Nhan Thần dẫn Mạc Phi cùng Mạc Nhất tới công ty Thiên Thủy, thấy ba người tiến vào, một nam nhân thoạt nhìn rất tinh anh mặc đồ tinh anh đeo mắt kính tinh anh bước ra.
Nhan Thần kêu một tiếng ‘Thần Thần’ rồi vui sướng chạy về phía nam tinh anh kia.
Mạc Phi trợn tròn mắt nhìn Nhan Thẩn bổ nhào về phía nam tinh anh vươn móng vuốt ịn lại hai vệt mỡ béo ngậy lên đồ đối phương.
Nam tinh anh cũng không tức giận, thong dong rút khăn tay trắng giúp Nhan Thần lau tay, giọng điệu cũng thực thong dong nói: “Ăn cơm xong phải rửa tay, nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới chịu nhớ a!”
Nhìn quần áo bị trét bẩn của đối phương, Nhan Thần có chút ngượng ngùng đỏ mặt: “Lần sau ta sẽ nhớ kỹ.”
Mạc Phi: “…” Tính tình vị kia nhà Nhan Thần thực tốt a.
Người nọ nhìn về phía Mạc Phi: “Là tam hoàng tử phi đúng không? Rất cám ơn ngài đã chiếu cố Nhan Thần.”
Mạc Phi mỉm cười: “Nào có nào có, là Nhan Nhan vẫn luôn chiếu cố ta, ta cũng không giúp được gì.”
Nam tinh anh mỉm cười, sau đó trịnh trọng nói: “Tam hoàng tử phi làm đệm lưng cho Nhan Nhan nhiều môn như vậy, sao có thể nói là không giúp được gì a.”
Mạc Phi: “…” Tên chết tiệt này!
Nam tinh anh nhìn Mạc Phi nói tiếp: “Nghe Nhan Nhan nói tam hoàng tử phi là nhân trung tuấn kiệt, ngưỡng mộ đã lâu.”
Mạc Phi: “…” Người này thực sự không phải đang châm chọc mình à?
“Nghe Nhan Nhan nói ngươi chuyên bán quần áo, tuổi còn trẻ đã có sinh ý lớn như vậy, ta thực sự rất bội phục.” Mạc Phi khen ngợi.
“Ta chỉ buôn bán nhỏ thôi, làm sao có thể so với tam hoàng tử.” Nam tinh anh khiêm tốn nói.
Mạc Phi cười ha hả, lơ đểnh nói: “Kỳ thật tam hoàng tử trừ bỏ khóc lóc om sòm thì cũng không có bản lĩnh gì.”
Vừa dứt lời, Mạc Phi liền thấy Nhan Thần và nam tinh anh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, làm hắn chỉ đành bất đắc dĩ bồi thêm một câu: “Ta nói đùa a.”
Nhan Thần nhìn Mạc Phi, lại nhìn Cảnh Thần nói: “Thần Thần, Mạc Phi tới mua quần áo.”
Ánh mắt Cảnh Thần lóe lên một tia sáng: “Hóa ra tam hoàng tử phi tới mua quần áo a.”
Nhan Thần gật đầu: “Mạc Phi muốn mua quần áo sát người.”
Cảnh Thần thản nhiên liếc nhìn Nhan Thần: “Không phải quần áo sát người, là tinh giáp mini.”
Nhan Thần gãi gãi đầu le lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: “Ta lại nhớ nhầm.”
Cảnh Thần mỉm cười, ý cười tràn đầy nuông chìu. Sau đó hắn nhìn qua Mạc Phi: “Không biết tam hoàng tử phi muốn mua dạng tinh giáp mini gì?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ nói: “Ta cần một kiện tinh giáp tăng chiến lực với một kiện tinh giáp phòng hộ.”
“Tinh giáp tăng chiến lực giá năm trăm vạn, tinh giáp phòng hộ có thể ngăn cặn công kích của tinh sư cấp bốn giá ba trăm vạn, nếu tam hoàng tử phi cùng Nhan Nhan là bạn tốt, ta sẽ giảm 30%, tổng giá là sáu trăm vạn.”
Mạc Phi trừng mắt, Nhan Thần cư nhiên có mặt mũi đến vậy, có thể giảm tới 30% a.
Nhan Thần bỉu môi nói với Cảnh Thần: “Thần Thần, bỏ số lẻ đi, năm trăm vạn thôi.”
Cảnh Thần liếc nhìn Nhan Thần một cái, sau đó gật đầu: “Được rồi.”
Mạc Phi thực cảm động nhìn Nhan Thần, Nhan Thần có chút thẹn thùng cúi đầu.
Mạc Phi thực sảng khoái đưa thẻ tinh tệ thanh toán.
Nhìn thấy năm trăm vạn từ thẻ Mạc Phi chuyển qua thẻ Cảnh Thần, Nhan Thần nhẹ nhõm thở phào một hơi: “Thần Thần, chúc mừng a! Món hàng ế trong tiệm cuối cùng cũng bán được, phải cám ơn ta đó nha.”
Mạc Phi: “…” Rốt cuộc mình cảm động cái quỷ gì vậy? Hai người này rõ là một gian phu dâm phu vô liêm sỉ.
Cảnh Thần đẩy gọng kính: “Kỳ thật tính năng của tinh giáp mini rất tốt.”
Nhan Thẩn nhăn nhó nói: “Chính là giá cả quá đắt đỏ.”
Sau đó Nhan Thần quay qua nhìn Mạc Phi: “Phi Phi, ngươi nhiều tiền thật a! Tam hoàng tử đối với ngươi cũng tốt quá nhỉ?”
“Nào có nào có a.” Mạc Phi làm bộ như ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, tam hoàng tử kỳ thật là tên keo kiệt.
“Mạc Phi, ngươi mua hai kiện, kiện nào là của tam hoàng tử vậy?” Nhan Thần tò mò hỏi.
Mạc Phi lập tức phản bác: “Mua cho hắn làm gì? Một kiện của ta, một kiện của Nhất Nhất.”
Nhan Thần trợn tròn mắt: “Ngươi không mua cho tam hoàng tử à?”
“Gần nhất hắn kiếm được không ít, muốn thì tự mà mua, ta đâu có dư tinh tệ mà mua cho hắn chứ!”
“Mạc Phi, không bằng ngươi mua thêm một kiện đi, ta bảo Thần Thần bán rẻ cho.” Nhan Thần dụ dỗ.
Mạc Phi quay mặt đi, thầm nghĩ, ngươi nghĩ Mạc Phi đại thần bị dụ một lần rồi sẽ ngu ngốc để bị dụ tiếp à?
Nhìn bộ dáng xa cách của Mạc Phi, Nhan Thần không khỏi có chút ủ rũ.