Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 33: Chương 33: Capuchino, cự tuyệt ý tốt




“Latte.” Điền Miêu Miêu gọi món: “Thêm một bánh ngọt phô mai!”

“Cậu không giảm cân nữa sao!” Nữ sinh cùng bàn cười hỏi.

“Sau khi đi du ngoạn xong rồi mới giảm! Không gấp không gấp~” Điền Miêu Miêu cười nói.

“Hahaha…” Tất cả đều bị chọc cười, sau đó mọi người cũng từ từ chọn cho mình cà phê hoặc là trà sữa mà mình muốn, còn đi kèm với đủ loại bánh ngọt khác nhau.

Trong lúc nhân viên phục vụ xuống đơn cho pha chế, nghe rất rõ ràng những người pha chế kinh ngạc hỏi: “Tại sao đột nhiên lại có nhiều ly như vậy?”

Sau đó là giải thích của nữ nhân viên, nhưng mà bởi vì âm thanh có chút nhỏ, mọi người ngồi ở ngoài lúc này cũng không nghe được rõ ràng.

Qua một lúc từng ly từng ly cà phê được bưng ra, Lục An Nhiên bưng lấy ly cà phê của mình, ngụm đầu tiên tiến vào miệng liền cảm nhận được hương vị mịn màng của bọt sữa, hương vị giữa sữa và cà phê hòa vào bổ sung cho nhau. Dựa vào đây có thể biết được kỹ thuật của người pha chế này rất cao! Không nghĩ được ở một tiệm cà phê nhỏ như vậy lại có thể uống được một ly Capuchino ngon đến thế.

“An Nhiên, cái này cũng đâu ngon lắm đâu…” Kỷ Linh cau cau mày, thật sự không hiểu là tại sao nhìn Lục An Nhiên lại uống ngon đến thế.

Lục An Nhiên nhìn thoáng qua bọt sữa trong ly của Kỷ Linh, liền biết được hai ly cà phê của cô và Kỷ Linh vốn không phải là từ một người làm ra, Lục An Nhiên cười nói: “Capuchino vốn dĩ là sự kết hợp giữa cà phê espresso thêm vào sữa bò cùng bọt sữa, có người thích, có người không thích lắm. Vả lại, mỗi thợ pha cà phê lại có trình độ kỹ thuật khác nhau, mùi vị vì thế cũng có chút khác nhau.

“Ồ...” Kỷ Linh cau mày vẫn có chút không vừa ý.

“Mình cảm thấy cũng ngon mà!” Lâm Đạt cũng rất vừa ý với ly cà phê của mình, mặc dù cô không hiểu gì về cà phê, nhưng cũng có thể cảm nhận được hương thơm êm dịu, vị sữa nhàn nhạt kết hợp trong đó, vả lại bọt sữa trong miệng cũng rất mịn màng.

“Hihi...” Lục An Nhiên liếc mắt một cái, nhận ra ly của Lâm Đạt với của mình là cùng một người pha, khóe miệng lộ ra một ý cười. Đầu lưỡi của cô nhảy cảm hơn so với mọi người, có thể phân biệt được sự khác biệt nhỏ nhất của bất kỳ sản phẩm nào. Tóm lại cô rất vừa ý với tay nghề của người pha cà phê này. Nghĩ đến đó cô liền gọi nhân viên phục vụ: “Tôi có thể gặp người đã pha ly cà phê này không?”

“Ơ...” Nữ nhân viên ngẩn người: “Là do có chỗ nào không vừa ý sao?”

“Uống rất ngon.” Lục An Nhiên cười mỉm: “Cho nên muốn được gặp mặt một chút người pha cà phê này.”

“Tôi đi hỏi một chút.” Nữ nhân viên nhìn qua ly cà phê của Lục An Nhiên, xác định đó chính là ly cà phê do chính tay thợ pha cà phê người Italia làm ra, liền chầm chậm đi vào phía sau, ước chừng qua ba phút, nữ nhân viên đó lại đi ra, nở nụ cười với Lục An Nhiên: “Xin lỗi…”

“Không có gì.” Lục An Nhiên cũng mỉm cười đáp lại, sau này cô sẽ thường xuyên đến đây.

