Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 118: Chương 118: Chiêu nạp nhân tài, kỳ nghỉ 11 ngày




Buổi trưa chủ nhật, Lục An Minh mang theo một cái vali nhỏ tới, vali màu đen bằng da, bên trong chứa 200 ngàn tiền mặt theo ý của Lục An Nhiên, ăn cơm trưa xong, mọi người lại ngồi nói chuyện với nhau một chút, Hoa Đạo Lâm liền mang theo học muội của anh đến đây.

“Là chị?” vừa gặp học muội của Hoa Đạo Lâm, Lục An Nhiên liền kinh ngạc mà nhìn vào đối phương, nhưng trạng thái kinh ngạc này cũng chỉ diễn ra trong mười mấy giây ngắn ngủi, sau đó liền trở lại bình thường: “Hà tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Chào cô, Lục tiểu thư!” Hà Lăng Sương vươn tay ra bắt tay với Lục An Nhiên.

“Hai người quen nhau à?” Hoa Đạo Lâm nhìn hai người.

“Hà tiểu thư là thiết kế sư của công ty thiết kế Hội Mộng, nhà hàng mới của em chính là nhờ vào Hà tiểu thư giúp đỡ thiết kế!” Lục An Nhiên giải thích.

“Sao lại nói như vậy, bản thiết kế Lục tiểu thư cho tôi xem đã vô cùng hoàn thiện rồi, bất luận là khái niệm thiết kế hay là phong cách, đều khiến cho tôi vô cùng chấn động! Nếu như sau này Lục tiểu thư muốn đi theo con đường thiết kế sư nhất định sẽ đạt được thành công lớn!” ánh mắt Hà Lăng Sương chân thành.

“Thiết kế thì thôi đi! Tôi chỉ muốn kinh doanh thật tốt nhà hàng này mà thôi.” Lục An Nhiên phất phất tay: “Thiết kế vẫn nên giao cho những người có chuyên môn như Hà tiểu thư đây thôi!”

“Không biết hôm nay Lục tiểu thư gọi tôi đến đây là...” Hà Lăng Sương trực tiếp hỏi.

“Là như vậy, nhà hàng của tôi năm sau bắt đầu kinh doanh, tôi muốn một bản đồ thiết kế, bao gồm đồ vật may mắn, biểu tượng kinh doanh, và cả bảng hiệu thiết kế của nhà hàng, toàn bộ những thứ này tôi đều muốn toàn quyền giao cho Hà tiểu thư thiết kế!” Lục An Nhiên nói: “Đương nhiên, sau này sẽ còn có những thứ liên quan cần thiết kế, đều cần đến Hà tiểu thư giúp đỡ.”

“Theo như tôi biết, Lục thị có bộ phận tuyên truyền riêng, những thứ này Lục thị đều có thể tự mình thiết kế ra không phải sao?” sau khi nói ra nghi vấn của mình Hà Lăng Sương còn không quên bổ sung thêm: “Đương nhiên, sự ưu ái của Lục tiểu thư đối với tôi khiến tôi cảm thấy bản thân vô cùng vinh hạnh.”

“Lục thị thật sự có bộ phận tuyên truyền riêng, không giấu gì Hà tiểu thư, mẹ tôi chính là người đứng đầu bộ phận tuyên truyền quảng cáo của Lục thị, nhưng chi nhánh nhà hàng này không giống với những chi nhánh khác, tôi phải bài trừ đi tất cả toàn bộ định kiến, toàn bộ đều phải dựa theo cách nhìn hoàn toàn mới, tôi rất thưởng thức Hà tiểu thư, tôi cảm thấy sự hợp tác giữa chúng ta sẽ rất vui vẻ!” Lục An Nhiên cười mỉm.

Hà Lăng Sương nhìn vào cô gái chưa tới 15 tuổi ở trước mặt, lần đầu có cảm giác sùng bái, không chỉ ở cử chỉ và hành động của Lục An Nhiên, mà là từ khí chất xuất ra từ cô, Lục An Nhiên đem lại cảm giác tin tưởng và tín nhiệm cho Hà Lăng Sương, không chỉ có thế, cô có một loại cảm giác rất mạnh liệt, cô gái ân cần chu đáo ngồi trước mặt này không còn bao lâu nữa sẽ trở thành một nhân vật lớn không thể khinh thường của toàn quốc gia Z thậm chí là toàn thế giới.

