Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 107: Chương 107: Đưa cô ta về, bảo trì quan hệ




Lục An Hân nhìn thấy bản thân xấu hổ lớn như vậy, muốn bò ra từ đống đổ nát nhưng lại không có chút sức lực nào.

“Cái này...” Lục An Nhiên sửng sốt vội vàng đi lên đỡ Lục An Hân dậy, hiện tại vẫn còn ở Long gia, không thể để mất mặt được!

“Cút... cút mau!” lúc này Lục An Hân đã không còn tỉnh táo nữa, hai má đỏ bừng. Suy nghĩ cũng theo đó mà bay xa. Một loại hưng phấn từ sâu trong lòng trào lên, trước tiên cô ta cười lớn sau đó chỉ vào Lục An Nhiên lớn tiếng: “Lục An Nhiên cô có cái gì mà ghê gớm chứ!”

Bị Lục An Hân rống như vậy, Lục An Nhiên ngây ngốc, triệu chứng này của Lục An Hân tại sao lại giống như là đã uống say cơ chứ?

“Lục An Nhiên, tôi trộm lễ phục của cô thì đã sao? Cô căn bản không xứng với bộ lễ phục này! Toàn bộ của cô đều sẽ thuộc về tôi! Tất cả những thứ của cô tôi đều sẽ giành đi! Cô...” lời của Lục An Hân còn chưa rống xong, trên cổ đã bị người dùng tay đập vào.

“Hừ!” Tiết Định An hừ lạnh một tiếng lắc lắc tay, đem Lục An Hân đã hoàn toàn ngất đi mà vác lên vai: “An Nhiên! Đi thôi!”

“Ừm.” Lục An Nhiên nhìn Lục An Hân đã mất đi tri giác, vẫn còn cau chặt mày, ly rượu coctail mà Lục An Hân mới uống lúc nãy rốt cuộc đã bị bỏ thứ gì vào? Cư nhiên lại giống với triệu chứng của việc uống say?

“Tránh ra!” Lục An Hổ đi trước đẩy đám người đang vây xung quanh ra để dẹp đường cho đám người Lục An Nhiên có thể đi ra.

“Sở Dao!” Lục An Nhiên trước khi rời đi liếc qua Sở Dao đang lo lắng nói: “Mình đợi lời giải thích của cậu!”

“Chuyện này...” Sở Dao sửng sốt, kết quả này cùng với dự đoán của ả ta thật sự cách xa nhau 1 vạn 8 ngàn dặm! Nhìn đám người Lục An Nhiên càng ngày càng đi xa, Sở Dao cắn chặt răng, lấy điện thoại ra đem toàn bộ sự việc xảy ra đêm nay gửi cho Lâm Hạo Thịnh, vả lại còn rất là bồn chồn mà chờ đợi tin nhắn trả lời của hắn, qua khoảng 10 phút Lâm Hạo Thịnh mới trả lời Sở Dao: “Dao Dao, làm tốt lắm! Trước tiên em về nhà đi, chờ sắp xếp sau của anh!”

Thấy giọng điệu trong tin nhắn của Lâm Hạo Thịnh không hề có sự trách móc, Sở Dao thở ra nhẹ nhõm, đem điện thoại bỏ vào trong túi, sau đó quay người rời khỏi sân khấu của Long thị.

Mà Lâm Hạo Thịnh sau khi nhận được tin nhắn của Sở Dao, tâm tình trở nên thật tốt. Vốn dĩ hắn ta muốn làm cho Lục An Nhiên mất mặt trước đám đông ở yến hội của Long thị, ai ngờ được lại bị Lục An Hân làm rối loạn kế hoạch của hắn! Nhưng như vậy cũng tốt, Lục An Hân cũng sẽ là một quân cờ lợi dụng rất tốt! Ở trên trường có Sở Dao, ở nhà thì có Lục An Hân...

Lâm Hạo Thịnh ngẩng đầu nhìn ra ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ...

Lục An Nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không để cô có kết cục tốt!