Bỗng nhiên cơn mưa lớn ngoài kia đang dần dần nhỏ lại, mọi người sau khi ăn xong bánh ngọt liền tự mình thanh toán, đi ra khỏi cửa tiệm cà phê đó.

“Bây giờ đi đâu?” có người hỏi.

“Đi mua đồ ăn vặt đi! Đồ ăn vặt cho ngày mai!” Hai mắt Kỷ Linh phát sáng, thời khắc này chính là thời khắc mà cô mong mỏi nhất! Đồ ăn vặt đồ ăn vặt!

“Được đó!” Lục An Nhiên gật gật đầu, mọi người liền đi ra phố đi bộ sau đó đi vào một siêu thị bên cạnh. Đi thang cuốn trực tiếp đi lên khu vực đồ ăn trên tầng 2 trong siêu thị, mọi người đều tự mình lựa chọn những món ăn vặt mà mình yêu thích, các bạn nam đa số chọn những món như khoai tây lát hoặc những bịch bánh snack, mà những bạn nữ lại chọn kẹo và các loại bánh quy nhỏ.

Hai ba người một chiếc xe đẩy, chiếc nào chiếc nấy cũng được nhét đầy ắp đồ ăn vặt.

“Ê ê… Các bạn có phải là mua nhiều quá rồi không?” Lâm Đạt có chút đau đầu mà nhìn Lục An Nhiên và Kỷ Linh. “Có sao?” Kỷ Linh cười tủm tỉm nói: “Là cậu mua quá ít rồi đó Lâm Đạt! chỉ có hai hộp bánh poky nhỏ xíu với một hộp kẹo bạc hà thôi ư, như vậy thật sự đủ ăn sao? Nghe nói ngày mai là phải ngồi xe hai tiếng đồng hồ lận đó.”

“Mình bị say xe, cho nên trước khi lên xe mình sẽ uống thuốc say xe, ngồi trên xe phát ngốc hai tiếng đồng hồ, mình sẽ ngủ cho qua giờ.” Lâm Đạt đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.

“Chán chết luôn!” Kỷ Linh quàng tay qua vai của Lục An Nhiên: “An Nhiên, cậu sẽ không say xe mà ngủ luôn chứ?”

“Không.” Lục An Nhiên từ trước đến nay vẫn chưa say qua xe.

“Vậy thì mình sẽ ngồi chung với cậu.” Kỷ Linh gật gật đầu: “Mới có người cùng nói chuyện.”

“Hơ hơ...” Lục An Nhiên cười, cô rất thích tính cách của Kỷ Linh: “Mình sẽ đem theo vài quyển truyện tranh nữa!”

“Được đó!” Kỷ Linh cười nói: “Đã rất lâu rồi mình không xem truyện tranh! Ba mẹ mình luôn nói lên Sơ Trung là phải tập trung học hành cái gì đó! Phiền chết được!”

“Cậu nên hỏi An Nhiên trước là có đồng ý ngồi xe của trường với cậu hay không tốt hơn đó!” Lâm Đạt nói.

“À?” Kỷ Linh đưa tay vỗ trán: “Đúng rồi! An Nhiên, cậu có đi xe chung với tụi mình không!”

“Ơ?” Lục An Nhiên đột nhiên nhớ về kiếp trước, kiếp trước cô chính là không cùng đi xe với mọi người, vốn dĩ không phải là cô không muốn đi chung, mà là do Sở Dao cảm thấy việc chen chúc với mọi người trên chiếc xe đó rất đáng ghét, sau đó liền nhờ tài xế Trương lái xe đi theo sau đoàn xe của trường đến nơi dã ngoại, sau khi đến nơi, Lục An Nhiên rõ ràng cảm giác mọi người đền trốn tránh cô, cô rõ ràng đã đem theo rất nhiều đồ ăn vặt cùng với truyện tranh, nhưng cơ bản là không có người tình nguyện cùng cô chia sẻ. Đây thật sự không phải là ký ức tốt đẹp gì! Kiếp này cô nhất định sẽ cùng với mọi người ngồi xe của trường: “Đương nhiên sẽ cùng đi với cậu chứ!”

“Yahoo!” Kỷ Linh vui vẻ cười lên.