“Lăng Sương? Lăng Sương?!” Hoa Đạo Lâm nhìn thấy Hà Lăng Sương cứ nhìn vào Lục An Nhiên mà ngây ngốc liền cảm thấy không được hay cho lắm nên lấy khuỷa tay huých vào người cô.

Lúc này Hà Lăng Sương mới sực hồi tỉnh, vuốt vuốt mái tóc bên tai rồi mới mỉm cười: “Tôi rất vui vì có được cơ hội này!” tự mình hướng Lục An Nhiên vươn tay ra: “Chúc cho chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!” Lục An Nhiên cũng vươn tay ra bắt tay với Hà Lăng Sương.

“Hơ hơ, xem ra tôi hoàn toàn không có đất dụng võ mà!” Hoa Đạo Lâm ngượng ngùng cười, thì ra hai người này sớm đã có quen biết.

“Anh Hoa.” Lục An Nhiên cười ngoắc ngoắc tay với Lục An Minh, người phía sau đưa chiếc vali màu đen lên. Lục An Nhiên mở chiếc vali ra sau đó đẩy đến trước mặt Hoa Đạo Lâm.

“Đây là… ý gì?” Hoa Đạo Lâm nhìn thấy vali đầy tiền này liền sửng sốt.

“Nhà hàng mới của em cần nhân thủ giúp đỡ! Đây là tiền ký hợp đồng, nếu anh có hứng thú xin anh nhận cho!” nụ cười của Lục An Nhiên mang theo vẻ chân thành.

“Ơ…” Hoa Đạo Lâm không nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện như vậy nhất thời ngây người.

“Lương tháng 3 vạn, cuối năm có chia lợi tức và thưởng tiền thưởng. Mỗi năm có 15 ngày nghỉ có lương.” Lục An Nhiên nói ra điều kiện của cô: “Em muốn mời anh Hoa làm giám đốc kinh doanh của nhà hàng này, cùng với anh An Minh giúp đỡ em.” Kinh doanh nhà hàng mới nơi nào cũng cần tiền, sự giúp đỡ của Lục thị vốn không nhiều, cô cũng chỉ có thể tạm thời cho Hoa Đạo Lâm nhận mức lương này.

“Hoa Hoa cậu nhận lấy đi!” trên mặt Lục An Minh mang theo ý cười: “Cùng làm việc với tôi không tốt sao?”

“Đúng đó Hoa Hoa! Không phải lúc này cậu cũng đang cần tiền sao?” Tiết Định An nói: “Vả lại tôi cảm thấy làm công việc tiêu thụ danh thiếp này cũng không phải kế hoạch lâu dài!”

“…” Hoa Đạo Lâm vẫn còn chút do dự, mặc dù mỗi lần bán hàng thành công thì khoản tiền nhận được cũng không ít, ví dụ như đơn hàng lần này của Lục An Nhiên anh cũng đã kiếm được hơn 1 vạn, nhưng mà đối với những đơn hàng này mà nói, vốn không phải tháng nào cũng có, vận khí tốt thì mỗi tháng có thể kiếm được 5 6 vạn, vận khí không tốt thì mỗi tháng cũng chỉ có thể kiếm được 2 3 vạn, sự chênh lệch thật sự rất lớn. Anh còn có một em gái đang học Cao trung, anh cần tiền… rất cần tiền! Chỉ là, anh cũng có nỗi lo lắng của bản thân, anh đã chứng kiến sự thịnh vượng nhất của Hoa thị cũng tận mắt nhìn thấy sự thất bại của nó… anh không xác định được là cô gái 15 tuổi trước mặt này thật sự có đáng để anh đi theo hay không.

“Học trưởng, đáp ứng đi!” Hà Lăng Sương nhìn sang Hoa Đạo Lâm.

Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Hà Lăng Sương, Hoa Đạo Lâm gật đầu sau đó lại quay qua Lục An Nhiên: “Được!”

