Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 231: Chương 231: Tiên Cảnh Mở Ra




Đới Nhiêu tức giận trợn mắt trừng Lâu Vũ, Lâu Vũ không chút ngượng ngùng ôm Mạc Phi, hôn Mạc Phi tới nước miếng dính đầy mặt.

“Lâu Vũ, ngươi đủ chưa vậy?” Đới Nhiêu dậm chân, thở hổn hển quát.

“Nha đầu, chịu không nổi à? Chịu không nổi thì cút đi đi! Ta sẽ không giữ ngươi lại dùng cơm đâu.” Lâu Vũ cũng tức giận không kém.

Đới Nhiêu cắn môi, chuyển mắt nhìn Mạc Phi trong lòng Lâu Vũ: “Mạc Phi, lần này nhóm học viên Tinh Thần sẽ do học trưởng Đường Thiên Thánh dẫn đội, ta nghe nói học trưởng quyết tâm muốn cướp sạch nhóm các ngươi.”

Lâu Vũ phì cười: “Phải không? Muốn cướp sạch nhóm chúng ta cơ à? Vậy ngươi cứ bảo hắn tới đi, ta sẽ tiếp, ngược lại ta muốn xem thử xem hắn có năng lực cướp đồ của chúng ta hay không.”

Đới Nhiêu có chút bất mãn nhìn Lâu Vũ, khinh thường nói: “Lâu Vũ, đừng tưởng mình có được chút bản lĩnh liền tự tin một cách mù quáng, ngươi có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là cao thủ cấp tám mà thôi, Đường Thiên Thánh học trưởng đã là cấp chín, chênh lệch cấp bậc rõ ràng như vậy, ngươi làm sao có thể là đối thủ của Đường học trưởng?”

Lâu Vũ không đồng ý: “Đường Thiên Thánh thực sự lợi hại như vậy à? Ngươi làm ta thực sự muốn tìm hắn so đấu một chút.”

Huấn luyện dưới uy áp của béo viện trưởng lâu như vậy, Lâu Vũ tự tin cho dù đối mặt với cao thủ cấp chín thì mình vẫn có bảy phần thành công.

“Không biết trời cao đất rộng, lần này trong số học viên Tinh Thần, tinh sư cấp chín không phải chỉ có một mình Đường học trưởng, từ nơi quê mùa tới chính là như vậy, nông cạn không có kiến thức, ếch ngồi đáy giếng.”

Mạc Phi nhíu mày thầm nghĩ, học viện Tinh Thần thật không hỗ là học viện hàng đầu, hai mươi tám tuổi trở xuống cư nhiên lại có tới hai người cấp chín, quả thực kinh khủng.

Theo hắn biết, ở học viện Thiên Hà, dưới hai mươi tám tuổi ngay cả cấp tám cũng không có mấy người.

Lâu Vũ nhìn Đới Nhiêu: “Ngươi tới đây chỉ vì nói chuyện này?”

Đới Nhiêu nhíu mày: “Suýt chút nữa đã quên mất chuyện chính. Mạc Phi, ta nói với Đường học trưởng đừng cướp sạch sẽ của ngươi.”

Lâu Vũ cắn răng thầm nghĩ, nha đầu chết tiệt này hoàn toàn nhận định bọn họ là một đám vô dụng.

“Vào tiên cảnh, ta sẽ bảo vệ tốt Mạc Phi, không cần ngươi xen vào chuyện người khác.” Lâu Vũ tức giận nói.

Đới Nhiêu bất mãn: “Lâu Vũ, ngươi tự tìm đường chết thì tùy ngươi, thế nhưng đừng có liên lụy Mạc Phi.”

“Nha đầu chết tiệt, ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì mau cút đi.”

Nhìn Mạc Phi rúc trong lòng Lâu Vũ không phản ứng gì tới mình, Đới Nhiêu kiềm không được có chút thất vọng.

“Mạc Phi, viện trưởng rất thưởng thức ngươi, ngươi có hứng thú gia nhập học viện Tinh Thần không? Viện trưởng biết gia cảnh của ngươi, nếu ngươi gia nhập học viện Tinh Thần, viện trưởng hứa một tháng sẽ cho ngươi mười ngàn tinh tinh.” Đới Nhiêu dụ dỗ.

Con ngươi Mạc Phi lóe sáng, học viện đại gia đúng là có khác a! Một tháng trợ cấp mười ngàn tinh tinh, wow, viện trưởng Tinh Thần đúng là rộng lượng, so ra thì viện trưởng nhà mình đúng là keo kiệt bủn xỉn.

