“Nhất Nhất, vị kia của ngươi tới kìa.” Mạc Phi trêu chọc nhìn Mạc Nhất nói.
Nhìn người đang ôm một bó hoa hồng thật to đi tới, Mạc Nhất vô thức nhíu mày thầm nghĩ, cái người này mua cái gì không mua, mua hoa làm gì, nhìn được mà không dùng được, lại còn không giữ được mấy ngày.
Chú ý tới ánh mắt mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía mình, Mạc Nhất nhất thời có chút mất tự nhiên.
Mạc Nhất cảm thấy mình lúc này hệt như một con khỉ diễn trò được người ta vây xem.
Trịnh Huyên ôm hoa đi tới trước mặt Mạc Nhất, âm thanh có chút run run nói: “Nhất Nhất, tặng cho ngươi này.”
Đại khái là vì quá khẩn trương nên tay Trịnh Huyên không ngừng run rẩy, Mạc Phi thực muốn túm lấy tay Trịnh Huyên, để đối phương đừng run nữa.
Mạc Nhất nhíu mày nói: “Ta không thích hoa.”
Trịnh Huyên chớp mắt, vô tội hỏi: “Vậy ngươi thích gì? Ta lập tức đi mua cho ngươi.”
Mạc Nhất thở dài: “Ngươi không cần như vậy.”
Mạc Phi đảo tròn mắt: “Trịnh thiếu, Nhất Nhất thích ăn mực nướng, nếu ngươi liên tục đưa một trăm xâu mực nướng suốt một trăm ngày, Nhất Nhất nhất định sẽ động tâm với ngươi a.”
Trịnh Huyên nghe vậy lập tức lên tinh thần: “Phải không? Ta lập tức đi mua.”
“Đưa hoa cho ta, da mặt Nhất Nhất mỏng lắm, để ta cầm giúp hắn.” Hai mắt Mạc Phi sáng ngời nói.
Trịnh Huyên cảm kích mỉm cười với Mạc phi, lập tức đưa bó hồng cho Mạc Phi.
Nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng chạy đi của Trịnh Huyên, Mạc Nhất có chút bất đắc dĩ nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, sao ngươi có thể nói vậy chứ?”
Mạc Phi thực áy náy nhìn Mạc Nhất: “A! Ta nhớ ra rồi, ngươi thích ăn thịt dê nướng chứ không phải mực nướng, mực nướng là ta thích ăn a, ta nói lầm rồi, lần sau ta sẽ sửa lại, lần này ngươi ăn tạm mực nướng đi, ngươi không thích thì để ta ăn, ta không ngại đâu a!”
Mạc Nhất: “…” Hắn không phải để ý vấn đề này được không? Vấn đề là có một đống người đang nhìn kia kìa.
Nhìn Trịnh Huyên cầm trăm xâu mực nướng chạy tới, đầu Mạc Nhất đau dữ dội, người này mua thật a, đúng là không sợ dọa người mà.
Nhìn ánh mắt soi mói của đám người xung quanh, Mạc Nhất thực muốn đào cái hố rồi tự chui vào.
Trịnh Huyên thực chờ mong nhìn Mạc Nhất: “Cho ngươi này.”
Mạc Phi dùng bả vai huých Mạc Nhất: “Mau nhận đi! Nếu ngươi không cần thì…” Đưa cho ta!
Không đợi Mạc Phi nói hết lời, Mạc Nhất đã vươn tay nhận lấy một xâu mực nướng, hung hăng cắn một ngụm.
Trịnh Huyên: quả nhiên Mạc Phi nói đúng.
Trịnh Huyên có chút lấy lòng nhìn Mạc Nhất: “Để ta làm nóng giúp ngươi nha, nãy giờ gió thổi có hơi nguội rồi, ta sẽ khống chế lửa thật tốt, không để bị khét đâu.”
“Hảo, hảo!” Không đợi Mạc Nhất mở miệng, Mạc Phi đã hứng thú nói.
Trịnh Huyên tạo ra một ngọn lửa, nó thực linh hoạt xuyên qua những xâu mực nướng, đốt chúng nóng lên.
Mạc Phi sùng bái nhìn Trịnh Huyên: “Ngươi thật lợi hại, còn có chiêu này nữa a!”
Trịnh Huyên khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm.”
Mạc Nhất liếc mắt xem thường: “Không nghiêm túc gì cả, ngươi tu luyện nguyên lực hệ hỏa để nướng cá à?”
Trịnh Huyên xấu hổ cười cười: “Ta chỉ là…”
“Nhất Nhất à, tâm ý của người ta mà, ngươi đừng cô phụ chứ.” Mạc Phi trợn trắng mắt nói.
Mạc Nhất nhìn Trịnh Huyên, lạnh lùng nói: “Thượng thế của ngươi không lưu lại di chứng gì chứ?”
