“Lão sư, ngài tìm ta à?” Nhìn người mặc y bào lão sư, chân mang dép lê, trên quai dép còn in hình mèo hoạt hình trước mặt, Mạc Nhất hỏi.
Vương Hướng Dương gật gật đầu: “Đúng vậy, ta tìm ngươi.”
“Có chuyện gì sao lão sư?” Mạc Nhất hỏi.
Vương Hướng Dương cười ha hả: “Cũng không có gì. Ta nghe nói lúc dự thi ngươi rất nhàn nhã, lúc thì nướng cá lúc thì nướng gà, lúc lại bắn chim, thường xuyên đốt lửa nướng thịt để mùi hương lan xa ngàn dặm, làm các đồng học khác thèm thuồng chảy nước miếng.”
Mạc Nhất nhíu mày, hỏi thẳng: “Lão sư, ngươi trách ta không cố hết sức à?”
Vương Hướng Dương lắc đầu, thực vô tội nói: “À không không không, Mạc Nhất đồng học hiểu lầm rồi, ta tuyệt đối không có ý đó, ta sao có thể trách cứ ngươi chứ? Ngươi biết đó, rất nhiều đồng học cùng lão sư trong học viện đều là fan của ngươi, nếu ta dám làm vậy, chắc chắn sẽ bị quần ẩu.”
Mạc Nhất cười khiêm tốn: “Lão sư thực biết nói đùa, Mạc Nhất có tài đức gì đâu, sao có lực ảnh hưởng lớn vậy được?”
Vương Hướng Dương sâu xa nói: “Mạc Nhất a, kỳ thực ta cảm thấy ngươi nên cố gắng thêm một chút mà thôi, đương nhiên không phải trách cứ ngươi, ngươi cũng biết thứ hạng của mình đi, là hạng mười một.”
“Kỳ thực hạng mười một cũng không tệ, nhưng người đứng trước ngươi là Trịnh Huyên a! Trịnh Huyên kia nói dễ nghe là ngu ngốc, nói khó nghe là điên khùng, Mạc Nhất a, bị một tên vừa ngốc vừa điên như vậy chắn ở trước mặt, có phải không cam lòng không?”
Nhìn cái người bị nói là vừa ngốc vừa điên ở phía sau Vương Hướng Dương, Mạc Nhất thản nhiên nói: “Có một chút, à không phải một chút, là rất nhiều, lão sư nói đúng, đáng lý ra ra ta phải cố gắng hơn, hiện giờ ta cảm thấy hối hận vô cùng a.”
Trịnh Huyên: “…”
Trịnh Huyên trầm ổn từ sau lưng Vương Hướng Dương bước tới.
Nhìn thấy Trịnh Huyên, Vương Hướng Dương hoảng sợ, con mắt suýt chút nữa đã lồi ra ngoài.
Vương Hướng Dương vô thức lùi về sau hai bước, bất quá cảm thấy làm vậy có chút tổn hại uy nghiêm nên lại tiến tới hai bước.
Trịnh Huyên nắm cổ tay Mạc Nhất nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Vương Hướng Dương lập tức túm lấy Trịnh Huyên, cảnh giác nói: “Trịnh đồng học, có chuyện gì từ từ nói, có phải ngươi muốn đánh nhau với Mạc Nhất không? Ta cảm thấy hai ngươi tốt nhất đừng đánh nhau ở đây, nơi này dù sao cũng là nơi công cộng, hai ngươi đánh nhau cũng không có việc gì, thân là tinh sư, không bị thương sẽ không trưởng thành được, học viện cổ vũ học viên trao đổi học hỏi a.”
“Thế nhưng nếu các ngươi đánh ở đây làm hư hỏng trang thiết bị của học viện thì không tốt, mấy thứ này đều là hàn gcao cấp, rất đắt tiền, cho dù các hương không phá hỏng thiết bị nhưng làm chết hoa cỏ cũng không tốt.”
“Ta biết các ngươi từng có xích mích, thế nhưng oan gia nên giải không nên kết a…”
Trịnh Huyên đen mặt nhìn Vương Hướng Dương: “Hôm nay ta tới không phải tìm hắn đánh nhau.”
Vương Hướng Dương không tín nhiệm nhìn Trịnh Huyên, cười nói: “Không tới tìm Mạc Nhất đánh nhau, chẳng lẽ ngươi tới xin lỗi à?”
Trịnh Huyên gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiếp đó trong ánh mắt kinh ngạc của Vương Hướng Dương, Trịnh Huyên nhìn Mạc Nhất vô cùng áy náy nói: “Thực xin lỗi.”
Vương Hướng Dương đơ mặt, cổ quái nhìn Trịnh Huyên nghĩ, mọi người đều nói Trịnh Huyên điên rồi, trước đó mình cứ nghĩ là đồn bậy, hiện giờ xem ra người này đúng là điên rồi a.
