Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 150: Chương 150: Anh không xứng đáng, ngạo khí kiên cường




“Cô!” nghe Lục An Nhiên nói như vậy, Tô Thiến Liên thiếu chút nữa hít thở không thông, có loại trù ẻo người khác như vậy sao? Lục An Nhiên này có ý gì chứ!

“Cô nói đi! Lúc nãy Tuyết Oánh đã nói cô cái gì?” Lục An Nhiên chất vấn Tô Lâm.

“Chị ấy...” Tô Lâm đem ánh mắt cầu cứu nhìn Tô Thiến Liên.

“Không có gì, Lâm Lâm con không phải sợ! Con nói đi!” Tô Thiến Liên ra hiệu cho Tô Lâm.

Tô Lâm lại nhìn Dương Vệ Quốc, mà Dương Vệ Quốc cũng nói: “Lâm Lâm, con nói đi!” Lục An Nhiên nói đúng, ông cũng không thể cứ tránh né như vậy, có vấn đề thì nên sớm giải quyết tốt hơn!

“Ơ...” Tô Lâm cắn môi nhìn Sở Dao dường như đang cầu cứu.

“Còn có thể nói cái gì... là Dương Tuyết Oánh nói...” Sở Dao vừa muốn nói liền bị Lục An Nhiên cường ngạnh đánh gãy.

“Cậu câm miệng!” Lục An Nhiên đanh giọng ngăn lại: “Trước đó không phải cậu nói đây là chuyện của chị em bọn họ sao? Mình không thích hợp nói quá nhiều, hiện tại cậu là đang làm gì?”

“Mình...” bị Lục An Nhiên mạnh miệng chất vấn một câu, Sở Dao im bặt chỉ là cho Tô Lâm một đạo ánh mắt.

Lúc này, mọi người liền đem ánh mắt tập trung trên người Tô Lâm: “Con... chị nói, chị ấy nói Dương gia chỉ có một đại tiểu thư họ Dương là chị ấy... chị ấy như vậy là không thừa nhận con mà!”

“Đúng đó!” Tô Thiến Liên cũng nặn ra nước mắt: “Chị em hai người không cùng họ, thật sự là dễ dàng sinh ra khoảng cách!”

“Con đã tận lực làm đến mức tốt nhất, chị... chị vẫn là không chấp nhận con!” Tô Lâm nhỏ giọng khóc nức nở.

“Lâm Lâm...” bộ dạng này của Lâm Lâm thật sự là khiến Thạch Tĩnh Nghiệp đau lòng không thôi! Trong mắt anh ta mang theo tia oán giận nhìn Dương Tuyết Oánh: “Tuyết Oánh, bất kể thế nào, Lâm Lâm cuối cùng vẫn là em gái của em! Em... em có chút quá đáng rồi...”

Lần này, Thạch Tĩnh Nghiệp thật sự là khiến Dương Tuyết Oánh đau thấu tâm can, vẻ mặt cô mang theo tia trào phúng cười, cô cảm thấy những hành vi trước đây mà cô đã làm thật sự là ngốc đến buồn cười, ngốc đến đáng thương! Đây là lần đầu tiên cô thật lòng thích một người, lại nhận kết quả như vậy, khóe miệng Dương Tuyết Oánh nhếch lên, nhìn giống như là đang cười, nhưng nước mắt lại từ trong hốc mắt chảy ra, cô cứ như vậy nhìn vào đôi mắt của Thạch Tĩnh Nghiệp,, cho đến khi thế giới trước mặt này bị nước mắt hoàn toàn làm cho mơ hồ, cô mới phản ứng lại... bản thân đã khóc...

Trong tang lễ của mẹ cô cũng chưa từng khóc... cư nhiên lại vì một người con trai trong lòng không có cô mà khóc? Đây là chuyện phân chó gì thế!

Nhìn vào đôi mắt của Dương Tuyết Oánh, Thạch Tĩnh Nghiệp vậy mà lại cảm thấy ở một góc nào đó trong lòng đau nhức đến mức hít thở khó khăn, em ấy khóc? Cô nhóc hoang dã Dương Tuyết Oánh kia cư nhiên lại khóc? Một cổ tội ác bao trùm lên cả trái tim, Thạch Tĩnh Nghiệp hoảng hốt: “Tuyết Oánh...”

