Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 75: Chương 75: Có thể phá thai không, không được khóc




Cầm lấy phiếu khám bệnh, Tần Thư Hàm và mẹ Tần một đường đi tới phòng khám bệnh, hiện tại là giờ cơm trưa, phòng khám vốn không hề nhiều người, nữ bác sĩ cầm lấy phiếu khám bệnh nói: “Thai lớn được 2cm rồi, trạng thái rất ổn, bình thường phải kiêng ăn một chút, đừng làm kiệt sức quá. Sẽ cảm thấy rất thích ngủ, chán ăn, các triệu chứng nghén và buồn nôn, đây là loại phản ứng bình thường. Cô cũng không cần lo lắng quá, nhớ là đúng hẹn tới tái khám.”

“Hiện tại phá bỏ cái thai đối vời người mẹ có ảnh hưởng gì lớn không?” Mẹ Tần hỏi.

“Mẹ!” Tần Thư Hàm lập tức ôm lấy bụng của mình: “Con sẽ không phá bỏ đứa con! Tuyệt đối không!”

“Đứa con gái này…” mẹ Tần một bộ dạng khó xử, con gái 26 tuổi, lại có thai trước khi kết hôn, khăng khăng không muốn nói ra bố đứa trẻ là ai! Phải biết là cái xã hội hiện nay, một đứa con gái không kết hôn mà có con phải chịu bao nhiêu khinh thường, bao nhiêu thị phi? Đặc biệt là bên cạnh cũng không có sự chăm sóc của người đàn ông, chuyện này làm sao có thể chứ?

“Đây là con của con! Con nói muốn nuôi nó trưởng thành, chính là muốn nuôi nó trưởng thành!” Tần Thư Hàm một mặt kiên định.

Nhìn thấy con gái có bộ mặt kiên định như vậy, mẹ Tần cũng thập phần đau lòng, làm một người mẹ, có người mẹ nào lại không mong muốn con cái của mình có thể hạnh phúc ấm no suốt một đời chứ? Nhưng mà... đứa bé này ngay đến cả ba nó còn không biết là ai xác định sẽ là một cái tai họa liên lụy đến lợi ích của Tần Thư Hàm suốt đời! Bà cũng là một người mẹ, bà biết rằng đối với một người phụ nữ mà nói, con cái đại diện cho cái gì, bà cũng rất đau lòng, nhưng mà vì suy nghĩ cho tương lai sau này, bà thật sự không hi vọng Tần Thư Hàm sinh cái tai họa này ra: “Thư Hàm, con nghe mẹ nói, con còn trẻ! Con cái sau này vẫn có thể có được, sau này con còn có thể kết hôn sinh con. Mẹ thấy Tín Hồng rất tốt...”

“Mẹ!” Tần Thư Hàm thanh âm nghiêm khắc trả lời mẹ Tần: “Cuộc đời này con có đứa con này là đủ! Bạch Tín Hồng cho dù có tốt hơn đi chăng nữa cũng không phải người con yêu! Con sẽ không kết hôn! Con cầu xin mẹ! đừng ép con!”

“Con…” Mẹ Tần thật sự không biết nên nói thêm gì nữa.

“Chuyện này…” qua lời nói của hai mẹ con nữ bác sĩ cũng có thể hiểu được một hai phần, do dự một chút mở miệng nói: “Từ trong báo cáo xét nghiệm máu có thể thấy được, sản phụ đã mang thai 9 tuần, bây giờ nếu như phá thai tác hại đối với sản phụ rất lớn, vả lại tỷ lệ mang thai lại của sản phụ là rất thấp có thể gây vô sinh suốt đời.”

“Chuyện này…” mẹ Tần nghe xong lời bác sĩ cũng có chút do dự.

“…” Tần Thư Hàm nhìn sang mẹ Tần: “Mẹ, con cầu xin mẹ!” cô mang thai 9 tuần, tình trạng ốm nghén cũng không nghiêm trọng lắm, cũng không có những phản ứng khác mà một sản phụ bình thường nên có, cô biết rằng đứa con của cô nhất định rất nghe lời, mới không gây phiền phức cho cô… cô thật sự rất là yêu thương đứa trẻ này… rất yêu rất yêu… cô sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương đứa trẻ, nhất định sẽ để cho đứa con này khỏe mạnh vui vẻ mà trưởng thành…

“Tôi biết rồi…” mẹ Tần vô lực buông lõng hai vai: “Đi thôi…” bà cũng chỉ xin nghỉ phép trên trường có nửa ngày, vốn dĩ là một chủ nhiệm lớp trọng điểm Cao trung, xin nghỉ nửa buổi đã rất khó, hiện tại ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi…

“Cám ơn bác sĩ, tạm biệt!” Tần Thư Hàm cười mỉm với bác sĩ, sau đó đi theo mẹ Tần rời khỏi phòng khám.

Hai mẹ con một trước một sau rời khỏi phòng khám, lúc đi đến trước cửa bệnh viện, Tần Thư Hàm nhìn sang mẹ Tần: “Mẹ, con lái xe đưa mẹ đến trường nhé!”