Trịnh Huyên nhất thời thụ sủng nhược kinh, hơn nửa ngày mới kiềm nén được kinh hỉ trong lòng, lắc đầu: “Không có a! Ta khỏe lắm.”
Mạc Nhất nhìn chằm chằm Trịnh Huyên, có chút châm chọc cười nói: “Ngươi ngốc như vậy, cho dù có di chứng chỉ sợ cũng không biết đi.”
Trịnh Huyên sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì.
Mạc Nhất xoay qua Mạc Phi nói: “Thiếu gia, ngươi xem giúp hắn đi.”
Mạc Phi có chút bỡn cợt liếc mắt nhìn Mạc Nhất một cái: “Hảo.”
Mạc Nhất nhìn qua Trịnh Huyên, lạnh lùng nói: “Đưa tay đây.”
Nghe thấy lời Mạc Nhất, Trịnh Huyên lập tức ngoan ngoãn vươn tay.
Mạc Phi đặt ngón tay lên cổ tay Trịnh Huyên, trầm ngâm một chốc rồi thu tay.
“Không có vấn đề gì cả, chỉ là sau một trận kịch chiến, tựa hồ sắp đột phá.” Mạc Phi có chút hâm mộ liếc nhìn Trịnh Huyên, thầm nghĩ, thực không hổ là người có thể chất đặc biệt.
“Quả nhiên là da dày, bị thương nặng như vậy mà không có việc gì cả.” Mạc Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.
Trịnh Huyên cẩn thận nhìn Mạc Nhất, kính nể nói với Mạc Phi: “Ánh mắt tam hoàng phi đúng là sáng như đuốc, ta ẩn ẩn cảm thấy mình sắp đột phá, chính là tinh nguyên lực không đủ.”
Mạc Nhất gỡ không gian giới chỉ trên tay đưa qua cho Trịnh Huyên: “Cho ngươi.”
“Nhẫn đính ước hả?” Trịnh Huyên kinh hỉ hỏi.
Mạc Nhất đen mặt: “Đương nhiên không phải, là không gian giới chỉ, thứ cho ngươi nằm bên trong, ngươi trở về lấy ra rồi trả nhẫn cho ta.”
Trịnh Huyên tiếc nuối không thôi: “Ò!”
Mạc Nhất nhìn Trịnh Huyên nói: “Ngươi về đi, chúng ta cũng phải về.”
“Vậy mực nướng…” Trịnh Huyên có chút khó xử nhìn Mạc Nhất.
Mạc Nhất thở hắt một hơi, nhận lấy trăm xâu mực nướng kia.
Trịnh Huyên luyến tiếc nhìn Mạc Nhất, do dự nói: “Vậy ta đi trước, ngày mai ta sẽ mang mực nướng cho ngươi.”
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Nhất lập tức trở nên âm trầm, Trịnh Huyên không rõ mình nói sai cái gì, liền nơm nớp lo sợ quan sát biểu tình Mạc Nhất.
Mạc Phi cười cười nói: “Ngày mai ngươi đừng đưa mực nướng, đưa thịt dê nướng, ăn có một món dễ ngán lắm.”
Trịnh Huyên gật đầu: “Hảo.”
Nhìn bóng dáng Trịnh Huyên rời đi, Mạc Nhất lẩm bẩm: “Đúng là càng nhìn càng thấy ngốc.”
Mạc Phi lập tức phản bác: “Ngốc mới tốt! Tâm tư nhiều quá mới cần lo lắng a!”
Mạc Nhất liếc nhìn Mạc Phi, nghĩ tới Lâu Vũ liền không biết nên nói gì.
“Đi thôi.” Mạc Phi nói.
Mạc Nhất gật đầu, thầm nghĩ, nếu Lâu Vũ thực sự chọn Lâm Phi Vũ thì hắn sẽ giúp Mạc Phi tìm đường lui.
Mạc Phi một tay ôm bó hồng, một tay cầm xâu mực nướng, nhàn nhã quay về phủ tam hoàng tử.
Mỗi khi Mạc Phi ăn xong xâu mực trong tay, Mạc Nhất liền hiểu ý đưa qua một xâu khác.
“Nhất Nhất, đáng ra ngươi không nên đuổi Trịnh Huyên về sớm như vậy, nếu hắn còn ở đây thì có thể hâm nóng mực nướng cho ta a.” Mạc Phi tiếc nuối nói.
Mạc Nhất liếc mắt xem thường: “Thiếu gia, ngươi thông qua được thì thông qua đi.”
Mạc Phi gật đầu: “Chỉ đành vậy chứ biết sao giờ, Trịnh Huyên đúng là keo kiệt mà, chỉ mua có một trăm xâu, lần sau ta nhất định phải bảo hắn mua ít nhất là hai trăm xâu, mực nướng đâu có mắc a.”