“Hắt xì!” đang yên đang lành Lục An Nhiên bỗng hắt hơi một cái.

“Em cảm lạnh rồi sao?” Tiết Định An nắm vô lăng, từ kính chiếu hậu nhìn Lục An Nhiên.

“Không sao, mũi có chút ngứa.” Lục An Nhiên cau mày nói: “Cũng không biết là tiêu đề trang nhất tin tức ngày mai sẽ là cái gì.” Vừa nghĩ đến lúc rời khỏi vũ hội, những ánh đèn flash của ký giả vây xung quanh khiến cho đôi mắt của cô đến hiện tại vẫn còn cảm thấy đau nhức.

“Cô ta tự làm tự chịu, không thể trách người khác được.” Lục An Hổ không vui liếc Lục An Hân vẫn còn đang hôn mê: “Đưa cô ta về Lục gia sao?”

“Đưa về chính nhà chị ấy.” Lục An Nhiên xoa bóp huyệt thái dương đau nhức.

“Anh không biết đường.” Tiết Định An thẳng thắn nói.

“Gọi điện thoại cho chú Trương, hẹn gặp ở một chỗ nào đó, hôm nay tuyệt đối không được đưa cô ta về Lục gia!” Lục An Nhiên khẳng định nói, những chuyện xảy ra vào đêm nay quá nhiều, trong nhà còn có một Lâm Hạo Thịnh, cô chắc chắn khẳng định người mà Sở Dao muốn hại chính là cô chứ không phải Lục An Hân, Lục An Hân xui xẻo khiến bản thân trở thành “quỹ thế thân”, mà Sở Dao làm như vậy 8 9 phần không thể không liên quan đến chủ ý của Lâm Hạo Thịnh, cô không nghĩ rằng Sở Dao sẽ có được thứ thuốc tốt như thế! Chuyện xảy ra đột ngột, cô phải suy nghĩ cho kỹ lại kế sách tiếp theo. Những tin tức tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đáng kể đến bộ mặt của Lục thị ở bên ngoài, mà trước mắt nhà hàng mới sắp bước vào giai đoạn trang trí, năm sau liền bắt đầu kinh doanh, ở giữa không thể để xảy ra chuyện gì làm náo loạn được. Tạm thời cô không hy vọng Lục An Hân và Lâm Hạo Thịnh có liên hệ với nhau, phương pháp tốt nhất chính là đưa cô ta về chính nhà cô ta, sáng sớm ngày mai nếu Lục Quân An đọc được tin tức, tự nhiên sẽ không để cho Lục An Hân đi ra cửa, như vậy tạm thời sẽ để cho cô một khoảng thời gian để nghỉ tay: “Nhất định phải đưa cô ta về nhà!”

“Biết rồi!” Tiết Định An gật đầu, mặc dù không biết vì sao Lục An Nhiên lại chấp nhất như vậy, nhưng anh biết Lục An Nhiên nhất định có lý do của mình, nhìn khuôn mặt cô nghiêm túc, Tiết Định An cũng nghiêm chỉnh lại.

Mà Lục An Hổ cũng liên lạc với chú Trương, cuối cùng sau khi đã đưa Lục An Hân về nhà, đám người Lục An Nhiên cũng quay về Lục gia.

Vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Lâm Hạo Thịnh đang ngồi ở sô pha phòng khách uống trà, nhìn thấy đám người Lục An Nhiên tiến vào cửa, liền bỏ ly trà xuống đứng lên. Trên mặt mang theo nụ cười chiêu bài lịch sự của mình: “Về rồi à? ở bữa tiệc chơi có vui không?”

“Cũng được.” Lục An Nhiên liếc nhìn Lâm Hạo Thịnh, một cổ hơi thở nguy hiểm trào ra khiến cô không khỏi cau mày: “Em mệt rồi, lên lầu ngủ trước đây.”

“Chỉ có bọn em sao?” Lâm Hạo Thịnh liếc nhìn ba người, vốn không nhìn thấy người mà hắn ta muốn đợi.