“Thạch học trưởng...” trong mắt Lục An Nhiên nồng đậm ý thất vọng: “Em đã từng nói Tuyết Oánh coi anh như anh trai, xem anh như thần tượng. Anh lại một lần nữa phá vỡ hình tượng... anh không xứng đáng với sự kính trọng của Tuyết Oánh! Anh không xứng đáng!” nói thẳng ra, Thạch Tĩnh Nghiệp này, không xứng với Dương Tuyết Oánh!

“Tôi...” Thạch Tĩnh Nghiệp muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu, cũng không biết nên nói gì, lần đầu tiên, anh ta cảm thấy bản thân vô dụng như vậy...

“Đủ rồi.” Lục An Nhiên vươn tay trái ra nắm lấy tay của Dương Tuyết Oánh, dùng độ ấm của lòng bàn tay cổ vũ cậu ấy, lại dùng ngón tay phải lau đi nước mắt trên mặt cô ấy: “Lúc nãy Thạch học trưởng, cũng có mặt, anh xác định Tô Lâm nói không sai chứ! Dương Tuyết Oánh chính là nói như vậy?”

“Tôi...” trái tim của Thạch Tĩnh Nghiệp trở nên loạn thất bát tao, ngay đến cả đầu óc cũng xoay vòng vòng.

“Thạch học trưởng...” Tô Lâm ngẩng đầu, dùng đôi mắt tràn đầy nước mắt như chú thỏ con ủy khuất mà nhìn anh ta: “Anh nói đi...”

“Tôi...” Thạch Tĩnh Nghiệp gật đầu: “Tô Lâm nói không sai, Tuyết Oánh đích thực có nói như vậy.”

“......” đáy mắt Tô Lâm hiện lên một mảnh đắc ý, Thạch Tĩnh Nghiệp này cũng được xem là có tác dụng, chính xác mà nói, nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của Dương Tuyết Oánh, cô ta liền cảm thấy sảng khoái! Dương Tuyết Oánh càng thương tâm, cô tại càng vui! Cô ta càng đắc ý!

“Sở Dao, lúc nãy cậu cũng ở đây, cậu cũng cảm thấy Tô Lâm nói đúng đúng không?” Lục An Nhiên lại nhìn Sở Dao.

“Đương nhiên là đúng rồi!” Sở Dao xác minh xong còn không quên mỉa mai: “An Nhiên, sao cậu lại biến thành bộ dạng như hiện tại chứ? Tại sao lại có thể như hiện tại không phân biệt phải trái!”

“Lúc nãy tôi cũng ở đây, tôi cũng có thể chứng minh Tuyết Oánh đích thực đã nói như vậy!” Lục An Nhiên không để ý đến Sở Dao tự cho bản thân có khả năng diễn cao thâm đến đâu mà là quay qua nói với mọi người: “Tình hình mà Tô Lâm nói là thật.”

“Ông xem! Sự tình chính là như vậy!” Tô Thiến Liên hoàn toàn không liệu được đột nhiên Lục An Nhiên lại trở nên hợp tác như vậy liền vòng lấy cánh tay của Dương Vệ Quốc: “Tôi đã nói con cái không thể không cùng họ, ông không nghe, kết quả là khiến Lâm Lâm của tôi chịu ủy khuất lớn như vậy.”

“Hu hu hu...” Tô Lâm lại nức nở lên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, thật là khiến người khác không nhịn được mà muốn ôm vào lòng che chở.

“Tôi nói rồi! Cô có thể đừng khóc giống như mất mẹ như thế được không?” vẻ mặt Lục An Nhiên không vui: “Cô khóc cho ai xem thế! Đáng giá sao?”

“An Nhiên! Sao cậu có thể nói chuyện độc ác như vậy!” Sở Dao đau lòng là người đầu tiên đứng ra chỉ trích: “Lâm Lâm chịu ủy khuất lớn như vậy, cậu làm sao có thể còn nói những câu nói mỉa mai này!”

