫn không có kết quả, cuối cùng cùng lưu lại.
Sáng sớm thức dậy Mạc Nhất phát hiện Mạc Phi cùng Lâu Vũ đều ở bên cạnh, nhịn không được lắp bắp kinh hãi: “Thiếu gia.”
Nghe thấy tiếng gọi của Mạc Nhất, Mạc Phi mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Nhất Nhất, ngươi không sao chứ?” Mạc Phi vội vàng hỏi.
Mạc Nhất lắc đầu: “Không sao, ta có thể có chuyện gì a.”
Mạc Phi nhịn không được thở phào một hơi: “Ngươi không sao thì tốt rồi, hôm qua ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Mạc Nhất cười khổ, sắc mặt bình tĩnh nói: “Thiếu gia, thực xin lỗi, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.”
Mạc Phi cười cười: “Không sao không sao, ngươi khôi phục lại là tốt rồi.”
Mạc Nhất mím môi, hơi nhếch khóe miệng cười khổ: “Kỳ thực thiếu gia nói rất đúng, yêu sớm không có kết quả tốt.”
Mạc Phi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
Sắc mặt Mạc Nhất có chút tái nhợt: “Thiếu gia là người thông minh, tùy tiện nói ra cũng đều là chân lý.”
Mạc Phi cúi đầu, có chút phiền muộn nói: “Ta nào có lợi hại như ngươi nói a!”
Mạc Nhất đuổi Mạc Phi cùng Lâu Vũ ra ngoài, sau đó giống như không có việc gì thay đổi quần áo, thong dong bước ra.
Nhìn Mạc Nhất vẫn lãnh tĩnh hệt như bình thường, Lâu Vũ thực khó tưởng tượng người này hôm qua đã gào khóc sướt mướt hệt như một con mèo con bị vứt bỏ.
Nhìn hốc mắt đỏ ửng của Mạc Nhất, Tô Vinh có chút khẩn trương nói: “Nhất Nhất, ngươi không sao chứ?”
Hôm qua Tô Vinh vốn định ở lại, bất quá bên Tô gia gọi hắn về nhà tập huấn, Tô Vinh không còn cách nào khác đành phải quay về.
Mạc Nhất lắc đầu: “Ta không sao, ngươi yên tâm.”
Tô Vinh gật gật đầu: “Không sao thì tốt rồi. Đúng rồi Mạc Nhất, đối thủ lần này của ngươi là Mạnh Hâm Nhi của học viện quân sự Mãnh Hổ, tuy nàng chỉ là tinh sư cấp ba nhưng lại có đôi mắt mị hoặc, rất lợi hại.”
Mạc Nhất nhíu mày: “Mắt mị hoặc, là ánh mắt có thể gây nên ảo giác à?”
Tô Vinh gật đầu: “Ừm, nghe nói đôi mắt Mạnh Hâm Nhi có ma lực, chỉ cần nàng liếc mắt một cái sẽ bị hút hồn, lúc đối chiến ngươi cố gắng đừng nhìn vào mắt nàng ta.”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Ta biết rồi.”
….
Khán đài học viện hoàng gia đã ngồi đầy khán giả.
Đám thí sinh của học viện quân sự Mãnh Hổ tụ lại một chỗ, vây quanh Trịnh Huyên.
“Trịnh Huyên học trưởng, nghe nói ngươi cùng Mạc Nhất đã từng giao thủ, ngươi thấy ta có bao nhiêu phần thắng?” Mạnh Hâm Nhi mở to mắt, đầy ẩn ý nũng nịu hỏi Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên lạnh nhạt liếc nhìn Mạnh Hâm Nhi một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Theo ta thấy, ngươi không có phần thắng.”
Sắc mặt Mạnh Hâm Nhi biến đổi, có chút xấu hổ nói: “Học trưởng, ngươi thực biết nói đùa.”
Trịnh Huyên thản nhiên nói: “Ta không nói đùa, Mạc Nhất không phải người thường, phần thắng của ngươi không lớn.”
Nụ cười trên mặt Mạnh Hâm Nhi trở nên cứng ngắc.
“Trịnh học trưởng, ngươi nói vậy chẳng khác nào đề cao người khác tự diệt uy phong của mình?” Một học viên nam nhịn không được nói.
“Ta chỉ nói sự thật!” Thấy đám người nhìn mình đầy bất mãn, Trịnh Huyên không thèm để ý tới bọn họ, im lặng bỏ đi.
“Mạnh học muội đừng nóng giận, ngươi cũng biết Trịnh học trưởng đó giờ luôn vậy mà.”
Mạnh Hâm Nhi cắn chặt răng: “Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Thực lực mạnh thì giỏi lắm à? Thực lực mạnh cũng bị đánh như thường, ai chẳng biết chuyện hắn muốn ra mặt giúp Từ Tử Hàm nhưng bị tam hoàng tử phi chỉnh một trận dở sống dở chết chứ!”
“Đúng vậy! Từ Tử Hàm kia đó giờ vẫn luôn cố tình sinh sự, ỷ có Trịnh học trưởng làm chỗ dựa liền vô pháp vô thiên, lần này rốt cuộc cũng gặp khắc tinh.” Có người nói.
Mạnh Hâm Nhi cắn răng: “Đúng vậy! Trịnh Huyên rốt cuộc cũng chỉ là một tên thê nô thôi, bị một nam nhân sai khiến, thực không có tiền đồ.”
“Lần này Từ Tử Hàm thi tài nghệ bị mắng chửi té tát.” Có học viên nữ vui sướng nói.
“Được rồi, đây là chuyện riêng của Trịnh học trưởng, đừng nói nữa.” Có học viên lên tiếng hòa giải.
Nghĩ tới thân phận của Trịnh Huyên, đám người không cam lòng ngậm miệng.