Sau khi thanh toán xong, mọi người xách theo những bao lớn bao nhỏ đồ ăn cùng chia tay nhau đi về nhà, vì nhà của Ngô Cương ở gần phố đi bộ mua sắm, cho nên cũng cùng với mọi người tạm biệt Lục An Nhiên mà đi về trước, nhưng mà nhà của Kỷ Linh và Lâm Đạt thì lại rất là xa, cho nên Lục An Nhiên vẫn quyết định cho tài xế Trương đưa hai người đó về nhà.

Sau khi gọi điên thoại cho tài xế Trương đến rước, Lục An Nhiên rủ Kỷ Linh cùng Lâm Đạt bước vào một nhà sách ngay phố đi bộ để mua một quyển nhật ký mới, tất cả đều mới mẻ, cô cũng nên ghi lại những điều mới mẻ của bản thân. Hai kiếp làm người, thói quen viết nhật ký của cô vẫn không thay đổi.

Lần lượt đưa Kỷ Linh và Lâm Đạt về nhà, Lục An Nhiên cũng về nhà của mình, lúc bước vào cửa nhà liền nhìn thấy cả nhà Lục Quân Phong đều có mặt ở phòng khách với một vẻ mặt khá là nghiêm túc, Lục Kiếm Hào ngồi ở vị trí chủ vị uống trà, nhìn thấy Lục An Nhiên trở về, mới nâng lên mí mắt: “Về rồi à?”

“Dạ! Con về rồi thưa ông nội.” Lục An Nhiên đi đến bên cạnh ngồi xuống sô pha: “Chú hai, thím hai hai người đến rồi à!”

“Ừ! Sao hôm nay thím cảm thấy con về có hơi trễ một chút?” Từ Liên Tâm sờ sờ đầu của Lục An Nhiên.

“Hôm nay đáng lẽ con được về sớm hơn so với bình thường một tiếng đồng hồ, nhưng con lại với bạn bè đi đến phố đi bộ mua sắm, mọi người cùng nhau mua đồ ăn vặt hay gì đó.” Giọng nói Lục An Nhiên vừa phát ra, chú Trương cũng cùng lúc từ ngoài bước vào cửa nhà mang theo một bao đồ ăn vặt mà Lục An Nhiên đã mua: “Đại tiểu thư, tôi đem lên lầu giúp cô nhé?”

“Dạ.” Lục An Nhiên gật đầu trả lời.

“Woa! Nhiều đồ ăn vặt như thế, An Nhiên, em đây là muốn ăn cho mập lên sao!” Lục An Minh là con trai thứ hai của Lục Quân Phong, chỉ lớn hơn Lục An Nhiên bốn tuổi, tính tình vẫn còn chưa trưởng thành ổn trọng, ngày thường cũng thích chơi đùa với Lục An Nhiên. Kiếp trước Lục An Nhiên vẫn là rất sợ người anh họ thích trêu người này.

“Sẽ không ăn đến mập đâu!” Lục An Nhiên tranh luận lại: “Kỷ Linh đã nói rồi, đồ ăn vặt được đựng trong một ngăn khác của bao tử!”

“Kỷ Linh?” đây thật sự vẫn là lần đầu tiên tại Lục gia Lục An Nhiên lại nhắc đến người khác ngoài Sở Dao ra, Lục Quân Phong nghĩ ngợi: “Bạn học của con sao?”

“Đúng vậy, là bạn học cùng lớp.” Lục An Nhiên trả lời.”

“Thím sớm cảm thấy An Nhiên nên kết giao nhiều bạn bè hơn.” Từ Liên Tâm gật đầu nói: “Lứa tuổi này nên kết giao thêm nhiều bạn bè mới đúng! Nhưng mà đừng học giống như anh Minh của con! Lúc nó bằng tuổi con thật sự là đã kết giao rất nhiều hồ bằng cẩu hữu!”

“Mẹ!” Lục An Minh hiển nhiên không thích hành vi phá đám của mẹ mình, vì thế tức giận: “Đều là chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến hắn ta làm cái gì chứ?”

“Còn không cho nói nữa cơ!” Từ Liên Tâm cho đứa con trai thứ hai của mình một cái liếc mắt, lại sờ sờ khuôn mặt của Lục An Nhiên, đối với Kỷ Nhu vẫn luôn ngồi một bên mỉm cười nói: “Qủa nhiên vẫn là sinh con gái tốt hơn!”

