Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 77: Chương 77: Không thể buông tha




“Thiếu gia, ngươi tìm ta à?” Mạc Nhất bước ra khỏi phòng ngủ hỏi.

Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Ta mới biết ba ngày sau là vòng loại giải tài nghệ, chúng ta đi chọn nhạc cụ thôi.”

Mạc Nhất ngoan ngoãn đáp: “Hảo.”

Tô Vinh liếc nhìn Mạc Nhất một cái, nhịn không được nói: “Mạc Nhất, bách cường tranh bá quan trọng hơn cuộc thi tài nghệ rất nhiều, cũng được chú ý hơn, ta cảm thấy ngươi nên nắm chặt thời gian cố gắng tu luyện.”

Mạc Nhất liếc mắt một cái, lơ đễnh nói: “Bách cường tranh bá cứ tùy tiện đánh một trận là được rồi, không cần quá để tâm.”

Tô Vinh nhịn không được có chút nóng nảy, mặt đỏ tai hồng: “Giải đấu quan trọng như vậy sao ngươi lại có thể không để tâm chứ?”

Mạc Phi chống nạnh, không đồng ý nói chen vào: “Vinh Vinh, ngươi cứ yên tâm, cho dù Nhất Nhất không cố gắng tu luyện cũng không bị đánh tới mức không gượng dậy nổi như ngươi đâu.”

Tô Vinh: “…” Chết tiệt, sao lại khinh thường hắn như vậy chứ, hắn cũng là nhân tài kiệt xuất a!

Nhìn thần sắc suy sụp của Tô Vinh, Mạc Phi vỗ vỗ vai đối phương, an ủi nói: “Đừng nản chí, chỉ cần ngươi kiên trì cố gắng thì vẫn có thể đuổi theo Nhất Nhất a.” Mạc Phi nhìn qua Mạc Nhất: “Nhất Nhất, tư chất ngươi tốt như vậy, nếu còn cố gắng thì người khác làm sao đuổi kịp.”

Mạc Nhất cười nhạt: “Cho nên cứ vậy là được rồi, để người ta có hi vọng đuổi kịp.”

Tô Vinh: “…”

Mạc Phi dẫn theo Mạc Nhất rời khỏi phủ tam hoàng tử trong ánh mắt tràn đầy oán niệm của Tô Vinh.

Ra khỏi phủ hoàng tử, Mạc Phi cùng Mạc Nhất đi tới tiệm nhạc cụ Thiên Thượng Nhân Gian lớn nhất hoàng thành.

“Tam hoàng tử phi, ngươi tới tiệm chúng ta chọn nhạc cụ là vô cùng chính xác, trong tiệm chúng ta có đẩy đủ các loại nhạc cụ, chất lượng thượng thừa, vô luận ngươi muốn loại nhạc cụ gì cũng có thể tìm được vật phẩm hài lòng, cuộc thi bách hiệu tài nghệ đã sắp bắt đầu, đại đa số học viên tham gia đều chọn nhạc cụ trong tiệm chúng ta.” Ông chủ béo tươi cười nói.

Nhìn tiệm nhạc cụ, Mạc Phi thực hài lòng gật đầu: “Chỗ các ngươi thoạt nhìn không tồi, rất không tồi.”

Mạc Nhất tiến tới bên tai Mạc Phi hỏi: “Thiếu gia, có phải vì thấy cửa tiệm này treo rất nhiều áp phích mỹ nữ nên mới cảm thấy không tồi đúng không?”

Mặt Mạc Phi có chút đỏ ửng: “Nhất Nhất, trên đời này ngươi chính là người hiểu ta nhất a! Bảo sao ta không thương ngươi cho được.”

Mạc Nhất liếc mắt xem thường, biết ngay là thế mà.

Nhìn chiếc đàn dương cầm đặt ở đại sảnh, ánh mắt Mạc Phi sáng ngời: “Chiếc đàn dương cầm này thoạt nhìn không tồi, để ta thử xem.”

“Mạc Phi điện hạ, ngươi thực có nhãn quang, chiếc đàn này được tạo hình hoa mỹ, âm sắc động lòng người, tính ổn định cao, là trấn điếm chi bảo của tiệm chúng ta a!” Ông chủ cười tươi rói.

Mạc Phi bĩu môi thầm nghĩ, vừa nãy hắn nhìn trúng một cây thất huyền cầm, ông chủ này cũng nói là trấn điếm chi bảo, còn cả cây đàn vi ô lông trước đó nữa, trấn điếm chi bảo trong tiệm này nhiều thật a.