“Không thì sao?” Lục An Nhiên rõ ràng biết nhưng vẫn cố gắng hỏi: “Không phải anh sẽ cho rằng bọn em sẽ đưa chị họ An Hân về đây chứ!”

“Việc này có gì phải cho rằng chứ?” Lâm Hạo Thịnh cười cười, nhìn thẳng vào hai mắt của Lục An Nhiên: “Cô ấy không phải chị họ của em sao?”

“Chị ấy uống nhiều, em để tài xế đưa chị ấy về nhà rồi.” Lục An Nhiên nói: “Anh rất quan tâm chị họ của em?”

“Sao có thể? Em nghĩ quá nhiều rồi.” Lâm Hạo Thịnh cười: “Anh quan tâm em và dì hơn.”

“Như vậy thật sự là đã làm khó anh rồi.” Lục An Nhiên càng nhìn mặt của Lâm Hạo Thịnh lại càng cảm thấy tức giận, tại sao lại có người có thể giả dối đến mức này, rõ ràng hận cô đến chết, nhưng lại có thể bày ra nụ cười lịch sự như vậy, nụ cười như tắm trong gió xuân.

Suy nghĩ trong lòng, Lục An Nhiên biết là kỹ thuật diễn xuất của cô so với Lâm Hạo Thịnh cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, Lâm Hạo Thịnh có thể cười nói chuyện trên trời dưới đất với cô, ngoài mặt quan tâm Kỷ Nhu cẩn thận tỉ mỉ. Rõ ràng hận đến mức không thể khiến hai mẹ con cô chết không có đất dung thân! Đáng tiếc Lục An Nhiên cô không luyện tập nên kỹ thuật diễn xuất không được tốt như vậy, cứ như cô hiện tại, hiện tại cô liền không thể khống chế cơn tức giận trong lòng nữa.

Mỗi lần nói chuyện với Lâm Hạo Thịnh, càng nói, Lục An Nhiên cảm thấy hận ý của mình liền không thể giấu diếm được nữa, loại cảm giác này rất không tốt, cô cũng biết là hiện tại không thể để lộ ra được.

“An Nhiên!” Lục An Hổ nhìn thấy tay phải của Lục An Nhiên để ở sau lưng nắm lại thật chặt, liền biết Lục An Nhiên sắp bạo phát. Vội vàng đi lên phía trước nắm lấy nắm tay phải đang nắm chặt của Lục An Nhiên: “Mau đi ngủ đi! Tắm một trận nước nóng, ngày mai thứ hai còn phải lên lớp.” Anh quá hiểu Lục An Nhiên, anh biết đây chính là tiền đề tạo ra hận ý ngập trời sắp xảy ra của Lục An Nhiên, anh không biết lí do tại sao Lục An Nhiên lại hận Lâm Hạo Thịnh như vậy, nhưng anh biết, hiện tại, Lục An Nhiên không thể biểu lộ hận ý này ra ngoài.

“Đúng đó...” Lục An Nhiên nắm ngược lại tay của Lục An Hổ, ý là cô không sao rồi, sau đó dương khóe môi: “Em nên đi ngủ rồi! Ngủ ngon!” dứt lời xoay người bước lớn rời khỏi.

“Tôi cũng đi ngủ đây” Tiết Định An vươn eo một cái, chuyện xảy ra đêm nay thật không ích, ngày mai sau khi hai người Lục An Nhiên đi học anh còn phải đi đến thành phố Z một chuyến, nghe nói bên đó có tin tức của ông chủ Đỗ... ông chủ Đỗ này... thật đáng chết... trong mắt lướt qua một tia hận ý, Tiết Định An cũng đi về phía căn phòng dành cho khách của anh.

Mà lúc này Lục An Hổ cũng muốn đi về phòng.

“Lục... An Hổ phải không...” Lâm Hạo Thịnh bưng ly trà lên đột nhiên kêu lên ngăn cản bước chân của Lục An Hổ.

“Có chuyện?” trong mắt Lục An Hổ có chút cảnh giới phòng bị.