“Buông tay.” Mạc Nhất nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình của Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên thả lỏng tay, vẻ mặt day dứt gọi một tiếng: “Tiểu Thất.”
“Ta không phải Tiểu Thất.” Mạc Nhất lạnh lùng nói.
“Ta biết là ngươi.” Trịnh Huyên kiên trì.
Tròng mắt Vương Hướng Dương đảo tròn, tràn đầy bát quái.
“Lão sư, ta muốn nói chuyện riêng với hắn.” Mạc Nhất quay qua nói với Vương Hướng Dương.
Vương Hướng Dương vội vàng gật đầu: “Hảo hảo hảo, các ngươi cứ nói chuyện đi, cứ từ từ đừng gấp.”
“Tiểu Thất, ngươi muốn nói gì với ta?” Trịnh Huyên trông mong nhìn Mạc Nhất.
Mạc Nhất lạnh lùng nhìn Trịnh Huyên: “Ta không phải Tiểu Thất.”
Trịnh Huyên có chút xấu hổ nói: “Ta biết trước đó ta nhận nhầm Từ Tử Hàm là ngươi, ngươi giận ta là đúng, thế nhưng ta thực sự không phải cố ý…”
“Ngươi luôn như vậy à?” Mạc Nhất nhướng mày nhìn Trịnh Huyên.
“Luôn gì cơ?” Trịnh Huyên
Mạc Nhất trào phúng: “Luôn nhận bừa người nào đó là Tiểu Thất, Tiểu Thất chính là Tiểu Thất, ngươi kỳ thực không cần Tiểu Thất chân chính mà chỉ cần một người ngươi coi là Tiểu Thất mà thôi.”
Trịnh Huyên lắc đầu: “Không phải như vậy.”
Mạc Nhất ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trịnh Huyên: “Nếu ngươi lại một lần nữa tìm nhầm người thì không biết Tiểu Thất chân chính sẽ thương tâm cỡ nào.”
Sắc mặt Trịnh Huyên lúc xanh lúc trắng nhìn Mạc Nhất, trong lòng nhịn không được do dự: “Thực xin lỗi, đã làm phiền ngươi…”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trịnh Huyên, khóe miệng Mạc Nhất nhếch lên mỉm cười châm chọc, bất quá trong lòng lại có chút chua xót.
Thực buồn cười, tìm kiếm vất vả như vậy, thế nhưng lúc mình đứng ngay trước mặt, hắn cư nhiên không có dũng khí xác định.
Vương Hướng Dương thấy Trịnh Huyên rời đi, lập tức đi tới chỗ Mạc Nhất, vừa mới đi tới, hắn liền nghe Mạc Nhất lạnh như băng phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”
Vương Hướng Dương chớp chớp mắt, nhất thời không rõ Mạc Nhất mắng Trịnh Huyên hay mắng mình.
Lúc này Mạc Nhất mới nhìn qua Vương Hướng Dương: “Lão sư, ngươi còn việc gì à?”
Vương Hướng Dương lắc đầu, vội vàng nói: “Không có.” Sau đó thử dò hỏi: “Mạc Nhất, ngươi cùng Trịnh Huyên đã quen biết từ rất lâu rồi à?”
Mạc Nhất híp mắt: “Lão sư, ngươi cảm thấy hứng thú với đời tư của học viên à?”
“Nào có a, kỳ thực chỉ là có chút tò mò thôi.”
Mạc Nhất thở dài: “Thực xin lỗi lão sư, ta không có hứng thú kể việc đời tư của mình cho người khác.”
Vương Hướng Dương: “…”
Nhan Thần ló đầu vào, ánh mắt loạn chuyện, thấy Vương Hướng Dương rời đi liền kích động chạy tới chỗ Mạc Nhất: “Nhất Nhất, Trịnh Huyên tới gây sự à?”
Mạc Nhất gật đầu: “Ừm!”
“Mọi người đều nói gần nhất hắn bị kích thích điên rồi, gặp ai cũng cắn, ngươi ngàn vạn lần phải cách xa hắn một chút a, bằng không sẽ bị cắn đó!” Nhan Thần lo lắng nói.
Mạc Nhất gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Nhan Thần lôi một tờ báo ra nói: “Xếp hạng bách cường tranh bá có rồi, tam hoàng tử hạng nhất, đại hoàng tử hạng hai, Tô Vinh bộc phát tiềm năng giành được hạng chín, học viện Hoàng Gia giành được ba trên mười hạng đầu, trong ba hạng đầu lại giành được hai, lần này nhóm lão sư vui muốn điên luôn.”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Tốt lắm a!”
“Với thực lực của Trịnh Huyên vốn có thể giành lấy một trong ba hạng đầu, bất quá hắn chỉ mãi tìm kiếm không thèm quan tâm tới trận đấu, bất quá vẫn xếp trên ngươi, nếu hắn kém thêm một chút nữa thì Nhất Nhất giành được hạng mười rồi, phần thưởng của mười hạng đầu và mười hạng sau kém rất nhiều a.” Nhan Thần tiếc nuối nói.
