Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 58: Chương 58: Nói đùa




Mạc Phi phát hiện đại đa số đồng học chiếm thế thượng phong đều không ra tay quá nặng.

Bất quá suy nghĩ một chút Mạc Phi liền hiểu được, học viên trong ban Linh Lung không phú cũng quý, sau lưng đều có thế lực lớn chống đỡ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không ai nguyện ý gây chuyện.

Đối thủ của Nhan Thần là một thiếu nữ xinh đẹp, hai người hệt như đang chơi đùa, ngươi đánh ta một quyèn, ta đánh lại ngươi một quyền, thoạt nhìn rất hài hòa.

Mạc Phi nhìn mà nhức cả mắt, làm gì vậy a! Hắn khổ sở muốn chết mà đám người này lại ngang nhiên qua mặt lão sư như vậy, vận may của hắn đúng là đen đủi mà.

Ba mươi phút trôi qua, Nhan Thần giống như trốn chạy nhảy xuống sân đấu.

Mạc Phi có chút ghen tị nhìn Nhan Thần, sao mình không có vận may như Nhan Thần a.

Nhan Thần được ghép cặp với đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương như hoa như ngọc.

Mạc Phi hắn bị ghép với tiểu bạch kiểm mặt người dạ thú lòng dạ ác độc.

Mỹ nữ được ghép với Nhan Thần ra tay thực hiền hòa nhẹ nhàng, Nhan Thần lông tóc không chút hao tổn.

Còn tiểu bạch kiểm ghép với Mạc Phi ra tay ngoan độc, chẳng những đấm hắn bầm giập mặt mũi mà còn rêm mình rêm mẩy.

Thế này đúng là bất công mà! Thực đáng ghét!

Mạc Phi nhíu mày nhìn Nhan Thần: “Nhan Nhan, sao nha đầu kia ra tay nhẹ vậy, các ngươi có hiệp nghị gì đúng không?”

Nhan Thần thần thần bí bí nói: “Ta vốn định tặng thẻ cơm cho nàng ấy, bất quá nàng ấy không chịu, nói là chỉ cần nghĩ cách mua giúp bộ tinh giáp mà Thiên Thủy mới ra mắt thì nàng ấy sẽ nương tay.”

“Thiên Thủy? Một trong mười tập đoàn lớn chuyên sản xuất tinh giáp?” Mạc Phi ngạc nhiên nói.

Nhan Thần gật gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy ngươi có cách à?” Mạc Phi ngạc nhiên nói.

Tinh giáp của công ty Thiên Thủy có lực phòng ngự mạnh, tính năng tốt, giá cả đắt đỏ, số lượng ít ỏi, ngàn vàng khó cầu.

Nhan Thần gật gật đầu: “Đúng vậy! Thần Thần chính là thiếu chủ của công ty Thiên Thủy, sau này Thiên Thủy sẽ do Thần Thần quản, bất quá hiện giờ Thần Thần chỉ quản vài chi nhánh thôi.”

“Thần Thần? Hôn phu của ngươi à? Không phải ngươi nói hắn bán quần áo sao?” Mạc Phi dùng ánh mắt quái dị nhìn Nhan Thần.

Nhan Thần gật đầu: “Đúng vậy! Tinh giáp không phải quần áo à?”

Mạc Phi: “…” Tinh giáp và quần áo có thể gộp lại làm một à?

….

Khóa thể thuật chấm dứt, Mạc Nhất đỡ Mạc Phi bị thương nặng trở về phủ tam hoàng tử.

Lâu Vũ từ thang lầu đi xuống, thong dong nhìn bộ dáng chật vật của Mạc Phi.

Nhìn Lâu Vũ, Mạc Phi nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

“Làm sao vậy? Sao lại bị thương thành bộ dạng này?” Nhìn mặt mũi bị đánh bầm giập của Mạc Phi, Lâu Vũ ghét bỏ nói.

Mạc Phi hung tợn trừng mắt liếc Lâu Vũ: “Không cần ngươi quản.”

“Thiếu gia, ta đi lấy dược cho ngươi.” Mạc Nhất nói.

Mạc Phi gật gật đầu: “Đi nhanh về nhanh.”

