Chân mày Thiên Diệp dựng thẳng, không chút do dự công kích về phía Trần Binh, dọa Trần Binh giật mình.
Hoàng kim trên tay Thiên Diệp biến thành một xợi xích quấn lấy tay Trần Binh, tiếp đó Thiên Diệp túm lấy tay Trần Binh quật ngã xuống đất.
Trần Binh còn chưa kịp phản ứng đã bị Thiên Diệp túm lấy, chờ đến khi nhận ra mình cần phải vận công chống cự thì phát hiện công lực hoàn toàn không thể ngưng tụ.
“Phịch phịch phịch” Tiếng cơ thể cùng mặt đất va chạm không ngừng truyền vào tai mọi người, đám người xem chiến ở xung quanh không khỏi cả kinh trợn mắt há hốc.
Phong Tín trừng mắt, sửng sốt không thôi, giờ phút này nghi hoặc trong lòng hắn rốt cuộc đã có lời giải. Bản thân Thiên Diệp chính là cao thủ nên hoàn toàn không chút tổn hao thoát khỏi sự công kích của đàn thực kim nghĩ.
Vương Nham không dám tin nhìn một màn này, bởi vì quá kinh ngạc nên thậm chí quên tiến tới ngăn cản hành vi hung ác của Thiên Diệp.
Thiên Diệp quật Trần Binh cả người đầy bụi mới mỹ mãn buông tay.
Trần Binh từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Diệp. Thiên Diệp ra tay cũng không nặng, chủ yếu là quá dọa người, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên Trần Binh gặp tình cảnh xấu hổ đến vậy.
“Ngươi đánh lén.” Trần Binh đỏ mặt tức giận quát.
“Thua là thua, đừng có lấy cớ này nọ! Không chịu thừa nhận mình đã thua à?” Thiên Diệp chống nạnh, có chút trêu tức nói.
Phong Tín kéo Trần Binh lại khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, mặt sẹo, lùi một bước chính là trời cao biển rộng.”
Thiên Diệp phủi phủi tay, lại vuốt vuốt tóc, ánh mắt xinh đẹp quét một vòng xung quanh, đắc ý nói: “Cư nhiên dám mắng ta là tình nhân, lại còn mắng ta là tiểu bạch kiểm, đúng là cái đồ không có mắt.”
Nghe thấy lời Thiên Diệp, ánh mắt Trần Binh trợn trừng, Phong Tín phải tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo hắn lại được.
Ánh mắt Vương Nham tràn đầy kinh ngạc, điều chỉnh biểu tình một chút mới cười nói với Thiên Diệp: “Không thể tưởng tượng Thiên Diệp công tử cư nhiên là người thâm tàng bất lộ như vậy, vừa nãy là Vương mỗ quá sai sót.”
Thiên Diệp mỉm cười bá cổ Vương Nham: “Vẫn là thượng tướng có ánh mắt a! Khó trách ngươi làm người có quyền nhất nơi này, ta thích nhất là người ta khen ta thâm tàng bất lộ.”
Vương Nham: “...”
Trần Binh vừa sợ vừa giận nhìn Thiên Diệp, bất quá cũng không có hành động gì quá khích.
“Nơi này có dư phòng không? Dọc theo đường đi toàn là màn trời chiếu đất, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không có, có nơi nào để ngủ không vậy?” Thiên Diệp vuốt tóc, thực ai oán nói.
“Có có, xin đi theo ta.” Phong Tín vội nói.
Nghe thấy lời Phong Tín, Trần Binh lập tức nháy nháy mắt, nhìn biểu tình giận dữ của Trần Binh, Phong Tín hoàn toàn không thèm để ý tới hắn.
Thiên Diệp mỉm cười với mọi người, có chút nhút nhát nói: “Các vị, xin lỗi ta không thể bồi a.”
Nhìn Thiên Diệp rời đi, Vương Nham có chút đăm chiêu nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàn gtử, Thiên Diệp công tử đến đây để...”
“Hắn tới chụp ảnh chân dung.” Lâu Vũ bình tĩnh nói.
Vương Nham: “...”
Lâu Vũ nhíu mày giải thích: “Trước khi đi hắn có nhận một phần hợp đồng tới rừng Lạc Nhật chụp hình mỹ nhân với thú triều, các ngươi cứ mặc hắn.”
Vương Nham nhìn Lâu Vũ, nhịn không được có chút mê hoặc nói: “Tam hoàng tử, ngươi cùng Thiên Diệp có quan hệ gì vậy?”
Lâu Vũ xoa xoa trán: “Ta với hắn chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là tiện đường đi chung thôi.”
Sắc mặt Vương Nham rõ ràng là không tin, Lâu Vũ bất đắc dĩ thở dài.
“Thiên Diệp công tử, năm nay ngươi bao tuổi?” Phong Tín vừa dẫn đường vừa dò hỏi.