“Về chuyến đi dã ngoại…” Lục An Thạc là anh trai của Lục An Minh so với Lục An Minh chững chạc và ổn trọng hơn nhiều, tính cách cũng giống với Lục Quân Phong một chút: “Có cần tài xế chở em tới nơi đó không?”

“Không cần đâu, em cũng giống như các bạn học, tập trung ở trước cổng trường, sau đó sẽ cùng với mọi người ngồi xe của trường qua đó.” Lục An Nhiên cười nói: “Em đã hứa với các bạn học rồi.”

“Cũng tốt.” Từ Liên Tâm gật gật đầu: “Ngày mai khi đi dã ngoại nhớ chú ý an toàn nhé!”

“Có cần phái theo vệ sĩ âm thầm bảo vệ không?” Lục Quân Phong cũng có lo lắng của mình, dù gì Lục An Nhiên cũng là thiên kim đại tiểu thư của Lục gia, hiện tại cả thành phố S này cũng đều đã biết được địa vị của Lục An Nhiên trong Lục gia, có người muốn bắt cóc Lục An Nhiên cũng không có gì kỳ lạ, ngày thường ở trường học luôn có người của Lục gia, đưa đón thì có chú Trương, nhưng mà ở nơi dạ ngoại... vẫn là có chút nguy hiểm!

“Không cần phải khoa trương như thế đâu...” Lục An Nhiên đã hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không rời khỏi tầm mắt của các bạn học và giáo viên, cô cũng hy vọng rằng nhóm người xấu đó sẽ không lớn gan lớn mật như vậy, công khai cướp người hay gì đó. Nhưng mà việc phái theo vệ sĩ âm thầm bảo vệ thì có chút hơi quá... như vậy không phải là lại giống như kiếp trước sao? Mọi người đều trốn tránh hay gì đó... không tốt không tốt!

“Con có quen biết một người!” Lục An Minh mở miệng nói: “Là người cùng chơi với con từ nhỏ đến lớn, ba năm trước đã làm lính đặc chủng rồi, gần đây cậu ấy cũng đang trong kỳ nghỉ, con gọi điện cho cậu ấy, ngày mai để cậu ấy đi theo quan sát như vậy không phải được rồi sao!”

“Là ai thế! Đáng tin không?” Từ Liên Tâm hiển nhiên đối với người con trai thứ hai của mình không tin tưởng được này lộ ra nghi ngờ sâu sắc.

“Rất đáng tin!” Lục An Minh thấy mẹ ruột của mình có sự nghi ngờ đối với bản thân như vậy có chút nổi nóng: “Rất đáng tin cậy!”

“Ừm...” Lục Kiếm Hào hiển nhiên cũng không yên tâm cho lắm: “Tên là gì?”

“Tiết Định An.” Lục An Minh trả lời: “Là Tiết gia của thành phố R.”

“Tiết gia sao?” lông mày nhíu chặt của Lục Kiếm Hào dãn ra: “Nếu như là Tiết gia, vẫn là rất đáng tin cậy. Vậy thì chọn cậu ấy đi! An Nhiên, con nói cho anh Minh ngày mai đi dã ngoại chỗ nào, để nó lập tức liên lạc với Tiết Định An của Tiết gia.”

“Ơ...” Lục An Nhiên vẫn là có chút khó xử, mặc dù mọi người đều đang lo lắng cho sự an nguy của cô khiến cho cô cảm thấy rất cảm động! Nhưng cô thật sự không muốn để cho bản thân trở nên đặc biệt như thế, như vậy cô lại sẽ bị mọi người xa lánh... cắn cắn môi, Lục An Nhiên vẫn là từ chối ý tốt của mọi người: “Thật sự không cần đâu! Ngày mai nhất định con sẽ luôn ở cùng với các bạn học, mọi người yên tâm đi! Hiếm khi được đi dã ngoại, con thật sự không muốn mọi người đều chú ý đến con!”

Thấy thái độ kiên quyết của Lục An Nhiên, mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẫn là rất khó mà đáp ứng được. Đứa nhỏ trưởng thành rồi, đều đã tự có suy nghĩ riêng của mình, nếu đổi lại là bọn họ cũng đều không muốn sống dưới ánh mắt của người khác như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.