Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 198: Chương 198: Phục kích




Tên mập ngồi trên ghế nói: “Ngô trưởng lão, muốn bắt tên dược sư kia hẳn là dễ như trở bàn tay đi?”

Nam tử áo xám mỉm cười, tự tin nói: “Nghe nói bên cạnh dược sư kia có ba tinh sư cấp bảy bảo hộ, hẳn không phải vấn đề lớn.”

Tên mập ngang tàng nói: “Hóa ra chỉ là ba tinh sư cấp bảy thôi sao? Đúng là mất mặt, bất quá cũng không kỳ quái, nơi hoang dã này thì làm sao có được cao thủ chứ.”

“Tuy chỉ là tinh sư cấp bảy nhưng nghe nói dị năng thức tỉnh là lôi, hỏa, kim, đều là hệ có sức chiến đấu rất mạnh, không thể khinh thường.” Một nam tử áo xanh tiến ra.

Tên mập bĩu môi: “Có lợi hại cỡ nào cũng chỉ là cấp bảy mà thôi, chẳng lẽ ngay cả ba tên cấp bảy mà Hạc trưởng lão cũng không đối phó được?”

Nam tử áo xanh cười cười: “Đương nhiên sẽ không.”

Tên mập vuốt cằm: “Chờ quơ được dược sư kia chúng ta liền tra khảo hắn, nếu không có thực tài thì ta sẽ ngủ hắn, không thể lãng phí a.”

Nghe thấy lời tên mập, Lâu Vũ kích động một chưởng chụp nát gốc đại thụ trăm năm ở bên cạnh.

Mạc Phi thì không quá để tâm tới lời tên mập kia, chỉ tay nói: “Trên thuyền hẳn có hai người cấp tám, chín người cấp bảy, tên mập kia hẳn là cấp năm.”

Mạc Phi thầm nghĩ, Trần quốc quả nhiên nơi xuất nhân tài, ngay cả một tên mập hết ăn lại nằm như tên kia cư nhiên cũng có thể đạt tới cấp năm sớm như vậy.

Nhìn hình ảnh trên màn hình, Lâu Vũ đằng đằng sát khí nói: “Không sai biệt lắm, có thể động thủ.”

Mạc Phi gật đầu, bắt đầu cho nổ ba bình dược tề dẫn dụ yêu thú ở phụ cận tàu cao tốc, trong vòng hai tháng nay, nhóm Mạc Phi đã ẩn giấu hơn trăm bình dược tề dẫn dụ ở khu hải vực này.

Một con cua thật lớn từ trong nước trồi lên chắn đường tàu cao tốc.

“Cua biển cấp bảy, hừ, một con cua chết cư nhiên cũng dám chắn đường bản thiếu gia.” Nhìn thấy con cua, tên mập xắn tay áo, sắc mặt hưng phấn khởi động pháo tinh thạch trên thuyền, oanh tạc về phía cua biển.

“Ầm ầm.” Cua biển cấp bảy trong chớp mắt bị tiêu diệt.

Mạc Phi ngơ ngác nhìn một màn này, có chút run run: “Chiến thuyền kia thực đáng sợ! Hay là chúng ta chạy trốn đi.”

Sắc mặt Lâu Vũ thực khó coi: “Không còn kịp rồi, chúng ta không thể lui.”

“Tiếp tục cho nổ thêm mười bình dược tề dẫn dụ.” Thiên Diệp lạnh lùng nói, Mạc Phi gật đầu tiến hành.

Sau khi cua biển cấp bảy chết, lục tục lại có động vật biển xuất hiện, bất quá đều chết dưới họng pháo của tên mập.

“Pháo tinh thạch kia thực lợi hại a!” Mạc Phi thực sùng bái nói.

Thiên Diệp khoanh tay nói: “Thứ này cần phải có tinh thạch kích hoạt, đốt tiền ghê lắm.”

Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy.”

****

“Thiếu gia, ngươi kiềm chế chút đi, pháo tinh thạch cần có tinh thạch kích hoạt, dọc theo đường đi chúng ta đã gặp không ít tinh thú, tinh thạch đã sử dụng không ít rồi.” Nam nhân áo xám nghiêm túc nói.

Tên mập không đồng ý phản bác: “Ngô trưởng lão, ngươi đừng keo kiệt như vậy, không phải chỉ tốn mấy viên tinh hạch cấp bảy của ngươi thôi sao? Có gì đâu chứ, chờ trở về, bản thiếu gia tặng ngươi mấy viên cấp tám.”

“Thiếu gia, không phải ta tiếc tinh hạch mà là số lượng tinh hạch mang theo có hạn...”

“Được rồi được rồi, không phải vẫn còn sao, ngươi gấp cái gì?” Tên mập bất mãn đánh gãy lời nam nhân.

Một con lại một con động vật biển cấp bảy xuất hiện, tên mập hưng phấn rống một tiếng, pháo tinh thạch bắn loạn khắp nơi.

Nam nhân áo xanh cau mày, sắc mặt có chút khó coi: “Không hợp lý! Phiến hải vực này không nên có nhiều động vật biển cấp bảy như vậy.”

