Sau một đêm suy nghĩ tính toán, Mạc Phi quyết định dùng trí. Mục đích của bọn họ là băng ngọc thảo chứ không phải băng hào, hoàn toàn có thể dẫn dụ băng hào đi rồi nhân cơ hội hái trộm băng ngọc thảo.
Mạc Phi ngồi xổm trước mặt một con song đầu cưu có một chùm hắc mao trên đỉnh đầu, dụ dỗ: “Tiểu Hắc a! Kỳ thực sự thật rất đơn giản, ngươi chỉ cần đeo viên băng tinh này trên cổ rồi dẫn dụ băng hào đi là tốt rồi, việc này dễ như ăn cơm vậy!”
Song đầu cưu hắc mao phẩy phẩy cảnh, bộ dáng không thèm để ý tới Mạc Phi.
“Thiên Diệp, con chim kia nói gì vậy?” Lâu Vũ tò mò hỏi.
Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Nó nói, nó là gia trưởng trong nhà, phải nuôi sống gia đình, phải kiếm tiền mua sữa nuôi con, phải có trách nhiệm với gia đình, không thể mạo hiểm làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Mạc Phi thành khẩn nói: “Tiểu Hắc, kỳ thật việc này không nguy hiểm chút nào, ngươi biết bay, còn con băng hào kia không có cánh căn bản không thể nào đuổi kịp ngươi, cứ coi như ngươi lượn một vòng trong lãnh địa băng hào mà thôi.”
Song đầu cưu hắc mao đập cánh, kêu hai tiếng.
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, Thiên Diệp giải thích: “Hắc mao nói nó vừa thấy tinh thú cấp bậc cao hơn mình liền nhũn cánh, còn muốn tè dầm nữa.”
Lâu Vũ: “...”
Mạc Phi lấy ra hai lọ dược tề cấp sáu, lắc lắc: “Tiểu Hắc a! Chỉ cần ngươi dẫn dụ con băng hào kia đi, hai lọ dược tề này chính là của ngươi.”
Song đầu cưu nghiên đầu, đập cánh năm lần.
Thiên Diệp nghiến răng: “Cái con chim bụng dạ thâm độc này, gì mà hai lọ không đủ, phải mười lọ mớ iđủ chứ, ngươi nghĩ dược tề từ trên trời rớt xuống chắc.” Thói đời bây giờ làm sao thế nhỉ, ngay cả chim cũng tham lam đến vậy.
Lâu Vũ bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, chim chết tiệt, chim chứ có phải sư tử đâu mà cũng bày đặt học công phu sư tử ngoạm.”
Nghe thấy lời Lâu Vũ cùng Thiên Diệp, song đầu cưu bất mãn trừng mắt, xoay mông về phía hai người.
Mạc Phi nhíu nhíu mày: “Mười lọ nhiều quá, nhiều nhất là năm thôi.”
Song đầu cưu đảo mắt, kêu một tiếng.
Mạc Phi gật gật đầu, có chút do dự: “Sáu thì sáu.”
Song đầu cưu do dự một hồi, miễn cưỡng gật gật, lại kêu thêm vài tiếng.
Mạc Phi không đồng ý: “Ngươi nói cái gì, muốn giao thuốc cho ngươi ngay á? Không được, đưa ngươi rồi ngươi bỏ trồn thì sao?”
Song đầu cưu cao ngạo đập cánh, biểu thị mình là chim tốt có chim cách, sẽ không làm chuyện vô đạo đức như vậy.
Mạc Phi không chịu.
Thấy bộ dáng thờ ơ của Mạc Phi, song đầu cưu chuyển hướng khác.
Lâu Vũ có chút tò mò hỏi Thiên Diệp: “Nó nói gì?”
Thiên Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: “Nó nói, nó muốn lấy trước năm lọ làm đặt cọc.”
Mạc Phi híp mắt trừng hắc mao: “Năm lọ, không có cửa đâu! Nhiều nhất là hai lọ.”
Hắc mao gật gật đầu, vội vàng dùng móng vuốt chộp lấy hai lọ dược trong tay Mạc Phi.
Lâu Vũ nhìn hắc mao, có chút cảm khái: “Con chim này đúng là thông minh a!”
Thiên Diệp thực đồng ý: “Đúng vậy, con chim này còn thông minh hơn tam hoàng tử.”
Lâu Vũ: “...”
Trịnh Huyên khoanh tay nhìn Lâu Vũ, không khỏi có chút khó hiểu hỏi: “Tam hoàng tử, đầu óc Thiên Diệp vốn không bình thường, ngươi hùa theo hắn vì vài cọng cỏ dưỡgn nhan mà đi trêu chọc băng hào như vậy có ổn không?”
“Trịnh thiếu, làm người có mỹ mạo mới dễ giác ngộ, ngươi không chịu cố gắng như vậy không tốt lắm đâu!” Thiên Diệp bất mãn vuốt vuốt tóc phê bình.