Mạc Nhất đang nhàn phát hoảng thì đột nhiên bị một cây sáo ngọc trong tiệm hấp dẫn, Mạc Nhất đưa tay về phía cây sáo, cơ hồ là cùng lúc đó cũng có một bàn tay khác vươn tới.

Song phương ăn ý nhìn về phía nhau, bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc nheo lại.

Mạc Nhất: “Ông chủ, ta muốn cây sáo này.”

Trịnh Huyên: “Ông chủ, ta muốn cây sáo này.”

Nghe thấy hai người cùng đồng thanh hô, ông chủ béo lập tức đi tới, nhìn thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, ông chủ béo căng cứng cả người, sắc mặt thực ưu sầu.

“Ông chủ, cây sáo ngọc kia bao nhiêu tiền, chúng ta muốn.” Thấy Mạc Nhất xung đột với Trịnh Huyên, ý chí chiến đấu trong lòng Mạc Phi lập tức dâng lên hừng hực.

“Ông chủ, cây sáo ngọc này bao nhiêu tiền, ngươi nói đi.” Trịnh Huyên cũng không cam lòng yếu thế nói.

“Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi có tiền à, ông chủ, bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói đi.” Mạc Phi híp mắt.

Ông chủ béo xoa xoa mồ hôi lạnh, thực đau đầu nhìn ba người trước mắt, một bên là tam hoàng tử phi, một bên là cháu trai Trịnh nguyên soái, bên nào cũng không dễ đắc tội a!

Ông chủ béo ấp a ấp úng: “Cây sáo này giá tám trăm tinh tệ, nếu hai vị muốn thì có thể giảm 20%, chính là sáo chỉ có một cây, hai vị…”

“Là ta thấy trước, ngươi buông tay ra.” Mạc Nhất lạnh lùng trừng Trịnh Huyên.

“Nói bậy, rõ ràng là ta nhìn thấy trước.” Trịnh Huyên không đồng ý nói.

Mạc Nhất cười lạnh: “Ngươi cố ý gây sự đúng không?”

Trịnh Huyên nghĩ nghĩ nói: “Bằng không chúng ta đấu một trận.”

Mạc Nhất châm chọc nhìn Trịnh Huyên: “Ngươi cấp năm ta cấp bốn mà đòi đánh nhau à, da mặt ngươi dày thật đấy, nga, ta nhớ rồi, da mặt ngươi vốn dày như vậy mà, chỉ biết ỷ vào cấp bậc cao hơn người khác mà khi dễ nhỏ yếu.”

Trịnh Huyên có chút đỏ mặt: “Ta áp chế thực lực ở cấp bốn đánh với ngươi.”

Lúc này Mạc Phi nháy mắt với Mạc Nhất một cái, Mạc Nhất không nói hai lời túm lấy tay Trịnh Huyên, hung hăng cắn một ngụm.

“A!” Trịnh Huyên hét thảm một tiếng, tay cũng buông lỏng.

Mạc Nhất nhân cơ hội này chụp lấy sáo ngọc ném vào không gian giới chỉ của mình.

Mạc Nhất cắn không hề nương tay, vừa nhanh lại ngoan, cánh tay Trịnh Huyên xuất hiện một vệt răng sâu tới tận xương.

Trịnh Huyên tràn đầy phẫn hận nhìn Mạc Nhất, Mạc Nhất mỉm cười đắc ý đáp lại.

Mạc Phi cũng đắc ý nói: “Tốt lắm, ngươi thua rồi, cây sáo là của chúng ta.”

Nhìn dấu răng trên tay, Trịnh Huyên hung tợn trừng Mạc Nhất: “Các ngươi gian trá.”

“Người trẻ tuổi à, tiên hạ thủ vi cường mà là gian trá sao? Ngươi đúng là khôi hài mà! Thiếu niên, hảo hảo học tập đi, thế giới này không đơn giản như ngươi tưởng đâu.” Mạc Phi cười lạnh nói.

Trịnh Huyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Trịnh Huyên chuyển dời ánh mắt về phía Mạc Nhất: “Mạc Nhất, là một nam nhân thì ngươi đường đường chính chính đấu một trận với ta đi.”

Mạc Nhất trào phúng nhìn Trịnh Huyên, xùy lạnh: “Ai thèm đấu với ngươi, ngươi mau chạy về tắm rửa đi, cả một thân thối hoắc, suýt chút nữa ta đã không hạ miệng nổi.”