Tên mập không đồng ý nói: “Quản nhiều như vậy làm gì, cứ oanh chết hết bọn chúng không phải được rồi sao.”

Nam nhân áo xám thả tinh thần lực dò xét cảnh vật xung quanh, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ngày càng có nhiều động vật biển ồ ạt xông về phía chúng ta.”

Động vật biển cấp cao không ngừng xuất hiện, thoáng cái đã có mấy chục con bao vây tàu cao tốc.

Tên mập nhìn thấy tình cảnh này thì bắt đầu nhịn không được khẩn trương.

Uy áp của mấy chục động vật biển chất chồng lại một chỗ quả thực làm người ta sợ hãi.

Thấy tình thế không ổn, nhóm cao thủ cấp bảy trong thuyền đều tiến ra, điều khiển pháo tinh thạch oanh tạc khắp nơi, tiếng gào rít của đám động vật biển không ngừng vang lên.

“Không tốt, chúng đang kêu gọi đồng bạn.” Sắc mặt nam nhân áo xám vô cùng khó coi.

“Chúng ta bị vây rồi.” Nam nhâm áo xanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên mập nuốt nuốt nước miếng: “Bất quá chỉ là đám động vật biển cấp bảy mà thôi, bắn chết hết là xong.”

“Hai vị trưởng lão, hết tinh hạch rồi.” Một hộ vệ có chút kinh hoảng bẩm báo.

Nghe thấy lời hộ vệ, trên mặt tên mập rốt cuộc cũng xuất hiện chút hoảng loạn.

Nam nhân áo xám liếc nhìn tên mập một cái, ánh mắt lộ ra một tia trách cứ.

Dọc theo đường đi bởi vì nhàm chán mà tên mập đã dùng pháo tinh thạch oanh tạc động vật biển, lãng phí không ít tinh hạch, có một lần không cẩn thận bắn chết một con cá voi, làm hại cả đàn cá voi vây công.

Lần đó bọn họ đã mất không ít tinh hạch mới thoát khỏi vòng vây.

Lượng sử dụng tinh hạch vượt khỏi dự tính, nam nhân áo xám không khỏi có chút phẫn nộ.

“Ngô trưởng lão, bây giờ phải làm thế nào?” Tên mập nơm nớp lo sợ hỏi.

Nam nhân áo xám âm trầm nói: “Ta mở đường, các ngươi nhanh chóng cập bến, chỉ cần lên bờ, đám động vật biển này sẽ không có cách nào đuổi theo.”

Nam nhân áo cám cầm thanh kiếm sắc bén trong tay, một kiếm bổ xuống, hai con tinh thú chắn đường ở trước mắt bị chém thành hai nửa.

Nhìn một màn này, Mạc Phi nhịn không được kinh hoảng: “Đó là thực lực của tinh sư cấp tám à? Thực đáng sợ quá a!”

Thiên Diệp lơ đểnh vỗ vỗ vai Mạc Phi an ủi: “Không sợ, không sợ, chúng ta không tính toán đánh chính diện mà, chờ đám động vật biển với bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta mới nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.”

Mạc Phi biến sắc: “Tiếp tục nổ thêm hai mươi bình dược tề dẫn dụ, cần phải ngăn bọn họ lại.”

Bị đám động vật biển công kích, tàu cao tốc lay động dữ dội, nhóm tinh sư trên tàu dốc toàn lực công kích tinh thú, tuy cấp bậc tinh thú không cao nhưng số lượng cực lớn, lục tục có ba tinh sư cấp bảy rơi xuống nước.

Tên mập cũng theo chấn động của tàu mà lắc lư trái phải: “Sao lại tới nhiều động vật biển như vậy?”

“Tình huống không thích hợp, đám động vật biển này có lẽ là có người dẫn tới.” Nam nhân áo xanh nói.

Tên mập nghiêm mặt, nổi trận lôi đình nói: “Hạc trưởgn lão, ý ngươi là có người tính kế chúng ta?”

Nam nhân áo xanh gật đầu: “Hơn phân nửa là vậy.”

Tên mập đen mặt, hét lớn: “Vô liêm sỉ, cư nhiên dám tính kế bản thiếu gia, đừng để bản thiếu gia tra ra là ai, bằng không ta sẽ giết cả nhà hắn.”

Một con bạch tuột lớn cỡ một ngọn núi trồi lên mặt nước, tiếng quát tháo của tên mập lập tức im bặt.

Mạc Phi cả kinh: “Động vật biển cấp tám.”

Mạc Nhất nhìn qua Mạc Phi, khó hiểu: “Thiếu gia, không phải ngươi nói dược tề dẫn dụ chỉ có thể hấp dẫn động vật biển cấp bảy thôi sao?”

Mạc Phi gật đầu: “Chỉ hấp dẫn được cấp bảy thôi, có lẽ con cấp tám này thích náo nhiệt, thấy đám động vật biển cấp bảy đều chạy tới nên mới tới giúp vui.”