Lâu Vũ nhíu mày, vui sướng khi người gặp họa nói: “Ai nha ai nha, bị đánh thực thảm nha, ai đánh vậy! Ta đã sớm nói với ngươi rồi, bình thường phải tích khẩu đức một chút, miệng tiện như vậy khó trách bị người ta đánh bầm giập, có rụng mất cái răng nào không, răng mà rụng sau này chửi người sẽ bị lọt gió đó nha.”

“Làm ngươi thất vọng rồi, ta vẫn rất ổn, còn về phần người đánh thì chính là người trong lòng của ngươi.” Mạc Phi lạnh lùng nhìn Lâu Vũ, tức giận nói.

“Phi Vũ đánh ngươi?” Lâu Vũ có chút kinh ngạc nói.

Mạc Phi gật gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Sắc mặt Lâu Vũ có chút biến đổi: “Phi Vũ không phải người như vậy.”

Mạc Phi cười lạnh, nghiến răng nói: “Đúng vậy! Lâm Phi Vũ ôn nhu thiện lương hiểu ý người như vậy sao có thể tàn nhẫn đánh đập người khác! Tam hoàng tử, ta nghĩ là sau khi ta gả cho ngươi, Lâm thiếu gia đột nhiên phát hiện người mình thích thật ra là ngươi, mà người yêu hắn nhất cũng chính là tam hoàng tử, nhưng hiện giờ ván đã đóng thuyền, vì muốn phát tiết buồn khổ trong lòng nên chỉ đành ra tay ngoan độc đánh ta bầm giập, không còn mặt mũi gặp người, đồng thời cũng làm ngươi ghét bỏ mà nhớ thương tới mỹ mạo như hoa như ngọc của hắn, hồi tâm chuyển ý a!”

Sắc mặt Lâu Vũ trở nên cổ quái.

Nhìn sắc mặt đỏ ửng của Lâu Vũ, Mạc Phi cười lạnh: “Tam hoàng tử, vừa nãy ta nói đùa đấy, có buồn cười không?”

Sắc mặt Lâu Vũ biến thành lúc xanh lúc trắng: “Nói đùa?”

“Đúng vậy! Không buồn cười à? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Lâm Phi Vũ có khả năng hồi tâm chuyển ý à, người ta bây giờ chính là chị dâu của ngươi đó, ngươi đừng có mà si tâm vọng tưởng, thiếu niên à, bớt mơ mộng hão huyền đi, bằng không sẽ có ngày bị điên đấy.”

Lâu Vũ: “…” Cái tên Mạc Phi chanh chua này.

“Ngươi nói đùa không buồn cười chút nào, nếu không biết kể chuyện cười thì đừng có kể.” Lâu Vũ hung ác nói.

Mạc Phi có chút căm giận: “Ngươi nói cái gì hả tên chết tiệt này, bản thiếu gia kể chuyện cười, ngươi không hùa theo thì thôi lại còn dám nói như vậy, ngươi rốt cuộc có giáo dưỡng không vậy?”

Bị Mạc Phi lên án, Lâu Vũ cũng nhịn không được cãi lại: “Ngươi kể mấy cái chuyện vớ vẩn như vậy ai cười được chứ!”

Mạc Phi hừ lạnh: “Vì cái gì không được, có rất nhiều người bị chọc cười đó.”

Lâu Vũ không đồng ý: “Có quỷ mới tin ngươi.”

Mạc Phi thấy Mạc Nhất mang dược thuốc tới, liền nói: “Mạc Nhất, thiếu gia ta vừa mới kể một câu chuyện cười rất vui a.”

Mạc Nhất chớp chớp mắt, lập tức phản ứng: “Ha ha ha…. thiếu gia, chuyện cười ngươi kể đều rất thú vị, trên đời này không có ai kể chuyện cười giỏi hơn ngươi a.”

Lâu Vũ vô ngữ nhìn Mạc Nhất, thầm nghĩ, tốt xấu gì cũng là thiên tài tu luyện có tư chất xuất chúng, chân chó như vậy mà coi được à?

Mạc Phi đắc ý nhìn Lâu Vũ: “Thấy không, Nhất Nhất hiểu chuyện biết bao nhiêu, thiếu niên, hảo hảo học hỏi đi, thế giới này không đơn giản như ngươi tưởng đâu.”

Lâu Vũ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.