Nhìn biểu tình Mạc Phi, Đới Nhiêu biết rõ đối phương có chút dao động.

“Mạc Phi, điều kiện của học viện Tinh Thần tốt hơn học viện Thiên Hà rất nhiều, với thiên phú của ngươi, chỉ có ở học viện Tinh Thần mới phát huy được tốt nhất, ngươi suy nghĩ kỹ…” Còn chưa nói hết lời, Đới Nhiêu đã bị béo viện trưởng chạy tới đập một chưởng ngã xuống đất bất tỉnh.

Béo viện trưởng đen mặt, trong lòng vô cùng căm phẫn: “Tên gầy tong teo chết tiệt cư nhiên xúi giục nha đầu này chạy tới đào góc tường của ta, đúng là không biết xấu hổ mà!”

Béo viện trưởng ngẩng đầu nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi a! Có phải ngươi bị nha đầu chết tiệt này thuyết phục rồi không?”

Mạc Phi vội vàng lắc đầu: “Nào có. Ta là người ý chí kiên định, ta có cảm tình với học viện Thiên Hà, học viện Thiên Hà chính là ngọn hải đăng trong cuộc đời ta, cho dù viện trưởng Tinh Thần hứa hẹn một tháng sẽ trợ cấp mười ngàn tinh tinh, ta cũng không dao động.”

Mạc Phi thầm nghĩ, nếu viện trưởng Tinh Thần hứa hẹn trăm ngàn tinh tinh thì may ra, không có cách nào, tinh tinh có thể sai khiến được quỷ mà.

Béo viện trưởng hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, tốt lắm! Ta cũng biết Mạc Phi ngươi là người trọng tình trọng nghĩa mà.”

Mạc Phi cười gượng: “Sư phụ, viện trưởng Tinh Thần người ta chịu chi mười ngàn tinh tinh một tháng, ngài có phải cũng nên biểu thị một chút không?”

Béo viện trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nói tinh tinh làm quái gì? Nói tinh tinh tục tằng biết bao nhiêu a!”

Mạc Phi cúi đầu, thật ra thì Mạc Phi hắn trước nay vẫn luôn là người tục tằng như vậy a.

“Tên gầy tong teo khốn khiếp, cả ngày cầm tinh tinh lắc tới lắc lui, cứ như cả thế giới này chỉ có một mình hắn là có tiền vậy, đúng là mất mặt.” Béo viện trưởng tức giận mắng.

“…” nếu như có tiền là mất mặt thì hắn thực sẵn lòng a.

“Viện trưởng, tinh…”

“A! Ta biết Lâu Vũ thích nhất là ban ngày tuyên dâm, sư phụ cũng hiểu chuyện không quấy rầy các ngươi.” Không đợi Mạc Phi nói hết lời, béo viện trưởng đã phóng đi hệt như một làn khói.

Mạc Phi: “…”



Mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới ngày Nhạc Hằng bí cảnh mở ra, ngươi người tấp nập tập trung ở lối vào.

Tuyển thủ được lựa chọn của các học viện tụ tập ở lối vào bí cảnh, chờ đợi cửa vào xuất hiện.

Thiên Diệp cảm thấy thân phận mình đã bại lộ, vì thế dứt khoát khôi phục dung mạo. Sau khi khôi phục dung mạo vốn có, diện mạo tuấn dật phi phàm của Thiên Diệp hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.

Cảm giác được tầm mắt của mọi người xung quanh, Thiên Diệp có chút hãnh diện.

Nhìn thấy mặt Thiên Diệp, Doãn Nhu Hân chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, quả nhiên là người này, mặc dù vẫn luôn hoài nghi, thế nhưng khi suy đoán được chứng thực, Doãn Nhu Hân vẫn cảm thấy rung động.

Nghĩ đến Thiên Diệp, trong lòng Doãn Nhu Hân có cảm giác không nói nên lời, vừa căm hận, vừa hối lại, vừa chua xót lại căm ghét, hết thảy làm nàng cơ hồ sắp vỡ tan.

“Doãn sư tỷ, người kia có chút giống vị hôn phu trước kia của ngươi a!”

“Đó chính là hôn phu Đường Thiên Diệp của sư tỷ trước kia, ta từng thấy mặt hắn. Bất quá khi đó không phát hiện hắn suất đến vậy.”