Mạc Nhất: “…”
Hai người vừa đi vừa ăn, không bao lâu sau liền về tới phủ tam hoàng tử, không đợi Mạc Phi mở cửa, cửa đã bị mở ra.
Thấy Lâu Vũ đứng ở cửa, ánh mắt có chút phức tạp nhìn mình, Mạc Phi ù ù cạc cạc không hiểu gì cả.
Nhìn bó hồng trong tay Mạc Phi, mày Lâu Vũ nhíu chặt.
“Hoa này là ai tặng?” Lâu Vũ hung hăng hỏi.
Mạc Phi liền vui vẻ đùa: “Là một soái ca tặng.”
Mạc Phi nói xong liền quay qua Mạc Nhất há miệng, Mạc Nhất thực bất đắc dĩ nhét một xâu mực vào miệng mạc Phi.
Lâu Vũ tức giận nhìn dáng vẻ vô tâm vô phế của Mạc Phi, sau đó giật lấy bó hoa, một quả cầu điện xuất hiện, bó hoa bị nổ thành mảnh nhỏ, vô số cánh hoa rơi lả tả khắp nơi.
Nhìn sắc mặt Lâu Vũ, Mạc Phi nơm nớp lo sợ run rẩy hỏi: “Ngươi có thâm thù đại hận gì với Trịnh Huyên à, sao lại nổ hoa của hắn tặng thành như vậy a?”
“Hoa do Trịnh Huyên tặng à?” Lâu Vũ hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Lâu Vũ nhìu mày: “Nếu là Trịnh Huyên tặng, sao ngươi lại nói là soái ca tặng?”
Mạc Phi khó hiểu hỏi: “Trịnh Huyên không soái à?”
Lâu Vũ: “…”
Lâu Vũ chuyển qua hỏi Mạc Nhất: “Là Trịnh Huyên tặng ngươi à?”
Mạc Nhất gật đầu, thản nhiên đáp: “Đúng vậy!”
“Hoa của ngươi sao ngươi không tự cầm?” Lâu Vũ thực tức giận.
Mạc Nhất bất mãn nhìn Lâu Vũ, lạnh nhạt nói: “Thiếu gia nói cầm giúp ta.”
Lâu Vũ áy náy nhìn Mạc Phi: “Thực xin lỗi.”
Mạc Phi nhún vai: “Không sao, chính là hoa là do Trịnh Huyên tặng, nếu hắn hỏi tội thì ngươi phải đền đấy.”
Lâu Vũ: “…”
“Lâu Vũ ca ca.” Một âm thanh dễ nghe truyền vào tai Mạc Phi.
Mạc Phi nheo mắt thầm nghĩ, quả nhiên Lâm Phi Vũ ở đây.
Nhìn sắc mặt Mạc Phi, Lâu Vũ nhịn không được có chút chột dạ: “Xin lỗi ngươi, Phi Vũ không còn nơi nào để đi nên tạm thời ở lại đây.”
Mạc Phi nhíu mày, lạnh nhạt ‘ò’ một tiếng.
Lâm Phi Vũ mỉm cười áy náy với Mạc Phi: “Mạc Phi đồng học hảo.”
Mạc Phi gật đầu: “Lâm đồng học hảo.”
Mạc Nhất nhìn Lâm Phi Vũ, ánh mắt có chút sát khí.
Lâm Phi Vũ liếc nhìn về phía Mạc Nhất, tựa hồ không để tâm tới địch ý của Mạc Nhất, vẫn mỉm cười thản nhiên như bình thường.
Sắc mặt Mạc Phi lạnh lùng, Lâu Vũ kéo Mạc Phi nói: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Mạc Phi gật đầu: “Hảo.”
Nhìn Lâu Vũ kéo Mạc Phi đi, ánh mắt Lâm Phi Vũ có chút nguội lạnh.
Lâu Vũ xoay người lại đối mặt với Mạc Phi, có chút khó xử nói: “Phi Vũ đắc tội nhị công chúa, Lâm gia cũng trục xuất hắn khỏi gia môn, hôm nay hắn bị đuổi giết suýt chút nữa đã mất mạng, ta cũng không có cách nào, chỉ đành tạm thời thu lưu hắn.”
Mạc Phi hít sâu một hơi: “Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta, chính là ngươi hẳn nên biết có vài chuyện của ta không thể truyền ra ngoài.”
Lâu Vũ gật đầu: “Ta biết, ta sẽ giữ bí mật.”
Mạc Phi cũng gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi nói: “Ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng đưa hắn đi.”
Mạc Phi thở phào một hơi: “Ừm.”
Nhìn Lâu Vũ cùng Mạc Phi ở bên kia thì thầm trò chuyện, Lâm Phi Vũ nhịn không được nắm chặt tay, từ bỏ đại hoàng tử đại biểu hắn đã không còn đường lui nữa. Lâm Phi Vũ nhắm mắt lại, thầm quyết định mình tuyệt đối không thể thua Mạc Phi.