Trịnh Huyên có chút cổ quái nhìn Lâu Vũ, bổ sung: “Tam hoàng tử, gần nhất ngươi cũng bắt đầu thích làm đẹp à?”
Lâu Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Dược thảo kia rất quan trọng, có lợi ích không nhỏ đối với Mạc Phi, không chỉ là vì làm dược tề dưỡng nhan.”
Trịnh Huyên gật gật đầu, coi như miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời của Lâu Vũ.
Tô Vinh từ xa xa đi tới, Lâu Vũ nhìn Tô Vinh, không khỏi có chút ngây người: “Tô Vinh, ngươi thăng lên cấp năm rồi à?”
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy! Vừa thăng cấp đêm qua.”
Thiên phú của Tô Vinh không tồi, cộng thêm trận bàn tương trợ, thỉnh thoảng lại được Mạc Phi tặng dược tề, đột phá cấp năm cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Mạc Nhất gật đầu với Tô Vinh: “Chúc mừng.”
Tô Vinh có chút vui mừng cười cười, Trịnh Huyên nhìn một màn này lập tức dựng đứng lông tóc.
Tô Vinh gãi gãi đầu thầm nghĩ, hoàn cảnh thực sự ảnh hưởng rất lớn, trước kia hắn chưa từng nghĩ tới việc mình có thể trở thành tinh sư cấp năm ở độ tuổi này, thế nhưng khi đám người xung quanh không ngừng đột phá bỏ xa hắn, hắn chỉ có thể cường bách chính mình cố gắng tu luyện.
Hắc mao có thể xem là một con chim tốt có trách nhiệm, sau khi uống dược tề, nó liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát.
Nhóm Lâu Vũ, Thiên Diệp lần lượt theo sau.
Hắc mao lượn lờ bay một vòng quanh lãnh địa băng hào, thế nhưng băng hào trong hang động không hề có chút động tĩnh nào.
Thấy băng hào không có phản ứng, hắc mao chỉ đành bay thêm một vòng, đã bay hai vòng mà băng hào vẫn không phản ứng, nó chỉ đành bay hết vòng này tới vòng khác.
Núp trong chỗ bí ẩn, nhìn con song đầu cưu trên bầu trời, Thiên Diệp nhíu mày: “Mị lực của Tiểu Hắc không được rồi a! Bay nhiều vòng như vậy mà không thể dụ dỗ con băng hào cấp bảy kia xuất động, nếu đổi lại là ta, chỉ cần một vòng thôi nó đã ngoan ngoãn đi theo rồi.”
Lâu Vũ không thể phủ nhận cười cười: “Nếu là ngươi thì chắc chắn sẽ bị băng hào ăn thịt luôn.”
“Ra rồi.” Mạc Phi nhíu mày nói.
Từng đạo băng trùy đột nhiên xuất hiện phóng về phía Tiểu Hắc đang bay trên bầu trời. Tiểu Hắc bất ngờ không kịp đề phòng bị băng trùy bắn rớt vài cái lông chim. Cảm nhận được nguy hiểm, Tiểu Hắc vội vàng đập cánh, hoảng hốt bay ra xa.
Băng hào lập tức đuổi theo, tuy nó không biết bay nhưng có thể nhảy, đừng thấy dáng vẻ nó cồng kềnh, nhảy một cái có thể nhảy cao tới mấy trăm thước, nếu không phải Tiểu Hắc cảm nhận được nguy hiểm bay vút lên cao thì đúng là nguy hiểm.
Mạc Phi suy tư nói: “Con băng hào kia hẳn đã sớm phát hiện Tiểu Hắc nhưng ẩn núp quan sát một lúc lâu mới ra tay.”
“Đừng quản nhiều như vậy, chúng ta đi hái băng ngọc thảo đi.” Lâu Vũ nói.
Mạc Phi gật gật đầu, nhóm người lập tức chạy tới ổ băng hào.
Một tiếng gầm giận dữ truyền tới, đám người hoảng sợ phát hiện tiếng rống kia phát ra từ một con băng hào con cấp hai.
Tiểu băng hào tuy chỉ mới cấp hai nhưng nghé con mới sinh không sợ hổ, lớn tiếng rống giận với đám người.
Nhìn tiểu băng hào cao không tới nửa thước, Mạc Phi thở phào một hơi, ném một lọ dược tề vào miệng tiểu băng hào.
Dược tề vừa vào miệng, tiểu băng hào lập tức ngã quỵ xuống đất.
“Mạc Phi, ngươi uy nó cái gì vậy?” Trịnh Huyên tò mò hỏi.
“Thuốc ngủ mà thôi, liều thuốc này đại khái có thể làm nó ngủ ba ngày, nếu lượng dược tăng gấp ba thì sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại, ta nghe nói buổi tối ngươi thường xuyên mất ngủ, ngươi có muốn thử không?” Mạc Phi ân cần hỏi han.
