Mạc Phi nằm trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.
Nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc của Mạc Phi, Mạc Nhất an ủi: “Thiếu gia, ngươi đừng quá thương tâm.”
Mạc Phi liếc mắt nhìn Mạc Nhất, ai oán nói: “Sao ta có thể không thương tâm chứ, vất vả lắm mới dư dả được một chút giờ lại biến thành quỷ nghèo rồi, ngươi nói xem vì sao ta cứ gặp trúng cặn bã như vậy a?”
Mạc Nhất có chút xấu hổ nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, Âu Dương thiếu gia mời ngươi ăn cơm.”
Mạc Phi lập tức nhảy dựng lên: “Đừng có nói mời cơm nữa, cái đám rùa đen chết tiệt kia mở mồm đều nói là mời cơm, kết quả không tên nào chịu trả tiền.”
Mạc Nhất có chút đồng tình nhìn Mạc Phi: “Vậy thiếu gia không đi à?”
“Không đi.” Mạc Phi tức giận nói.
Mạc Nhất than thở: “Thiếu gia, hiện giờ chúng ta nghèo như vậy, chỉ sợ mỗi ngày chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, hiếm có dịp được Âu Dương thiếu gia mời khách, không bằng…”
Mạc Phi có chút do dự: “Ngươi nói với Âu Dương Kỳ, chỉ cần hắn chịu trả tiền ta sẽ đi.”
“Vâng.”
…
Phủ tam hoàng tử.
Lâu Vũ nhìn Tô Vinh hỏi: “Thế nào, Mạc Phi này có vấn đề gì không?”
“Mạc Phi này hẳn là không có quan hệ với vương phi, tư chất rất kém cỏi, ở nhà cũng không được coi trọng, nhìn thế nào cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ là danh tiếng quá kém. Sở dĩ vương phi chọn Mạc Phi là vì muốn bôi xấu ngài.”
Lâu Vũ gật gật đầu: “Như vậy thì tốt! Chỉ cần hắn không có quan hệ gì với nữ nhân kia là tốt rồi.”
Tô Vinh nhìn Lâu Vũ, bộ dáng có chút chột dạ. Lâu Vũ lập tức hỏi: “Ngươi có việc giấu ta đúng không?”
“Mạc Phi này thực không biết chừng mực, đã đính hôn với tam hoàng tử rồi mà còn lén lút gặp gỡ người khác.”
Sắc mặt Lâu Vũ âm trầm: “Ngươi nói Âu Dương Kỳ à?”
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy! Âu Dương Kỳ này cũng không biết sợ là gì, cư nhiên hẹn Mạc Phi, tam hoàng tử, ta có thiết bị ghi hình, ngài muốn xem không?”
Lâu Vũ gật đầu: “Xem, vì cái gì không xem.” Hắn thật muốn xem thử cái kẻ mà Mạc Phi bảo hắn còn không bằng một đầu ngón tay người ta tài giỏi ra sao.
Tô Vinh kỳ quái nhìn Lâu Vũ, trong mắt hắn tam hoàng tử trước nay vẫn luôn lạnh lùng, theo lý thì sẽ không chú ý dạng nhân vật nhỏ bé thế này.
Tô Vinh lấy ra thiết bị truyền phát tin chiếu hình ảnh lên tường, khung cảnh là một ghế lô, ngồi bên trong là một thiếu niên có thể xem là anh tuấn.
Mạc Phi mở cửa, dẫn theo Mạc Nhất tiến vào.
Âu Dương Kỳ trong ghế lô nhìn thấy Mạc Phi, liền lộ ra nụ cười đắc ý: “Ta biết ngươi sẽ đến mà.”
Mạc Phi uể oải ngồi xuống đối diện Âu Dương Kỳ: “Có người bao ăn, việc gì ta không tới.”
“Phi nhi, ta biết ngươi vẫn còn giận ta, thực xin lỗi, trước kia từ hôn không phải ý của ta, là gia tộc bức ta.” Sắc mặt Âu Dương Kỳ có chút ảm đạm.
Mạc Phi chớp mắt, không để ý tới sắc mặt áy náy của Âu Dương Kỳ, trịnh trọng hỏi: “Ngươi trả tiền bàn cơm này chưa?”
Nghe Mạc Phi hỏi vậy, sắc mặt Âu Dương Kỳ có chút cứng ngắc: “Trả rồi.”
Mạc Phi gật gật đầu, thở phào một hơi: “Trả rồi thì ta an tâm.”
“Phi nhi, thực xin lỗi.”
Mạc Phi gật gù, tiếp tục nghiêm túc nói: “Ngươi cảm thấy có lỗi như vậy ta thật cao hứng, xin hỏi ngươi định bồi thường bao nhiêu phí tổn thương tinh thần cho ta?”
Sắc mặt Âu Dương Kỳ lại cứng đờ: “Phi nhi, sao ngươi lại biến thành người như vậy?”
Mạc Phi ăn từng ngụm từng ngụm thức ăn, nói: “Kinh tế eo hẹp, ta cũng không có cách nào a.”
“Phi nhi, ta biết trong lòng ngươi vẫn còn có ta, kỳ thực ta cũng vậy, ngươi vẫn là người ta thích nhất.” Âu Dương Kỳ thâm tình nói.
Mạc Phi che miệng, bộ dáng như sắp ói tới nơi.
Mạc Nhất sợ hãi bước tới: “Thiếu gia, ngươi ngàn vạn lần đừng nôn a! Thức ăn này rất đắc tiền, nôn ra thực đáng tiếc a!”
Nghe thấy lời Mạc Nhất, Mạc Phi lập tức trừng to mắt cưỡng ép chính mình nuốt ngụm đồ ăn trong miệng xuống.
Sắc mặt Âu Dương Kỳ đen xì.