Nhìn con bạch tuột to lớn trước mặt, sắc mặt nam nhân áo xám trở nên u ám.

Bạch tuột vung xúc tua công kích về phía tàu cao tốc, nam nhân áo xám phi thân tới chiến đấu với nó.

Hai chân tên mập không ngừng run lẩy bẩy, biểu tình kiêu ngạo giờ phút này đã biến thành sợ hãi.

Nam nhân áo xám nhìn đám động vật biển ở xung quanh, bất đắc dĩ nói: “Hạc trưởng lão, ngươi dẫn thiếu gia đi trước đi, ta cản phía sau.”

Nghe thấy lời nam nhân áo xám, nam nhân áo xanh không nói hai lời lập tức xách lấy tên mập, phóng ra tinh xe, sau đó tiến vào trong.

Nam nhân áo xanh thực bất đắc dĩ thở dài, tuy khả năng của tên mập rất kém nhưng lại có đầu thai tốt, là dòng chính gia tộc, nếu tên mập chết, cho dù nhiệm vụ của bọn họ thành công cũng khó tránh tội chết.

Tinh xe linh hoạt né tránh công kích của đám động vật biển, bay vút lên không.

“Bọn họ tới rồi.” Lâu Vũ nói.

Mạc Phi phất phất tay: “Việc này không nên chậm trễ, các ngươi nhanh chóng cản tên kia lại, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, chờ hai cao thủ cấp tám hội hợp thì phiền toái.”

Lâu Vũ gật đầu, cùng Thiên Diệp, Trịnh Huyên xông ra ngoài.

“Người kia dù sao cũng là cấp tám, nhóm tam hoàng tử ổn không?” Tô Vinh có chút bất an hỏi.

“Hẳn là có thể, Hạc trưởng lão kia trước đó đã giết chết tám con động vật biển cấp bảy, bị thương không nhẹ, lại còn vác theo cục nợ kia, nếu vẫn không xử lý được... chúng ta chỉ còn cách bỏ chạy.” Mạc Phi thấp giọng nói.

“Ầm ầm.” Một tiếng nổ vang lên, tên mập trong tinh xe nhất thời bị dọa tới hồn vía lên mây.

“Trưởng lão, sao vậy?” Tên mập kinh hoảng hỏi.

Sắc mặt Hạc trưởng lão vô cùng khó coi: “Có người công kích tinh xe của chúng ta.”

Tên mập giận dữ nói: “Cái gì, cái đám người mọi rợ này ăn gan hùm mật báo chắc, cư nhiên dám công kích tinh xe chúng ta?”

“Cẩn thận.” Cùng với một tiếng kêu to của Hạc trưởng lão, tinh xe bị một đạo kiếm quang chém thành hai nửa, nếu không nhờ Hạc trưởng lão kéo lại, tên mập cũng đã biến thành hai khúc.

Hạc trưởng lão đen mặt, dẫn theo tên mập nhảy xuống, không đợi Hạc trưởng lão đáp xuống đất, lôi điện đã ầm ầm công kích tới.

Hạc trưởng lão ở trên biển đã liên tục chiến đấu rất lâu, đối mặt với công kích hiện giờ có chút chống đỡ không nổi.

“A!” Một cái kim chùy đâm vào mông tên mập làm hắn kêu la thảm thiết.

Thiên Diệp ẩn trong bóng tối thỉnh thoảng đánh lén tên mập, Hạc trưởng lão kia tựa hồ rất quan tâm tới tính mạng tên mâp, luôn dốc sức ngăn cản hắn tập kích.

Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên thừa dịp Hạc trưởng lão phòng bị Thiên Diệp phát động tổng công kích.

Lôi điện cùng hỏa diễm không ngừng công kích đánh lui Hạc trưởng lão, chịu đựng không được bao lâu, Hạc trưởng lão đã nôn ra vài ngụm máu, ngã xuống đất.

Nhìn thấy Hạc trưởng lão không còn hơi thở, Thiên Diệp đắc ý bước ra.

“Cư nhiên nhanh vậy đã chết rồi, so với ta tưởng tượng còn đơn giản hơn a!” Thiên Diệp thở phảo một hơi, thuận tay vuốt tóc.

Tên mập nhìn thấy Thiên diệp thì nhất thời sửng sốt, run run giơ tay chỉ về phía Thiên Diệp, sắc mặt trắng bệch: “Đường Thiên Diệp, ngươi chính là phế vật Đường Thiên Diệp cưỡng gian Doãn tiểu thư bất thành bị đuổi đi lưu đày?”

Thiên Diệp mỉm cười tà mị, biểu tình kinh hoảng của tên mập nhất thời ngưng trệ, một cây kim chùy đâm thẳng vào yết hầu gã.

Tốc độ của Thiên Diệp quá nhanh, Trịnh Huyên không kịp ngăn cản.

Trịnh Huyên trừng Thiên Diệp nói: “Ngươi giết hắn làm chi a!”

Thiên Diệp nhún vai: “Không giết chẳng lẽ dưỡng hắn à, hắn béo như vậy, nuôi tốn cơm lắm.”

...(cont)...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.