Ánh mắt Mạc Nhất lóe lên một tia hung ác: “Ta biết, ngay từ nhỏ hắn đã khắc ta rồi.”
…
Trong phòng thí nghiệm.
Mạc Phi xử lý tinh thảo trong tay nhưng đầu cứ ngoái về phía cửa.
Nhìn bộ dáng không yên lòng của Mạc Phi, Ngô Câu Nguyệt nhịn không được có chút tức giận, bất quá nhìn thấy cho dù lơ đểnh nhưng động tác của Mạc Phi vẫn không hề có điểm nào sai sót thì bình ổn trở lại.
“Mạc Phi, ngươi nhìn gì đó? Nhìn xem tam hoàng tử nhà ngươi có tới xem ngươi không à?” Ngô Câu Nguyệt cười khanh khách nói.
Mạc Phi xấu hổ cười cười: “Ai thèm chờ hắn chứ! Ta chỉ đang thắc mắc sao Nhất Nhất lại đi lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa quay lại.”
Ngô Câu Nguyệt nhún vai: “Mạc Nhất bị Vương Hướng Dương gọi đi mà, Vương Hướng Dương kia nổi danh dong dài, không tới một tiếng thì không dứt ra được đâu, ngươi không biết à? Vương Hướng Dương khủng bố tới mức từng làm một đồng sự phiền tới phát điên, hiện giờ không có lão sư nào dám dùng chung phòng làm việc với hắn cả.”
Mạc Phi có chút tò mò nhìn Ngô Câu Nguyêt: “Lão sư, vậy ngươi dám dùng chung phòng với Vương lão sư không?”
Ngô Câu Nguyệt cười dáng lạn: “Ta thì dám đấy, nhưng đáng tiếc hắn lại không dám a!”
Mạc Phi sùng bái nói: “Lão sư, ngài thực lợi hại.”
“Mạc Phi, dược tề ngươi để Mạc Nhất mang vào trận chung kết ngày đó là gì vậy?” Ngô Câu Nguyệt uể oải hỏi.
Trái tim Mạc Phi giật thót: “Lão sư, ngài nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu? Trận đấu đó nghiêm cấm mang theo dược tề a.”
Ngô Câu Nguyệt cười ha hả: “Phi Phi à, ngươi thực không thành thực nga.”
Da gà nổi đầy người, Mạc Phi cười nịnh nọt: “Chỉ là chút mê dược thôi, trạng thái của Nhất Nhất khi ấy không tốt lắm, ta liền bôi dược lên tóc hắn để phòng thân thôi.”
“Phi Phi à, ngươi phải nhớ kỹ là ngươi lại nợ ta thêm một chuyện nha, nếu ngày đó ta nói ra thì Mạc Nhất đã bị cạo trọc rồi, ngươi sẽ có một người hầu hói đầu đi kè kè bên người a.” Ngô Câu Nguyệt cười tươi rói.
Mạc Phi nhịn không được rùng mình: “Đương nhiên, đương nhiên rồi lão sư, đại ân đại đức của ngươi ta nhớ kỹ.”
Ngô Câu Nguyệt liếc mắt: “Nhớ kỹ cũng vô ích, phải báo đáp.”
Mạc Phi: “…”
“Mạc Phi, ta nghe nói Trịnh Huyên thay lòng đổi dạ à?” Ngô Câu Nguyệt nói.
Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy! Thay lòng, rốt cuộc cũng thay lòng rồi, để ta xem xem tên Từ Tử Hàm kia còn dám vác mặt tới gây chuyện với ta nữa không, à mà mấy hôm nay hắn không tới học viện a!”
Ngô Câu Nguyệt nhún vai: “Hắn có thể tiến vào học viện Hoàng Gia hoàn toàn là nhờ phúc của Trịnh Huyên, bây giờ Trịnh Huyên đã bỏ hắn rồi… à mà ta nghe nói, đối tượng thay lòng của Trịnh Huyên là Mạc Nhất a.”
Mạc Phi đen mặt: “Ai nói lung tung vậy, thực vô trách nhiệm, thực không biết xấu hổ, thực không có khoa học.”
Ngô Câu Nguyệt nhún vai: “Nghe nói Trịnh Huyên rất chú ý Mạc Nhất.”
“Nhất Nhất mỗi lần đụng Trịnh Huyên không phải đánh nhau cũng cãi nhau.” Mạc Phi tức giận nói.
“Rất nhiều cặp vợ chồng cũng nhờ đánh đánh nháo nháo mà phát sinh tình cảm a.” Ngô Câu Nguyệt nói.
Mạc Phi cười nhạo: “Vô căn cứ.”