“Sư tỷ, vị hôn phu kia của tỷ không phải đã bị đày rồi à?”

“Lén trở lại đấy a, người ta hiện giờ là đồ đệ của viện trưởng Thiên Hà, cao thủ cấp tám, thân phận không giống ngày xưa nữa.”

… …

Thiên tài xuất hiện hôm nay thực sự rất nhiều, mặc dù có người hoài nghi thân phận Thiên Diệp nhưng cũng không quá chú ý.

Viện trưởng các học viện bay lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ tiên phong ngạo cốt.

Đổng Nguyệt mặc một thân cung trang bạch sắc, da trắng như tuyết, tóc mượt như mây, xinh đẹp phi phàm.

Đứng bên trái Đổng Nguyệt là viện trưởng Tinh Thần gầy tong gầy teo tựa hồ chỉ còn lại da bọc xương, bên phải là viện trưởng Thiên Hà béo tới mức có thể lăn chứ không cần đi đường, thoạt nhìn dị thường khác biệt.

“Đó chính là viện trưởng học viện Minh Nguyệt a!” Mạc Phi có chút hiếu kỳ nhìn đại mỹ nữ bị kẹp giữa đám viện trưởng.

“Thật là đẹp a!” Mạc Nhất khen ngợi. Nếu không phải biết rõ độ tuổi Đổng Nguyệt, Mạc Nhất sẽ nghĩ nữ nhân này là thiếu nữ mười bảy mười tám.

“Nghe nói vũ khí viện trưởng Đổng Nguyệt am hiểu nhất là phi châm, béo viện trưởng cùng gầy viện trưởng đều từng bị nàng chích kim vào mông, hai viện trưởng đều rất sợ nàng.” Thiên Diệp cười nắc nẻ.

“Phải không, nữ nhân này thật lợi hại a! Là nữ nhân mà có thể làm tới mức này thì định trước là gả không được rồi.” Mạc Phi thương hại nói.

“Này thì không nhất định.” Trịnh Huyên không cho là đúng.

“Viện trưởng xinh đẹp như vậy lại bị kẹp giữa hai nam nhân quái dị, đúng là ác kịch nhân gian!” Mạc Phi lắc đầu nói.

Mạc Phi vừa dứt lời, cả ba vị viện trưởng ở trên đình đồng thời nhìn xuống.

Đổng Nguyệt cười tươi như hoa nhìn béo viện trưởng: “Béo Béo, không ngờ ngươi lại may mắn như vậy, thu nhận được một đám đồ đệ thiên tài a!”

Béo viện trưởng phản bác, đắc ý nói: “Sao là may mắn được chứ? Là sức quyến rũ của ta quá lớn mới hấp dẫn thiên tài tới học viện ghi danh.”

Gầy viện trưởng cười âm trầm: “Tên béo nhà ngươi thế mà cũng nói cho được, lúc ghi danh người ta căn bản còn không biết ngươi là ai, gì mà mị với chả lực.”

Béo viện trưởng hung tợn trừng gầy viện trưởng: “Chuyện này làm sao ngươi, đồ xú bát quái nhà ngươi, cả ngày cứ nghĩ cách đào góc đường nhà ta, giữa ban ngày ban mặt dám dụ dỗ đồ đệ ta, thứ không biết xấu hổ.”

Gầy viện trưởng lạnh lùng nhìn béo viện trưởng: “Người thường tiến tới chỗ cao, nước thường chảy tới chỗ thấp, ta chỉ không đành lòng nhìn mấy hạt giống tốt bị hủy hoại mà thôi.”

Béo viện trưởng nổi giận đùng đùng: “Ta làm sao mà hủy hoại hạt giống tốt chứ hả?”

Gầy viện trưởng hừ lạnh: “Lọt vào tay ngươi thì có mấy đứa thành tài được chứ.”

Béo viện trưởng rống lớn: “Người được ta dạy dỗ thành tài rất nhiều nha.”

Gầy viện trưởng giễu cợt: “Nếu cái đám giá áo túi cơm mà ngươi dạy dỗ cũng được coi là thiên tài thì đúng là nhiều thật.”

“Gầy tong teo, ta muốn liều mạng với ngươi.” Béo viện trưởng phát điên.

“Tới a! Bản viện trưởng nhịn ngươi lâu lắm rồi.” Gầy viện trưởng cũng không cam lòng yếu thế rống lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.