“Năm nay ta mười tám, chính là độ tuổi như hoa như ngọc. Sao thế trung tướng, ngươi có hảo cảm với ta à?” Ánh mắt Thiên Diệp sáng lấp lánh, sáp qua hỏi.
“Không, không có! Thiên Diệp công tử hiểu lầm.” Phong Tín vội nói.
Trong lòng Phong Tín thực hỗn loạn, thầm nghĩ, nếu Thiên Diệp nói thật thì hắn chính là người thứ ba đạt cấp sáu khi mới mười tám tuổi.
Thiên Diệp ai oán thở dài: “Chẳng lẽ mị lực của ta suy giảm à? Sao gần nhất ai gặp ta cũng đều không có hảo cảm vậy?” Thiên Diệp lấy ra một cái gương nhỏ tự ngắm mình, kỳ quái lẩm bẩm: “Rõ ràng càng lúc càng suất mà ta.”
“Thiên Diệp công tử, phòng ký túc ở chỗ chúng ta có hạn, chỉ có thể an bài phòng đôi cho ngươi.” Phong Tín có chút ngượng ngùng đánh gảy Thiên Diệp.
“Phòng đôi, phòng đôi tốt lắm! Ta thích nhất là phòng đôi, ngươi giúp ta sắp xếp cho Vinh Vinh ở chung với ta đi, không thì tam hoàng tử phi cũng được. Ngươi ngàn vạn lần đừng để tam hoàng ở chung phòng tới ta nha, tam hoàng tử thích nhất là ngáy, thật sự là ồn chết người.” Thiên Diệp ghét bỏ nói.
Phong Tín: “...”
...
Nhóm Lâu Vũ tới làm đám binh sĩ với nhàm chán có thêm không ít đề tài để bát quái.
“Này này này, các ngươi nghe nói chưa, hôm qua Trần trung tướng bị Thiên Diệp công tử đập bầm dập mặt mũi luôn a.”
“Nghe rồi nghe rồi! Nghe nói Trần trung tướng mắng Thiên Diệp công tử là tình nhân, là tiểu bạch kiểm, chọc Thiên Diệp công tử phẫn nộ lao lên đập Trần trung tướgn tới không thể hoàn thủ luôn.”
“Lần này Trần trung tướng đá trúng thiết bản rồi, các ngươi không biết đâu, khi ấy Trần trung tướng giống hệt như bao cát bị Thiên Diệp công tử ném tới ném lui, thực đáng thương.”
“Thiên Diệp công tử kia thoạt nhìn rất ốm yếu, sao có thể đánh Trần trung tướng tới không thể hoàn thủ được chứ, chẳng lẽ Trần trung tướng nhất thời mê mẩn tâm hồn, quên cả phản kháng?”
“Không phải đâu, Trần trung tướng không giống người ham mê sắc đẹp a!”
“Cái này sao ngươi biết được, tri nhân tri diện bất tri tâm, Trần trung tướgn thoạt nhìn thành thật nhưng biết đâu được lại là người tâm tư gian sảo thì sao, người mặt người dạ thú nhiều lắm.”
“Bộ dáng Thiên Diệp công tử quả thực rất đẹp, Trần trung tướng nhất thời ý loạn tình mê cũng không phải không có khả năng.”
“Ta nghe nói Thiên Diệp công tử kia thâm tàng bất lộ, là tinh sư hệ kim cấp sáu.”
“Không thể nào, Thiên Diệp công tử tuy xinh đẹp, có chút tài hoa nhưng chưa từng nghe nói là cao thủ a!”
“Nếu dễ nhận ra như vậy thì sao là thâm tàng bất lộ chứ! Không thấy Trần trung tướng à, cũng vì không nhìn ra người ta là cao thủ mà bị đập thê thảm kìa!”
......
Trần Binh đen mặt tránh ở một bên nghe đám người nói chuyện, càng nghe sắc mặt lại càng kém, cuối cùng nhịn không được nhảy ra.
“Cả đám các ngươi nói hưu nói vượn gì đấy, nhiệm vụ huấn luyện hôm nay hoàn thành chưa mà rảnh rang tán gẫu hả, sau này các ngươi huấn luyện gấp bội cho ta.” Trần Binh hở hổn hển nói.
Nghe thấy lời Trần Binh, đám binh lính nhất thời kêu rên.
Phong Tín đi tới vỗ vỗ bả vai Trần Binh: “Mặt sẹo, đừng nóng giận nữa, đi đêm thể nào cũng có ngày gặp ma, sau này cần thận một chút là được, không đáng tức giận đâu.”
Trần Binh hung tợn trừng Phong Tín: “Ngươi còn nói nữa à, đều tại ngươi, nếu không phải ngươi ngăn cản thì hôm qua ta đã trả được thù rồi.”
Phong Tín liếc mắt xem thường: “Trả thù, Thiên Diệp công tử người ta là dị năng giả hệ kim cấp sáu, nếu không nhờ ta cản thì ngươi chỉ tự đưa mình tới cửa cho người đập tiếp thôi, ta làm vậy là tốt cho ngươi, đúng là chó cắn lã đồng tân mà.”