“Không cần đâu, mẹ tự mình gọi xe là được rồi.” mẹ Tần cự tuyệt Tần Thư Hàm, trong lòng bà vẫn còn rối loạn thành đoàn, từ lúc Tần Thư Hàm nói với bà chuyện mang thai, lòng bà vẫn cứ giống như bị một tảng đá đè trúng, hít thở không thông: “Con cũng chỉ xin nghỉ nửa buổi, cũng không thuận đường.”

“Dạ.” Tần Thư Hàm cũng biết hiện tại để cho mẹ yên tĩnh một lúc là tốt nhất, liền cũng không nói nhiều: “Con đi bắt xe cho mẹ.” Dứt lời liền đi đến bên lề đường bắt xe, ước chừng qua khoảng 5 6 phút, mới có một chiếc taxi đi đến, Tần Thư Hàm vẫy tay tạm biệt: “Mẹ, tới trường rồi gửi tin nhắn cho con nhé!” sau đó cẩn thận ghi nhớ lại bảng số xe của chiếc taxi.

Tiễn mẹ Tần đi xong, Tần Thư Hàm hít thở một hơi hướng đến bãi đậu xe đi đến. Cô biết là ba mẹ sẽ không đồng ý để cô sinh đứa trẻ này ra, nhưng những chuyện mà cô đã quyết định, liền không thể thay đổi. Cô rất yêu Lục An Duy, nếu như hai người đã không thể có được kết quả gì, cô muốn giữ lại đứa trẻ này, đây là món quà đẹp nhất mà thượng đế đã ban cho cô…

Nhớ đến Lục An Duy, Tần Thư Hàm liến nhớ đến bức ảnh của anh trong điện thoại của Lục An Nhiên, tâm không khỏi một trận đau thắt, hôm qua vì chuyện của Lục An Duy mà cô quay qua quay lại cũng không tài nào ngủ được, cho đến khi trời sáng mới trong bộ dạng hoảng hốt nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại. Đêm hôm nay vẫn là nên gọi một cuộc điện thoại cho Lục An Nhiên, hỏi vấn đề bức ảnh một chút… cũng không biết hiện tại Lục An Duy như thế nào? Một chiến hữu tốt qua đời, đối với anh mà nói nhất định là một chuyện đau thương nhường nào… nhưng cô thì không giúp được gì… nghĩ như vậy, liền đi đến bãi đậu xe vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng của Lục An Duy, Lục An Duy tựa như cũng đã nhìn thấy cô, trước tiên hơi sửng sốt, sau đó lịch sự gật đầu.

Giống như bị một thứ gì đó chặn ngang cổ họng, cảm nhận được sự xa cách của Lục An Duy, cả người Tần Thư Hàm tựa như bị cuốn vào hố sâu dưới lòng đất.

Bác Lục đang muốn lên xe cũng nhìn thấy Tần Thư Hàm, chủ động chào hỏi: “Cô Tần! Trùng hợp thật!”

“Bác Lục.” Tần Thư Hàm nhìn thấy ông, hơi hơi mỉm cười thanh âm có chút khô cứng.

“Thân thể cô Tần không thoải mái sao? Sao lại đi đến bệnh viện?” Bác Lục hỏi.

“Không sao, con đi cùng bạn bè đến đây.” Tần Thư Hàm có chút chột dạ, chuyển chủ đề hỏi ngược lại: “Bác Lục thì sao ạ?”

“Haizzz... Không có gì... là do đại tiểu thư lo lắng cho bộ xương già này của tôi, cứ luôn thúc giục tôi đi kiểm tra sức khỏe tổng quát! Từ sáng sớm đã giày vò đến bây giờ.” Bác Lục cười cười.

“Chú ý hơn đến tình trạng sức khỏe của mình là tốt mà.” Tần Thư Hàm cười nói: “Vậy bác sĩ nói thế nào?”

“Haizzz…” Bác Lục nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Cũng không có gì.” Chỉ là bộ dạng kia giống như là già thêm mười tuổi chứ đâu giống như lời nói không có gì chứ!

“Ồ... Không có gì là tốt rồi...” thấy bác Lục giống như là không muốn nhắc đến vấn đề này, Tần Thư Hàm cũng không hỏi nữa, chỉ là cười cười: “Bây giờ hai người cũng về luôn chứ?”

“Đi ăn chút gì đó mới về.” Bác Lục mỉm cười, hộp sữa và ổ bánh mì lúc nãy ông với Lục An Duy ăn cũng chưa no, khó khăn lắm mới kiểm tra xong, cũng nên đi ăn chút gì đó! Nhìn qua Tần Thư Hàm, bác Lục hỏi: “Cô Tần đã ăn rồi sao? Hay là cùng đi ăn nhé!”

“Con...” Tần Thư Hàm định nói là mình đã ăn rồi, nhưng bụng dạ lại không khách khí mà kêu réo lên: “À... Con về trường học ăn!”