Trịnh Huyên phẫn nộ trừng mắt, Mạc Nhất xoa xoa miệng, không thèm để ý tới Trịnh Huyên nữa.

Trong lòng Trịnh Huyên nghẹn một bụng lửa giận, sắc mặt âm trầm.

Ông chủ tiệm đứng xem mà đổ mồ hôi lạnh, thực sùng kính liếc nhìn Mạc Nhất cùng Mạc Phi, sau đó đồng tình nhìn Trịnh Huyên.



Phủ Trịnh nguyên soái.

“Ngươi đi đâu đó?” Thấy sắc mặt Trịnh Huyên âm trầm, Trịnh Hồng liền hỏi.

Trịnh Huyên đen mặt, có chút mất kiên nhẫn nói: “Ta tới tiệm nhạc cụ Thiên Thượng Nhân Gian.”

Ánh mắt Trịnh Hồng tập trung ở vết cắn trên tay Trịnh Huyên: “Ngươi đánh nhau với người ta ở tiệm nhạc cụ à?”

“Coi là vậy đi.” Trịnh Huyên cắn răng, hắn còn chưa kịp ra chiêu đối phương đã lao tới cắn rồi, chết tiệt, Mạc Nhất tốt xấu gì cũng là tinh sư cấp bốn a! Cư nhiên lại không biết xấu hổ cắn người, lại còn cắn ngoan như vậy, cắn xong còn chê hắn hôi.

Trịnh Hồng cười lạnh: “Bách cường tranh bá đã sắp bắt đầu rồi, ngươi còn chạy tới tiệm nhạc cụ, ngươi rảnh quá nhỉ?”

Trịnh Huyên có chút mất kiên nhẫn nhìn Trịnh Hồng: “Ta sẽ hảo hảo tu luyện, nếu không có chuyện gì thì ta về phòng tu luyện đây.”

Nhìn dáng vẻ có lệ của Trịnh Huyên, Trịnh Hồng bất đắc dĩ phất phất tay: “Đi đi.”

Nghe Trịnh Hồng nói vậy, Trịnh Huyên lập tức quay về phòng mình.

“Thiếu gia, tay ngươi làm sao vậy? Để ta giúp ngươi bôi dược trị liệu.” Trịnh Thạch từ trong phòng đi ra, thấy vết thương trên tay Trịnh Huyên thì sợ hãi nói.

Trịnh Huyên siết chặt nắm tay, nhìn vết cắn nói: “Không cần, ấn ký này ta phải giữ lại.”

Trịnh Thạch gãi gãi đầu, gương mặt hàm hậu lộ ra biểu tình thấu hiểu: “Ta biết rồi, này nhất định là Từ thiếu gia cắn nên thiếu gia mới không nỡ xóa nó đi đúng không?”

Trịnh Huyên tức giận, hai tròng mắt trợn trừng nhìn Trịnh Thạch: “Làm sao có thể là Tử Hàm cắn, Tử Hàm sao có thể cắn ngoan như vậy!”

Trịnh Thạch khó hiểu: “Nếu không phải Từ thiếu gia cắn, vì sao thiếu gia lại muốn lưu trữ nó?”

Trịnh Huyên phẫn nộ nói: “Ta phải giữ lại vết thương này để ghi nhớ sự sỉ nhục mà mình phải chịu hôm nay.”

Trịnh Thạch lý giải gật gật đầu: “Thiếu gia, miệng vết thương này do ai làm ra vậy?”

Trịnh Huyên cắn răng nói: “Là Mạc Nhất.”

Trịnh Thạch trừng mắt, có chút kích động hỏi: “Chính là cái tên đã thả ong mật chích thiếu gia sưng người à?”

Trịnh Huyên nhìn Trịnh Thạch, ánh mắt hơi nheo lại: “Nghe khẩu khí của ngươi sao giống như thực sùng bái vậy?”

Trịnh Thạch xấu hổ cười cười: “Làm sao có chuyện đó được? Ta chỉ cảm thấy người này… thực đáng giận.”

Trịnh Huyên phất phất tay: “Ngươi đi xuống đi.”

Sờ sờ dấu răng trên tay, nhớ tới bộ dáng Mạc Nhất, trong lòng Trịnh Huyên dâng lên một cảm giác khác thường.

Trịnh Huyên cắn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ, trước đó mình cư nhiên lại có cảm giác cộng minh với Mạc Nhất, nhất định là ăn sai dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.