“Sao cô ta lại chịu ủy khuất rồi chứ!” Lục An Nhiên đanh giọng nói: “Dương Tuyết Oánh lại không nói sai! Tại sao lại khiến cô ta ủy khuất rồi?”

“Cô... cô thật là...” Tô Thiến Liên chỉ vào Lục An Nhiên: “Cô! Cô đi ra! Dương gia chúng tôi không hoan nghênh cô!”

Theo âm thanh phát ra của Tô Thiến Liên, khách mời thật sự là tránh ra một con đường, như vậy cũng coi như là biểu lộ ra thái độ của mình. Bọn họ mặc dù là đến để xem náo nhiệt, nhưng cũng là có tiết tấu mà xem náo nhiệt, Lục An Nhiên và Dương Tuyết Oánh này vẫn luôn hùng hổ dọa người, thật sự là quá đáng! Thiên kim Lục thị bất quá cũng chỉ như vậy!

“Chú Dương!” Lục An Nhiên nhìn thẳng Dương Vệ Quốc: “Chú cảm thấy Tuyết Oánh sai sao?”

“Oánh Oánh...” Dương Vệ Quốc thở dài: “Con về phòng đi!”

Dương Tuyết Oánh nhìn Dương Vệ Quốc, một đôi mắt tràn đầy vẻ thất vọng: “Ba cảm thấy là con sai rồi đúng không?”

“......” Dương Vệ Quốc nhìn thấy ánh mắt này của con gái, cư nhiên có chút chần chừ.

“Tuyết Oánh không sai!” Lục An Nhiên nắm lấy tay Dương Tuyết Oánh đi đến trước mặt Dương Vệ Quốc: “Tuyết Oánh nói Dương gia chỉ có mình cậu ấy là Dương gia đại tiểu thư, lời này một chút sai cũng không có!”

“Cậu!” Tô Lâm còn muốn nói gì đó lại bị Lục An Nhiên đối mặt đánh gãy.

“Cậu thật sự cảm thấy sai sao? nhị tiểu thư?” trong mắt Lục An Nhiên mang theo tia trào phúng: “Đại danh đại tiểu thư kia tốt đến thế sao? cô vốn dĩ chính là em gái, nói cô không phải đại tiểu thư thì sao nào?”

“Tôi...” Tô Lâm cứng họng, tính toán tất cả, lại không nghĩ đến hôm nay Lục An Nhiên lại chơi trò chơi chữ.

“Muốn trách thì cô cũng nên trách mẹ cô không chịu thua kém! Không mang thai sớm hơn Dương phu nhân chính thất!” trong giọng điệu Lục An Nhiên toàn là trào phúng: “Bất quá cũng không tệ! Chí ít cũng là cùng một năm mà!”

“......” lúc này ngay đến cả sắc mặt của Tô Thiến Liên cũng không nhìn được nữa.

“Cô thèm muốn tài sản của Dương gia đến mức này, cũng khó trách mở miệng khép miệng cũng đều muốn đổi họ!” Lục An Nhiên cười lạnh nói: “Cô nghe rõ đây, Tuyết Oánh của chúng tôi không giống cô! Tốt nhất là nên thành thành thật thật thu hồi thủ đoạn của cô lại!”

Lời đã nói đến mức này, phàm là người có chút tâm kế cũng đều hiểu được tính toán trong phương diện này, thì ra cũng chỉ là vở kịch con riêng muốn tranh đoạt tài sản trong nhà giàu thôi mà! Xem đến đây, mọi người cũng đều đã ngẫm ra tư vị... vở kịch ngày hôm nay thật sự thú vị!

“Cô đừng nói bậy!” Tô Lâm giảo biện: “Lục An Nhiên, tôi đụng chạm đến cô sao, tại sao cô lại hãm hại tôi như vậy!”

“Tôi hãm hại cô?” Lục An Nhiên thật sự cảm thấy buồn cười: “Cô khóc khoa trương như vậy là do tôi đã đánh đập cô hay sao? diễn kịch diễn thành như vậy tôi cũng lười xem tiếp! Nói tôi hãm hại cô?” Lục An Nhiên khinh bỉ nhếch môi: “Vậy cô nói tôi nghe xem, những câu cô cho là Tuyết Oánh vũ nhục cô, có nửa điểm vũ nhục cô sao? cậu ấy chỉ là đang nói sự thật được không? Còn hai người cô và Sở Dao điên đảo thị phi, một xướng một họa, vở kịch thật đầy đủ nha!”