“Không có gì, chính là muốn nhắc nhở cậu một chút, từ nhỏ An Nhiên đã có đính ước với tôi, cậu là anh họ xa của Lục An Nhiên, quan hệ cũng nên khống chế ở một giới hạn nhất định là tốt nhất.”

“Đính ước từ nhỏ? Haha...” Lục An Hổ cười một cách trào phúng đi thẳng về phòng, đóng cửa lại, Lục An Hổ hừ lạnh một tiếng. Anh thật sự vẫn là rất ghét tên Lâm Hạo Thịnh này!

Cởi bỏ quần áo trên người, Lục An Hổ tiến vào nhà tắm, nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác nước dội từ trên đầu xuống. Dần dần, làn nước lạnh lẽo biến thành ấm áp. Lục An Hổ mới mở hai mắt ra, bắt đầu tắm tám đơn giản cơ thể của mình.

Phải khống chế mối quan hệ với Lục An Nhiên ở một giới hạn nhất định nên có...

Hừ! Buồn cười! Loại chuyện này còn cần hắn đến nhắc nhở?

Anh biết vị trí của bản thân, anh cũng biết quan hệ của anh và Lục An Nhiên, giữa hai người bọn họ mãi mãi vẫn sẽ là loại quan hệ này, anh vì sinh mạng của Lục An Nhiên mà làm tất cả. Chỉ như vậy mà thôi!

Tắm xong thay quần áo ngủ vào, Lục An Hổ ngồi vào giường, mở nguồn điện thoại, điện thoại vừa được mở lên liền rung lên liên tục suốt mười phút, tổng cộng có mười ba cuộc gọi nhỡ, hai mươi sáu tin nhắn chưa đọc. Lục An Hổ có chút ngượng chín người.

Sau khi đem tin nhắn từng tin từng tin mở lên xem, mở một cuộc gọi bị nhỡ, điện thoại tự động gọi qua, ước chừng qua khoảng mười mấy giây, điện thoại được kết nối, ở bên kia truyền lại một giọng nói dịu dàng: “Anh?”

“Ừm.” Lục An Hổ đáp một tiếng: “Ngủ rồi?”

“Vừa nằm xuống, sao hôm nay nguyên cả một ngày anh cũng không trả lời tin nhắn của em vậy? Gọi điện thoại còn tắt máy...”

“Có việc, đâu thể ngày nào cũng canh me điện thoại để xem tin nhắn với cuộc gọi của em chứ!” khóe miệng Lục An Hổ hơi dương lên: “Cũng không còn sớm nữa, em vẫn nên ngủ tiếp đi!”

“Dạ…” giọng nói ở đầu dây bên kia có chút không vui, nhưng cũng không hề nói thêm gì, dù gì Lục An Hổ cũng đang bận việc chính, cô thật sự không được kỳ kèo làm nũng. Xuất thân từ gia đình quân nhân, loại chuyện này cô vẫn biết, vả lại ngày mai là thứ hai, cô vẫn còn phải lên lớp! Tự nhiên vẫn nên ngoan ngoãn đi ngủ thôi.

“Phải nghe lời của bảo mẫu đó biết không?” Lục An Hổ căn dặn: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon…” đầu dây kia cũng nhẹ nhàng truyền lại một âm thanh ngủ ngon sau đó ngắt máy.

Nghe thấy âm thanh “tút tút tút”, Lục An Hổ cười mỉm bỏ điện thoại xuống, bỏ lên trên bàn học cách đó không xa.

Ngẩng đầu nằm trên giường, Lục An Hổ nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, càng cảm thấy có một số chuyện đang bám víu lấy anh dường như đang dần có đầu mối, nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm, cho anh thêm một chút thời gian, nhất định có thể mà.

Không đến mười phút, anh liền ngủ say, mà khi trời vừa hửng sáng, đồng hồ sinh học của anh liền gõ lên tiếng chuông báo thức. Tỉnh lại từ trong giấc mộng, một ngày mới lại bắt đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.