Nhìn sắc mặt giận dữ của Lâu Vũ, Tô Vinh có chút do dự: “Tam hoàng tử, kỳ thật ngài không nên xung đột với Mạc thiếu.”
Lâu Vũ nhìn Tô Vinh, giận dữ: “Ý ngươi là sao, ngươi đang oán trách ta à?”
Tô Vinh vội vàng khoát tay: “Tam hoàng tử, ta tuyệt đối không có ý này, chỉ là tam hoàng tử không phải người bình thường a, tam hoàng tử phi… hắn rất cường hãn.”
“Ý ngươi là ta phải sợ hắn à?” Lâu Vũ hỏi.
Tô Vinh xấu hổ cười nói: “Ngài đương nhiên không cần sợ tam hoàng tử phi, chỉ là… tốt nhất đừng chọc hắn cáu a.”
Lâu Vũ: “…”
Lâu Vũ nhìn Tô Vinh, đột nhiên nói: “Sao Mạc Phi lại đột nhiên tới đây, là ngươi dẫn hắn tới à?” Nếu tự Mạc Phi tới thì ngay cả cổng cũng chưa chắc vào được.
Tô Vinh xấu hổ cười cười, tròng mắt đảo loạn!
Lâu Vũ tức giận nhìn Tô Vinh: “Mạc Phi cho ngươi bao nhiêu ưu đãi để ngươi làm vậy hả?”
Tô Vinh có chút chột dạ cúi đầu.
“Ngươi nói a!” Lâu Vũ vỗ bàn.
Tô Vinh ngượng ngùng kiên trì nói: “Mạc Phi điện hạ hứa cho ta một cái trận bàn tu luyện.”
“Một cái trận bàn liền có thể thua mua ngươi, ngươi có tiền đồ một chút được không vậy?” Lâu Vũ thực tức giận.
Tô Vinh bất đắc dĩ cười cười: “Ta cũng không có cách nào a! Ta vốn có ba cái trận bàn, thế nhưng bị trưởng bối trong gia tộc cướp mất hai cái rồi, cũng nhờ ta nhanh trí giấu đi mới còn lại được một cái, Mạc Nhất có tới bốn trận bàn, nếu ta không nghĩ cách thì sớm muộn gì cũng bị đè bẹp. Tam hoàng tử điện hạ, ngươi cũng không hi vọng sau này ta bị người của hoàng tử phi điện hạ đánh bằm dập tới mức không thể hoàn thủ đi.”
Lâu Vũ cười lạnh: “Ngươi bị đánh cũng xứng đáng.”
Tô Vinh buồn rười rượi: “Kỳ thực Mạc Phi điện hạ nói rất có lý, điện hạ quá chìu chuộng Lâm tiên sinh nên ngài ấy mới không thích ngài.”
“Vớ vẩn!” Lâu Vũ đen mặt nói.
Tô Vinh nhún vai: “Tam hoàng tử điện hạ, người ta bây giờ đã là người của đại hoàng tử, ngài nên….” Từ bỏ đi.
Lâu Vũ nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói: “Đừng nói nữa.”
Tô Vinh thức thời ngậm miệng.
Lâu Vũ nghiêm mặt, Mạc Phi chết tiệt, dám nói hắn đái dầm, người này cư nhiên dám nói như vậy! Đồ chết bằm này.
Tô Vinh cúi đầu thầm nghĩ, tam hoàng phi đúng là dũng mãnh, sau chuyến này thanh danh cả đời của tam hoàng tử chỉ sợ phải lưu lại vệt bẩn.
Thấy Lâu Vũ không đuổi theo, Mạc Phi nhịn không được thở phào một hơi.
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi nói: “Thiếu gia, ngươi chửi tam hoàng tử như vậy có ổn không?”
Mạc Phi trừng Mạc Nhất: “Ai bảo hắn dám đánh ta, những kẻ dám làm vậy với ta đều không có kết cục tốt.” Hắn đã nhân từ lắm rồi, nếu ngoan tâm thì hắn sớm đã gào là Lâu Vũ không lên nổi!
Mạc Nhất gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Lúc này có một lão nhân chắp tay sau lưng đi tới, cảm nhận được hơi thở của đối phương, Mạc Nhất nhịn không được đề cao cảnh giác, ánh mắt đề phòng nhìn đối phương.
Mạc Phi đánh giá người nọ, cảm thấy người này có chút quen mắt, bất quá nhất thời lại không nghĩ ra là ai.
“Thiếu gia, đó là Kỷ nguyên soái.” Mạc Nhất nhỏ giọng nhắc nhở.
Âm thanh Mạc Nhất quá nhỏ nên Mạc Phi có chút nghe không rõ: “Ngươi nói hắn là ai chứ?”
Kỷ An Quốc nhíu mày, cười nói: “Ngươi không biết ta là ai à, ta là ngoại công Lâu Vũ, cũng là ngoại công của ngươi.”
Kỷ An Quốc chắp tay sau lưng, mỉm cười hệt như ông chủ của cửa hàng tạp hóa, Mạc Phi cười gượng, có cảm giác muốn đào cái hố rồi tự nhảy vào.
Mạc Phi có chút tuyệt vọng nghĩ, Kỳ An Quốc, tuyệt đỉnh cao thủ Vinh quốc, ngoại công của phu quân hắn, thế mà hắn cư nhiên không nhận ra, đúng là dọa người mà!
Mạc Phi có chút nịnh nọt nói: “Hóa ra là ngoại công a! Đại danh của ngoại công như sấm rền bên tai, thực không ngờ diện mạo lại anh tuấn bất phàm hiên ngang như vậy, thoạt nhìn không giống lão nhân chút nào a.”
Kỷ An Quốc: “…”
Mạc Nhất thực lòng không dám ngẩng đầu nhìn lên, ông trời ạ, khen ngợi cũng đâu cần khoa trương như vậy a!
Mạc Phi cũng kịp phản ứng, lời nói của mình hình như có chút không ổn: “Ngoại công, ý của ta là, ngươi thoạt nhìn rất trẻ tuổi a.”
Kỷ An Quốc: “Phải không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mạc Phi gật đầu lia lịa hệt như gà con mổ thóc.