Trịnh Huyên vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu.”
Mạc Phi liếc mắt: “Trịnh Huyên, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Cho dù dược tề có vấn đề thì ngươi cùng lắm cũng chỉ bị độc ngốc mà thôi, không chết được đâu.”
Trịnh Huyên: “...”
Nhóm người vừa tiến vào sào huyệt băng hào liền cảm nhận được từng đợt khí lạnh.
“Băng ngọc thảo.” Nhìn đám cỏ nhỏ màu lam trong góc tường, Mạc Phi kinh hỉ.
Không đợi nhóm người vui sướng xong, bên ngoài đã truyền tới tiếng kêu của yêu thú.
“Mau ra tay, con băng hào kia tựa hồ sắp quay trở lại.” Lâu Vũ gấp gáp nói.
Mạc Phi tiến tới nhanh chóng nhổ hơn mười gốc băng ngọc thảo bỏ vào hộp ngọc, sau đó nhóm người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhóm Mạc Phi vừa chạy ra ngoài liền bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, thứ có thể hấp dẫn băng hào tự nhiên là thứ tốt, mà thứ tốt tự nhiên sẽ bị giành giật.
Truy phía sau Tiểu Hắc chẳng những là băng hào cấp bảy mà còn có băng nham mãng cấp bảy, băng tê ngưu cấp bảy.
Tiểu Hắc chỉ là một con chim nhỏ cấp sáu, bị ba yêu thú cấp bảy truy tới kinh hoảng, khổ sở nói không nên lời, bởi vì quá rối rắm, Tiểu Hắc cư nhiên dẫn băng hào quay ngược trở về lãnh địa.
Tiểu Hắc rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn ba yêu thú cấp bảy truy đuổi sau lưng, trong lòng tuyệt vọng không thôi.
Thấy vậy, Mạc Phi điều động linh hồn lực truyền tin cho Tiểu Hắc.
Nghe thấy tin tức Mạc Phi truyền tới, Tiểu Hắc vui sướng vung móng vuốt cào đứt sợi dây thừng đỏ cột băng tinh trên cổ, để nó rơi xuống.
Mắt thấy băng tinh rơi xuống, ba con yêu thú lập tức mất đi hứng thú với Tiểu Hắc, bắt đầu tranh đoạt băng tinh.
Ba con yêu thú bộc phát năng lực chiến đấu kinh thiên, từng trận tiếng nổ năng lượng kịch liệt truyền vào tai Mạc Phi.
Ngay lúc ba con yêu thú giằng co, một tiếng gầm lớn truyền tới, chỉ thấy có thêm một con băng hào cấp bảy xuất hiện.
Nhìn thấy lại xuất hiện thêm một con, đám người không khỏi túa mồ hôi lạnh, cũng may tốc độ bọn họ nhanh, không bị kẹt lại bên trong hang.
“Sao lại có tới hai con băng hào, không phải nói chỉ có một thôi à?” Trịnh Huyên thấp giọng nói.
“Bộ dáng hai con băng nào này quá giống nhau, đại khái là bị nhận nhầm thành một đi.” Thiên Diệp suy đoán.
Mạc Phi vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi: “May thật, may mà trước đó con băng hào còn lại không ở trong hang, bằng không chúng ta đã chết chắc rồi.”
Lâu Vũ nhíu mày nói: “Chúng ta mau đi đi, vốn còn hi vọng ba con yêu thú kia tam bại câu thương, chúng ta có thể kiếm chút tiện nghi, giờ tự dưng xuất hiện thêm một con băng hào cấp bảy, ưu thế của hai con băng hào quá rõ rệt, tiện nghi không dễ kiếm.”
Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Chờ hai con băng hào thu thập xong con rắn ngốc với con bò ngu kia xong thì sẽ tới lượt chúng ta, ta không muốn bị băng hào ăn thịt đâu a!”
Lâu Vũ hung hăng trừng Thiên Diệp: “Ngươi không thể nói dễ nghe một chút à?”
Mạc Phi lắc đầu: “Không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh thôi.”
Trịnh Huyên có chút nuối tiếc nhìn lại phía sau: “Bỏ viên băng tinh kia thực đáng tiếc.
Lâu Vũ cũng có chút tiếc nuối, viên băng tinh đó là do Kỷ An Quốc cấp, đối với hắn không có tác dụng, nhưng nếu để Mạc Phi hoặc Mạc Nhất dùng thì có thể đột phá thành cao thủ cấp sáu.
Mạc Phi bĩu môi: “Có gì đáng tiếc chứ, chờ các ngươi thăng lên cấp bảy, cướp lại là được.”
Nghe thấy lời Mạc Phi, ánh mắt Trịnh Huyên lóe lên tia kiên định.
...(cont)...