“Hơ hơ, vậy em xin cảm ơn anh Hoa!” Lục An Nhiên cười sáng lạn, mặc dù nhìn cô nhẹ nhàng thoải mái, thật ra lòng bàn tay cô cũng sớm chảy đầy một tầng mồ hôi mỏng, cô thật sự không thể xác định được Hoa Đạo Lâm rốt cuộc có đồng ý hay không, bởi vì lương tháng 3 vạn này đối với một số người thì rất nhiều, cơ bản những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố S đều thuộc mức này, nhưng đối với tinh anh như Hoa Đạo Lâm vốn dĩ lương khởi điểm phải là 5 vạn, nhưng cô chỉ có thể lấy ra bấy nhiêu! Đây là chuyện cô không có biện pháp nào. Đương nhiên, đây là mức giá thấp nhất, chỉ cần nhà hàng mới này phát triển tốt, tăng lương chính là vấn đề đầu tiên! Chỉ là chuyện này cô sẽ không nói với Hoa Đạo Lâm, bởi vì nhân công cần nhất chính là thực tế và tiền lời thu được, vẽ ra một cái bánh lớn như thế, nếu như không hoàn thành được, kết quả chỉ là làm cho công nhân cảm thấy bất mãn và sự tín nhiệm đối với doanh nghiệp sẽ mất đi mà thôi! Đây là điều mà Lục An Nhiên đọc được trong sách tâm lý học, bản thân cô tự cảm nhận được lời này rất là đúng.

Rời khỏi Lục gia, Hoa Đạo Lâm mang theo vali nhìn Hà Lăng Sương nói: “Lăng Sương, có phải em cảm thấy là dù gì thì anh cũng cần tiền nên bảo anh tạm thời đáp ứng.”

“Làm sao có thể?” Hà Lăng Sương nhàn nhạt cười dừng cước bộ trịnh trọng nhìn vào đôi mắt của Hoa Đạo Lâm: “Học trưởng, Lục An Nhiên này sau này tuyệt đối sẽ không phải là người thích nhàn nhã! Anh đi theo cô ấy, tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại!”

Đây là lần đầu tiên Hoa Đạo Lâm nghe được một lời bình luận cao như thế xuất phát từ miệng của Hà Lăng Sương, hiện tại cũng hơi kinh ngạc mà cười nhạt: “Anh biết rồi.”

Tiễn Hoa Đạo Lâm và Hà Lăng Sương xong, Lục An Nhiên quay về phòng học bài, từ trong cặp rớt ra một phần văn kiện, cô cầm phần văn kiện từ dưới đất lên, mở ra xem. Phần văn kiện này là do Long Ngọc Tinh đưa cho cô, kịch bản của <Mai Lặc Tư mau chạy đi!>, nhìn vào quyển kịch bản này, Lục An Nhiên đọc một câu rồi lại một câu, biểu tình hợp lý, ngữ điệu phù hợp, động tác và hành động đều rất đáng để thưởng thức. “Ba” một tiếng mạnh mẽ đem quyển kịch bản gập lại, Lục An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, kiếp trước không được diễn vai nhân vật em gái là một nuối tiếc lớn của cô, không vì gì khác, chỉ là vì cô khổ khổ cực cực luyện tập, thành thành thật thật đọc thuộc lời kịch, thậm chí còn mời đến những diễn viên có kinh nghiệm thâm sâu để học hỏi bí quyết… toàn bộ tất cả những việc này… đều bị Sở Dao hủy hoại, toàn bộ cuộc sống huy hoàng của cô đều bị Sở Dao thay thế… đem quyển kịch bản ném vào thùng rác, Lục An Nhiên ngồi vào bàn học, mặc dù đây là tiếc nuối của cô, nhưng cô biết là bản thân còn có nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đứng trước Lục thị, trước Kỷ Nhu, loại nuối tiếc này của bản thân cô vốn không được xem là cái gì!

Không dễ dàng gì mới có thể đem cuộc sống của cô hồi sinh một lần nữa! Cô phải sống sao cho càng có ý nghĩa!