“Trường học! Lúc này nhà ăn ở trường cũng không còn gì để ăn nữa đâu.” Bác Lục cười mời Tần Thư Hàm lên xe: “Cô Tần cứ đi ăn chung với chúng tôi đi!”

“Con tự mình lái xe.” Tần Thư Hàm vẫn có ý uyển chuyển cự tuyệt.

“Ngồi một chiếc xe đi thôi!” bác Lục nói: “Đang là giờ trưa, chỗ đậu xe trước cửa nhà hàng cũng khó tìm. Dùng xong cơm quay lại lấy xe cũng được mà.”

“Cũng được!” Tần Thư Hàm chỉ có thể kéo căng da đầu mà đáp ứng.

Sau khi lên xe, Tần Thư Hàm câu được câu không nói chuyện với bác Lục, đến nhà hàng ăn vào bụng cơm canh nóng hổi, Tần Thư Hàm cảm giác cơm canh nhạt nhẽo, tùy tiện ăn vài miếng lót dạ, liền tính là đã giải quyết xong. Ăn cơm xong, bác Lục nhiệt tình nói là mình sẽ tự bắt xe về, để Lục An Duy lái xe đưa Tần Thư Hàm về bãi đậu xe bệnh viện để lấy xe, không cho Tần Thư Hàm có cơ hội cự tuyệt, liền bắt một chiếc xe taxi, lên xe đi mất, chỉ để lại Tần Thư Hàm và Lục An Duy ở lại.

“Ơ...” Tần Thư Hàm dùng ánh mắt liếc trộm Lục An Duy, từ lúc gặp ở bệnh viện đến bây giờ, Lục An Duy vẫn chưa hề nói với cô một câu, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, trong lòng Tần Thư Hàm không khỏi có chút thất vọng.

“Lên xe.” Mở cửa xe ra, Lục An Duy ngồi vào ghế lái, mở miệng nói câu đầu tiên.

“Ừm.” Tần Thư Hàm đáp lại một tiếng, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Lục An Duy khởi động xe, mắt nhìn thẳng. Tần Thư Hàm giả vờ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, trong lòng loạn thành một đoàn, qua một hồi lâu mới do dự mở miệng nói: “Cái đó... hôm qua... về chuyện... chiến hữu của anh... anh không nên buồn bã quá...”

“...” biểu tình của Lục An Duy rõ ràng là cương cứng không được tự nhiên qua một lúc sau đó mới đáp một tiếng: “Ừm.” Vốn dĩ cơ hội để cho hai người có thể nói chuyện riêng với nhau như vậy là rất hiếm, nên trong lòng anh cũng có chút trộm mừng, nhưng lời nói của Tần Thư Hàm, thật sự giáng cho anh một đòn thật mạnh. Anh đang mừng trộm gì chứ? Không phải anh đã quyết định rồi sao? Sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa, sẽ không gây cho cô tổn thương, chỉ cần lén lút quan sát là được, ở một nơi không xa bảo vệ cô.

Như vậy, cho dù có một ngày chính mình chết trận, đại khái cô cũng sẽ không quá đau lòng, đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng lắm đối với cuộc sống của cô. Cô sẽ kết hôn, sinh con. Cùng với người đàn ông có thể cho cô một mái ấm hạnh phúc sinh hai ba đứa con... như vậy là tốt rồi!

Đến bãi đậu xe bệnh viện, Tần Thư Hàm chân trước bước xuống xe, cửa xe liền bị Lục An Duy ngồi trên xe khóa lại, sau đó tăng tốc lái xe rời đi.

Lời tạm biệt của Tần Thư Hàm bị nghẹn trong cổ họng biến thành ủy khuất, giọt nước mắt to như hạt đầu trào ra khỏi hốc mắt, bước được bước không ngồi lên xe của cô, ghé vào tay lái liền khóc to thành tiếng.

Rõ ràng đây chính là kết quả cô mong muốn! Không phải đã nói rõ rồi sao? Không hạn chế anh, không tham dự vào cuộc sống của anh, không cưỡng ép anh chịu trách nhiệm với cô và đứa bé, chỉ muốn âm thầm yêu anh như vậy là được, một thân đơn độc nuôi lớn đứa con của hai người.. con...

“Không... không được khóc...” Tần Thư Hàm lập tức tìm khăn giấy lau nước mắt: “Không được khóc, khóc đối với đứa trẻ sẽ không tốt! mình không được khóc… không cho phép khóc…” rất nhanh khống chế nước mắt, Tần Thư Hàm hít thở mạnh một hơi ở trên xe dặm thêm phấn mắt, sau đó lái xe đi đến trường học.

Chiếc xe của cô vừa rời khỏi bãi đậu xe bệnh viện, một chiếc xe đậu ngay góc liền không gần không xa không nhanh không chậm mà bám theo, cho đến khi Tần Thư Hàm an toàn đi đến trường học, chiếc xe đi theo cô mới quay đầu ở chỗ đèn tín hiệu ghé vào trạm xăng đổ xăng sau đó chạy về Lục gia.

Không nhìn thấy cô an toàn đến trường, anh thật sự không yên tâm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.