Trần Binh tức giận đùng đùng nhìn Phong Tín: “Nói hưu nói vượn.”
Phong Tín nhún vai: “Hừ, ngươi không tin ta thì thôi.”
...
Mạc Phi cùng Mạc Nhất dạo một vòng doanh trại, Mạc Nhất hưng trí bừng bừng nói: “Thiếu gia, hôm qua Thiên Diệp ra tay làm kinh sợ không ít người a!”
Mạc Phi gật đầu: “Có người đăng đoạn phim Thiên Diệp đập Trần Binh lên mạng, giờ tinh mạng đã nháo điên rồi.”
Mạc Nhất nghe vậy liền thích thú lên mạng xem tin tức, đoạn phim kia quả thực đã đứng đầu danh sách tìm kiếm, bên dưới là đủ dạng bình luận.
“Wow! Thiên Diệp công tử thực suất, tóc màu vàng đặc biệt đặc biệt suất a.”
“Thiên Diệp công tử đang quay phim à? Người đối diễn là ai vậy? Bộ dạng xấu như vậy nhưng lại may mắn được Thiên Diệp nắm tay, oa oa, đó là tay của Thiên Diệp công tử đó a!”
“Thiên Diệp công tử không phải đang quay phim, tin tức kinh thiên động địa: Thiên Diệp công tử chính là cao thủ cấp sáu.”
“Lầu trên, ngươi đang kể chuyện cười à?”
“Tin tức kinh thiên động địa: Thiên Diệp công tử thực sự là cao thủ cấp sáu, người bị đánh cũng có lai lịch bất phàm, là trung tướng.”
“Trung tướng, có trung tướng nào lại bị đập bẹp như vậy chứ, lầu trên cũng đang kể chuyện cười à?”
“Thiên Diệp công tử thật sự là cao thủ cấp sáu, các ngươi có thấy người đứng sau Thiên Diệp công tử không? Đó là Vương Nham thượn tuướg na! Người bị đánh chính là thủ hạ của Vương Nham thượng tướng.”
“Ai nha, Thiên Diệp công tử thực sự chính là cao thủ cấp sáu à? Thiên Diệp công tử thật không hổ là Thiên Diệp công tử, xem xem sau này còn ai dám nói Thiên Diệp công tử là gối thêu hoa nữa.”
......
Trần Binh đi vào phòng họp, ánh mắt mọi người lập tức tập trung về phía hắn.
Trần Binh nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Sao các ngươi đều nhìn ta như vậy?”
“Hâm mộ a! Được chạm vào tay Thiên Diệp công tử, cảm giác thế nào? Trên mạng không biết có bao nhiêu người nói ngươi may mắn được Thiên Diệp công tử nắm tay kìa.” Phong Tín cười ha hả.
Nghe vậy, Trần Binh nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
“Mặt sẹo, bây giờ ngươi là người nổi tiếng rồi a.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Giờ ngươi nổi tiếng rồi, đám dân mạng giờ đang tìm hiểu xem ngươi là ai kìa.”
Trần Binh nghiến răng thầm nghĩ, chết tiệt, đừng để hắn biết tên khốn đăng tin là ai.
Trần Binh nhìn trái nhìn phải, xoay chuyển đề tài: “Độc nhãn đi đâu rồi?”
“Hắn đi tìm tam hoàng tử phi rồi.” Phong Tín đáp.
Trần Binh nhíu mày: “Tam hoàng tử phi? Chẳng lẽ hắn định lừa tam hoàng tử phi tới phòng thí nghiệm làm cu li à?”
Phong Tín gật đầu: “Hẳn là vậy.”
“Tam hoàng tử phi là dược sư cấp năm a! Phòng thí nghiệm của hắn ngay cả dược sư cấp hai cũng không thèm, sao giữ được tam hoàng tử phi chứ?” Trần Binh bất đắc dĩ nói.
“Hiện giờ vật tư quân đội khan hiếm, binh sĩ bị thương lại ngày càng gia tăng, gửi yêu cầu xin vật tư thì chậm chạp không chịu phê duyệt, cũng khó trách độc nhãn muốn đánh chủ ý lên tam hoàng tử phi.” Phong Tín có chút bất đắc dĩ nói.
“Tam hoàng tử phi trẻ như vậy, thật là dược sư cấp năm à?” Trần Binh có chút nghi hoặc hỏi.
Phong Tín vuốt cằm, không quá xác định: “Hẳn là vậy.”
Trần Binh hừ một tiếng: “Ta nghe nói tam hoàng tử phi sinh ra trong một gia tộc nhỏ ở khu xa xôi, đến tận khi gả cho tam hoàng tử mới bắt đầu tiếp xúc với dược tề, ta cảm thấy tam hoàng tử phi có thể giành lấy giải quán quân cuộc thi dược tề hơn phân nửa là do tam hoàng tử lén lút hỗ trợ.
Phong Tín híp mắt thở dài: “Cũng không phải không có khả năng!”