Tuần cuối cùng học quân sự, buổi sáng vẫn như cũ là những tiết học văn hóa, buổi chiều học quân sự, Kỷ Linh và những học sinh tham gia vở kịch đi theo luyện tập, thời gian một tuần nói dài không dài ngắn cũng không ngắn, một tuần sau chính là kỳ nghỉ ngắn 11 ngày mà toàn bộ học sinh đều mong đợi!

Mà kỳ nghỉ ngắn 11 ngày này cũng không phải là toàn bộ mọi người đều vui mừng, ví dụ như nói đến Kỷ Linh vẫn còn phải tiếp tục tập luyện này…

“An Nhiên… vốn dĩ mẫu thượng đại nhân nhà mình muốn đưa mình đi du lịch nước ngoài đó… nhưng mà mình còn phải luyện tập… hu hu hu…” nắm lấy điện thoại, Kỷ Linh nằm bò trên giường kêu khổ không dứt.

“Nha đầu này! Lúc đó kêu gào không muốn học quân sự là cậu, không dễ dàng gì cho cậu cơ hội, hiện tại lại gào khóc không muốn luyện tập...” Lục An Nhiên không biết nói gì lắc lắc đầu: “Tham lam quá thì không có kết quả tốt đâu nhé!”

“Mình biết mà!” Kỷ Linh bĩu môi: “Nhưng mà cũng không cần người ta tức giận vậy đâu! Mình chính là mở to mắt tiễn mẫu thượng đại nhân cùng với bạn trai của bà ấy phong quang vô hạn mà lướt đi đó!”

“Bạn trai?” Lục An Nhiên sửng sốt: “Ba của cậu đâu? Ly hôn?”

“Ba mình đã bệnh và mất khi mình còn rất nhỏ.” Kỷ Linh chơi với chính ngón tay của mình nói: “Mình không có ấn tượng gì về ba mình cả, nhìn ảnh thì chính là một người đàn ông đẹp trai đó!”

“Ồ...” Lục An Nhiên ngây ra: “Như vậy à...” nhất thời cô cũng không biết tiếp theo nên nói gì.

“Nói ra thì, ngày mai có phải là sinh nhật của dì không?” Kỷ Linh hỏi.

“Ừm, đúng vậy!” Lục An Nhiên trả lời: “Ngày mai là sinh nhật của mẹ mình.”

“Trước đây có nghe cậu nhắc đến, mình liền nói với mẹ, bà ấy giúp mình chuẩn bị quà, bảo mình đưa qua!” Kỷ Linh nói: “Ngày mai mình đưa quà qua đó nhé!”

“Vậy cậu không đi luyện tập sao?” Lục An Nhiên hỏi.

“Mình sẽ dời lịch!” Kỷ Linh nói: “Cách diễn và lời thoại của mình sớm đã không có vấn đề rồi, học trưởng Phượng Lập Hành cùng diễn với mình không phải tân lang sao, nhưng anh ấy vẫn luôn không hề xuất hiện, cách diễn của Mai Lặc Tư thì vẫn còn xuất hiện nhiều sai lầm, hai ngày nay cậu ấy vẫn còn đang luyện lại, cho nên ngày mai mình xin nghỉ một ngày thì bọn họ cũng sẽ không nói gì đâu! Mình sẽ xin nghỉ phép bệnh!” Kỷ Linh xoay người một cái tiếp tục nói: “Đúng lúc cậu cũng có thể giúp mình tập luyện, mình cảm thấy cậu dạy mình so với Hội học sinh dạy mình tốt hơn rất nhiều!”

“Được thôi!” Lục An Nhiên cũng biết lời kịch của vai diễn em gái này không nhiều, chủ yếu chính là biểu tình và động tác phải nghiên cứu cẩn thận: “Vậy ngày mai chúng ta gặp nhé!”

“Ừm! Bye bye!” Kỷ Linh cười hề hề tắt điện thoại, nhẩm theo một bài hát nào đó và với lấy một bịch đồ ăn vặt.

So với sự nhẹ nhàng và khoan khoái của Kỷ Linh, tâm tình của Lục An Nhiên lại rất nặng nề, ngày mai, còn có một trận đánh đang đợi cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.