“An Nhiên...” Sở Dao muốn nói gì đó cũng bị Lục An Nhiên ngăn lại.

“Sở Dao, sao cậu lại biến thành loại không phân biệt đúng sai vậy?” Lục An Nhiên dùng nguyên câu nói của Sở Dao trả lại ả ta không khác một chữ: “Sao cậu lại trở nên độc ác như vậy?”

“......” vẻ mặt Sở Dao tái mét, tình hình trước mắt đã vụt khỏi tầm kiểm soát của ả! Nhất thời ả ta cũng không biết nên làm thế nào, nói thế nào. Chỉ cảm thấy ánh mắt của những vị khách mời sau lưng như là kim chích, chích đến cả cơ thể ả ta khó chịu...

“Oánh Oánh...” nghe đến đây Dương Vệ Quốc liền biết là bản thân lại trở nên hồ đồ rồi, hôm nay nếu không phải có Lục An Nhiên ở đây, ông xác định lại hiểu lầm Dương Tuyết Oánh nữa. Dương Vệ Quốc tràn đầy vẻ xin lỗi muốn vớt vát, vươn tay muốn kéo Dương Tuyết Oánh, lại bị Dương Tuyết Oánh lùi một bước tránh né.

“Ba... ba nhớ không? Ba đã từng hứa với con... bất luận xảy ra chuyện gì, ba đều sẽ tin con, đều sẽ đứng về phía con. Con rất thất vọng về ba...” Dương Tuyết Oánh nhìn vào đôi mắt của Dương Vệ Quốc lạnh lùng nói.

“Oánh Oánh, con nghe ba giải thích...” Dương Vệ Quốc muốn giải thích, lại phát hiện vốn dĩ là bản thân không nói lý, liền chỉ có thể cúi đầu xuống: “Oánh Oánh, ba sai rồi, tha thứ cho ba được không?”

“Con mệt rồi...” Dương Tuyết Oánh thở ra một hơi: “Một gia đình đang yên lành, lại biến thành như vậy... con mệt rồi...” ánh mắt của Dương Tuyết Oánh cô đơn, cô kéo lấy tay Lục An Nhiên nói: “An Nhiên, chúng ta đi thôi...”

“Được...” Lục An Nhiên gật đầu, cùng với cô đi theo con đường mà lúc nãy các khách mời đã chừa ra rời khỏi Dương gia.

Hai bóng lưng một trắng một đỏ, dần dần đi xa. Bóng lưng kiên cường của hai cô gái khiến cho người khác đau lòng, không giống với sự đáng thương của Tô Lâm, bọn họ khiến người khác đau lòng, đồng thời, nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người, chỉ bằng sự kiên cường cùng với loại ngạo khí kia!

“Ba...” Tô Lâm cũng xem như bản thân ngày hôm nay hoàn toàn té ngã một cú nặng trong tay Lục An Nhiên, muốn giả bộ đáng thương lần nữa, lại khiến cho Dương Vệ Quốc tức giận.

“Cút về phòng của cô đi, đêm nay đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa!” Dương Vệ Quốc dùng ánh mắt tức giận nhìn Tô Lâm.

Hai mắt Tô Lâm đỏ lên liền chạy lên phòng ngủ lầu hai.

Nhìn Dương Tuyết Oánh rời khỏi Dương gia, Thạch Tĩnh Nghiệp siết chặt nắm đấm, nhấc chân liền chạy đuổi theo, hôm nay là anh ta sai, hoàn toàn sai rồi... anh ta muốn xin lỗi.

Không biết như thế nào, anh ta có một loại dự cảm, một loại dự cảm rất không tốt, loại cảm giác này nói không ra, giải thích không rõ. Nhưng anh ta biết, chuyện tối hôm nay, đủ để anh ta hối hận suốt đời...

Anh ta đã làm tổn thương trái tim của một cô gái tốt luôn tôn trọng anh ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.