Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 37: Chương 37: Sáng tỏ




Nữ lão sư nhìn Từ Tử Hàm, nhíu mày hỏi: “Lừa gạt?”

Từ Tử Hàm gật đầu, khăng khăng nói: “Đúng vậy, dược tề hắn điều chế khẳng định đã thất bại, lọ dược tề này là hắn thủ sẵn trong người, lấy ra lừa gạt mọi người.”

Mạc Phi đen mặt: “Ngươi nói lung tung.”

“Ta nói lung tung? Ngươi nghĩ một kẻ như ngươi có thể điều chế dược tề có độ tinh khiết 90%?” Từ Tử Hàm khinh miệt nhìn Mạc Phi.

“…” Khỉ thật, cái tên chết tiệt này, dược tề có độ tinh khiết 90% đối với Mạc Phi đại thần chỉ là hàng thứ phẩm, hàng thứ phẩm đó hiểu không?

“Ngươi ăn nói lung tung!” Nhan Thần cũng kịp phản ứng, lập tức phản bác: “Ta thấy rõ ràng là Mạc Phi điều chế, hắn căn bản không có lừa gạt gì hết, chỉ là may mắn một chút thôi.”

“May mắn? May mắn làm ra dược tề có độ tinh khiết 90%, chỉ số may mắn gì nghịch thiên vậy?” Từ Tử Hàm cười lạnh.

Lâm Phi Vũ thở dài một hơi, nhìn Mạc Phi sâu xa nói: “Mạc Phi, cho dù không muốn viết bài luận hai vạn chữ cũng không thể lừa gạt như vậy.”

“…” Đám người này bị cái gì vậy a?

“Sao, á khẩu rồi à?” Từ Tử Hàm có chút đắc ý nhìn Mạc Phi: “Ngươi cũng thực quá đáng, lừa gạt cũng không biết khiêm tốn một chút, cư nhiên lấy dược tề cực phẩm để lừa, sơ hở quá rõ ràng.”

Mạc Phi nghiến răng: “Là tự ta điều chế.”

Từ Tử Hàm hung tợn nhìn Mạc Phi: “Đã đến nước này, ngươi cư nhiên tới chết cũng không biết hối cải.”

“Ai nói gì mặc kệ, ta nói ta không có làm thì chính là không có làm.” Mẹ nó, cái tên khốn khiếp này!

Lâm Phi Vũ nhìn Mạc Phi, tiếc nuối nói: “Mạc Phi, chuyện tới tình trạng này rồi, ngươi thừa nhận đi.”

Thừa nhận, thừa nhận cái gì? Mạc Phi cắn răng, chết tiệt, thế đạo kiểu gì vậy a!

Nữ lão sư cười cười, nhàn nhạt nói: “Mạc Phi, nếu mọi người đã nghi ngờ như vậy thì ngươi chế lại một lọ dược tề đi.”

Nhan Thần có chút gấp gáp: “Lão sư, vừa nãy là Mạc Phi may mắn.”

Nữ lão sư cười cười: “Không sao đâu Nhan Thần đồng học, ta thấy vận may của Mạc Phi đồng học rất tốt.”

Mạc Phi nhíu mày, nghiêm mặt một lần nữa bắt đầu điều chế dược tề.

Từ Tử Hàm cao ngạo nhìn Mạc Phi, muốn xem Mạc Phi xấu mặt.

Bất quá nhìn động tác lưu loát nhẹ nhàng của Mạc Phi, Từ Tử Hàm bắt đầu có chút bất an.

Lại một lọ dược tề màu lam xuất hiện trong tay Mạc Phi.

Mạc Phi giao lọ dược tề cho nữ lão sư, nữ lão sư sâu sa liếc nhìn Mạc Phi một cái rồi đặt lọ dược vào thiết bị đo lường, màn hình một lần nữa hiện lên con số 91.

Từ Tử Hàm không dám tin vào mắt mình: “Không có khả năng.”

Nữ lão sư thản nhiên liếc nhìn Từ Tử Hàm: “Đủ rồi, nhiều người quan sát như vậy, Mạc Phi rõ ràng không có giở trò lừa gạt.”

“Chính là…” Sao có thể như vậy, Mạc Phi sao có thể chế được dược tề có độ thuần khiết cao hơn cả Lâm Phi Vũ.

Nữ lão sư lạnh lùng nói: “Ngươi quản chuyện người ta làm gì, tốt nhất ngươi nên lo lắng xem mình có thể điều chế được dược tề đủ tư cách hay không đi, mặc kệ ngươi là phu nhân nhà ai, nếu không thành công chế được dược tề thì viết bài luận một vạn chữ cho ta, không được lặp câu.”

Sắc mặt Từ Từ Hàm đỏ ửng, bất quá không dám nói thêm gì, lão sư trong học viện hoàng gia đều không dễ đắc tội.

Nhan Thần có chút khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.

Mạc Phi vỗ vỗ vai Nhan Thần: “Cố lên!”

Nhan Thần nhăn nhó đau khổ, thực ai oán liếc nhìn Mạc Phi.

“Dược tề Mạc Phi điều chế cư nhiên có độ tinh khiết cao hơn Lâm Phi Vũ.”

“Nghe nói Mạc Phi đàn dương cầm tốt lắm, Lâm Phi Vũ cũng không so được.”

“Mọi người đều nói tam hoàng tử phi không bằng một ngón tay đại hoàng tử phi, kỳ thực cũng không chính xác a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.